Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 11: Giày vò




Lâm Vũ Chi đạp Đường Hành Tiên một phát về lại thang máy, không tim không phổi vẫy vẫy tay.



Về tình huống cụ thể của Miêu Bân, ngoại trừ một số lãnh đạo trường học, cộng thêm mấy người bạn cùng phòng và Đường Hành Thiên biết rõ, những bạn học ngày hôm đó tận mắt nhìn thấy Miêu Bân nổi điên còn tưởng rằng Miêu Bân đố kỵ gây chuyện giống như chó điên.

Trên thực tế, sau khi Miêu Bân được tiêm thuốc an thần đã khôi phục tỉnh táo thì cậu ta không có chút ấn tượng nào về hành vi trước đó ở ký túc xá, mọi người cũng không nói nhiều mà để cậu ta làm kiểm tra tâm lý, và cả kiểm tra về bệnh tâm thần.

Kết quả kiểm tra tâm lý nằm trong dự đoán của tất cả mọi người, điểm BPRS vượt quá tiêu chuẩn bình thường, bình thường thì điểm cao hơn 35 đã có thể quy vào nhóm bệnh nhân, tổng điểm của Miêu Bân là 60/126.

Để chẩn đoán chính xác hơn, Miêu Bân còn làm kiểm tra sóng não tương quan và chụp CT sọ não, kết quả của hai xét nghiệm này đều biểu hiện dị thường, thực tế Miêu Bân có bệnh tâm thần di truyền trong dòng họ.

Miêu Bân cũng không biết mình bị làm sao, trong phòng khám kể rằng ba tháng trước cậu ta thỉnh thoảng sẽ nghe thấy có người nói chuyện bên tai mình, nghe thấy cha mẹ mưu đồ bí mật muốn giết mình, cậu ta chỉ rằng do mình không nghỉ ngơi tốt.

Khoảng thời gian ở trường đại học, trên thực tế không được tuyển vào hội học sinh chính là mồi dẫn lửa, Miêu Bân và Lâm Vũ Chi không quá khác nhau, đều là giữa đường mới tỉnh ngộ, nhưng cậu ta khác Lâm Vũ Chi ở chỗ, Lâm Vu Chi vào vì điểm cao, còn cậu ta khó khăn giẫm đạp mới mới vào được đại học S.

Sau khi Triệu Lương vạch trần sự thật với bên ngoài, Miêu Bân đã cảm thấy mình không hợp với trường đại học này. Không chỉ thế, cậu ta phát hiện mình căn bản không hiểu được chương trình học, rõ ràng mỗi chữ đều biết, nhưng ghép vào trong đầu thì thành một đống đay rối, thậm chí đến tối, cậu ta đã quên hết toàn bộ nội dung bài học ban ngày.

Miêu Bân biết đó là không bình thường, nhưng cậu ta không dám nói.

Giờ tình hình đã chuyển biến xấu, cậu ta không thể làm gì ngoại trừ im lặng.

Lưu Tiểu Thiên chính là người khổ sở nhất ký túc xá, từ lúc khai giảng đến nay, trong ba người bạn cùng phòng của cậu thì cậu có quan hệ tốt nhất với Miêu Bân, phần lớn nguyên nhân có quan hệ tốt với Miêu Bân là vì đối phương khá giản dị và bình dị gần gũi.

Không phải Lưu Tiểu Thiên cảm thấy Triệu Lương và Lâm Vũ Chi cao cao tại thượng, mà vì lời bọn họ nói đôi khi cậu ta không đáp được, cũng nghe không hiểu, đứng chung một chỗ cảm thấy tự ti.

Vì vậy khi Triệu Lương mắng chửi Miêu Bân, ngoại trừ Lâm Vũ Chi thỉnh thoảng sẽ đáp lại đôi lời, Lưu Tiểu Thiên gần như không phát ra âm thanh.

Cuối cùng trường học xử lý cho Miêu Bạn tạm thời nghỉ học, trường học vẫn giữ lại học tịch. Về mặt lý trí, Lưu Tiểu Thiên biết trường học làm đúng, về mặt tình cảm, Lưu Tiểu Thiên vẫn hi vọng Miêu Bân có thể học trong trường giống bọn họ, cũng đâu phải không thể vừa học vừa chữa bệnh.

Nhưng vì lần này Miêu Bân làm người khác bị thương, lần này đúng lúc có nhiều người ngăn Miêu Bân, nếu lần sau chỉ có một mình Lâm Vũ Chi hay là ai khác, không ai dám mạo hiểm như vậy thì cũng không chịu nổi trách nhiệm này.

