Xin Chào, Anh Chu

Chương 6




Ôn Nhu không biết có phải mình bị ảo giác rồi hay không, nhưng suốt hai ca mổ buổi chiều, cô thấy đàn anh Chu im lặng lạ thường, làm một hơi từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, không ngừng tay khắc nào.

Lúc đi về, anh cả nhịn không được nên mở miệng:

“Nếu từ nay về sau phẫu thuật giao cho anh Chu thì tốt rồi.”

Vừa nhanh vừa chuẩn lại còn không tốn sức.

Chu Ngạn đứng một bên không trả lời, không nói chuyện.

Ôn Nhu nhìn Chu Ngạn rồi lại nhìn anh cả, giả vờ tức giận trách móc: “Anh cả, anh không xót anh Chu sao, anh còn muốn từ nay đẩy hết ca mổ cho anh ấy, anh ấy mệt chết thì phải làm sao?”

Đại sư huynh cười hì hì nhích lại: “Không phải anh còn đang muốn được phẫu thuật chung với anh Chu đó sao?”

Chu Ngạn cho anh ta một cái nhìn lạnh thấu xương, anh cả lập tức đứng thẳng, không dám giỡn nữa.

Trở lại văn phòng, Ôn Nhu kinh ngạc hỏi:

“Lưu Bình, sao cậu còn chưa về thế?”

Cô nhìn đồng hồ, đã sớm qua giờ tan làm, không phải thường ngày đến giờ là cậu ấy chạy đi mất sao? Sao hôm nay đến giờ này còn chưa về?

Lưu Bình: “Mình chờ cậu về rồi mới đi.”

“Sao vậy?” Ôn Nhu ngồi xuống: “Có chuyện gì đó?”

“Cho cậu nè.” Lưu Bình đẩy một cái khay nhỏ đến: “Trái cây nhập khẩu cao cấp, ngoại trừ cherry mình nhận ra, còn lại mình đều không biết.”

“Ai đưa đến ấy?” Ôn Nhu ăn một trái, thuận miệng hỏi: “Người nhà bệnh nhân phải không? Giường số mấy?”

“Không phải.” Lưu Bình làm vẻ thần bí nhìn cô: “Cậu đoán xem ai đưa đến?”

“Sao mình đoán được chứ?”

“Chị gái của…” Lưu Bình cố ý nói chậm: “… Anh Chu.”

“Chị gái anh Chu?” Ôn Nhu ngừng lại: “Đến thăm anh Chu sao?”

“Ừm” Mới nói đến đó, Lưu Bình đã phấn khích: “Chị anh ấy xinh lắm luôn, thật sự siêu siêu đẹp! Còn mang theo rất nhiều trái cây nữa!”

Ôn Nhu cảm thấy buồn cười: “Bản thân anh Chu đã là một soái ca thì chị gái người ta đẹp không phải là chuyện bình thường sao? Cậu phấn khích cái gì vậy không biết.”

“Đây không phải là đang cảm thán sao?” Lưu Bình vừa nói vừa cởi áo blouse trắng ra: “Chờ cậu về để chia sẻ một bí mật lớn như vậy cho cậu nghe, cậu thì hay rồi, không có tí phản ứng nào hết trơn.”

Ôn Nhu trừng mắt nhìn cậu ấy một cái: “Đại ca, mình vừa mới phẫu thuật, mệt chết đi được, cậu kêu mình phấn khích kiểu gì?”

“Cũng đúng.” Lưu Bình gật đầu, tay thì dọn đồ nhưng miệng vẫn nói: “Chẳng qua người ta đã đi rồi, không chờ anh Chu đã đi.”

“Đúng rồi, tối nay cậu ở đây trực đêm luôn sao?” Lưu Bình nghĩ nghĩ: “Cậu không đi ăn cơm à?”

“Lát nữa mình gọi cơm hộp được rồi.” Ôn Nhu nói: “Không muốn đi về, đỡ phải chạy xuôi chạy ngược, ở đây cũng tốt.”

Lưu Bình vỗ vai cô: “Vất vả rồi, mình đi trước đây. Sáng mai cậu về luôn đi, đừng chờ đến lúc giao ban, còn có nhóm anh hai ở đây mà.”



“Ừm.” Ôn Nhu gật gật đầu.

——

Chu Ngạn trở về văn phòng, nhìn thấy trên bàn bỏ một đồng đồ, còn có không ít đồ bổ, anh xoa xoa thái dương gọi điện thoại cho chị gái anh.

