Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 14




Đôi mắt đẹp của Lâm Vũ Chi hơi nheo lại: “Ai là bé của anh ?”

Đường Hành Thiên tháo bốn điện cực* ra rồi nói: “Ai trả lời thì là người đó.”

(*)

Lâm Vũ Chi: “…”

Mạnh Khiêm lấy điện tâm đồ sau khi dùng thuốc từ máy in ra, lắc lắc rồi đưa cho Lâm Vũ Chi: “Xem thử không?”

Lâm Vũ Chi vô thức nhìn về phía Đường Hành Thiên, hắn ra hiệu cho cậu cầm lấy. Lâm Vũ Chi cau mày cầm lấy nhìn một lúc vẫn không hiểu.

Lâm Vũ Chi so với trong sách có thể thấy được bất thường. Tuy nhiên chỉ phân tích như vậy thì ngoài việc phát hiện bất thường ra thì cậu không biết bất thường ở đâu và tại sao lại như vậy.

“Đừng làm khó em ấy, em ấy chỉ là sinh viên năm nhất thôi.” Đường Hành Thiên lấy tờ giấy khỏi tay Lâm Vũ Chi ném sang một bên. Hắn nhìn Lâm Vũ Chi: “Sau này anh sẽ để Mạnh Khiêm dạy em đọc.”

“Mày đi đâu đấy?”

Đường Hành Thiên tháo kính bảo hộ xuống, nói: “Tao đến bệnh viện giúp ông già Vương sao chép một số hồ sơ bệnh án.”

Ông già Vương là Vương Giác Lệ, ông ấy đã cao tuổi và không muốn ở lại bệnh viện nữa. Tuy nhiên, bệnh nhân vẫn đến khám vì tay nghề ông Vương. Đôi khi Vương Giác Lệ sẽ chọn một số ca bệnh khó thông báo bệnh nhân chuẩn bị sẵn hồ sơ bệnh án để hắn sao chép.

Nói chung, Đường Hành Thiên là người làm việc vặt này.

Lâm Vũ Chi gật đầu, Đường Hành Thiên ánh mắt dừng ở trên mặt cậu một lúc rồi nhìn về phía Mạnh Khiêm: “Chăm sóc em ấy.”

Mạnh Khiêm: “Được, anh Thiên.”

Mạnh Khiêm không đứng đắn, cũng không kiên nhẫn nhưng hắn có tài năng lại còn đối xử tốt với người quen. Giao Lâm Vũ Chi cho Mạnh Khiêm hắn mới yên tâm. Ai mà biết được những người khác có lừa cậu xuống hố không.

Mạnh Khiêm và những người khác đều rất nghe lời Đường Hành Thiên. Nếu hắn bảo họ chăm sóc Lâm Vũ Chi, bọn họ nhất định sẽ coi cậu như chị dâu để chăm sóc.

Mấy lần Mạnh Khiêm suýt chút nữa rơi vào trong ánh mắt Lâm Vũ Chi. Chẳng trách anh Thiên không yên tâm người khác chăm sóc Lâm Vũ Chi, ai có thể chịu được gương mặt này chứ.

Mãi đến mười giờ tối, báo cáo mới hoàn thành.

Vương Giác Lệ chống eo từ văn phòng đi ra, tay cầm một túi đồ ăn vặt đưa cho Lâm Vũ Chi, Mạnh Khiêm ghen tị nhìn ông: “Ông già ơi, em không có à?”

“Cậu bao nhiêu tuổi, cậu ấy bao nhiêu tuổi?” Vương Giác Lệ trợn tròn mắt: “Sao mặt cậu dày vậy? Không thấy học được gì tốt từ Đường Hành Thiên, mặt thì càng ngày càng dày!”

Mạnh Khiêm: “…”

Lâm Vũ Chi, người được Vương Giác Lệ coi như một đứa trẻ: “…”

Quên đi, bây giờ không thích hợp để cậu lên tiếng.



Trên đường từ tòa nhà Y trở về ký túc xá, họ phải đi qua một hồ nước nhân tạo. Bình thường mười một giờ đóng cổng mà giờ mới mười giờ trên đường đã không có ai.

Ký túc xá năm ba và năm nhất nằm ở hai hướng khác nhau. Vì vậy sau khi tạm biệt Mạnh Khiêm, Lâm Vũ Chi mang theo túi đồ ăn vặt chậm rãi bước về ký túc xá.

Gió đêm thổi vào mặt, ánh đèn ven đường chiếu xuống ngọn cây. Trên mặt hồ, gió thu thổi bay những chiếc lá vàng khô trên cành làm tăng thêm vẻ hoang vắng.

Lâm Vũ Chi bước lên cầu và nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Miêu Bân?”

Cậu đứng phía sau ngập ngừng gọi. Chàng sinh viên quay đầu lại phía sau, đôi mắt lờ mờ không có ánh sáng, dù ánh đèn trên cầu có sáng cũng không thể làm ánh mắt cậu sáng lên. Nó xám xịt như bầu trời trong mùa đông lạnh giá.

