Lâm Vũ Chi tức giận cười nói: “Anh nghĩ cdg vậy hả?”
Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi một hồi, đặt tay lên đầu cậu, nghiêm túc nói: “Bạn học nhỏ đừng nói tục.”
Lâm Vũ Chi lập tức quay đầu lại để tránh tiếp xúc với Đường Hành Thiên.
Tuy thấp hơn Đường Hành Thiên bảy tám centimet nhưng từ nhỏ chiều cao của Lâm Vũ Chi đã nổi bật giữa đám đông, bị chạm vào đầu như thế này có cảm giác rất kỳ lạ.
Tên Đường Hành Thiên này ăn gì để lớn vậy?
Đường Hành Thiên khá hài lòng với sự tiến triển này. Hắn cũng không vội, độc thân hai năm đầu đại học cũng có sao đâu, bây giờ vất vả chút cũng không sao.
Ở bên kia Từ Dục cũng đang tìm hiểu tình báo cho anh Thiên của mình, Từ Dục không tin rằng giữa những người bạn cùng phòng không có những bí mật nhỏ.
Từ Dục không trông chờ vào việc mình có thể thoát FA, anh em bên người thoát được người nào thì hay người nấy.
Triệu Lương bị đàn anh vây quanh, run rẩy như con thỏ trắng nhỏ rơi vào hang sói.
Cậu khom lưng, khiến Từ Dục và những người khác trông như đang bắt nạt người ta.
Từ Dục sờ sờ mũi nói: “Đàn em, em sợ tụi anh hả?”
Triệu Lương lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không sợ ạ.”
Không sợ cái đếch ấy.
Căng thẳng đến mức đầu toàn mồ hôi rồi.
Đúng là Triệu Lương khá căng thẳng, vóc dáng của đám người này không nhỏ, dáng người cũng không yếu, bị bao vây làm cho Triệu Lương mất hết cảm giác an toàn.
Một bàn tay đặt lên vai cậu, Triệu Lương gần như nhảy dựng lên.
“Đàn em, anh hỏi em một chuyện. Bạn cùng phòng của em, Lâm Vũ Chi ấy, còn độc thân không?”
Triệu Lương nghe xong câu hỏi thì thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải về mình. Cậu suy nghĩ một lúc, nhưng không trả lời trực tiếp câu hỏi của đàn anh: “Anh Đường không biết Lâm Vũ Chi độc thân hay không à?”
Không biết người kia có độc thân không còn theo đuổi? Cũng to gan ghê.
Từ Dục có thể nhìn ra Triệu Lương đang suy nghĩ gì, liền vỗ nhẹ đầu cậu: “Đang suy nghĩ gì vậy? Đương nhiên là anh Thiên biết Lâm Vũ Chi độc thân. Ý của bọn anh là Lâm Vũ Chi có người mình thích hay là gần thích ai không??”
Triệu Lương dừng lại một chút, đang định trả lời thì Từ Dục nghiêng người tới, cười nửa miệng nói: “Hãy suy nghĩ kỹ, gần đây bọn anh đang thiếu đối tượng thí nghiệm.”
Triệu Lương: “!!!”
“Có có có, Lâm Vũ Chi có thích một người, là bạn hồi cấp ba, nghe nói đối phương rất đẹp trai.”
Từ Dục hơi dừng lại một chút: “Em nghe ai nói người đó rất đẹp?”
Triệu Lương không cần suy nghĩ nói: “Chính Lâm Vũ Chi nói mà.”
Từ Dục im lặng, mấy nam sinh bên cạnh cũng ngừng nói chuyện, nếu Lâm Vũ Chi có thể khen một người rất đẹp trai thì có lẽ người đó thực sự rất đẹp trai.
Thầm nghĩ trong lòng, Từ Dục nhìn Đường Hành Thiên vẫn còn đang mang dáng vẻ con chó sói to vẫy đuôi ở cửa nhà ăn, cảm thấy buồn bã khó hiểu, có khi anh Thiên trong mắt người ta vẫn là một tên xấu xí.
Nếu anh Thiên mà còn xấu thì bọn họ là cái gì?
Triệu Lương nhìn mấy người đang im lặng trước mặt, tưởng bọn họ đang nghĩ sao Lâm Vũ Chi lại có crush rồi, bèn thấp giọng khuyên: “Thật ra chuyện này cũng có sao đâu, hồi cấp ba ai mà không có crush, có khi Lâm Vũ Chi còn tưởng là mình thích bạn mình thôi, nhưng theo cách cư xử của Lâm Vũ Chi thì có vẻ không giống như là thích.”