Chuông vừa mới vang một tiếng đã nhận, tiếng gầm gừ của mẹ Chu ở đầu dây bên kia được truyền đến.

“Chu Ngạn! Sao con không nghe điện thoại của mẹ!”

“Con làm phẫu thuật mà mẹ.” Anh biết ngay mẹ anh chắc chắn ngồi canh điện thoại của để chờ anh gọi qua.

“Làm phẫu thuật làm phẫu thuật, sao mỗi ngày con đều nói làm phẫu thuật, bệnh viện này có nhiều ca phẫu thuật như vậy sao hả?” Mẹ Chu kiềm không được lửa giận trong lòng: “Người giúp việc nói hai tuần nay con chưa hề về nhà, con tính cắm rễ ở bệnh viện luôn phải không?”

Chu Ngạn nhẫn nại giải thích: “Ngự Cảnh Loan cách bệnh viện rất xa, bên bệnh viện con cũng có phòng ở, tiện lắm.”

“Trước kia không đi làm thì nói bận, mẹ thấy bây giờ có rồi càng bận hơn!” Mẹ Chu bất mãn: “Con xem xem mình bao nhiêu tuổi rồi, ngoảnh lại xem con gái nhà lành người ta chạy hết rồi còn đâu!”

“Nữa hả mẹ.” Chu Ngạn cảm thấy hai năm qua thần kinh của mẹ anh ngày càng nhạy cảm.

Chị của anh – Chu Dĩnh ngồi trêu trọc ở đầu dây bên kia: “Mẹ, mẹ nói quá rồi, không chừng Chu Ngạn của chúng ta thích cô bé nhỏ vừa vào đại học đó!”

Chu Ngạn không đáp lại.

“Được được.” Cô ấy lo chọc mãi anh sẽ khó chịu, Chu Dĩnh vội an ủi mẹ Chu: “Chu Ngạn, tối nay về nhà đi” Chu Ngạn vừa định mở miệng liền bị chị anh cướp lời: “Hôm nay chị đã hỏi họ rồi, đêm nay em không trực ban.”

Chu Ngạn bất đắc dĩ phải đồng ý: “Được, em dọn dẹp một chút rồi về.”

Đúng là không trực ban, nhưng anh định ăn xong một bữa là về ngay, tránh cho mẹ anh lại luyên thuyên cả đêm. Từ khi anh anh và chị dâu khám ra là có thai, hoả lực của mẹ anh lập tức tập trung hết lên người anh.

Phụ nữ trung niên thật đáng sợ.

Ở bên này,

Cuộc gọi kết thúc, mẹ Chu nhìn Chu Dĩnh: “Thế nào? Nó có về ăn cơm không?”

“Đương nhiên là về ạ.” Chu Dĩnh bật cười: “Mẹ còn nghĩ nó dám không về sao?”

Mẹ Chu hừ lạnh một tiếng: “Nếu nó thật sự đau lòng thay người mẹ này thì sẽ không xem lời mẹ nói như gió thoảng qua tai.”

“Mẹ đừng giục nó nữa.” Chu Dĩnh: “Bây giờ người độc thân rất nhiều, vả lại tuổi của Chu Ngạn cũng không lớn, không cần vội kết hôn.”

Mẹ Chu phản bác: “Mẹ cũng đâu giục nó kết hôn, ít nhất cũng phải đi xem mắt vài người chứ.” Vừa nói, mẹ Chu không nhịn được nữa liền trách: “Lúc ở nước ngoài học thì luôn nói bận bận bận, bây giờ về nước đi làm vất vả, mẹ thấy nó càng bận hơn!”

“Vốn dĩ lúc ở khoa tổng hợp, còn có thể đụng mặt vài cô gái, giờ đến khoa ngoại tiết niệu.” Mày của mẹ Chu chau chặt lại: “Cả khoa đều là nam, làm gì có cơ hội tiếp xúc với nữ giới.”

Mẹ Chu càng nói càng lo, quay sang nhìn con gái nhà mình: “Chắc không phải nó thích nam đó chứ?”

Chu Dĩnh dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Nếu Chu Ngạn thật sự thích nam thì chắc chắc sẽ nói với chúng ta, mẹ yên tâm đi.”

“Nhưng không chắc…” Mẹ Chu: “Cả ngày nó cứ bày ra cái mặt đó, lại không thích nói chuyện, ai biết được trong lòng nó nghĩ cái gì.”

