Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 1




Điền nguyện vọng vào đại học S, một nửa là vì Thẩm Chiếu – người mà Lâm Vũ Chi cảm thấy chắc là người mình thích, một nửa khác là vì một chút quật cường không muốn nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ trong lòng.

Cho dù đều là ngành Y lâm sàng nhưng do chính mình chọn và do người khác thay mình chọn vẫn có chỗ khác nhau.

Ngồi trên máy bay đi tới thành phố S, Lâm Vũ Chi cũng không biết bản thân mình ma xui quỷ khiến thế nào mà nói với Thẩm Chiếu là thử quen xem sao. Đối phương sửng sốt một lúc, hồi lâu sau mới uyển chuyển từ chối cậu, nói bản thân đã có người mình thích rồi. Khoảnh khắc đó, sự ngạc nhiên trong lòng của Lâm Vũ Chi còn nhiều hơn cả thất vọng và khó chịu.

Cậu cũng không biết bản thân mình rốt cuộc có thích Thẩm Chiếu không nữa, thế nhưng suốt những năm cấp ba thì đúng thật chỉ có mỗi cậu trai này là đi vào trong lòng cậu được, thế nên Lâm Vũ Chi cứ nghĩ đây chính là thích.



Lúc Lâm Vũ Chi tới trường thì đã là buổi chiều, cậu đi nhanh lên vài bước vượt qua nam sinh đang khiêng vali giúp mình, kéo giãn khoảng cách. Thế nhưng rất nhanh sau đó nam sinh kia lại đuổi kịp Lâm Vũ Chi, đi tới bên cạnh Lâm Vũ Chi, nhướn nhướn mày: “Đàn em này, vì để khiêng vali giúp tụi em vào ngày khai giảng mà anh đã luyện tập ở nhà suốt cả hè đó, bây giờ rốt cuộc cũng đã phát huy được tác dụng rồi.”

Biểu hiện của Đường Hành Thiên cực kì thản nhiên, Lâm Vũ Chi phát hiện từ lúc anh ta một hai đòi khiêng vali giúp mình tới giờ vẫn cứ luôn cười, trông dáng vẻ rất đàng hoàng.

Lâm Vũ Chi không nhịn được, hỏi: “Hôm nay anh đã khiêng vali giúp tân sinh viên cả ngày rồi hả?”

Đường Hành Thiên lắc đầu: “Em là người đầu tiên.”

Lâm Vũ Chi: “…”

Đường Hành Thiên nhìn góc nghiêng gương mặt của Lâm Vũ Chi, thầm nghĩ, cái tay này của ông đây là để cầm dao phẫu thuật, em nghĩ là vali của ai anh cũng khiêng cho à?

Ráng chiều che phủ hết nửa bầu trời, toà kí túc xá chìm trong ánh sáng ấm áp, dịu dàng. Trên vai Lâm Vũ Chi đeo một cái balo màu đen, đẩy cửa ra vừa bước vào phòng kí túc xá thì ba người bạn cùng phòng tới trước cậu đồng thời quay đầu nhìn qua cửa.

“…”

Bầu không khí ngưng đọng trong chốc lát, Miêu Bân hắng hắng giọng, chào một tiếng: “Chào cậu nha, cậu tên Lâm Vũ Chi phải không?”

Nguyên nhân cả đám nhất thời không phản ứng lại kịp là vì gương mặt của người bạn cùng phòng mới này có lực sát thương quá lớn rồi, trong khoảnh khắc đó, bọn họ cảm thấy cuộc đời mình hơi xám xịt.

Nam sinh đang đứng trước cửa, đằng sau là ráng chiều trải dài khắp hành lang, gương mặt cậu tinh xảo tới không gì sánh được.

Lâm Vũ Chi khó hiểu: “Cậu biết tên tớ à?”

Miêu Bân còn đang định trả lời thì đã thấy một thanh niên đi vào theo sau bạn cùng phòng mới, xách theo vali nhìn bảng số trên cửa kí túc xá một cái. Sau khi đặt vali xuống thì chống tay lên trên cửa, thở gấp vài hơi: “Tên của em dán trên vị trí giường mà, nên chắc chắn là họ biết được rồi.”