Câu cuối cùng Triệu Lương nói khá tự tin, nhưng đúng là cậu thật sự cảm thấy như vậy, ở ký túc xá, Lâm Vũ Chi không hề thể hiện ra như mình có người trong lòng chút nào.
Từ Dục không nói gì, vỗ vỗ vai Triệu Lương: “Cảm ơn đàn em.”
Triệu Lương mừng rỡ nói: “Không có gì đâu anh.”
Trên đường trở về ký túc xá, Từ Dục do dự hồi lâu mới nói với Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi đã có người mình thích, nhưng bất ngờ là đối phương không im lặng cũng không châm chọc khiêu khích.
Thay vào đó, hắn nói: “Trẻ con chơi với nhau thôi mà, em ấy hiểu thích là cái gì chứ?”
Câu này là nhằm vào Lâm Vũ Chi. Trong mắt Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi thật sự vẫn là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu, giống cậu hồi đó chen chúc trước mặt những bệnh nhân đang tức giận và gia đình của họ.
Học sinh cấp hai, dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi đã chậm rãi nảy nở.
Đôi mắt đỏ ửng, cánh tay dài, dáng người gầy gò đứng trước mặt nữ bác sĩ với mái tóc rối bù và khuôn mặt đỏ bừng: “Đây là bệnh viện, không phải nơi để các người lừa đảo hãm hại. Có việc thì hãy gọi cảnh sát!”
Cậu bé đang trong giai đoạn đổi giọng, giọng khàn khàn, bị người nhà bệnh nhân cao lớn vạm vỡ xô đẩy, loạng choạng chạy lại, bướng bỉnh đứng trước mặt các bác sĩ và y tá.
“Tới đi, tôi chưa thành niên, tôi không sợ các người!” Cổ cứng ngắc, từ nhỏ đã hào hiệp dũng cảm, vì lớn lên trong bệnh viện nên cậu có tình cảm với bác sĩ và y tá.
Nhưng cậu bảo vệ được người lớn, thầy cô, anh chị nhưng lại không bảo vệ được mẹ mình.
Thậm chí không lâu sau, bệnh nhân ở lại bệnh viện diễu võ giương oai không chịu rời đi, chất đầy đồ đạc trong phòng bệnh, vì chủ nghĩa nhân đạo nên bệnh viện chỉ biết nén giận.
Kể từ đó Lâm Vũ Chi hiếm khi đến bệnh viện.
Bố mẹ đi công tác, Đường Hành Thiên bèn đi theo họ đến thành phố A giao lưu học tập. Khi đó hắn mới lớp 11, bị bố mẹ ngăn ở phía sau, nhìn Lâm Vũ Chi với dáng vẻ trông như một thiếu gia, anh dũng cao ngạo như một con hạc trắng, mắt không chớp một chút dù cho bọn họ chế nhạo châm chọc chửi rủa.
Đường Hành Thiên bị thu hút sâu sắc, nhưng sau đó, Lâm Vũ Chi chỉ còn xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Vẫn khung cảnh tương tự, thiếu niên ngẩng cao cằm, gầy gò nhưng bướng bỉnh, đã trở thành cột sống cho mỗi buổi rạng sáng khổ học của Đường Hành Thiên, thành tất cả niềm khao khát của hắn thuở thiếu thời.
Cũng chính vì Lâm Vũ Chi mà khi Đường Hành Thiên điền đơn đăng ký thi đại học, hắn đã chọn trở thành bác sĩ, chọn cầm dao.
Hoàn toàn khác.
So với tên học kém ba lần bị đuổi khỏi trường cấp ba, so với cậu bé thu mình nổi loạn bị bố đuổi về quê ba lần.
Ngày hôm đó, mặt trời lặn đỏ rực nửa bầu trời, lá phong ở thành phố S giống như mây, Đường Hành Thiên ném một quả ba điểm, khi xoay người chạy đi thì thấy Lâm Vũ Chi xuống khỏi xe taxi.
Dù đã bốn năm trôi qua nhưng Đường Hành Thiên vừa liếc mắt vẫn nhận ra cậu.
Đường Hành Thiên vốn luôn bình tĩnh lúc này tim lại đập như sấm, không để ý đến camera mà nhảy ra khỏi lưới sắt bên ngoài sân, không nghe thấy bạn bè ở đằng sau hét lên mà vọt tới trước mặt Lâm Vũ Chi. Trong vòng chưa đầy một phút, hắn đã nghĩ ra rất nhiều từ ngữ.
“Đã lâu không gặp.”
“Anh đã từng gặp em.”
“Anh tên là Đường Hành Thiên.”