“Sao như vậy được?” Chu Dĩnh an ủi mẹ Chu: “Chẳng phải Chu Ngạn còn chưa gặp được ai sao? Chuyện duyên phận này, ừm, rất nhanh……”

Chu Ngạn dây dưa trong văn phòng một lát. Lúc về đến biệt thự ở Ngự Cảnh Loan đã là 9 giờ tối, lúc bảo vệ chỗ cổng vào nhìn thấy hắn đã chào hỏi:

“Ngài Chu về rồi.”

Chu Ngạn gật đầu. Nhà họ Chu làm về bất động sản và trang sức là chủ yếu, anh lớn phụ trách nhà đất, mấy năm nay đã bắt đầu hướng đến những biệt thự tư xa hoa. Còn chị anh, Chu Dĩnh, chủ yếu quản lý apsản nghiệp trang sức đá quý, nhà anh rể cũng vừa trong bộ máy chính trị, vừa trong giới kinh doanh, chỉ có một mình anh là một bác sĩ chân chính.

Ngự Cảnh Loan chính là sản nghiệp dưới tên nhà Chu, những căn tốt nhất đều cho người nhà mình ở. Nhưng trên thực tế thì Chu Ngạn không ở căn được cho, chủ yếu là vì nó cách bệnh viện quá xa, không tiện đường anh đi làm. May là mấy căn chung cư mới mở gần đó cũng là của nhà anh, anh anh để lại cho anh vài căn tốt.

Bữa tối hôm nay cũng chỉ có mẹ Chu, Chu Dĩnh và Chu Ngạn. Mẹ Chu làm một bàn đồ ăn lớn, hận không thể nhét hết vào miệng anh, vừa ăn bà vừa huyên thuyên nói con gái nhà ai đẹp người đẹp nết, muốn anh phải đi gặp mới biết mình có thích không, vân vân và mây mây.

Sự kiên nhẫn của Chu Ngạn đã đến cực hạn, tránh để sau này mẹ Chu cứ nhắc anh mãi, anh mở miệng:

“Vâng, con đi gặp.”

Mẹ Chu đang nói đông nói tây thì đột nhiên bị chen ngang, bà bất ngờ phản ứng lại với khuôn mặt tràn ngập vui sướng:

“Con chịu đi xem mắt rồi à?”

Chu Ngạn “Vâng.” một tiếng, thầm nghĩ đi một lần chắc có thể hoà hoãn được một năm.

Mẹ Chu mừng rỡ không thôi, bà lấy điện thoại ra bắt đầu liên lạc người tìm cho anh cô gái thích hợp:

“Con thích con gái như thế nào? Cao lùn? Béo gầy? Tóc dài hay tóc ngắn? Bây giờ mẹ tìm cho con”

Chu Ngạn thong thả ung dung húp một ngụm canh: “Trong ngoài như một.”

“Cái gì?” Mẹ Chu nhíu mày, cái gì mà trong ngoài như một? Câu này nghe sao cũng giống đang mắng người vậy?



“Đừng là kiểu trước mặt thì ngoan ngoãn hiểu chuyện.” Chu Ngạn híp mắt: “Sau lưng điên như thỏ tháng Ba [1].”

[1]: Là một cụm thành ngữ tiếng Anh, chỉ hành vi kỳ quặc của thỏ khi đến mùa sinh sản vào tháng 3, ẩn ý nói đến người dễ kích động, khó đoán được sẽ làm gì tiếp theo

“Đừng đang đi học.” Chu Ngạn nhìn mẹ Chu: “Nhỏ quá, chẳng biết cái gì cả.”

“Còn chiều cao và tóc.” Chu Ngạn sờ sờ cằm, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi khoa tay múa chân trả lời: “Đừng cao cỡ này, tóc dài thì cũng nghỉ luôn nhé.”

Mẹ Chu: “…”

Chu Dĩnh: “…”

Có chắc anh không phải đang chỉ một người nào đó không vậy? Đã biết chính xác đến từng cm, từng sợi tóc rồi!

Hai người nhìn thoáng qua nhau “Khụ khụ” Chu Dĩnh hắng giọng hỏi thử: “Chu Ngạn, có phải em thích cô gái nhỏ nào rồi không?”

Nghe cách miêu tả đoán chừng tuổi không lớn, còn đang đi học?

“Thích?” Chu Ngạn làm động tác lau miệng tao nhã, liếc nhìn chị anh một cái: “Chị suy nghĩ nhiều rồi, nếu chị có thời gian đoán cái này thì không bằng đi quản anh rể của em, xúc tiến tình cảm vợ chồng đi được không?”

