Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 2-2: 2




Từ Dục không nhịn được phải nhắc: “Đây là nhóm thông báo chính thức đó, anh Thiên mày đây là…”

Đường Hành Thiên liếc Từ Dục một cái: “Lạm dụng chức quyền hả? Năm ngoái mày theo đuổi đàn em nữ trong nhóm tao có nói gì không?”

Mặt già của Từ Dục đỏ bừng lên: “Hì hì.”

Sau khi thông báo được gửi đi thì không tới một phút sau các trưởng ban trong nhóm đã lần lượt rep lại “Đã nhận”, sau đó thì mạnh ai nấy chuyển tiếp tới nhóm riêng của bộ phận mình, chiêu này của Đường Hành Thiên có thể gọi là cực kì trắng trợn.

Xong xuôi mọi việc thì trưởng ban bộ phận kĩ thuật mạng mới hỏi bên dưới: “Hội trưởng ơi, Lâm Vũ Chi là ai vậy?”

Chị đại bộ phận tuyên truyền: “Thật sự rất xuất sắc hả? Xuất sắc vậy thì có chiêu mộ được vào bộ phận tụi tui không vậy? Nói thật chứ bộ phận chúng tôi toàn là một đám hôi chân, cậu xem poster chiêu mộ tân sinh viên năm nay làm nhìn y chang mấy tấm tờ rơi quảng cáo giải đấu thi múa quảng trường vậy đó.”

Bọn họ vẫn còn đang tưởng là Đường Hành Thiên thật sự vì sự xuất sắc của Lâm Vũ Chi nên mới bảo mọi người cố gắng hết sức để chiêu mộ Lâm Vũ Chi vào.

Đường Hành Thiên là chủ tịch hội, gọi hắn là hội trưởng cũng được, dù sao thì chủ tịch hội cũng là hắn thôi, Đường Hành Thiên nghe người khác gọi là hội trưởng vẫn thuận tai hơn.

Im lặng một chốc, Đường Hành Thiên mới bảo là cứ chiêu mộ vào thử xem sao đi, phải xem thái độ của nhóc con kia nữa. Giờ còn chưa chiêu mộ được mà bọn họ đã ngồi bàn coi nên phân qua bộ phận nào rồi.

Từ Dục – người biết được chân tướng cũng như ý đồ của Đường Hành Thiên – giả vờ giả vịt nhắn hai câu vô nhóm, mấy đứa thành viên trong bộ phận mình cũng đang hỏi Lâm Vũ Chi là ai mà lại có thể được Đường Hành Thiên coi trọng như vậy.

Tự nhiên thấy hơi hâm mộ, nhớ lại lúc tụi nó mới vào thì phải vượt qua năm ải sáu tướng, tốn hết sức hai trâu một hổ mới vào được hội học sinh. Vậy mà hôm nay lại nhìn thấy được đích thân hội trưởng lên tiếng chiêu mộ, làm cho cả đám ghen tị tới chảy nước mắt ra từ miệng luôn.



“Đi ăn không?” Triệu Lương nhìn sắc trời bên ngoài đã dần tối nên gỡ tai nghe ra, gõ gõ ván giường bên cạnh.

Lâm Vũ Chi ở bên cạnh cậu ta.

Hai đứa bạn cùng phòng khác đã ra ngoài mua đồ dùng thường ngày rồi, lần đầu trọ ở trường, lần đầu đi học xa nhà nên bọn họ vô cùng hưng phấn. Hai đứa ầm ĩ đòi mua một bộ đồ dùng thường ngày cho Lâm Vũ Chi và Triệu Lương luôn.

Lâm Vũ Chi và Triệu Lương đều từ chối, mới vào học mới quen nhau, mọi người không hề thân thiết gì, gộp hết chi tiêu vào cùng nhau mắc công mai sau muốn dùng gì cũng ngại mở lời. Những đồ dùng cần thiết họ đều đem đủ cả rồi, ngày mai đi mua cũng không muộn.

