Xin Chào, Anh Chu

Chương 8




Sáng thứ hai vẫn bận bịu như vậy, bốn người vọt kịp vào thang máy ở giây cuối cùng.

Người bên cạnh di chuyển một chút, chừa ra được một chút không gian, Ôn Nhu nói cảm ơn liên tục: “Cảm ơn, cảm ơn.”

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy một gương mặt quen thuộc, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh Chu, anh cũng ở đây sao?” Người ở cạnh có vóc dáng cao, chân dài, liếc nhìn cô rồi “Ừm” một tiếng, sau đó thì không nói gì thêm.

80% là cảm thấy câu hỏi của cô nhảm nhí quá nên lười đáp đây mà, Ôn Nhu nghĩ thầm trong bụng. Xem ra cuối tuần đàn anh Chu không ở bệnh viện mà ở gần siêu thị cô làm thêm, bằng không thì sao mà cô thấy bóng dáng của anh Chu mấy ngày liên tiếp như thế được.

Đối mặt với thang máy, cánh cửa sáng bóng như mặt gương, có thể nhìn thấy được hình ảnh của mình, Ôn Nhu chớp mắt, cô lặng lẽ nhìn bóng người phản chiếu trên đó, và bỗng nhớ đến lời của chị Lý ở siêu thị.

Hôm đó, đàn anh Chu mua một lúc nhiều đồ như vậy làm chị Lý tưởng đâu là những tên trung gian đầu cơ trục lợi, cô giải thích cả buổi mới khiến chị ấy tin đàn anh không phải là kiểu người đó, cuối cùng chị Lý quay qua hỏi đó có phải bạn trai cô không.

Ôn Nhu dở khóc dở cười, nếu thật sự là bạn trai của cô thì cô sẽ nói chuyện cẩn thận như vậy với anh sao?

Nhưng mà,

Ôn Nhu mím môi nhìn người nọ trong gương, dáng người hoàn hảo, ngũ quan anh tuấn, thân hình này, nhan sắc này cũng đủ để vào showbiz rồi, không biết đi trên đường có bị staff của mấy công ty phát hiện ra không nhỉ?

Có thể là do cô quá tập trung soi.

Ngay sau đó, chàng trai bên cạnh ngước lên, đôi mắt chuẩn xác bắt gặp, cửa thang máy phản chiếu lại ánh mắt ấy, khóa chặt cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lồng ngực Ôn Nhu căng chặt, cũng may vẫn còn bình tĩnh, cô cong cong mắt nhìn Chu Ngạn, không đợi lên tiếng, người ta đã di chuyển tầm mắt.

“Ting ——”

Cửa thang máy mở ra, Chu Ngạn đi ra ngoài đầu tiên, Ôn Nhu theo đó đi ra, Lưu Bình vượt lên, chọc chọc cánh tay cô, bộ dạng như đã chộp được cái gì đó, cậu ấy đè thấp giọng đùa:

“Cậu lại nhìn lén anh Chu! Mình bắt được rồi nhá!”

Cái giọng kia của Lưu Bình, dù đã đè thấp giọng xuống nhưng cũng không nhỏ được là bao.

Ôn Nhu xấu hổ không thôi, đàn anh Chu đang đi phía trước mà tên ngốc này còn nói bậy cái gì vậy không biết: “Mình đâu có! Cậu đừng nói bậy!”

“Sao lại không có?” Lưu Bình cười hì hì nhìn cô: “Vừa nãy trong thang máy cậu làm gì mình đều thấy hết rồi, cả cái liếc mắt đưa tình với anh Chu nữa!”

Có mà liếc mắt đưa bùn ấy(*)!

[1] Liếc mắt đưa tình là 抛媚眼, liếc mắt đưa bùn là 抛泥煤. Ở đây tác giả chơi chữ.

Suýt chút Ôn Nhu đã mắng cho cậu ta một trận rồi, suốt ngày đi tung tin vịt!

