Xin Chào, Chàng Trai Của Tôi

Chương 12




Tôi và em gái tôi mặc dù là sản phẩm của cùng một cái bụng nhưng quan niệm thẩm mỹ của chúng tôi lại trái ngược hoàn toàn.

Tôi thích mặt trắng nhỏ, mà nó lại thích cơ bắp.

Khi những đứa con gái khác ở lứa tuổi hồn nhiên vô tư sưu tầm hình Châu Chu Dân, Trần Khôn thì trong phòng nó đã treo đầy hình Schwarzenegger.

Sự si mê quái dị đối với cơ bắp của nó tồn tại đã lâu, vì vậy khi tôi nhìn thấy vị bạn trai to lớn phi phàm của nó thì cũng chẳng kinh ngạc mấy, ngược lại còn có cảm giác “y chang” nhẹ nhõm.

Nó vui sướng hài lòng nói với tôi, chị, sao, Dương Dương đẹp trai không? Anh ấy huấn luyện đội bóng rổ đó.

Tôi nhìn bạn trai nó, trong lòng cân nhắc, trông cậu ta như vậy, chỉ sợ có thể chơi môn đẩy tạ như chơi bóng rổ.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, sao này chúng tôi bưng bê khiêng vác linh tinh gì đó đều không lo.

Mặc dù dân gian truyền lưu rộng rãi câu nói “Vạm vỡ thì ý nghĩ đơn giản”, nhưng thật hiển nhiên anh chàng này của em gái tôi hoàn toàn không phải.

Không nói tới gì khác, với mẹ tôi miệng cậu ta như bôi hai lớp mật vậy, với Tần Khoa lại kêu anh rể vô cùng vui vẻ.

Loại hành vi xác định những người nắm quyền để nịnh nọt như vậy thì không hiểu rõ quy tắc đối nhân xử thế là không làm được.

Tôi không thể không khen một câu, Dương Dương, cậu rất tài tình.

Tần Khoa trông có vẻ cũng rất thích cậu ta, hai kẻ người ngoài kia liền liên mình vững chắc thành đồng minh.

Tôi cảm thấy như hai người đó, thay vì gọi là “Tinh tinh tương tích” thì gọi là “Ý tưởng lớn gặp nhau” thì thích hợp hơn.

_ Tinh tinh tương tích: những người đồng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau, liên kết lại với nhau.

Vốn thừa dịp Tần Khoa ở đây đi chơi tất cả những nơi thú vị ở chỗ này.

Không ngờ kế hoạch không cản được bất ngờ, vào ngày thứ ba Tần Khoa nhận được một cuộc điện thoại, nói là mẹ hắn bị ngã, mặc dù đi bệnh viện kiểm tra không có vấn đề gì, nhưng vẫn kêu hắn về thăm.

Tôi nói với hắn, nếu có thể đi với anh thì tốt rồi.

Tần Khoa nói, dẫn em về nhà giới thiệu cho mọi người trong nhà thì phải trịnh trọng một chút, nếu cứ như bây giờ đi thì mọi người trong nhà đều phân tâm, không ai để ý tới em.

Hắn lại nắm tay tôi, chờ một thời gian, nghỉ đông năm nay anh sẽ dẫn em về nhà.

Chiều hôm đó, Tần Khoa ngồi ôtô đường dài đi về.

Nhà hắn và nhà tôi ở hai thành phố rất gần nhau, buổi tối đã tới nơi.

Vào lúc hơn mười một giờ tôi nhận được tin nhắn của hắn, hắn nói, anh về rồi, mẹ anh cũng rất tốt, em đừng lo lắng.

Một phút sau lại nhận được một cái, tôi xem xong liền giật bắn người lên, trên đó viết, quên nói với em, không được đi tìm cái tên lông xoắn kia.

Kì nghỉ hè nóng nực gian nan, nóng nực không có Tần Khoa càng khó chịu hơn, nóng nực không có Tần Khoa lại có Giang Tình và Dương Dương thì đúng là Địa Ngục.