Không chỉ mỗi thế mà Lâm Vũ Chi còn để ý thấy, bốn người trong phòng kí túc xá bao gồm bản thân thì có nam sinh rõ ràng là gia cảnh khó khăn. Trong vali bày ra chỉ có mấy bộ đồ, trong đó còn có một bộ đồng phục cấp ba đã giặt tới bạc màu luôn rồi. Lâm Vũ Chi lướt mắt nhìn qua cổ áo của đối phương, đường chỉ đã mòn hết rồi, tính tình cũng dễ ngượng nên Lâm Vũ Chi lại càng không thể chiếm lợi của người ta.

“Đi.” Lâm Vũ Chi nhảy xuống khỏi giường, lấy áo khoác. Vừa kéo cửa ra đã bị một làn hơi nóng ập vào mặt, thế là cậu vội vàng ném cái áo khoác lại.

Cậu còn tưởng đây vẫn còn là thành phố A, tối tháng chín ở thành phố thì đúng thật là cần phải mặc một cái áo khoác mỏng bên ngoài. Nhưng bây giờ cậu đang ở thành phố S ở chỗ xa nhất bên phía Nam, hiển nhiên là nóng nực cực kì.

Tám giờ tối rồi mà sân trường vẫn còn rất náo nhiệt, tân sinh viên còn cảm thấy mới lạ với trường đại học nên rủ rê bạn cùng phòng mới đi dạo khắp nơi nên đâu đâu cũng thấy. Mấy người ăn mặc mát mẻ, thoải mái thì vừa nhìn đã biết ngay là đàn anh, đàn chị.

Lâm Vũ Chi vẫn còn chưa tỉnh ngủ lắm, gọi một tô bún trông có vẻ hấp dẫn ở một khung cửa bán đồ trong nhà ăn. Xong rồi cậu chọn một chỗ trong góc đi qua ngồi xuống.

Triệu Lương vừa nhìn là đã biết là một người rất tinh tế trong việc ăn uống, cậu ta gọi một phần bánh cảo rồi lại nhanh chóng thò đầu vào trong khung cửa dặn kĩ dì bán đừng bỏ tiêu nhiều quá, cũng đừng bỏ dầu quá nhiều, phải nấu với lửa nhỏ.

Từ xa xa Lâm Vũ Chi cũng thấy được bắp thịt trên cánh tay của dì bán đang khẽ run lên. Nếu như không phải trông Triệu Lương khá thuận mắt thì chắc là cái xẻng kia đã tát lên mặt Triệu Lương từ lâu rồi.

Có sao nói vậy, Lâm Vũ Chi cảm thấy mấy người bạn cùng phòng này của mình trông cũng rất được. Triệu Lương là người quê sinh mẹ đẻ ở thành phố H, hào phóng trượng nghĩa, không câu nệ tiểu tiết, mặc một cái quần đùi túi hộp màu đen trắng trông còn ra dáng hơn cả sinh viên khoá trên.

Người trông có vẻ khá khó khăn tên là Lưu Tiểu Thiên, tính cách khá cẩu thả, rất khác với Triệu Lương. Còn ánh mắt của Miêu Bân thì nhìn quá gian xảo, trông cứ láo liên, lần đầu tiên Lâm Vũ Chi nhìn thấy Miêu Bân đã cảm thấy người này không hề đơn giản.

Bánh cảo là món có người gọi mới nấu nên Lâm Vũ Chi bên này đã bắt đầu ăn luôn rồi, mà bánh cảo của Triệu Lương bên kia chỉ mới vừa trở mặt qua.

Triệu Lương đưa tay ra dấu bảo Lâm Vũ Chi ăn trước đi, không cần phải đợi cậu ta ăn cùng.

Lâm Vũ Chi cũng không khách sáo, gắp một đũa bún trắng lên cho vào miệng. Còn chưa kịp nuốt xuống miếng đầu tiên thì trước mặt đã có một lon coca đang bốc ra khí ga được đặt xuống.

Lâm Vũ Chi ngẩng đầu lên thì thấy được cái mặt của Đường Hành Thiên.

Đường Hành Thiên nhìn chằm chằm đôi môi bị dính nước dùng nên bóng loáng của Lâm Vũ Chi một lúc mới chậm rãi nói: “Thế nào? Ăn quen không?”