Triệu Lương gác hai chân lên bàn, gối gáy lên thành ghế, cảm khái nói: “Thật sự không nhìn ra không nhìn ra nha, việc này thật đáng sợ.”

Lâm Vũ Chi đang vẽ bản vẽ mặt phẳng giải phẫu trái tim, không biết có nghe thấy không, Triệu Lương xem như cậu đang nghe, nói một hồi mà Lâm Vũ Chi vẫn không đáp lại, cậu ta cảm thấy nhàm chán, chuyển ghế lại gần: “Chi Chu, cậu vẽ giúp tớ một tấm với.”

Triệu Lương vừa dứt lời, cuối cùng Lâm Vũ Chi cũng nhìn thẳng cậu ta.

Lâm Vũ Chi lắc tờ giấy, nhíu mày: “Cậu chỉ biết những thứ này thôi hả, tớ đã vẽ hai giờ rồi đấy.”

Triệu Lương người cẩu thả tay cẩu thả, yêu cầu của giáo viên quá cao, có thể bảo hắn học thuộc lòng cấu trúc thì được chứ vẽ mạch máu như thế này hắn thật sự không thể.

Cậu ta lại trở về tư thế uể oải như không xương kia, quay đầu đánh giá người bàn cùng phòng này, nói thật, Lâm Vũ Chi cho cậu ta ấn tượng đầu tiên là người không dễ tiếp xúc.

Quả thật là một nam sinh xinh đẹp, nhưng loại xinh đẹp này quá mức lóa mắt, bất kỳ ai đứng bên cạnh cậu đều lập tức ảm đạm mờ nhạt, ban đầu, Triệu Lương nói chuyện với Lâm Vũ Chi cảm thấy rất căng thẳng, sợ đối phương cảm thấy cậu ta xấu không muốn chơi cùng. Nếu để đám bạn hồi cấp ba của cậu ta biết suy nghĩ này, có lẽ cằm sẽ bị dọa rơi, dù gì thời cấp ba Triệu Lương cũng là một cành hoa ở trường cấp ba của họ.

Sau khi tiếp xúc, Triệu Lương mới phát hiện người tên Lâm Vũ Chi này quá mức đơn thuần, chỉ là hơi lạnh nhạt, quen rồi thì sẽ có nhiều niềm vui.

Nếu có thể giúp cậu ta vẽ tranh giải phẫu mặt phẳng trái tim, Triệu Lương không ngại thổi phồng Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi nói không giúp thì thật sự không giúp, tuy nhiên lúc ra ngoài ăn cơm vẫn mời Triệu Lương uống một ly trà sữa, Triệu Lương hữu khí vô lực thò ra một tờ giấy: “Tớ mua cho cậu một trăm ly, cậu giúp tớ vẽ một bức đi.”

Đáp lại Triệu Lương chính là tiếng đóng cửa, Triệu Lương dừng lại, nhìn cửa một lát rồi nhìn Lưu Tiểu Thiên trên giường, lén lút lấy thành phẩm của Lâm Vũ Chi.

“Triệu Lương, Lâm Vũ Chi bảo cậu tự vẽ.” Giọng nói của Lưu Tiểu Thiên âm thầm phát ra trên đỉnh đầu, Triệu Lương vừa nhấc mắt đã thấy đôi mắt nhìn mình chằm của Lưu Tiểu Thiên, chăm chú gắt gao.

Triệu Lương: “…”

Tại sao người nào cũng hướng về Lâm Vũ Chi hả, mị lực của Triệu Lương đây chẳng lẽ đã mất tác dụng rồi?



Năm rưỡi chiều, đúng giờ ăn cơm tối, Lâm Vũ Chi cầm phiếu xuống lầu ăn, vừa đi đến đầu bậc thang liền bị tay một người nắm chặt.

“Chờ em lâu thật, anh ngồi xổm tê cả chân.” Một tay Đường Hành Thiên bắt lấy tay Lâm Vũ Chi, một tay vịn lan can cầu thang, đau đớn nhíu mày.

Lâm Vũ Chi: “Anh ngồi xổm ở đây làm gì?”

Đường Hành Thiên cười một tiếng: ” Trên sách viết ôm cây đợi thỏ, anh muốn thử xem có con thỏ nào đụng vào không.”

“…”

Rất hiển nhiên, Lâm Vũ Chi chính là con thỏ đó.

“Ăn cơm chưa? Anh dẫn em đi ăn.” Đường Hành Thiên nói.

Lâm Vũ Chi từ chối nói: “Tôi đang chuẩn bị xuống nhà ăn ăn, tự anh tìm chỗ ăn đi.”