Nhưng tất cả đều bình tĩnh lại sau khi nhìn thấy vẻ mặt xa lạ của Lâm Vũ Chi, lòng nghĩ ngày tháng còn dài, hắn trực tiếp xách vali của đối phương, đi đến ký túc xá sinh viên năm nhất.
“Để giúp các tân sinh viên xách hành lý, nghỉ hè anh đã ở nhà luyện một tháng, bây giờ cuối cùng cũng có ích.” Bản thân Đường Hành Thiên cũng cho rằng nhận xét này thật vụng về và buồn cười, nhưng Lâm Vũ Chi lại tin.
Đường Hành Thiên kéo mình ra khỏi hồi ức, cười nói: “Đi chơi bóng không?”
Hai mắt Từ Dục sáng lên: “Đi, đi, đi, tao chỉ có thể dựa vào bóng rổ để thoát FA thôi.”
Nói xong, Từ Dục còn không quên an ủi Đường Hành Thiên: “Anh Thiên, chúng ta không vội, mày nói xem, học cùng trường cả mày sợ gì? Còn nhiều thời gian mà.”
Đường Hành Thiên dừng một chút: “Ừm, tương lai còn dài.”
Hắn và cậu nhóc Lâm Vũ Chi còn nhiều thời gian mà, hắn sẽ cố gắng đến chết.
–
Khóa huấn luyện quân sự nhanh chóng kết thúc, nửa tháng huấn luyện quân sự cũng giúp những người cùng chuyên ngành hiểu nhau hơn. Vào đêm sau khi kết thúc, lớp sẽ tổ chức họp lớp, ngoài mục đích để cố vấn học tập, trợ giảng và mọi người trong lớp chính thức gặp nhau thì còn để tranh cử ban cán sự.
Diệp Nhàn là giáo viên chủ nhiệm, vì cô có việc không đến được nên học sinh trong lớp giao toàn quyền cho người cố vấn.
Lâm Vũ Chi không có hứng thú với bất kỳ chức vụ nào trong số này, Triệu Lương cũng vậy. Hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng của lớp học, cố gắng hết sức để làm giảm bớt cảm giác tồn tại.
Nhưng chỉ cần Lâm Vũ Chi ở đó thì nơi đó sẽ không bao giờ là một nơi hẻo lánh không được chiếu sáng đến. Lần đầu tiên ngồi chung lớp với Lâm Vũ Chi, có đèn huỳnh quang sáng tỏ, khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa của nam sinh làm người đằng trước sau đều không nhìn được mà lén nhìn cậu.
Lâm Vũ Chi nhìn lại mấy bạn học nhìn vừa mắt, cũng chỉ chờ trợ giảng thả người, sau đó lớp trưởng lại bắt đầu nêu ra ước mơ khát vọng cho bốn năm đại học trong tương lai, Lâm Vũ Chi lười biếng dựa vào ghế, vai chợt bị chạm nhẹ.
Đó là trợ giảng, anh yêu cầu Lâm Vũ Chi đi ra hành lang với mình.
Trợ giảng là một thanh niên còn rất trẻ, đeo kính, dáng vẻ hiền lành nhưng nghiêm nghị, tóc không rối, cổ áo cài cúc gọn gàng, áo phông trắng không nhăn, quần được ủi đến phẳng đến tận giày.
“Bố mẹ em gọi cho anh…”
Lâm Vũ Chi sửng sốt: “Bọn họ gọi anh à?”
Khi rời đi, Lâm Vũ Chi đã cãi nhau rất khó chịu với gia đình vì cậu bướng bỉnh muốn báo danh vào Đại học S mà không nghe lời khuyên của gia đình, thậm chí Lâm Hạo còn không ra khỏi phòng khi Lâm Vũ Chi đi.
Vương Hiến gật đầu nói: “Thầy Lâm là bố em đúng không?”
Trước khi Lâm Vũ Chi xác hận, anh đã hỏi lại: “Ông Lâm và cô Hứa, một người là ông, một người là mẹ em đúng không?”
Lâm Vũ Chi ngập ngừng gật đầu.
Vương Hiến mỉm cười, vẻ nghiêm túc trước đó đã biến mất, nói: “Vậy em phải chăm chỉ học tập, không được làm thầy cô mất mặt đó.”
Lâm Vũ Chi không nói gì.
Đây cũng là một phần nguyên nhân khiến cậu chọn rời xa thành phố A. Nếu cậu ở lại địa phương, ảnh hưởng của các thành viên trong gia đình sẽ lớn hơn.