Cuộc họp sáng thứ hai, chủ nhiệm Triệu không ở đây, đương nhiên người chủ trì sẽ đổi sang cho Phó chủ nhiệm Chu. Nhưng Chu Ngạn không giống chủ nhiệm Triệu, càng không có tính càu nhàu của anh ấy, dặn dò dăm ba câu là xong.

Ôn Nhu đứng phía sau các chị y tá, dựa vào cửa phòng, cô nhịn không được ngáp một cái, miệng còn chưa kịp khép lại thì mắt Chu Ngạn đã đảo qua đến đây, lòng cô chợt dâng lên nỗi sợ vô hình.

Ngáp một cái cũng không được sao? Ôn Nhu nói thầm, cô thấy mấy đàn anh khác cũng ngáp mà, hứ!

Cũng may Chu Ngạn chỉ liếc cô một cái rồi quay sang chỗ khác. Ôn Nhu thở ra, cô nghĩ trong đầu, mắt của đàn anh Chu đẹp cỡ nào đi nữa cũng vô dụng, dù cô đã nhìn vài lần, nhưng mỗi lần thấy đều sợ hãi không thôi.

Cuối cùng thì một tuần này cũng đã quen việc hơn nhiều, cô đã thành thục lên rõ ràng, cũng không cần cẩn thận từng li từng tí như trước. Ôn Nhu vẫn đi cùng Lưu Bình, thay băng, viết bệnh án, thỉnh thoảng đi theo phẫu thuật.

Còn đàn anh Chu, Ôn Nhu bĩu môi, y như cũ, lâu lâu cue cô một chút, nhờ phúc của anh, bây giờ cô đã có thể bình tĩnh đối diện với người bệnh, thản nhiên làm các hạng mục thăm khám.

Máy tính ở văn phòng không đủ dùng nên mấy người bọn họ tạm ngồi bên ngoài. Ôn Nhu chống cằm, ánh mắt có hơi mơ màng nhìn Chu Ngạn ngồi trong văn phòng nói chuyện với người nhà bệnh nhân, cô thầm nghĩ, thật ra đàn anh Chu cũng không được xem là dữ, đi theo anh cô cũng học không ít.

Lưu Bình đi thay băng về, liếc mắt đã thấy Ôn Nhu ngồi ở đây ngẩn người liền gào lên:

“Cậu lại nhìn lén anh Chu!”

Cuối cùng Ôn Nhu cũng không chịu nổi cục tức này nữa, cô lập tức đứng dậy đánh cậu ấy: “Cậu nói bậy bạ cái gì đó! Không thấy mình mới rảnh được mấy phút hả? Nhìn lén cái gì, còn nói bậy nữa coi chừng mình đánh chết cậu!”

Lưu Bình vui cười: “Ấy chà, cái này cũng không phải là chuyện xấu gì, cậu lo mà đi làm hoà với anh Chu đi nhé, chờ chúng ta hết thời gian thực tập, xin anh ấy ký mấy chữ, hiểu không?”

“Ý gì?” Ôn Nhu đưa một tay ra đỡ đầu, tay còn lại lật sách: “Mỗi khoa kí một chữ, cậu cần kí nhiều vậy làm gì?”

“Cậu ngốc à!” Lưu Bình ngồi kế bên cô: “Ký như vậy có thể được đóng thêm vài cái mộc, bên trạm y tá sẽ không tra đâu, đóng dấu xong lại lấy về, rồi lật qua đóng thêm dấu, vậy thì không phải bớt một khoa thực tập sao? Dù sao trường của chúng ta chỉ kiểm số mộc bên trong sổ thực tập, không cẩn thận xem cụ thể là cái nào với cái nào đâu!”

“Lỡ như người trong khoa tra ra cậu thì phải làm sao?” Ôn Nhu nhìn cậu ấy một cái, cô hiểu ý của Lưu Bình, cậu ấy quả thật rất gấp gáp thi lên thạc sĩ, có thể tiết kiệm được khoảng thời gian nào thì hay khoảng thời gian ấy, nhưng không phải khoa nào cũng dễ xin, có phòng mắt nhắm mắt mở với thực tập sinh, mà dẫu sao các thầy cô cũng biết việc sinh viên thi lên thạc sĩ rất quan trọng.