Nếu như không phải hồi chiều Đường Hành Thiên vừa mới nêu rõ mục đích của hắn ta với Lâm Vũ Chi thì Lâm Vũ Chi cảm thấy chắc là mình sẽ khá hợp cạ với Đường Hành Thiên đó, giọng điệu này của đối phương vừa hay chọc trúng chỗ ngứa của Lâm Vũ Chi.

Nhưng tiếc là không có nếu như.

Trước giờ Lâm Vũ Chi lúc nào cũng lạnh nhạt với những người theo đuổi mình, hoàn toàn bình đẳng với tất cả những người theo đuổi mình mà không hề quan tâm tới ngũ quan hay địa vị của đối phương.

Trong đó tất nhiên cũng bao gồm cả Đường Hành Thiên, càng đừng nói Đường Hành Thiên trong mắt của Lâm Vũ Chi cũng hoàn toàn không giống người đàng hoàng gì. Vậy nên cậu lại càng không thể bày ra được sắc mặt gì đẹp đẽ với hắn.

Thế nhưng em bé xinh xắn có xụ mặt thì vẫn rất đẹp.

Đường Hành Thiên hoàn toàn không thấy giận gì.

Lâm Vũ Chi chỉ liếc nhìn Đường Hành Thiên một cái, thấy đối phương ngồi vào chỗ đối diện mình thì cũng làm lơ không quan tâm. Cậu còn chả buông nâng mắt lên, tự mình ăn tiếp phần mình.

“Mắc mớ gì tới anh?” Giọng điệu của Lâm Vũ Chi rất hung dữ.

Đường Hành Thiên chống cằm: “Quan tâm tới đàn em thôi mà. Đàn em phải chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo đi nha, hai hôm nữa là vào mùa mưa rồi, mưa bên phía Nam này dữ dội lắm đấy.”

Mùa mưa ở phía Nam, nhất là mưa vào mùa xuân và thu, không khí ẩm mốc làm người ta thấy nghẹt thở. Quần áo phơi lên thì đừng hòng khô, trên vách tường còn có từng lớp nước trượt xuống lộp độp.

Đường Hành Thiên quan sát Lâm Vũ Chi từ trên xuống dưới vài lần, vừa nhìn đã biết đây là cậu ấm được chiều chuộng từ nhỏ, cơm dâng tới thì há miệng, áo đưa tới thì giơ tay. Cậu mà không bị thiệt thì còn ai bị thiệt nữa?

Đúng là Lâm Vũ Chi không chuẩn bị thật, trong vali của cậu chỉ có mấy món đồ chơi với giày là nhiều. Quần áo thì đang đợi chuẩn bị qua đây mới mua, hoặc là bảo cha mẹ gửi qua.

Học sinh cấp ba mới tốt nghiệp xong thì giống như chân ướt chân ráo mới lên đây vậy, ngơ ngác, khờ khạo còn chưa hiểu gì, cái gì cũng không biết. Thế nên chỉ mới hai ba câu vậy thôi mà cán cân trong lòng cậu đã bắt đầu nghiêng dần sang.

Bỏ qua vụ Đường Hành Thiên thích mình thì những thứ khác hình như cũng không tới nỗi.

Lâm Vũ Chi đầy vẻ phòng bị nhìn Đường Hành Thiên một cái, hiếm khi không bật lại: “Tôi biết rồi.”

Đường Hành Thiên bị ánh nhìn này của đối phương ghẹo cho ngứa ngáy. Trước kia hắn đã từng nghe bạn bè xung quanh hay nói, mỗi lần được người mình thích nhìn một cái thôi là hai chân đã như mềm nhũn hết cả ra. Hắn vẫn cứ tưởng là do bọn họ nói lố, nhưng khi tới bản thân trải nghiệm rồi thì Đường Hành Thiên mới cảm thấy miệng lưỡi của mình khát khô hết cả ra.

Vẻ đẹp của Lâm Vũ Chi là đẹp kiểu phát sáng lấp lánh, không hề có chút điểm nào bị nữ tính hoá. Mà chính bản thân cậu đã là một cậu nhóc xinh xắn, đẹp kiểu có góc có cạnh, sắc sảo và bén nhọn.