Chỉ cần tôi ở nhà thì trong mắt toàn là cảnh hai đứa nó liếc mắt đưa tình.

Hai đứa nó không coi ai ra gì bóp bóp nhéo nhéo, hi hi ha ha.

Một đứa eo éo nói, đểu giả.

Một đứa khác dùng giọng điệu buồn nôn nói, ừ ừ ~ anh là một chàng trai cường tráng.

Chỉ nghe một khúc ngắn như vậy thôi, tôi đã giống như bị dòng điện xoay chiều 220V đánh xuyên qua người, lại không thể làm gì bọn nó.

Mỗi ngày nghe vài đoạn như vậy, là người thì ai cũng chịu không nổi.

Tôi chính là loại người ăn nho mới biết nho ngon bây giờ không có nho để ăn lại còn phải nhìn người khác ăn, mọi người nghĩ thử xem, có thể không khó chịu sao.

Vì vậy khi biết được đi ăn đám cưới thì phản ứng đầu tiên của tôi không phải là “Yeah, được ăn ngon rồi!” mà là “Tốt quá, hôm nay không cần nhìn thấy Dương Dương”.

Là thế này, hôm đi ăn đám cưới, mọi người đương nhiên sẽ làm một chuyện quan trọng trước khi đi chính là nhịn một hai bữa, để gỡ lại vốn tiền biếu.

Để kiên quyết quán triệt và chứng thực tư tưởng này, khi tới nhà hàng đãi tiệc thì tôi và mẹ tôi đã gần hai mươi mấy giờ chưa ăn gì. (PS: Giang Tình đi hẹn hò, bố già nhà tôi nói đưa chút tiền mừng như vậy mà mang cả gia đình đi ăn rất xấu hổ, vì vậy cũng không đi).

Nam nhân vật chính trong buổi tiệc hôm đó chính là một vị hàng xóm trong khu nhà tôi ở hồi trước, có vẻ như lần này kết hôn cũng mời không ít những người trong khu.

Mẹ tôi từng nói, tình cảm của hàng xóm trong khu đều rất sâu đậm, vì sao? Vì đó là tình hữu nghị xuất phát từ bức tường thành Mạt Chược dài vạn dặm chứ sao!

Quả thật, mấy cô mấy chú lâu rồi chưa gặp vừa nhìn thấy mẹ tôi đều vô cùng chân thành tiếc nuối bày tỏ suy nghĩ – không có chị, bọn tôi luôn ba thiếu một.

Mọi người bắt đầu triển khai đàm luận về lịch sử phấn đấu Mạt Chược kèm theo những chiến tích kinh điển, trong đó tràn đầy những thuật ngữ chuyên nghiệp, cái gì mà Ám Giang, Phong Đính, Khai Khẩu Phiên vân vân…

Tôi nghe không hiểu mọi người đang nói gì, thuận tay cầm một cây kẹo mút Alpes.

Vừa bỏ kẹo vào trong miệng, tôi liền nhổ ra, cảm giác hương vị là lạ.

Nhìn lại, tôi xấu hổ muốn chết, miếng giấy gói kẹo ghi chữ “Alpes” đằng sau lại dùng màu xám viết một chữ nho nhỏ “Núi”.

Thì ra là – kẹo núi Alpes.

Tôi yên lặng lấy viên kẹo ra lại dùng giấy gói lại bỏ lên trên bàn, đột nhiên nghe thấy một giọng xa lạ lại quen thuộc gọi từ sau lưng – “Giang vô lại”.

“Giang vô lại”.

Tôi vừa nghe thấy xưng hô đó liền theo phản xạ quay đầu, nhìn thấy là ai mắt phải liền giật giật hai cái.

Tôi đã nói rồi mà, có thể gọi tôi như vậy, ngoài cậu ta ra thì còn ai vào đây nữa.