Bọn họ rất giỏi, đều lao vào luận văn, nghiên cứu, giảng dạy, lý thuyết và đạt được những thành tựu to lớn. Nếu sống dựa vào những thành viên trong gia đình thì đời này Lâm Vũ Chi có thể gối cao đầu không lo nghĩ.
Trên đường trở về ký túc xá, Triệu Lương thấy Lâm Vũ Chi đã nói ít hơn rất nhiều, thở dài hỏi cậu nhớ nhà à.
Lâm Vũ Chi nói rằng không sao cả.
Nhớ nhà và không muốn dựa vào người trong nhà cũng không mâu thuẫn với nhau.
Dù bên ngoài có quyền lực đến đâu thì ở nhà thân phận của họ cũng chỉ là người thân của Lâm Vũ Chi.
Bị ánh mắt chờ đợi và nhiệt tình của Vương Hiến nhìn chằm chằm, Lâm Vũ Chi cảm thấy hơi thẹn thùng và khó xử. Thực ra cậu lại sợ làm bác sĩ vì vũng máu tươi dưới người mẹ, học sinh của bố mẹ bị người nhà bệnh nhân đánh cho bầm dập, còn bị chỉ vào mũi chửi rủa.
Tại sao? Đã bị đối xử như vậy rồi còn muốn làm? Từ đó đến nay Lâm Vũ Chi vẫn không hiểu, cho đến bây giờ khi đã chọn chuyên ngành này, cậu vẫn ngờ nghệch.
Đi ngang qua sân, quả bóng rổ rơi xuống đất, tiếng va vào rổ vang lên bên tai, Lâm Vũ Chi chậm rãi đi chậm lại, nhìn thấy một bóng người khá quen thuộc trên sân.
Cách sân không xa là ánh đèn chói lóa, chiếu sáng nửa sân như ban ngày, nam sinh mặc áo phông đơn giản và quần đùi, trên trán đeo một chiếc băng đô màu đen, bóng dáng dẫn bóng nhảy lên xuống làm người ta si mê.
Ngoại trừ Lâm Vũ Chi.
Cậu túm lấy Triệu Lương, Triệu Lương nghi ngờ dừng lại, trơ nhìn Lâm Vũ Chi bước vào sân nơi các tiền bối đang chiến đấu với nhau.
“Này, Lâm Vũ Chi, cậu làm gì vậy?” Triệu Lương hét lên, giọng cậu to đến mức làm một số người đi ngang qua sân vận động nhìn sang.
Bóng dáng quen thuộc đó chính là Đường Hành Thiên.
Hắn nhìn Lâm Vũ Chi đang đi về phía mình, quả bóng rổ trong tay rơi xuống đất, từ từ nảy lên rồi lại rơi xuống rồi nảy lên, dần dần, độ cao bật lên của quả bóng dần thấp xuống, tần suất càng ngày càng nhanh.
Lâm Vũ Chi không nhìn hắn, trong mắt chỉ có quả bóng rổ, thiếu niên chạy tới, cúi người, xoay người đẹp đẽ, quả bóng đã bị Lâm Vũ Chi cầm trong tay trước khi mọi người kịp phản ứng.
“Ầm!”
Rổ sắt làm cổ tay run lên, quả bóng rổ rơi xuống đất, Lâm Vũ Chi đứng dưới rổ, nheo mắt lại, phiền muộn trong lòng tiêu tan.
Anh em Đường Hành Thiên sửng sốt, cậu bé đứng dưới giỏ trông vừa thiếu gia vừa gầy gò, nhưng lực bộc phát vừa rồi đã đủ khiến mỗi người trong số họ phải kinh ngạc.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, sau khi biết Đường Hành Thiên có cảm tình với Lâm Vũ Chi, bọn họ cũng không cảm thấy Đường Hành Thiên nghiêm túc vì trông cứ như cậu ấm nào đó, chưa từng chịu khổ, hẳn sẽ rất ầm ĩ và kiêu căng nhưng họ không nói ra miệng.
Hành động đột ngột vừa rồi của Lâm Vũ Chi đã có làm thay đổi lớn ấn tượng của bọn họ về cậu.
Dm, còn ghê hơn họ nữa!
Bọn họ không biết rằng từ trước đến nay Lâm Vũ Chi luôn là người dù làm gì cũng muốn làm được tốt nhất, dù là học tập hay bóng rổ. Cậu còn từng ở trong đội bóng rổ của trường ở trường trung học, đã từng giữ một tư thế không thay đổi liên tục ném bóng mấy giờ để ném được bóng ba điểm tỷ lệ một trăm phần trăm.
Vì vậy, đây là những điều mà Lâm Vũ Chi nên được.
Ở cách đó không xa Từ Dục vỗ tay: “Đàn em giỏi quá!”