Giống hệt như một mảnh sứ vỡ rực rỡ có thể dễ dàng làm người khác bị thương, chỉ xoẹt qua một cái thôi mà máu tươi sẽ tuôn thành dòng.

Triệu Lương bưng khay ăn của mình đi qua, thấy Đường Hành Thiên thì ngơ ra một chốc rồi lập tức la lên gọi đàn anh. Xong xuôi cậu ta đặt mông xuống ngồi bên cạnh Lâm Vũ Chi.

Đường Hành Thiên đáp lại một tiếng không mặn không nhạt, lấy lon coca trước mặt Lâm Vũ Chi qua. Hắn khui nắp lon ra rồi đẩy tới qua cho Lâm Vũ Chi.

“Từ từ uống nha, anh trai đi trước đây.” Đường Hành Thiên nói.

Đường Hành Thiên đã đi xa rồi thì Lâm Vũ Chi mới chợt nhận ra mình vừa bị người ta chiếm hời, cậu thấp giọng chửi một câu “Anh trai cục cức chó ấy”.

Triệu Lương ngồi bên cạnh thấy rõ ràng mà nghe cũng rành rọt luôn, thế là cậu ta sấn qua hỏi Lâm Vũ Chi: “Cậu quen với đàn anh Đường hả?”

Lâm Vũ Chi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu quen anh ta à?”

Triệu Lương vô thức lắc đầu: “Tớ không quen, tớ mới tới đây thì tớ quen cái khỉ gì. Miêu Bân nói cho tớ biết đấy, tên nhóc đấy khá là nhiều chuyện, đi xem bảng khen thưởng dưới toà lớp học thì bảo là thấy có đàn anh Đường trên đó.”

“Bảng khen thưởng?”

Miệng Triệu Lương nhai bánh cảo, nghèn nghẹn nói: “Phải, tuy là tớ không quen đàn anh Đường, nhưng mà lúc trước cái vụ tai nạn xe ở thành phố S đó tớ đã từng thấy trên mạng rồi. Trên báo chỉ bảo là có mấy sinh viên nhiệt tình dũng cảm cứu người, có thanh niên như vậy đảm đương việc nước thì đất nước mình rất có hi vọng phát triển!”

Triệu Lương bắt đầu hưng phấn lên.

Xung quanh có người nhìn qua phía bọn họ, Lâm Vũ Chi dùng khuỷu tay chọt cậu ta một cái: “Anh hai ơi, nói chuyện nhỏ xíu được không?”

Lúc này Triệu Lương mới phản ứng lại, chậc một tiếng rồi vẫn hạ thấp giọng xuống.

“Đàn anh Đường ấy chính là một trong những sinh viên nhiệt tình đó, cũng chỉ mới có hai mươi tuổi thôi mà đã trị thương cứu người được rồi. Nhìn anh ấy rồi lại nhìn lại tụi mình, tớ đây ngay cả sách chuyên ngành cũng chưa sờ tới nữa này, dm!”

Lâm Vũ Chi không đáp lại nhưng trong lòng vẫn thấy rất bội phục, tuy là bản thân cậu cũng không mặn mà gì với nghề này lắm, cho dù cả gia đình cậu ai cũng theo nghề y đi nữa.

Nguyên nhân cụ thể thì phải đảo ngược lại lúc Lâm Vũ Chi học cấp hai, ba mẹ cậu lúc nào cũng bận rộn với công việc, dồn hết thời gian vào trên người của bệnh nhân. Có thể nói là hơn nửa đời người của ba mẹ Lâm Vũ Chi đều đã cống hiến cho cái nghề này.

Trước đó, Lâm Vũ Chi cũng đã từng có ước mơ muốn trở thành một bác sĩ có thể trị thương cứu người.

Mãi tới khi mẹ cậu bị bệnh nhân đánh cho sảy thai, mẹ Lâm hoàn toàn không biết mình đã mang thai. Khi đó phần bụng bà đau nhức vô cùng, máu tươi chảy dọc từ đùi xuống dưới bắp chân, tri giác của người phụ nữ đã nói cho bà biết là mình đã mang thai rồi, hơn nữa cũng có khả năng rất cao là đứa nhỏ này không giữ được nữa.