Nhưng có khoa lại không giống vậy, quản nghiêm thì không nói, còn có thể bị điểm danh mỗi ngày, đụng phải khoa như vậy có ngày sẽ bị báo với trường, bị hoãn ngày phát bằng tốt nghiệp, dù sao bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận học vị đều nằm trong tay nhà trường.

“Ây da, không phải ở đây còn có Hạ Dương với Vu Tư Nhã sao?” Lưu Bình nhìn cô: “Nói đi phải nói lại, cậu không muốn bớt mấy khoa thực tập, tiết kiệm chút thời gian sao?”

“Đúng rồi.” Lưu Bình bỗng nhiên nhớ ra: “Cậu có xin làm tình nguyện viên cho đại hội quốc tế khoa ngoại tháng sau không? Có trợ cấp đó.”

Ôn Nhu gật đầu, “Xin chứ.” Nói xong cô có chút lo lắng: “Nhưng không biết có được không, mình nghe thầy phụ trách nói năm nay khá nghiêm khắc, họ không tính chọn sinh viên trong trường chúng ta làm tình nguyện viên.”

“Sao thế?” Lưu Bình khó hiểu: “Không phải cuộc họp gây tê hàng năm, đại hội khoa nội quốc tế, buổi học thuật khoa phụ sản toàn quốc gì đó đều là sinh viên làm tình nguyện viên sao?”

Ôn Nhu suy nghĩ: “Nghe nói năm nay khá đặc biệt, có rất nhiều boss tham dự, vậy nên họ nhắm đến nhóm chuyên nghiệp thôi.” Nói rồi lại lắc lắc đầu: “Không biết thế nào, đến lúc đó mình cạnh tranh một chút.”

“Vậy cậu đừng quên lúc hết thực tập phải thử xem, để anh Chu kí cho chúng ta thêm mấy chữ đó!” Lưu Bình nhịn không được nói.

Ôn Nhu trợn mắt: “Nói sau đi.” Ai biết được người ta có ký cho không.

Chu Ngạn nói chuyện xong với người nhà bệnh nhân, đi ra ngoài nhìn Ôn Nhu đang thiếp đi, Lưu Bình vừa thấy anh đã vội hỏi:

“Em kêu cậu ấy dậy nha?”

“Không cần đâu.” Chu Ngạn: “Hai ngày cuối tuần cô ấy đều đi làm thêm, không nghỉ ngơi gì được, để cô ấy ngủ đi.” Vừa dứt lời anh đã đi ngay.

Qua vài giây Lưu Bình mới bắt đầu có phản ứng, câm nín cả buổi mới nuốt giọng hét của mình xuống được. Trong lòng cậu ấy lại càng thêm chắc chắn, ngay cả chuyện Ôn Nhu đi làm thêm đàn anh Chu cũng biết, mối quan hệ này cũng… Thật là tốt quá đi!

——

Chiều thứ ba, trong khoa xuất hiện một bệnh nhân cần khám gấp. Lúc Ôn Nhu ngồi trong văn phòng viết bệnh án đã nghe ngoài kia có tiếng cãi cọ ầm ĩ, còn có cả tiếng đập đồ rất to.

“Bác sĩ đâu? Bác sĩ đâu? Nhanh đến đây!”

“Một bác sĩ cũng không thấy đâu! Người đâu cả rồi?”

“Cút ngay cút ngay! Cút qua một bên!”

“Rầm ——”

Phòng thay băng đùng đùng mấy tiếng, tim Ôn Nhu đập thình thịch, cô vội đứng dậy đi ra ngoài theo một thầy trong văn phòng.

“Chuyện gì đó?” Thầy cau mày nhìn dụng cụ, lọ thuốc vỡ đầy sàn: “Các anh còn thế này, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng sao?”