Năm đó tôi ở trong khu tác uy tác quái, chính thằng nhóc này khắp nơi đối nghịch với tôi, gây trở ngại cho việc tôi hoàn thành nghiệp lớn – thống nhất toàn khu.

Mấy đứa khác đều cung kính gọi tôi là Giang tỷ, Văn Văn tỷ hoặc Đại ca, chỉ có cậu ta chỉ vào tôi gọi “Giang vô lại”, chỉ vào em gái tôi kêu “Giang lưu manh”, trở thành tổ hợp “Vô lưu” nổi tiếng toàn khu.

Chậc chậc chậc, nhìn xem, thằng nhóc bé tin hin thế kia cũng đã lớn thành một chàng trai phóng khoáng như vậy.

Cậu ta vươn chân kéo chiếc ghế dựa cạnh tôi, nhích người qua ngồi vào phía tôi, nói, này, đừng nói chị quên tôi rồi nha.

Tôi cắn hạt dưa nói, sao quên được, đồ xấu xa như chú mày cho dù có qua Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ thì chị cũng nhận ra.

Cậu ta cau mày nói, bà nó chứ, sao chị vẫn là tính tình này vậy, vừa gặp liền mắng người khác.

Đừng trông mong gì vào việc tôi lớn hơn cậu ta ba tuổi, tôi cũng không trông mong gì vào việc cậu ta có ý thức “Kính trên nhường dưới”, nếu so đo với cậu ta chỉ sợ sẽ chết không nhắm mắt.

Tôi thật khoan hồng độ lượng tha thứ cậu ta, đưa cục kẹo Alpes nho nhỏ vừa gói lại xong cho cậu ta, nào, lâu rồi không gặp, xem như đây là chút tâm ý của tôi đi.

Cậu ta cầm cục kẹo nhìn nhìn, lại liếc nhìn tôi.

“Nếu cậu không ăn thì cậu không cho chị Giang mặt mũi đó nha.” – tôi đang tính nói như vậy thì lại bị ngắt lời.

Bên cạnh nhào ra một người, vui vẻ ngoắc tôi, chị hai là chị hả, đúng là chị rồi! Cuối cùng cũng gặp được chị!

Tôi nhìn kỹ, há, đây không phải cái đuôi nhỏ của tôi hồi trước – Tôn Hưng – sao.

Tôi hỏi, lâu rồi không gặp, bây giờ thế nào rồi?

Tôn Hưng nói, bây giờ em với anh Diệp học cùng trường Đại Học, anh ấy xem như đàn anh của em.

Anh Diệp mà Tôn Hưng nhắc tới chính là kẻ xấu xa ngồi cạnh tôi, đưa viên “Núi Alpes” tôi vừa đưa cho cậu ta cho Tôn Hưng, nói, này, đây là quà gặp mặt chị hai cậu cho cậu đấy.

Đáng tiếc tôi căn bản chưa kịp ngăn cản, thì Tôn Hưng đã bóc kẹo ra cho vào miệng.

Tôn Hưng thật thà nói, viên kẹo này hơi ướt nha.

Diệp Phàm nói, hai hôm trước mưa, độ ẩm không khí quá cao, có lẽ là bị chảy.

Tôn Hưng bày ra vẻ mặt “Thì ra là thế”, gật gật đầu, à.

Ăn hiếp người thật thà mua vui kiểu đó sao? Tôi trừng mắt nhìn thằng nhóc kia, người này bĩu môi đừng dậy đi chỗ khác.

Tôi hỏi Tôn Hưng, chị chưa bao giờ gặp được Nam Quyên, mày có biết nó thế nào rồi không?

Tôn Hưng nói, chị không biết à? Bố mẹ Nam Quyên ly dị, nó được xử cho bố nó, chuyển đi chỗ khác lâu rồi.

Tôi có chút không thể tin được, bạn chơi thân hồi còn nhỏ lại gặp phải chuyện như vậy.