Lâm Vũ Chi không nhìn tới anh, giật lấy tay nắm vali trong tay anh qua, nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái: “Anh đi được rồi.”

Đường Hành Thiên sửng sốt, sau đó bật cười: “Đàn em này, lạnh lùng như thế không hay lắm đâu.”

Anh cứng rắn kéo Lâm Vũ Chi ra ngoài hành lang, cửa tự động đóng lại, để lại ba người bạn cùng phòng của Lâm Vũ Chi nhìn nhau.

“Nếu tớ không nhớ nhầm thì trong toà viện y học lớn nhất có hình của nam sinh khi nãy đó…”

“Người nào người nào? Cậu đang đang nói bạn cùng phòng mới xinh đẹp của tụi mình hả?”

“Xinh đẹp?”

“Phải đó, cậu ấy đẹp thật đấy!”

“Tớ không nói cậu ấy, tớ nói người còn lại kìa.”

“Người còn lại thì sao?”

“Vụ tai nạn giao thông của xe buýt ở thành phố năm ngoái đó cậu có biết không? Nam sinh này khi đó chắc chỉ mới năm hai thôi, anh ta đi ngang qua rồi cứu được người, hồi phục tim, cầm máu, đi cùng còn có bạn của anh ta nữa. Ở bên toà kia toàn là bảng khen ngợi anh ta và mấy người bạn của anh ta có mặt ở hiện trường khi đó.”

“Vãi chưởng, đỉnh vậy hả? Thế sao anh ta lại quen với bạn cùng phòng mới của chúng ta? Còn chuyển hành lý giúp nữa?”

“Chắc là họ hàng đấy.”

Bọn họ vừa mới lên đại học, đứa nào cũng ngây thơ, khờ khạo như mấy em nai tơ, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện chiêu trò của bất kì đàn anh nào cũng đều thâm sâu như đáy biển, lòng dạ còn đen hơn đít nồi nữa.



Lâm Vũ Chi hất tay của Đường Hành Thiên ra, nhìn Đường Hành Thiên: “Khùng hả?”

Đường Hành Thiên ghé vào bên ban công, ra hiệu cho Lâm Vũ Chi nhìn xuống dưới tầng kí túc xá: “Em xem đi kìa, bên dưới có nhiều đàn anh, đàn chị giúp đỡ mọi người như vậy, cuối cùng ít hay nhiều gì cũng có thể được cảm ơn một chút.”

Lâm Vũ Chi liếc nhìn một cái, đúng thật, mấy tân sinh viên được giúp đỡ đều đi mua nước, mưa trà sữa cho đàn anh, đàn chị.

Im lặng vài giây, Lâm Vũ Chi lấy điện thoại ra.

Sau khi Đường Hành Thiên thấy động tác của cậu thì nhướn nhướn mày, cũng biết điều quá này, còn biết thêm bạn nữa. Anh cũng lấy điện thoại ra theo, mở danh thiếp Wechat lên, đang chuẩn bị hớn hở đưa ra trước mặt Lâm Vũ Chi để cậu thêm bạn.

Thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Lâm Vũ Chi: “Đưa mã QR đây tôi quét cho anh 2 tệ, anh tự đi mua chai nước uống đi.”

Đường Hành Thiên: “…”

Đường Hành Thiên đúng là tức tới bật cười luôn rồi, anh rút điện thoại lại: “Anh thiếu chai nước này của em hả?”

Lâm Vũ Chi nhìn Đường Hành Thiên một lúc rồi ấn tắt điện thoại, lấy hai đồng tiền xu trong túi ra: “Tôi không thích thiếu nợ người khác, tránh xa tôi một chút.”

Cậu sợ người lạ thật, hồi cấp ba người có thể chơi cùng được cũng chỉ có mấy đứa cùng chơi bóng rổ. Còn với Thẩm Chiếu là ngoài ý muốn, cái thằng đó mặt dày quá rồi. Lâm Vũ Chi trời sinh đã là một người vừa khó thân vừa thụ động, trông thì có vẻ rất ăn chơi nhưng thực tế thì không có ai có thể bước vào trong lòng cậu được cả.

Đường Hành Thiên nhận đồng tiền xu trong tay Lâm Vũ Chi, kẹp ở giữa hai ngón tay nhìn một lúc, đột nhiên hỏi: “Đàn em đã có bạn gái chưa? Hay là bạn trai?”