Lâm Vũ Chi đã mất đi đứa em gái còn chưa kịp chào đời của mình, tương lai cũng mãi mãi không còn khả năng có thể có em trai hay em gái nữa, vì mẹ Lâm đã không thể mang thai nữa rồi.

Kể từ đó, Lâm Vũ Chi đã hoàn toàn mất hết tất cả ước mơ đối với cái nghề bác sĩ này. Thế nhưng gia đình lại không thể để cho Lâm Vũ Chi đi theo nghề khác. Một là vì Lâm Vũ Chi rất có thiên phú trong phương diện này, hai là vì Lâm Vũ Chi là con một. Tuy là không có vụ kế thừa hoàng vị gì, nhưng mà kinh nghiệm của bác sĩ ngoại khoa, y thuật của ông bà nội đều cần phải truyền lại. Không phải là vì lợi ích thì cũng vì để Lâm Vũ Chi có thể làm rạng danh những truyền thống này, cứu giúp được nhiều người hơn.

Trước ánh mắt và giọng điệu vô cùng khẩn thiết của người nhà, Lâm Vũ Chi không thể nào từ chối được. Sự kháng cự của cậu không phải là vì thật sự chán ghét cái nghề này, mà là nảy sinh từ rất nhiều chuyện thế nên đã khiến cho Lâm Vũ Chi chùn bước.

“Thế thì giỏi thật.” Lâm Vũ Chi phụ hoạ theo mấy câu tâng bốc Đường Hành Thiên của Triệu Lương ngồi bên cạnh. Cậu phụ hoạ thật lòng, cũng thật sự không nhìn ra được thanh niên cà lơ phất phơ kia vậy mà lại quả quyết và có trách nhiệm thế này.

Có triển vọng hơn mình nhiều.

Thế nhưng Lâm Vũ Chi cũng không hâm mộ gì, cậu trông chỉ như là thuận miệng cảm thán một câu vậy thôi. Triệu Lương chọt chọt cậu, hỏi cậu tại sao lại chọn nghề này.

Lâm Vũ Chi ngẩn ra một chốc, ăn ngay nói thật: “Bị ép.”

“Cậu thì sao?”

Triệu Lương cười hì hì: “Tớ muốn làm bác sĩ ngoại khoa, tớ muốn tới những đất nước thiếu tài nguyên chữa trị nhưng không còn cách nào khác ngoài dựa dẫm vào những nước khác.”

Lâm Vũ Chi đoán chắc là đất nước lúc nào cũng chực chờ bom đạn liên miên nào đó hoặc là vùng đất hoang sơ, cằn cỗi ngoài biên giới, nơi mà điều kiện sống khó khăn, nguy hiểm tới tính mạng mà đa số mọi người đều không muốn tới đó.

Không nhìn ra được đấy, lần đầu Lâm Vũ Chi nhìn thấy Triệu Lương đã biết được đây cũng là một cậu ấm rồi, ít nhất thì cũng phải là kiểu nhân vật được chiều chuộng nhiều ở nhà, từ nhỏ tới lớn chắc chắn lúc nào cũng là cục cưng trong các tập thể lớn nhỏ.

Lâm Vũ Chi khen thật lòng một câu “Giỏi thật”.

Vẻ ngoài cậu đẹp mắt, sắc mặt cũng rất dễ đánh lừa người khác. Huống hồ cậu cũng không hề có ý lừa gạt, dỗ dành Triệu Lương thật nên chút kích động nho nhỏ trong lòng Triệu Lương ngo ngoe bùng lên. Được Lâm Vũ Chi nhìn thế này khiến cho Triệu Lương có cảm giác như cậu ta thật sự đã trở thành một vị bác sĩ danh tiếng vang xa ở nước ngoài rồi.

Thế nhưng mạch suy nghĩ của nam sinh lại nhảy vọt sang vấn đề khác, chủ đề của cậu ta lại quay về trên người của Đường Hành Thiên. Cậu ta thần thần bí bí hỏi: “Có phải Đường Hành Thiên thích cậu không vậy?”

Mi tâm của Lâm Vũ Chi giật lên một cái: “Không phải.”

“Chậc chậc.”

