Xin Anh Đừng Lừa Em Lần Nữa

Chương 45




Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại nhìn anh nhưng vẫn không quên nắm bắt trọng điểm trong lời nói của Lăng Quân : chú ta từ nói ông nội sao . Mắt Mộng Đình đảo quanh hai người đàn ông, sự bất ngờ ngập tràn .

“Chặn lại có tí cháu gì mà khó tính thế ... ông chỉ muốn trò chuyện riêng với cháu dâu chút thôi”.

Bạn đầu,ông cụ Lăng thấy cháu mình xin một thiệp mời tới triển lãm ở chỗ mình đã thấy rất quái lại . Vì chẳng lần nào nó đến liếc xem cuộc triển lãm của ông mình mặc cho ông lão hết lời mời mọc . Aidaaa làm ông nội Lăng cũng khó quá đi à. Phát giác ra điều lạ kì nên ông đã cho quản gia Lưu đánh dấu lên thiệp mời rồi đưa lại cho anh . Khi Mộng Đình đưa thiệp mời kiểm tra nhân viên anh ninh đã báo lại cho ông . Lúc nhìn thấy Mộng Đình từ trên lầu ông có thể đoán chắc dây là cháu dâu tương lai của mình rồi . Muốn thăm dò cô gái này một chút nên ông cho chặn xe của Lăng Quân ở cổng vào, còn cố ý tài đình ở đó trong bánh xe của anh thưởng lốp gì ông biết nếu mà thằng cháu khó ở kia vào đây thảo nào cũng cách ly ông với cháu dâu tương lai cho xem thế nên mới có tình huống như giờ xảy ra đây .

Ông cụ nhìn mặt thằng cháu khó ở : “ Cùng lắm ông trả tiền thay bánh xe mới cho cháu là được chứ gì ..

“Cháu tự lo được “

“Ờ... thì không cần thì thôi ....

Mộng Đình ngây người nhìn hai con người trước mặt đang lời qua tiếng lại mà lại thấy buồn cười . Dù sao tranh cũng đã xem xong cuộc triển lãm kết thúc cô cũng là nên ra về để dành không gian riêng tư cho hai ông cháu trò chuyện thì hơn . Nghĩ rồi tự giác lùi lại vài bước định quay người ra về thì cổ tay đã bị người ta nắm chặt giữ lại :

“Em đi đâu ?”- Lăng Quân đưa mắt nhìn cô .

“. Tôi đi về ...

“Ấy ấy cháu dâu sao lại về chứ, ông cháu ta mới trò chuyện chưa được mấy câu ở lại thêm lúc nữa đã “- ông cụ Lăng nghe cô bảo vậy vội vã nói.

“Ở lại chút nữa, lát tôi đưa em về “-



Cả Lăng Quân cùng ông cụ đều đưa ánh mắt mong mỏi cầu khẩn về phía mình khiến cô thấy khó xử .

“Nhưng mà

Đâu có chuyện gì để nói ...

Lăng Minh Đức vội lên tiếng trợ giúp cháu mình : “ có chứ, có chứ lời đề nghị vừa nãy của ông, cháu thấy sao ?”

“Cháu..” - Chưa kịp lên tiếng trả lời ông cụ lại lên tiếng : “Lên lầu ngồi trước rồi cháu trả lời cũng được, aidaaa ông già rồi đứng lâu mỏi chân quá đi mất a

Và rồi tuyệt chiêu người già chân mỏi tay đau được ông cụ lôi ra áp dụng đã thành công kéo được Mộng Đình lên lầu ngồi cùng mình . Cô nào biết được giờ ông cụ để ấy vui sướng khỏe khoắn tới mức nào khi thằng cháu mình sắp lấy được vợ có chứ .

“Ngồi đây, ngồi đây “

Ông cụ vui vẻ chỉ chỗ ghế ngồi cho cô, mắt không quên ra hiệu cho Lăng Quân ngồi cùng xuống đó còn mình thì ngồi vào ghế đơn chính giữa ngay đó .

“À ừm.... Giới thiệu lại với cháu một chút ông là ông nội của Lăng Quân đồng

thời cũng là Chung mà mọi người biết, tên thật là Lăng Minh Đức, thế còn cháu ?!”

“... Cháu ... cháu tên Chu Mộng Đình ạ

Ông cụ vừa cười vừa gật đầu nói :” ừ ... ... tên hay, ông có thể gọi cháu là Đình Đình không ?!”



“Dạ...vậy cũng được ạ"

“Đình Đình,năm nay cháu bao nhiêu tuổi nhỉ ?!”

“Cháu 20 tuổi ạ“.

Ha già đầu rồi mà đứa nhỏ mới 20 tuổi cũng không tha mà , ý định nghĩ xấu về thằng cháu lập tức này ra trong đầu ông cụ . Nhưng mà cũng không sao, miễn hai đứa yêu thương nhau thật lòng là được a.

“Vậy cháu chắc đang là sinh viên ...”

“Ông nội . hỏi câu hỏi chính mà ông nói trước đó đi ạ - Lăng Quân lên tiếng ngăn lời ông cụ lại thái độ không mấy vui vẻ . Lăng Minh Đức cũng nhanh chóng hiểu ra ẩn ý, không định hỏi sâu nữa thì lại nghe thấy giọng trầm lời điểm nhiên, không hề có bất khó xử ê ngại nào của Mộng Đình :

“Cháu không học đại học, hiện là nhân viên làm thêm theo giờ tại một cửa hàng nhỏ ạ “.

Ông cụ nghe câu trả lời đầy bình thản của cô rồi nhớ lại những lời đánh giá của cô về bức tranh kia mà có phần nghĩ ngợi đứa nhỏ này chắc chắn đã trải qua nhiều chuyện không vui .

Ông cụ gật gật rồi lại cười nói : “ ui cái đấy có là gì đâu ngoan ngoãn chăm chỉ làm lụng là tốt còn hơn ối người ấy chứ ... cái thắng Tiêu Nam nhà lão Tiêu ấy cho nó ăn học no đủ chỉ tổn phí của suốt ngày lông bông lêu lổng thôi ...” ( Tiêu Nam trong quán Barr nào đó chắc đang sặc rượu rồi hihi) .

“ Thôi bỏ qua chuyện này đi, thế nào cháu có đồng ý với đề nghị của ông không ?! “

Mộng Đình ngập ngừng nhìn ông cụ mặt tươi hơn hở rồi lại quay sang nhìn anh, ánh mắt chất chứa nhiều suy nghĩ . Cuộc sống của cô không mấy dễ dàng, trong suốt những năm qua chỉ tràn ngập biến cố khó khăn không hề thấy bất kì may mắn hay hi vọng nhỏ nhoi nào hiện diện . Nhưng Lăng Quân xuất hiện lại làm thay đổi tất cả mọi thứ, anh liệu có phải ánh sáng hiếm hoi trong cuộc đời của cô mở ra cho cô nhiều cơ hội mà trước giờ chưa bao giờ cô nghĩ mình có thể có được hay ... .