Lâm Vũ Chi cau mày: “Liên quan gì đến anh?”

Đường Hành Thiên cắm hai tay vào túi, lúc anh khom người xuống thì hormone mạnh mẽ lập tức xộc vào mặt, khác hoàn toàn với nam sinh cấp ba vẫn còn ngây ngô. Anh chậm rãi nói: “Lâm Vũ Chi, con người anh ấy, đã nói một thì sẽ không nói hai, sở trường đó giờ chính là không lòng vòng.”

Nếu không phải khi nãy nghe thấy bạn cùng phòng gọi tên cậu thì Đường Hành Thiên còn chưa biết được tên của đối phương là gì nữa, chậc.

“Em đã từng được ai theo đuổi chưa?”

Lâm Vũ Chi sửng sốt ngước mắt lên nhìn Đường Hành Thiên, vẻ nghi hoặc trong mắt được Đường Hành Thiên nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Đường Hành Thiên rũ mắt xuống, đẩy đẩy lưỡi qua bên má: “Chuẩn bị một chút đi, anh sắp theo đuổi em rồi đó.”

Lâm Vũ Chi ngây người, không thể tin nổi.

Theo đuổi cái đcm, thời gian cậu và Đường Hành Thiên quen nhau còn chưa quá nửa tiếng nữa.

Lâm Vũ Chi chỉ cảm thấy người này vừa lỗ mãng vừa qua quýt.

Cậu cười lạnh một tiếng, đẩy Đường Hành Thiên ra: “Tôi không có hứng thú với anh.”

Cửa phòng kí túc xá đóng “rầm” lại, Đường Hành Thiên đứng thẳng người dậy bật cười một tiếng. Anh xoay người đi xuống lầu, nhưng chưa đi được vài bước, lúc đi ngang qua một phòng kí túc xá thì có một nam sinh không nhìn đường đâm thẳng vào trên người Đường Hành Thiên.

Sau khi Đường Hành Thiên nhìn rõ được hình dáng của nam sinh kia thì cau mày lại: “Cậu làm bài nhóm xong rồi à?”

Hai vai nam sinh run lẩy bẩy, nhỏ giọng nói: “Sắp rồi.”

Đường Hành Thiên liếc cái cổ đỏ bừng của cậu ta một cái, không hề do dự vạch trần cậu ta luôn: “Trương Triêu Dương, đây không phải là lần đầu tiên rồi, nhóm trưởng của các cậu đã phản ánh với tôi trước giờ cậu không hề tham gia làm bài nhưng cuối cùng vẫn được hưởng thành quả. Tiết tự học ngày mai, nhóm của các cậu lên giảng đi.”

Có thời gian đi giúp đỡ đàn em mà không có thời gian đi học làm thực nghiệm.

Đường Hành Thiên xuống lầu, nam sinh đằng sau nhìn theo bóng lưng anh, lửa giận trong mắt chợt lóe lên.



Lâm Vũ Chi về lại trong phòng kí túc xá chào hỏi ba người bạn cùng phòng một tiếng. Sau khi biết được tên của từng người xong thì cậu mới bắt đầu soạn vali, lấy quần áo, giày dép, laptop ra.

Khi nhìn thấy Lâm Vũ Chi lấy ra đôi giày chơi bóng thứ ba giá thị trường khoảng hai, ba mươi nghìn ra thì cuối cùng Triệu Lương cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Lâm Vũ Chi này, nhà cậu làm gì vậy?”

Lâm Vũ Chi thuận tay quăng giày lên tủ để giày bộp một tiếng, Triệu Lương nghe mà tim gan quặn thắt. Đóng cửa tủ lại, Lâm Vũ Chi đứng dậy: “Ba mẹ tớ đều là bác sĩ, không giàu gì đâu, nghèo lắm.”

Đúng là không giàu gì mấy thật, lương của bác sĩ cũng không cao như mọi người hay tưởng tượng, lương một năm chỉ có mấy triệu, xe sang biệt thự chỉ là do mấy tờ báo lá cải đồn bậy thôi.