Cậu ta mấp máy môi nói điều gì đó với Lâm Vũ Chi, sau đó dang rộng vòng tay và ngã xuống cầu mà không chút do dự.

Túi nhựa trong tay Lâm Vũ Chi rơi xuống đất, đồ uống ùng ục chảy ra. Cậu lao tới lan can cầu nhưng chỉ kịp nhìn thấy nước bắn tung tóe. Miêu Bân dường như đã hạ quyết tâm phải chết. Cậu thấy mặt nước gợn sóng vài lần rồi dần dần yên tĩnh lại.

Lâm Vũ Chi nhìn hoàn cảnh hoang vu xung quanh.

Xung quanh hồ nhân tạo không có giảng đường hay ký túc xá. Học sinh cũng ít khi đến đây đi bộ. Tuy trước đây có một số chuyện không hay nhưng vì ban ngày phong cảnh rất đẹp và yên tĩnh nên nhà trường không cấm học sinh không được phép đi bộ ở đây.

Mặc dù không có những quy định cứng nhắc nhưng hầu hết học sinh vẫn tự giác không đến đây vào ban đêm. Không phải vì quá nguy hiểm mà vì quá yên tĩnh, yên tĩnh đến rợn người.

Lâm Vũ Chi đã cùng Triệu Lương đi dạo một lần, cảm thấy cũng được nên cậu không sợ. Ai mà ngờ được lần thứ hai tới đây lại gặp phải chuyện như thế này?

Lâm Vũ Chi không chút do dự bước xuống gầm cầu, cởi áo khoác và nhảy thẳng xuống hồ.

Vào đầu mùa thu, nước hồ buổi tối không còn mát lạnh dễ chịu như mùa hè, cái lạnh ngấm thẳng vào xương khớp, gây đau nhức.

Lâm Vũ Chi lặn mình dưới nước, lãnh lẽo bao trùm cả cơ thể. Cũng may từ nhỏ cậu đã thích bơi lội, nếu không cậu cảm thấy mình sẽ không có gan xuống cứu người.

Miêu Bân không muốn sống nhưng cơ thể lại có bản năng sinh tồn. Khi tay Lâm Vũ Chi chạm vào tay đối phương, tay cậu bị cậu ta nắm chặt.

Miêu Bân nhắm chặt hai mắt, Lâm Vũ Chi không nhịn được run rẩy, ho khan vài tiếng. Cậu ghé sát vào tai Miêu Bân gọi tên cậu ta: “Miêu Bân, Miêu Bân!”

Chàng sinh viên môi tím tái, ngực phập phồng yếu ớt.

Lâm Vũ Chi tát mạnh vào mặt đối phương, nhưng vẫn không có phản ứng.

Cậu nghĩ đến “thời gian vàng cấp cứu” trong sách, nếu não bị tổn thương do thiếu oxy thì chỉ chậm một giây tiên lượng sẽ xấu đi rất nhiều.

“Chi Chi của chúng ta nhất định phải trở thành một bác sĩ giỏi nhất, tốt bụng nhất.” Lời của mẹ mơ hồ vang lên bên tai cậu. Lâm Vũ Chi đã học hồi sức tim phổi từ khi còn nhỏ, cậu biết làm, cậu biết phải làm như thế nào, nhưng cậu rất sợ. Đôi mắt cậu đỏ hoe, trước mặt cậu là máu chảy ra từ bụng mẹ, là khuôn mặt méo mó của người nhà bệnh nhân, là những ngón tay như muốn đâm chọc vào mặt cậu.

“Lang băm! Giết người thì đền mạng!”

“Đền tiền!”

Gió nhẹ nhàng thổi qua, Lâm Vũ Chi gần như có thể nghe được nhịp tim của mình, nước từ tóc cậu chảy xuống khuôn mặt đang bất tỉnh của Miêu Bân. Khuôn mặt không còn chút máu, tái nhợt và xám xịt.

Lâm Vũ Chi kéo khóa áo khoác của Miêu Bân bằng đôi tay run rẩy để xác định vị trí trái tim cậu ta.

“Lang băm! Người nhà họ Lâm đều là lang băm!”

Cậu còn chưa kịp ấn xuống thì điện thoại di động bên hông áo khoác đã vang lên.

Lâm Vũ Chi hốt hoảng nghe điện thoại.

“Lâm Vũ Chi, em đến ký túc xá …”

Lâm Vũ Chi ngắt lời Đường Hành Thiên: “Đường Hành Thiên, xảy ra chuyện rồi. Em không biết phải làm sao, em…”

Ở bệnh viện, Đường Hành Thiên đang ngồi trong phòng Đường Diệu vừa ôm một chồng hồ sơ bệnh án vừa vắt chéo chân nghe phê bình. Khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của bé con, nụ cười trên khóe miệng của hắn lập tức biến mất.

Lâm Vũ Chi không có thời gian để giải thích nên nói ngắn gọn Miêu Bân đã nhảy xuống hồ. Cậu muốn cứu người, nhưng không làm được.