Sao anh có thể thích Ôn Nhu được? Cho dù cô có thích anh, anh cũng không thích cô!

“Em!” Chu Dĩnh cắn răng: “Chị còn không phải vì tốt cho em hả?! Không phải em có người mình thích là tốt nhất rồi sao? Nhà chúng ta không để ý chuyện môn đăng hộ đối, chỉ cần em thích là được.”

Chu Ngạn trợn trắng mắt nhìn cô ấy một cái: “Em hiểu rõ được lòng mình, mọi người đừng nhọc lòng.” Nói xong anh đứng dậy: “Con ăn xong rồi, con về trước đây.”

“Buổi tối không ở lại đây sao?” Mẹ Chu dặn dò kĩ càng: “Lúc này nhiều người, con lái xe về chậm thôi, nhớ chưa?”

“Vâng.” Chu Ngạn vừa nói người đã đến thang máy đứng: “Con đi đây.”

“Đi đi.” Chu Dĩnh bị em trai nhỏ này của mình chọc cho dạ dày đau: “Em ế là đáng lắm!”

——

Ca đêm của khoa ngoại tiết niệu tương đối dễ thở, trừ phi gặp ca khám gấp, còn bình thường thì không có việc gì, vả lại anh cả cũng thông cảm cho cô, để cô trực nửa ca thôi.

Ôn Nhu viết bệnh án một lát, thấy mình ngồi đến nỗi xương khớp cứng đờ, cô ngáp một cái.

Chị bên trạm y tá đem bánh kem lại đây tặng cho cô, Ôn Nhu đứng bên ngoài hứng gió đêm, ăn bánh, tám chuyện câu được câu không với chị gái xinh đẹp.

“Em có bạn trai chưa?” Chị y tá bỗng hỏi cô.

Ôn Nhu ngượng ngùng lắc đầu.

“Em chưa.”

“Sao lại không tìm một người để quen?” Chị y tá cười.

“Xấu quá không ai thèm hết chị ơi.” Ôn Nhu làm mặt quỷ.

“Đâu có.” Chị y tá nhịn không được sờ mặt cô, ngưỡng mộ khen ngợi: “Tuổi trẻ đúng là tốt, nhìn làn da láng mịn này xem, đâu giống bọn chị, toàn là những con cú đêm.”

“Nhắc đến đây mới nhớ” Chị y tá kề sát vào tai cô, thì thầm thắc mắc: “Em nói đời này phải gả cho thầy Chu phải không?”

“Khụ khụ khụ.” Ôn Nhu suýt chút đã bị sặc, cô dở khóc dở cười đáp lại: “Câu này các chị cũng tin sao?” Cô chỉ thuận miệng nói ra chọc ghẹo anh thôi.

Quả nhiên là họa từ miệng mà ra.

“Cái này thì có gì phải ngại?” Chị y tá làm vẻ mặt quái lạ kể: “Thật ra ban đầu, con gái của viện trưởng chúng ta cũng thích Phó chủ nhiệm Chu, có một khoảng thời gian mỗi ngày cô ta đều chạy đến khoa chúng ta.”

“Thật sao?” Ôn Nhu tò mò: “Có đẹp không?”

“Cũng được thôi.” Chị y tá bất đắc dĩ trả lời: “Động qua dao kéo mới được như vậy, cũng không tệ.”

“Phụt” một tiếng, Ôn Nhu nhịn không được bật cười: “Sao em có cảm giác chị không thích cô ấy vậy?”

“Ơ ——” Chị y tá mỉa mai: “Em không biết thôi, tụi chị đều không thích cô ta. Rõ ràng thích Phó chủ nhiệm Chu, muốn theo đuổi người ta mà còn làm giá. Mình thì ở khoa nội mà suốt ngày cứ chạy sang khoa chúng ta khoa tay múa chân, ỷ mình là con gái viện trưởng thì muốn làm gì thì làm đó à? Trình độ cô ta cũng chỉ có vậy thôi, chị nói em nghe.”

Ôn Nhu uống một ngụm nước, không tiếp lời.

“Thật ra…” Chị y tá nhìn Ôn Nhu từ trên xuống dưới: “Chị thấy hai người có thể thành đôi á.”

“Phụt ——” Ôn Nhu phun nước từ trong miệng ra: “Khụ khụ khụ.” Cô liên tục xua tay giải thích: “Chị, chị quên đi, đừng chọc em nữa, cái đó chỉ là đùa thôi, em không có ý gì với anh Chu.”