Triệu Lương “Ồ” một tiếng: “Vậy cũng được…”

“Nhưng mà…” Lâm Vũ Chi nghĩ nghĩ, nói: “Họ làm việc trong bệnh viện của ông bà tớ.”

Triệu Lương: “…”

Ông nội ơi nói hết luôn một lượt đi được không!

Lưu Tiểu Thiên – một người bạn cùng phòng khác dè dặt hỏi tiếp: “Mới nãy, đàn anh, đi lên cùng cậu ấy, cậu quen anh ấy à?”

Cái tay đang sắp xếp quần áo của Lâm Vũ Chi khựng lại: “Không quen, gặp nhau trên đường thôi.”

Triệu Lương hếch hếch cằm với Miêu Bân, thấy chưa, tớ đã nói rồi, là đàn anh tốt bụng xách vali giúp đàn em thôi.

Miêu Bân im lặng lắc đầu, tớ không tin, bình luận trong trường về Đường Hành Thiên không hề có vụ tốt bụng với bạn học như vậy đâu.

Mà trái lại, vì đã quyết chí công hiến bản thân cho sự nghiệp y học nên hành xử của Đường Hành Thiên cực kì có nguyên tắc, đối xử với bạn bè trên lớp cũng yêu cầu cực kì nghiêm khắc.

Đã chọn ngành y rồi thì bắt buộc phải cố gắng và nghiêm ngặt hơn những chuyên ngành bình thường. Thứ mà ngón tay của người khác gõ là bàn phím, là chữ cái, còn tay của bác sĩ chạm vào là một con người, là một gia đình.

Lâm Vũ Chi sắp xếp hành lý xong xuôi thì buồn bực nằm lên giường, điều hoà phả ra khí lạnh phà phà, phả tới đầu óc cậu bắt đầu mơ màng.

Cậu đang ở một thành phố mình không thích, học một ngôi trường mình không thích, sắp tới còn phải học chuyên ngành mình không thích. Lâm Vũ Chi lớn vậy rồi mà đây là lần đầu tiên cảm thấy muốn khóc, trong lòng nặng nề tới không thở nổi.

Mở điện thoại lại, nhìn thấy tin nhắn Thẩm Chiếu đã gửi qua vào mười phút trước.

[Chiếu Chiếu: Tớ nhớ nhà rồi này.]

Chắc là vì cảm nhận được bản thân mình được cần nên chút nghẹn khuất trong lòng Lâm Vũ Chi nháy mắt tiêu tan. Suýt chút nữa cậu đã quên mất Thẩm Chiếu đang học trường bên cạnh, người cậu thích đang ở trường bên cạnh, cái thành phố này cũng không còn lạnh lẽo, trống trải như thế nữa.

[Lâm Vũ Chi: Mới có bao lâu đâu, cậu còn chưa dứt sữa hả?]

Quen miệng đấu khẩu như thường, vẫn là sự thân thiết và quen thuộc như hồi cấp ba.

Nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì mà con ngươi của Lâm Vũ Chi nháy mắt trở nên ảm đạm, tuy là Thẩm Chiếu chậm hiểu, trì độn nhưng cậu ấy không thích mình là không thích, thích ai thì là thích người đó.

Nhưng Lâm Vũ Chi cũng phát hiện ra hình như bản thân mình cũng không đau khổ, tuyệt vọng tới trời đất sụp đổ.

Chỉ là hơi có chút mất mát, thất vọng, Lâm Vũ Chi chưa từng yêu đương bao giờ vô thức nghĩ rằng cảm giác này là thất tình, là đau lòng.



Đường Hành Thiên ra khỏi tòa kí túc xá, bên bồn hoa đang có mấy đứa con trai cao to, vạm vỡ đứng đó. Cả đám nghiêng nghiêng ngả ngả dựa nhau xà nẹo đứa này tới đứa kia, trái bóng rổ trong tay vỗ xuống đất liên tục, thấy nó nảy lên thì lại càng vỗ mạnh nó xuống hơn.

Thấy Đường Hành Thiên ra nên Từ Dục ôm trái bóng rổ lại: “Anh Thiên, sao rồi?”

Đường Hành Thiên cầm điện thoại trong tay lắc lắc, không nói gì.

Hai mắt Từ Dục sáng lên: “Được đó, xin được số rồi luôn!”