Không nhìn nổi nữa, Lâm Vũ Chi bắn một ánh mắt sắc như dao qua, người kia lập tức treo nụ cười tươi rói lên mặt mình khiến cho Lâm Vũ Chi không làm gì được cậu ta.



Đại hội chào đón tân sinh viên diễn ra trước kỳ huấn luyện quân sự, thành tích của Lâm Vũ Chi cũng không tới mức tốt nhất trong ngành này, nhiều lắm cũng chỉ là tầm trung. Cậu lại không hay sôi nổi trong nhóm lớp nên cũng không có ai thấy quen mắt với cái tên này.

Tân sinh viên mới đến còn chưa biết tới sự tồn tại của diễn đàn, nếu không thì chắc chắn bọn họ sẽ biết được Lâm Vũ Chi đã được bàn luận điên cuồng trên diễn đàn rồi.

Mà nhân vật chính được bàn luận, bị nhiều người tò mò chỉ lặng lẽ trốn trong nhóm lớp của mình. Ngoại trừ một câu “Xin chào” do hệ thống tự động nhắn thì người này không còn tham gia nói chuyện với mọi người thêm lần nào nữa.

Hồi cấp ba Lâm Vũ Chi cũng thế này, hồi lớp mười cậu lúc nào cũng trầm tính, ít nói, không thân thiết được với ai. Mãi tới năm lớp mười một mới từ từ chơi được với mọi người, nhưng cậu cũng chỉ duy trì khoảng cách an toàn trong lòng mình thôi.

Khó thân lại sợ người lạ, còn thụ động nữa.

Đại hội được tổ chức ở hội trường lớn nhất của đại học S, hội trường được chia thành ba tầng hình tròn, bục phát biểu nằm ở chính giữa dưới cùng. Trên trần của hội trường treo ba cái màn hình full HD để chiếu rõ khung cảnh bên dưới cho mọi người xem được.

Phía dưới có đàn chị đội nghi lễ của hội học sinh, mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm, mảnh khảnh duyên dáng như một món đồ sứ trắng xanh tinh xảo, ai đi ngang qua cũng không nỡ rời mắt.

Trợ lý của giáo viên chủ nhiệm, gọi tắt là lớp phó, trước đó đã gửi một bức ảnh vào nhóm khoanh sẵn khu vực của lớp họ lại. Vị trí nằm ở giữa tầng ba, view rất đẹp, mọi người trong lớp tới thẳng đó luôn là được.

Lâm Vũ Chi và Triệu Lương khá là hợp cạ, còn Lưu Tiểu Thiên và Miêu Bân thì rõ ràng là thân nhau hơn. Rẽ qua chỗ đằng trước là lớp của họ, Lâm Vũ Chi ngước mắt lên đã thấy Lưu Tiểu Thiên và Miêu Bân ngồi vào chỗ ròi.

Bên cạnh còn hai chỗ trống.

Miêu Bân vừa nhìn đã thấy Lâm Vũ Chi, cậu ta đứng dậy vẫy vẫy tay với Lâm Vũ Chi: “Ở đây này!”

Lâm Vũ Chi vừa mới nhấc chân lên định qua đó thì cánh tay đã bị kéo lại. Cậu quay đầu qua thì thấy là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Chắc là do biểu cảm “Anh là ai vậy” trên mặt của Lâm Vũ Chi quá rõ ràng làm cho Từ Dục được giao trọng trách cho ngượng ngùng hắng giọng một cái, ánh mắt vô thức nhìn xuống dưới mấy cái.

“Chào em, anh tên Từ Dục.” Nhưng tên cáo già như cậu ta lăn lộn nhiều năm vậy rồi cũng không phải là uổng công, mới đó đã điều chỉnh được trạng thái: “Anh là trưởng ban kỷ luật của hội học sinh, bộ phận của tụi anh có tin em đã báo danh nên muốn gọi em xuống kiểm tra thử.”

Lâm Vũ Chi chỉ mới là bé chim non thôi nên chưa sành sỏi sự đời: “Tôi không báo danh.”