“Thêm cú nữa đi đàn em ơi! Quá đỉnh!” Một đám con trai bình thường hay trốn trong phòng thí nghiệm lúc đi nịnh người ta thì cũng không hề kém cạnh mấy người chuyên đi ba hoa, thổi phồng chút nào.
Lâm Vũ Chi lắc đầu: “Không chơi…”
Chưa kịp nói xong, cậu đã cảm thấy bóng tối mờ mịt, một người chặn ánh sáng chạy như bay về phía cậu.
Không biết từ lúc nào quả bóng rổ rơi khỏi tay Lâm Vũ Chi đã rơi vào tay đối phương, sau khi khoảng cách được rút ngắn, Lâm Vũ Chi có thể nhìn rõ ràng đó là Đường Hành Thiên.
Lâm Vũ Chi lùi lại hai bước, không kịp né tránh, Đường Hành Thiên dùng một tay dẫn bóng, tay kia ôm lấy eo Lâm Vũ Chi.
Lúc úp bóng vào rổ, Lâm Vũ Chi bị hắn ôm eo, chân thoáng rời khỏi mặt đất, cậu vô thức ôm lấy vai Đường Hành Thiên, tiếng thở dốc của nam sinh gần trong gang tấc, lòng bàn tay đặt trên eo cậu nóng bừng.
Lâm Vũ Chi cảm thấy như da mình bị bỏng.
Khoảnh khắc quả bóng rổ chạm đất, bên tai Lâm Vũ Chi không chỉ có tiếng gió rít mà còn có tiếng rung của rổ, lưng cậu tựa vào giá đỡ bóng, ngón chân đặt trên giày thể thao của Đường Hình Thiên, tay đối phương đã buông ra, cũng đã kéo ra khoảng cách nhất định với cậu.
Nhưng mọi người đều nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, dù chuyện chỉ xảy ra thoáng qua rất nhanh.
Vẻ mặt Từ Dục còn kinh ngạc hơn trước, vỗ vỗ đùi nói: “Dm, thằng chó hoang Đường Hành Thiên mày quay phim thần tượng hả? Tim tao sắp rớt ra ngoài luôn rồi nè!”
“Ồ a a a a! Ai mà chiêu trò hơn anh Thiên nữa?”
“Ngay cả khi mày chiêu trò thì ai mà mạnh với gan như anh Thiên? Một tay bưng người ta lên luôn, dm dm!”
Sân chơi gió chiều nhẹ nhàng, dưới ánh đèn có bóng người, giữa ánh sáng và bóng tối, có một câu chuyện chói lọi óng ánh gì đó đang yên lặng xảy ra.
Lâm Vũ Chi dựa vào trên giá bóng, ngực phập phồng, trán toát mồ hôi không biết vì nóng hay là sợ hãi, chưa kịp nói thì một chai nước đột nhiên được đưa cho cậu.
“Vặn cho anh đi.” Đường Hành Thiên không hề khách sáo, cũng không chột dạ chút nào.
Lâm Vũ Chi không biết nên mình nên tính sổ trước hay nên mắng Đường Hành Thiên trước, chỉ trong vài giây, cậu đã quyết định xong.
Cậu nhận nước từ tay Đường Hành Thiên với vẻ mặt vô cảm, chậm rãi mở nắp chai dưới ánh mắt đang nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt của Đường Hành Thiên.
Lâm Vũ Chi nâng chai nước lên, lật ngược lại, nước lọc đổ ra khỏi miệng bình tưới khắp mặt và người Đường Hành Thiên, nước chảy thành từng hàng xuống tóc hắn, tụ lại trên cằm rồi chảy vào ngực biến mất.
Tóc Đường Hành Thiên rất ngắn, khi hắn nhìn chằm chằm vào người khác lại khiến người ta có cảm giác kinh hãi không thể giải thích được. Lông mi hắn ướt nhẹp nhưng trong mắt lại không có tức giận, lại còn ẩn ẩn tỏa ánh sáng nhẹ.
Các cơ trên môi, cổ và vai bị phủ một lớp nước, hắn mỉm cười thay vì tức giận.
Đường Hành Thiên giơ tay lau mặt, liếm nước ở khóe miệng.
Dưới con mắt đang chuẩn bị xem kịch của Lâm Vũ Chi, Đường Hành Thiên nhếch khóe miệng, hạ mi xuống, nói bằng âm lượng chỉ có hắn và Lâm Vũ Chi mới nghe được: “Dm, ngọt quá!”
–
Chi Chi: Anh nói đi anh bị khùng đúng không? Anh bị khùng đúng không???