Ở trong ký túc xá, Lâm Vũ Chi ăn mặc rất tùy tiện, bên trên mặc áo hoodie bên dưới là quần lửng, còn mang dép. Ánh mắt Đường Hành Thiên rơi trên mấy ngón chân của đối phương, nghĩ thầm đứa bé này sao nhập gia tùy tục nhanh thế. Khoảng thời gian mới khai giảng chưa từng thấy cậu đi dép lê xuống lầu, năng lực thích ứng rất mạnh.

Ngay khi Lâm Vũ Chi không chú ý, Đường Hành Thiên liền giơ tay lấy phiếu ăn từ trong túi áo hoodie của cậu, tiện thể kéo Lâm Vũ Chi đi.

“Nhà ăn làm gì có món ngon, anh trai dẫn em đi ăn đồ ngọn.”

Bị Đường Hành Thiên kéo như vậy quá làm người khác chú ý, hai người cao như thế, coi như không nhìn ngoại hình thì tần suất quay đầu vẫn rất cao, càng đừng đề cập đến gương mặt cực kỳ trêu hoa ghẹo bướm của Lâm Vũ Chi.

Đường Hành Thiên nhìn người không ngừng quay đầu nhìn hai người họ, trong đó phần lớn người quay đầu đều nhìn Lâm Vũ Chi. Đường Hành Thiên âm thầm nghiến răng, tuổi Lâm Vũ Chi còn nhỏ, trong trường lộ mặt không nhiều, người chưa từng thấy cậu quá nhiều, gặp phải đương nhiên sẽ nhìn.

Lâm Vũ Chi hất tay Đường Hành Thiên ra: “Đừng có lôi lôi kéo kéo tôi.”

Đường Hành Thiên cũng thuận thế buông tay đối phương, sau đó liền đụng độ một ông lão đối diện.

Đường Thiên: “…”

Vương Giác Lệ: “…”

Giây thứ nhất sau khi nhìn thấy Vương Giác Lệ, phản ứng đầu tiên của Đường Hành Thiên là chạy. Nhưng Lâm Vũ Chi không biết nên cậu còn ngoan ngoãn chào thầy, Đường Hành Thiên lại không thể vứt Lâm Vũ Chi lại, chỉ thấy trước mắt là một màu đen kịt.

Vương Giác Lệ sờ mái đầu còn vài cọng tóc, nói với Đường Hành Thiên: “Thầy còn mấy báo cáo thí nghiệm chưa viết, trò viết giúp thầy nhé.”

Đường Hành Thiên cực kỳ bất đắc dĩ từ chối: “Thầy à, em còn chưa ăn cơm đâu.”

Vương Giác Lệ: “Thầy cho em điểm.”

Đường Hành Thiên chỉ chỉ Lâm Vũ Chi: “Em ấy cũng chưa ăn.”

Vì cái chỉ này, lực chú ý của Vương Giác lệ mới đặt lên người cậu bé trai bên cạnh Đường Hành Thiên. Trước giờ Vương Giác Lệ không phải người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng khi nhìn thấy nam sinh này, Vương Giác lệ cảm thấy đây nhất định là một đứa trẻ tốt.

Sau khi nhìn thấy nốt ruồi son của Lâm Vũ Chi, thầy càng chắc chắn về điều này.

Vương Giác Lệ không đáp lời Đường Hành Thiên, thăm dò hỏi Lâm Vũ Chi: “Trò tên gì?”

Lâm Vũ Chi từng nhìn thấy cái tên Vương Giác Lệ này ở rất nhiều nơi, ở tường danh sư dưới lầu dạy học, ảnh chụp của Vương Giác Lệ xếp thứ nhất, rất nhiều học sinh thi nghiên cứu sinh đều hy vọng thầy hướng dẫn của mình là Vương Giác Lệ.

Lâm Vũ Chi hơi thấp thỏm: “Lâm Vũ Chi ạ.” Cậu đáp.

Họ Lâm…

Trong lòng Vương Giác Lệ dần xác định, thầy gần như chắc chắn hỏi: “Ông ngoại em có phải là Lâm Xuân Sinh, tên bên ngoài là Lâm Nhất Chi không?”

Trong lòng Lâm Vũ Chi hơi kinh ngạc, cậu kinh ngạc không phải vì Vương Giác Lệ biết ông ngoại mình, mà vì Vương Giác lệ biết cậu là cháu trai Lâm Xuân Sinh.

Ông ngoại cậu có thanh danh nhưng cậu không có, ai biết cậu là cháu trai của Lâm Xuân Sinh chứ?