Đường Hành Thiên cười lạnh: “Wechat còn chưa có nữa, em ấy cho tao hai đồng xong kêu bố mày cút.”

“…”

“Hahahahahhahahahahhahahha.”

“Vãi l đàn em quá đỉnh hahahahahahahahahahaha.”

“Ôm cái an ủi anh Thiên nè chứ tao không ổn rồi. Vậy mà hôm nay lại có thể thấy được anh Thiên hố hàng, vui quá, lát về kí túc xá tao phải up status kỉ niệm mới được.”

Đường Hành Thiên giơ chân đá qua: “Cút.”

Từ Dục gác một tay lên vai Đường Hành Thiên: “Anh Thiên, mày như vậy là không được rồi.”

Đường Hành Thiên khựng lại, nghiêng đầu qua nhìn về phía Từ Dục. Khoé môi anh cụp xuống, chầm chậm hỏi: “Vậy à? Mày cũng thấy là tao không được hả?”

Từ Dục thầm rùng mình một cái, thân là bạn tốt nhất của Đường Hành Thiên thì cậu ta đã quá hiểu vẻ mặt bây giờ của Đường Hành Thiên có nghĩa là chuyện gì. Nó có nghĩa là tình thế bắt buộc, có nghĩa là chuẩn bị đè ép và đồ sát.

Mỗi lần anh Thiên gặp phải thí nghiệm gì khó là sẽ bày ra cái kiểu này. Khi đó có một buổi làm thí nghiệm rất khó, mỗi tổ được chia hai con thỏ mà cũng không hoàn thành được. Cuối cùng phải để anh Thiên ra tay, thỏ khắp phòng thí nghiệm mà anh Thiên chỉ đứng trước cái lồng, tay cầm dao thôi chứ không làm gì khác mà mấy con thỏ đó đã kêu chít chít ầm ĩ như bị điên vậy. Đám cóc cũng nhảy loạn xạ cả lên, một đám sinh viên tới xem học sinh giỏi làm thí nghiệm ai nấy đều trợn trừng mắt, há hốc mồm.

Cậu ta nhớ lại Lâm Vũ Chi mình vừa thấy hồi chiều, vừa nhìn thoáng qua đã giật mình vì vẻ ngoài của cậu. Bây giờ đoán chắc là cậu đang ngồi trong phòng kí túc xá nói chuyện, chơi game với bạn cùng phòng, chắc là cậu vẫn còn chưa biết được khả năng ngấp nghé hành động của anh Thiên.

Một đám con trai túm tụm nhau đi về kí túc xá của mình.

Đường Hành Thiên đang nghịch nghịch điện thoại, Từ Dục nhìn qua đó thử một cái nhưng không nhìn rõ được nên hỏi: “Anh Thiên mày đang làm gì vậy?”

“Đăng thông báo chiêu mộ sinh viên mới cho hội học sinh.”

Hội học sinh của trường đại học nào cũng do nhà trường tổ chức, năm nào cũng sẽ chiêu mộ thêm tân sinh viên vào. Thế nhưng thông báo chiêu mộ thêm tân sinh viên của học viện Y học vừa mới đăng lên vào hai hôm trước sao? Sao lại đăng nữa rồi?

Từ Dục tò mò mở nhóm thông báo của hội học sinh lên.

Một giây sau khi nhìn thấy thông báo nhóm thì Từ Dục đã như vỡ vụn tại chỗ.

– Sắp tới ngày chiêu mộ tân sinh viên, tân sinh viên ai nấy cũng xuất sắc và nhiệt tình. Nhưng trong số này thì Lâm Vũ Chi lớp một khoa Lâm sàng của học viện là xuất sắc nhất, cực kì được lòng của hội trưởng hội học sinh. Mong các trưởng ban thông báo vào nhóm riêng của bộ phận mình, các nhóm nhỏ của từng bộ phận lúc chiêu mộ tân sinh viên thì hãy cố gắng hết sức để chiêu mộ được Lâm Vũ Chi. Nếu như có thể chiêu mộ được Lâm Vũ Chi vào hội thì có thể nhận được một phần ghi chép ôn tập độc quyền của hội trưởng Đường Hành Thiên, các trưởng ban đọc được rồi thì hãy rep là “Đã nhận”.

Từ Dục: …