Từ Dục nghiêm túc nhíu mày lại: “Vậy thì lại càng phải kiểm tra thử, hội học sinh của tụi anh không thể cho phép tình trạng báo danh sai được. Mời bạn học này đi xuống kiểm tra với anh ngay nhé.”

Lâm Vũ Chi bị Từ Dục hù tới ngây ngẩn.

Triệu Lương vỗ vỗ ngực: “Vậy để em đi chung với cậu ấy.”

Từ Dục liếc mắt nhìn Triệu Lương một cái: “Phải học cách tự lập chứ, tụi em có phải con nít mới học mẫu giáo đâu.”

Triệu Lương: “…” Dm!

Khắp hội trường đều là tân sinh viên ngây ngô, non nớt, ồn ào náo nhiệt, Từ Dục dẫn theo Lâm Vũ Chi chen chúc xuống tưới dưới tầng một, học sinh dưới tầng một ít hơn rất nhiều.

Ở đây đa số là lãnh đạo của đại học, lãnh đạo của trường, chủ nhiệm của từng ngành và trợ giảng. Ngoài ra là người của hội học sinh đang duy trì trật tự, còn có cả học sinh chuẩn bị lên đại diện phát biểu nữa.

Tầng một được chia ra thành hai khu ngăn cách bởi một lối đi, đa số thành viên của hội học sinh đều ở tầng một, cộng thêm có rất nhiều giáo viên nên rất có trật tự.

Bàn trên thành ghế được mở ra, trên mỗi cái đều được đặt một chai nước suối. Các giáo viên thỉnh thoảng sẽ kề sát đầu vào nhau thấp giọng nói gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn sang đây một cái. Người trẻ thì mặt ai cũng đầy vẻ thiện chí, giáo viên lớn tuổi hơn một chút thì vẻ mặt nhìn tân sinh viên đều rất từ ái.

Lâm Vũ Chi được Từ Dục dẫn tới hàng ghế ngoài cùng bên tay phải, chỗ đó vừa hay có một chỗ trống. Trùng hợp như kiểu… cố ý?

Từ Dục nhìn thấy được sự nghi ngờ của Lâm Vũ Chi, trong lòng thầm nghĩ sao đứa nhỏ này thông vậy nhỉ nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì. Cậu ta đè vai Lâm Vũ Chi bảo cậu ngồi xuống rồi nghiêng người qua nói: “Em ngồi đây trước nhé, lát nữa đại hội kết thúc anh sẽ qua đây tìm em.”

Thấy Lâm Vũ Chi đứng ngồi không yên nên Từ Dục lại nói thêm: “Để cho tiện lát nữa qua tìm em luôn, đỡ công đi tìm.”

Lâm Vũ Chi nghĩ thử thì thấy cũng đúng, thế là không nghi ngờ gì nữa mà yên tâm ngồi xuống.

Bên tay trái của Lâm Vũ Chi có một nam sinh, trên mặt che một cái mũ lưỡi trai, đầu ngửa ra tựa vào lưng ghế. Hai tay hắn lười biếng gác trên tay vịn hai bên, hai chân cong lại, có thể nhìn ra được là vì chân dài quá nên bất đắc dĩ phải ráng chịu. Nhưng cho dù như thế thì đầu gối của đối phương cũng cao hơn Lâm Vũ Chi một khúc.

Lâm Vũ Chi không nhịn được quay đầu qua khom người xuống nhìn chân của người này. Dài thật, thẳng thật.

Vừa nhìn đã biết là cao hơn mình rồi.

Trong lúc Lâm Vũ Chi đang âm thầm suy đoán chiều cao của đối phương trong lòng thì đã thấy cái mũ của người kia trượt từ trên mặt xuống. Một gương mặt quen thuộc nháy mắt xuất hiện trước mặt Lâm Vũ Chi.

Tuy là ăn mặc và đầu tóc đã được chải chuốt qua rồi, nhìn cứ như hai người khác nhau so với cái người mặc đồ chơi bóng, mang giày thể thao hôm qua. Thế nhưng Lâm Vũ Chi vừa nhìn cái là nhận ra được ngay.

Đường Hành Thiên!

Dm, dính bẫy rồi!

Đường Hành Thiên chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Thấy anh nên kích động vậy à?”



Chi Chi: Đm!