Ôn Nhu nối đuôi theo, lúc này cô mới thấy rõ có mấy người, ba nam một nữ, và một nam nằm rên rỉ trên giường của phòng thay băng. Bên cạnh người đàn ông đó có một cặp nam nữ, một anh chàng nữa thì đứng ở đây đập đồ, rồi chỉ vào thầy, mất bình tĩnh nói:

“Anh tao đau đến mức này rồi, nhanh khám cho anh ấy đi! Nhanh lên!”

“Còn không kêu người đến khám, tao đập banh hết chỗ này của mấy người!”

Thân hình người đó cao lớn vạm vỡ, đặc biệt là trên cánh tay trần còn xăm hình thù phức tạp. Ôn Nhu nuốt nước bọt, đây là lần đầu tiên cô thấy tình huống như thế này ở phòng bệnh của khoa, vì vậy không khỏi có chút sợ hãi.

Thầy muốn đến xem nhưng lại bị anh ta ngăn lại, đẩy một cái.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Nhanh cho thuốc đi! Còn nhìn nữa tao móc mắt mày!”

Người đó khoẻ khoắn nên thầy bị đẩy lùi về phía sau vài bước, Ôn Nhu nhanh chóng đỡ thầy, câu này giống như ‘đổ dầu vào lửa’, lửa giận của cô nổi lên, lên tiếng mắng:

“Không khám cho anh thì sao chúng tôi biết được đó là bệnh gì? Làm sao viết đơn thuốc cho anh được?”

Khi này người đàn ông kia mới chú ý đến Ôn Nhu, anh ta chỉ vào cô: “Cô là bác sĩ nữ?” Nói xong anh ta xua tay: “Cô đừng đến xem!”

Ôn Nhu bực dọc, cô vừa định mắng tiếp, thầy đã vỗ vỗ tay cô, lắc đầu. Ôn Nhu mím môi, cô cũng biết mình có hơi lỗ mãng, gặp chuyện này nhất định không được chọc giận người bệnh, không ai biết tiếp đến anh ta sẽ làm gì, nếu anh ta thật sự giận rồi thì cuối cùng người chịu thiệt vẫn là bác sĩ.

Nhưng cô tức không chịu nổi, người này quá không biết điều, không nói không rằng đã chạy đến khu nội trú náo loạn, ở đây là phòng khám mà cũng đi gây chuyện cho được, đập đồ thì không nói, còn không để cho bác sĩ nhìn, không nhìn thì biết là bệnh gì? Dựa vào tưởng tượng sao?

Cũng may bảo vệ lầu 15 chạy đến rất nhanh, nhìn thấy bảo vệ, cuối cùng người đó cũng thu mình lại một chút, nhưng người trên giường lại tiếp vai mắng người:

“Mẹ nó, mày nhanh lên, nói nhảm gì đó?! Ông mày đau chết rồi! Kêu chủ nhiệm của bọn họ đến khám cho tao!”

Người đó quay đầu hét lên: “Kêu chủ nhiệm của các người đến! Để chủ nhiệm của các người khám cho anh tao, nhanh lên!”

Ôn Nhu ôm một bụng tức, nhẫn nại giải thích: “Chủ nhiệm của chúng tôi đang làm phẫu thuật, bây giờ vẫn chưa xong.”

“Như vậy đi.” Thầy nói: “Tôi xem cho cậu ấy trước, đợi lát chủ nhiệm đến sẽ lại đây khám lại, vậy có được không?”

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Người đó lập tức thay đổi sắc mặt: “Có gì đẹp đẽ đâu, đau thì là đau thôi, không chữa được à?! Nhanh đưa thuốc đi! Chữa bệnh đi! Đau thôi cũng chữa không được thì làm bác sĩ gì!”

Nói năng kiểu gì đó!

Đang lúc giằng co, Chu Ngạn đi từ dưới lầu lên, anh còn chưa vào đã có người hô lên: “Chủ nhiệm đến rồi!”