Đường Hành Thiên nhẹ nhàng nói: “Chi Chi, mở loa ngoài, để điện thoại sang bên cạnh.”

Lâm Vũ Chi làm theo sự chỉ dẫn của Đường Hành Thiên.

“Cởi khóa áo khoác của bạn cùng phòng, nghiêng đầu sang một bên, xác định vị trí của trái tim. Em biết vị trí của trái tim mà phải không? 30:2*. Anh đếm, em làm nhé.”

(*)

Có lẽ sự hiện diện của Đường Hành Thiên đã khiến Lâm Vũ Chi cảm thấy mình không chiến đấu một mình.

Cậu nghiến răng và bắt đầu ấn lần đầu tiên.

Lâm Vũ Chi quỳ bên cạnh Miêu Bân có làn da mềm mại và dòng máu ấm áp. Giọng nói đếm số đều đều của Đường Hành Thiên vang lên trong điện thoại.

Thông thường khi thi, sau 5 lần hồi sức tim phổi sẽ dừng lại. Nhưng đây là cứu người, nếu người cậu cứu không tỉnh lại thì cậu phải tiếp tục ấn.

Nước hồ buốt giá trước đó đã sớm biến mất, thay vào đó là mồ hôi trên trán, cổ và lưng. Lâm Vũ Chi nghe thấy tiếng thở của chính mình, cánh tay đau nhức và sưng tấy.

Miêu Bân đột nhiên mở mắt ho kịch liệt. Lâm Vũ Chi không kịp chuẩn bị bị đẩy ngã xuống đất. Cậu vội vàng đứng dậy giúp Miêu Bân xoa lưng, sợ cậu ta lại ho khan gây ngạt thở.

Cổ họng Miêu Bân khô khốc khàn khàn. Cậu ta phun ra nước được một chút lại hôn mê luôn.

Lâm Vũ Chi thở hổn hển một lúc, đến khi nhìn thấy ngực Miêu Bân phập phồng yếu ớt cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

“Em gọi 120 đã.” Lâm Vũ Chi cúp máy Đường Hành Thiên, vừa gọi 120 xong thì Đường Hành Thiên gọi tới.

“Lâm Vũ Chi, em sẽ cùng cậu ta đến bệnh viện phải không?” Trong lòng Đường Hành Thiên có chút cảm xúc lẫn lộn, hiện tại hắn muốn nhìn thấy Lâm Vũ Chi. Giọng nói bất lực của Lâm Vũ Chi dường như vẫn còn văng vẳng bên tai khiến trái tim hắn đau nhức như bị ai siết chặt.

Vẫn là cậu bé đó, cậu bé lén mặc bộ quần áo của bố và cậu bé đó không hề thay đổi.

Lâm Vũ Chi không biết Đường Hành Thiên đang suy nghĩ gì, cậu khoác áo khoác cho Miêu Bân: “Vâng.”

Nếu không có cuộc gọi của Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi không biết mình có thể cứu được Miêu Bân hay không. Rào cản trong lòng cậu là do Đường Hành Thiên từng bước dẫn cậu vượt qua.

Từ trước tới nay cậu cứu người cũng không phải vì để người ta mang ơn.

Từ trước tới nay tính mạng con người luôn đáng được tôn trọng.



Xe 120 dừng trước cổng bệnh viện, các nhân viên y tế xuống xe trước, cáng khiêng theo sau. Chàng thiếu niên nằm trên cáng tuy rất xanh xao nhưng vẫn thở được vì được sơ cứu kịp thời. Bác sĩ sẽ tiếp tục cấp cứu và điều trị tiếp.

Đã lâu Đường Hành Thiên không hút thuốc, từ khi quyết định theo học y khoa hắn đã bỏ thuốc lá. Đây là lần đầu tiên hắn hút thuốc trong mấy năm nay. Hắn bị sặc mấy lần, chỉ hút được nửa điếu thuốc rồi ấn dập tàn thuốc ném đi.

Khi Lâm Vũ Chi xuống xe cứu thương, cậu tình cờ nhìn thấy Đường Hành Thiên đang ấn đầu lọc thuốc lá.

“…”

Đường Hành Thiên mặc một chiếc áo khoác da màu đen, chiếc áo khoác da phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn sợi đốt ở cổng bệnh viện, đủ thể hiện sự phô trương của người này.

Chàng trai trẻ đứng đó với vẻ mặt khó hiểu, không để ý đến số lượng lớn các bác sĩ và y tá khoa cấp cứu từ cửa bước vào và cả Miêu Bân được bế vào. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Vũ Chi.

Tóc Lâm Vũ Chi ướt đẫm, bên trong ống tay áo ngắn cũng ướt, trông khá đáng thương.

Cậu vừa vượt qua rào cản tâm lý, Đường Hành Thiên nghĩ thế nào cũng phải thưởng cho cậu mới được.

Đường Hành Thiên bước xuống bậc thang rồi cởi áo khoác ra nói với Lâm Vũ Chi: “Ra đây, anh ôm em một cái.”



Chi Chi: …

Chi Chi của chúng ta sẽ là bác sĩ giỏi nhất