Nhưng câu nói tiếp theo của Tôn Hưng càng khiến tôi giật mình, cậu ta nhỏ giọng nói, bố mẹ anh Diệp cũng ly dị từ lâu rồi.

Nghe vậy, trong lòng tôi lộp bộp một chút.

Nhớ hồi tôi học lớp mười, lúc đó Diệp Phàm đang học cấp hai, chúng tôi tới nhà cậu ta rủ đi chơi.

Kết quả nghe được cậu ta dùng giọng nói cứng ngắc nói một đoạn như sau.

Cậu ta nói, nếu hai người muốn ly dị thì làm nhanh lên đi, đừng quan tâm đến con, cũng không cần đợi tới khi con trưởng thành lại nói. Với con mà nói, hai người ly dị chính là giải thoát. Con sẽ không trách hai người, thật đấy.

Tôi vốn đang ngồi trên đất nhàn nhã ngoáy mũi, nghe tới đó liền shock ngây đơ.

Lúc đó cậu ta mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, trong mắt tôi chính là một thằng nhóc để tôi chà đạp ăn hiếp mà thôi.

Nhưng một thằng nhóc như vậy, lại bình tĩnh nói mấy câu đó.

Sau này, mãi tới khi nhà tôi chuyển đi, bố mẹ cậu ta vẫn chưa có động tĩnh ly dị gì.

Không ngờ vài năm sau vẫn đi tới bước đó.

Cùng người quen ăn loại tiệc lớn như thế này đúng là một cuộc chiến đấu trí đấu dũng.

Bạn vừa phải nghĩ mọi cách tận dụng hết mọi khả năng đạt được mục tiêu ăn hết ăn sạch, ngoài ra, còn phải thể hiện sự khiêm tốn lễ phép trên bàn ăn.

Để làm được như vậy thì phải đạt được sự mâu thuẫn mà lại thống nhất giữa tinh thần và thân thể, đúng là một đại học vấn.

Thức ăn trên bàn tròn đến lại đi, đi lại đến.

Đàm tiếu nhân gian, rượu và thức ăn bụi tan khói diệt.

Ăn xong, nhìn tân nhân lên xe rời đi, mẹ tôi cũng đi theo đám bạn Mạt Chượt lâu năm của bà luôn.

Trước khi đi, bà ném đại cho tôi một tờ tiền nói cho tôi tiền bắt xe.

Động tác ném tiền khá là dứt khoái xinh đẹp, tôi liền cảm thấy bội phục mẹ tôi, ném một tờ năm tệ cũng có thể ném hoành tráng như vậy, cừ!

Số cách chỉ dùng năm tệ để đi từ khách sạn về nhà không nhiều lắm, chưa kịp đợi tôi nghĩ ra thì liền nhìn thấy người quen.

Diệp Phàm đang leo lên xe máy ở phố đối diện.

Ai, vậy mới nói nhân phẩm tôi rất được, thiếu gì được nấy, ông trời đúng là vô cùng quan tâm tới tôi.

Tôi nhét năm tệ vào túi, vui mừng chạy về phía cậu ta chuẩn bị đi nhờ.

Nhưng mới đi tới giữa đường thì phát hiện không ổn.

Diệp Phàm đưa lưng về phía tôi chuẩn bị khởi động xe, đầu xe hướng về một hướng nào đó tôi không biết.

Thời khắc mấu chốt, tôi nóng nảy, lập tức vừa chạy vừa kêu, Diệp Phàm, đợi chút!

Mắt thấy chiếc thuyền Noah sắp bỏ lại tôi mà đi, tôi không thể không kêu to lên một cách thê lương, Diệp Phàm – Diệp Phàm –!

Hồi học cấp hai cô giáo dạy nhạc của tôi đã từng khen tôi có thanh tuyến đặc biệt rồi từ chối tôi gia nhập ban đồng ca.