Người đó tức khắc ồn ào đi đến: “Nhanh khám cho anh tao, nhanh lên!”

Chu Ngạn chưa kịp tháo khẩu trang xuống, nhìn mảnh vỡ đầy đất, mày anh chau chặt lại, vừa định đi vào phòng thay băng, Ôn Nhu nhìn thấy đã vội giữ anh lại, vội nói:

“Anh Chu!”

Chu Ngạn cúi đầu.

“Bọn họ rất dữ.” Ôn Nhu thì thầm: “Họ đẩy thầy Quách một cái, suýt chút còn động tay động chân.” Dừng một chút: “Anh cẩn thận một chút đó.”

Tuy họ đều gọi đàn anh Chu là Phó chủ nhiệm Chu, nhưng dẫu sao anh nhìn rất trẻ, về mặt lâm sàng, hầu hết bệnh nhân xem thường người nhỏ tuổi. Lúc khám bệnh và bình thường tất nhiên khác nhau, bác sĩ có giá trị nhan sắc cao chưa chắc đã được bệnh nhân ưa chuộng, ai mà có vẻ ngoài thấp bé càng khổ hơn, dù sao bệnh nhân cảm thầy nhìn càng già thì lý lịch càng nổi trội, trình độ cũng cao hơn.

Chu Ngạn “Ừm” một tiếng, xoay người đi vào phòng thay băng. Anh vừa vào, cửa phòng đã phát ra tiếng “Ầm” đóng lại.

“Ấy!” Ôn Nhu đứng sốt ruột ở bên ngoài, cô đập cửa: “Các người đóng cửa lại làm gì?!”

Thầy Quách cũng thay đổi nét mặt, nào có chuyện để một mình bác sĩ đi vào!

“Anh Chu, anh Chu?” Ôn Nhu hô hào ngoài cửa: “Anh Chu?”

Mấy bảo vệ ở đó phải phá cửa vào. Cũng may chưa đến hai phút, cửa lại được mở ra, Chu Ngạn đứng cạnh cửa, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Anh Chu, anh không sao chứ?” Ôn Nhu mau mau hỏi: “Bọn họ không làm gì anh phải không?”

Chu Ngạn rủ mắt, anh nhìn cô gái nhỏ trước mắt. Vì sốt ruột nên trán cô đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, làm ướt tóc mái hai bên thái dương, dính chặt vào da thịt, đôi mắt đen bóng, môi anh đào mím chặt, nhìn ra được đang sợ hãi nhưng lại lo lắng, vừa vào phòng anh đã nghe được giọng cô ngoài kia.

Chu Ngạn bỗng nhiên muốn cười, anh không biết nên nói là lá gan cô lớn hay nói cô dũng cảm đáng khen, vì bình thường gặp tình huống như thế này, các cô đều được khuyên phải trốn ra xa.

“Tôi không sao.” Chu Ngạn vỗ tay cô, anh xoay người kêu người ban nãy đập đồ la hét om sòm: “Anh theo tôi đến văn phòng một lát đi.”

Người đó bất ngờ, anh ta trả lời lại: “Được.”

Tiếng ồn ào không còn nữa, người đàn ông nằm trên giường kêu lên hai tiếng, Ôn Nhu bất chấp tất cả, đi theo phía sau Chu Ngạn, đi vào văn phòng.

Chu Ngạn dừng lại, gỡ khẩu trang ra nhìn cô, anh thầy buồn cười: “Cô đi vào làm gì?”

Ôn Nhu đưa một tay lên che miệng, nhỏ giọng đáp lời: “Tôi sợ người đó nổi ý đồ xấu, thêm một người thì an toàn hơn.”

Chu Ngạn bật cười, chỉ với cái cơ thể nhỏ bé này của cô?

“Vào đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Rạp hát nhỏ:

Ôn Nhu: Anh đừng khinh thường tôi, tôi từng luyện qua rồi đó nha!