Sau khi Vương Giác Lệ thấy Lâm Vũ Chi gật đầu, ý cười của ông lập tức trở nên xán lạn, trong lòng Đường Hành Thiên bỗng có dự cảm không tốt.

“Cháu trai của lão già lớn như vậy rồi à? Khó trách lần trước ông ta đột nhiên gọi cho thầy kéo giao tình mà lại không có là chuyện gì, xem ra ông ta muốn thầy chăm sóc cho trò một chút.”

“Tuổi còn trẻ chết vì sĩ diện.”

“Cũng mấy năm không gặp rồi, lần sau trò dẫn ông ngoại tới chơi đi, ông ta cũng nên về hưu, ở trong trường dạy học tốt biết bao, lớn tuổi rồi còn ở bệnh viện, không sợ bị thương à.”

Lâm Vũ Chi không ngờ Vương Giác lệ có quen biết với ông ngoại mình, còn như không chỉ biết thôi mà quan hệ cực kỳ tốt, khó trách trong nhà có rất nhiều luận văn của Vương Giác lệ, Lâm Vũ Chi còn tưởng là người trong nhà cực kỳ thưởng thức Vương Giác lệ.

Đường Hành Thiên biết Lâm Vũ Chi còn chưa ăn cơm, ở một bên nghe đến phiền, kéo Lâm Vũ Chi sang bên cạnh: “Thầy ơi, bọn em có thể đi ăn chưa?”

Có lẽ vì tâm trạng tốt khi nhìn thấy cháu của ông bạn già, lần đầu tiên Vương Giác lệ mở lòng từ bi không để Đường Hành Thiên ở trong phòng thí nghiệm ăn thức ăn ngoài, khoát khoát tay buông tha hai người, nhưng chưa đi được mấy bước, hai người lại bị gọi lại.

Vương Giác lệ chắp tay sau lưng, dạo bước đến trước mặt Lâm Vũ Chi, đánh giá trên dưới cậu một hồi, cuối cùng nói: “Khi nào không có lớp thì đến phòng thí nghiệm đi theo nhìn, xem xong thầy sẽ dạy trò cách viết báo cáo.”

Đường Hành Thiên: “…”

Lâm Vũ Chi xem thầy như thánh chỉ, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Đường Hành Thiên thở dài, bất đắc dĩ nói: “Em viết giúp thầy, thầy đừng giày vò em ấy được không?”

“Em ấy mới năm nhất, leo còn không kịp, thầy định để em ấy đi theo học thí nghiệm làm gì ạ.” Đường Hành Thiên hiểu quá rõ, hố của ông cụ vương Giác Lệ này đừng hòng bò ra được, mặc dù đi theo Vương Giác Lẹ quả thật là có thể học rất nhiều thứ mà theo các giáo viên khác không học được, nhưng cũng cực kỳ vất vả. Đối với y học, Vương Giác lệ rất soi mói nghiêm cẩn, mặc dù đúng là Đường Hành Thiên có ý định để Lâm Vũ Chi theo học Vương Giác Lệ thật, nhưng ít nhất không phải bây giờ.

Mới rời khỏi cấp ba, còn chưa kịp chơi bời gì.

Theo Vương Giác lệ gần như là cả năm không ngừng nghỉ, ngoại trừ mấy ngày tết.

Vương Giác lệ kinh ngạc trước biểu hiện của Đường Hành Thiên, ông chỉ định để Lâm Vũ Chi đi theo đàn anh đàn chị học tập chút thôi, làm sao đến miệng nhóc con này lại giống như bảo Lâm Vũ Chi lên chiến trường vậy hả?

Tuổi ông lớn, vừa trầm mê học thuật, không kịp phát hiện Đường Hành Thiên đối xử khác biệt với Lâm Vũ Chi.

Vương Giác lệ nghe thấy lời của Đường Hành Thiên thì rất không vui, tức giận: “Giày vò là sao hả? Người khác thi cũng không vào được, sao đến lượt em lại thành giày vò hả? Học, nhất định phải học, ngày mai tan lớn đến ngay, để nó dẫn em đi.”

Nửa câu sau là nói với Lâm Vũ Chi, sau khi thấy Lâm Vũ Chi ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, Vương Giác lệ cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn chút, ông chắp tay sau lưng rời đi, vẫn không quên mắng Đường Hành Thiên một câu.’

“Ranh con không có tiền đồ.”

Đường Hành Thiên: “…”

Trong mắt Vương Giác lệ, bọn họ đều là ranh con.



Anh Thiên: Chuyện giày vò Lâm Vũ Chi cứ giao cho anh là được.

Chi Chi: ?????