Vì vậy lúc đó tôi dám thể hiện sự khác người của mình, khiến bánh xe đang lăn đều của cậu ta đột ngột dừng lại.

Tôi cũng không thèm để ý vẻ mặt ghét bỏ của cậu ta, liền trèo lên yên sau.

Nói là trèo chả có gì sai cả, trong lúc leo lên cậu ta còn đỡ tôi một phen.

Cậu ta hỏi, chị làm gì vậy?

Tôi nói, tiễn chị một đoạn đi.

Cậu ta từ chối, không được, bây giờ tôi có việc, chị xuống đi.

Tôi nói, nhà chị không xa, đi một chút là tới.

Cậu ta nói, chị xuống nhanh lên.

Tôi nói, sao vậy chứ? Hồi nhỏ chị bày mày làm bài tập, bây giờ giúp một chút cũng không chịu.

Cậu ta nói, chị còn mặt mũi nói vậy à? Bày tôi làm một bài thì ăn hết hộp bánh của tôi mà giờ còn không biết xấu hổ kể à?

Tôi chặn cậu ta lại, đây là sự thật.

Tôi làm vẻ mặt táo bón nói, ôi ôi, chân chị bị chuột rút rồi.

Cậu ta nói, mẹ nó chứ!

Sau đó nhét mũ bảo hiểm vào tay tôi, khởi động xe.

Tôi đắc ý cười, mặc dù nhiều năm không gặp nhưng thằng nhóc này vẫn nhờ tình nghĩa nhiều năm của chúng tôi.

Lại nói tiếp, đây còn là lần đầu tiên tôi ngồi xe máy, há, đúng là có cảm giác gì mà “nhanh như chớp”.

Tôi ngồi ở yên sau chỉ đường, lúc tới nhà tôi, câu đầu tiên Diệp Phàm nói sau khi dừng xe chính là, chị cố ý đi vòng một đoạn xa đúng không?

Tôi cười, tại cảm giác ngồi xe máy tuyệt quá.

Cậu ta đội mũ bảo hiểm vào nói, đúng là đồ yao.

Tôi hỏi, cái gì?

Cậu ta nói, kẻ thô lỗ, ba chữ thổ đặt cùng nhau, đọc là “yao”.

_ Nghiêu nhân: kẻ thô lỗ, nghiêu – 垚 – gồm ba chữ thổ – 土 – chồng lên nhau, đọc là Yao.

Nói xong câu này, cậu ta liền phóng xe máy như bay bỏ đi.

Tôi suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra là cậu ta đang mắng tôi, mọi người nói thử xem tại sao kẻ này đáng ghét vậy!?

Buổi tối nằm trên giường, gọi điện thoại cho Tần Khoa hỏi hắn chừng nào trở lại.

Kết quả gọi hồi lâu cũng không có ai tiếp.

Không còn cách nào khác, đành phải gửi tin nhắn cho hắn.

Tới gần mười hai giờ, Tần Khoa gọi điện thoại tới.

Tôi hỏi hắn sao mới nãy không nghe điện thoại, hắn nói, mới nãy bỏ điện thoại trong phòng nên không nghe được.

Tôi nói với hắn, em rất nhớ anh.

Hắn cười nói, anh biết.

Tôi hỏi, vậy chừng nào anh trở lại?

Hắn nói, bên này không còn chuyện gì nữa, có lẽ khoảng ngày hai mươi là anh trở lại.

Tôi bắt đầu bấm tay tính xem ngày hai mươi là ngày nào thì lại nghe Tần Khoa nhẹ nhàng nói một câu, Giang Văn, anh cũng nhớ em.

Ở đầu bên này điện thoại mới đầu tôi ngây ra, tiếp theo liền há miệng ra, vui tới mức choáng váng.

Phải biết rằng nha, nghe được câu “Nhớ em” xuất ra từ miệng Tần Khoa còn khó hơn việc đội tuyển bóng đá nam Trung Quốc tiến vào World Cup đó!