“Vì sao?” Chị y tá theo phản xạ tính hỏi tiếp, nhưng sau đó lại mở to hai mắt lắp bắp khen: “Thầy Chu Chu Chu khá tốt mà, rất nhiều… rất nhiều… rất nhiều người thích.” Trời ơi, sao Phó chủ nhiệm Chu lại quay lại vậy?

Chị y tá vừa nói vừa nháy mắt ra dấu với Ôn Nhu.

Đáng tiếc, trời tối quá.

Ôn Nhu trợn trắng mắt, móc mỉa không chút lưu tình: “Thôi thôi, lúc anh ta không nói thì còn đẹp một chút, nếu thật có nhiều người thích thì sao có thể ế đến bây giờ phải không?” Nói xong không biết cô nghĩ gì mà cười lớn: “Có phải anh ta ở khoa này lâu rồi, mặt kia của mình cũng có vấn đề không đấy.”



Đằng nào bệnh viện cũng là một môi trường đặc thù.

“Xem ra cô biết rất nhiều nhỉ?” Phía sau bất thình lình vang lên một âm thanh khác, đáng sợ đến mức tay Ôn Nhu run rẩy, hơn phân nửa chiếc bánh rơi xuống đất.

“Quay người lại đây.” Giọng điệu rõ khó chịu, nghĩ cũng biết anh đang tức giận.

Chị y tá thấy tình huống này hơi không đúng, nên cười “Ha ha” tìm đường lui: “Gì ấy nhỉ, bên kia còn có việc, tôi đi trước đây, hai người từ từ nói chuyện nhé.”

Thiếu chút nữa Ôn Nhu đã bật khóc tại chỗ rồi, chị y tá, chị muốn đào hố chôn em sao!

Nhìn người cúi đầu xoay người lại chậm rì rì, Chu Ngạn khoanh tay trước ngực, nhìn Ôn Nhu từ trên cao:

“Bản lĩnh của cô không nhỏ đâu.”

Có thể chọc anh tức đến vậy chắc không có được mấy người, anh có nên khen cô không? Hay nên mắng hoặc bóp chết cô?

“Thật xin lỗi.” Ôn Nhu cúi đầu, thành thật xin lỗi: “Tôi không nên nói xấu sau lưng anh.”

Chu Ngạn hừ lạnh một tiếng: “Đã trễ thế này sao cô còn ở bệnh viện?”

“Tôi trực đêm.” Ôn Nhu trộm liếc mắt nhìn anh: “Tôi trực một nửa, anh cả trực nửa đêm sau.”

Chu Ngạn nhíu mày, từ khi nào mà thực tập sinh của khoa họ cũng đến trực đêm?

Ôn Nhu đảo mắt, nhỏ giọng giải thích: “Do có tiền trợ cấp.” Cô nói không sai, vốn dĩ là vì tiền trợ cấp nên cô mới xin được trực.

Chu Ngạn sửng sốt, không biết vì sao lại nhớ đến dáng vẻ ngày đó Ôn Nhu ăn bánh thịt trên đường.

Im lặng một lúc, Chu Ngạn đột nhiên lên tiếng:

“Cô đến văn phòng của tôi.”

Ôn Nhu bĩu môi, không tình nguyện đi theo.

Chu Ngạn vòng người qua phía bên kia của kệ sách, sau đó là một căn phòng và một buồng vệ sinh nhỏ. Lúc sửa sang căn phòng này, anh nghĩ làm việc ở bệnh viện muộn quá thì sẽ ngủ ở đây, nhưng sau này mua được căn chung cư rất gần bệnh viện nên anh cũng chưa từng ở lại chỗ này.

Anh hất cằm: “Cô nghỉ ngơi ở đây đi.” Buổi tối thường không có ca bệnh gấp, nếu có thật thì bên trạm y tá cũng sẽ gọi.

“Ở đây?” Ôn Nhu giật mình, lập tức lắc đầu: “Không được không được, đây là chỗ của đàn anh, tôi không ở được.”

Chu Ngạn cắt ngang lời cô: “Cô yên tâm đi, chỗ này có lắp camera, mất thứ gì cũng không đổ lên đầu cô.”

Ôn Nhu: “… Tôi lo cho sự trong sạch của mình.”

Chu Ngạn: “…”

Tác giả có lời muốn nói: Rạp hát nhỏ:

Chu Ngạn: Có phải tôi dịu dàng với cô quá rồi không?

Ôn Nhu: Anh đối xử dịu dàng với Ôn Nhu?

Chu Ngạn:…