Xin Anh Đứng Đắn Một Chút

Xin Anh Đứng Đắn Một Chút - Chương 11




Cừu Chính Khanh vội vàng phản hồi một tin nhắn cho cô: không cần cản!



Nhưng sau khi gửi tin nhắn đi thì Doãn Đình hoàn toàn không có hồi âm lại, điều này làm cho Cừu Chính Khanh có chút thấp thỏm. Cô nàng này sẽ không biến khéo thành vụng, để cho anh mất thể diện chứ?



Lúc này Mao Tuệ Châu đã gửi thư điện tử xong, ngẩng đầu nhìn Cừu Chính Khanh, thấy anh cũng đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, vì vậy nói: "Thực xin lỗi, chuyện ngày hôm nay của tôi quả thật hơi loạn. Cậu cũng rất bận?"



"Bình thường." Cừu Chính Khanh vừa đáp trong lòng vừa suy đoán xem Doãn Đình cản thế nào, không phải là nói phía trước sửa đường mời đối phương đổi đường khác chứ?



Cừu Chính Khanh không tập trung đáp lại, Mao Tuệ Châu có chút nhạy cảm. Cô ấy kiểm điểm mình một chút, có phải thái độ trước đó làm Cừu Chính Khanh ghét hay không. Vì vậy cô ấy nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, hôm nay loạn tùm lum làm tôi hơi phiền muộn, mới vừa rồi hình như là có chút không lễ phép. Hi vọng cậu và bạn của đồng nghiệp cậu chớ để ý."



Cừu Chính Khanh ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái: "Không sao. Ai cũng có lúc có áp lực lớn, có thể thông cảm. Mới vừa rồi Doãn Đình còn nói có thể do công việc của cậu quá mệt mỏi, mệt như vậy mà còn đến nơi hẹn đã là tốt rồi. Cho nên cậu đừng để trong lòng, tất cả mọi người có thể hiểu được."



Mao Tuệ Châu hơi sững sờ, Doãn Đình cư nhiên nói như vậy sao? Trong lòng cô ấy phiền loạn hơn, cảm thấy áy náy. Mới vừa rồi thật là không nên bày ra vẻ mặt đó cho người ta xem, hơn nữa mấy bạn nhỏ kia kêu tiểu thư cũng chỉ là không hiểu chuyện, cô ấy so đo cái gì cùng người bạn nhỏ chứ. Cô ấy nghĩ như vậy, theo bản năng ngó ra ngoài cửa sổ, thấy Doãn Đình đang lôi kéo ba người bạn nhỏ đi về phía khác, mà đổi thành một cô gái trẻ thân hàng hiệu nổi tiếng chói lọi, trên tay cầm nhiều túi hàng hiệu hấp dẫn chú ý của cô ấy.



Cô ấy chú ý đến không phải là bởi vì những thứ hàng hiệu kia, là bởi vì lúc cô gái kia đi vào nhà hàng thấy được Cừu Chính Khanh, ánh mắt rõ ràng sáng lên, vẻ mặt mừng rỡ khiến Mao Tuệ Châu có chút cảnh giác.



Cũng trong lúc đó, Cừu Chính Khanh nhận được một tin nhắn, Doãn Đình viết: "Xin lỗi, không cản được, cô ấy nói cô ấy muốn đi nhà hàng đó ăn trưa. Tôi đã cố hết sức, nhưng không thể lộ tẩy, cho nên chỉ có thể để cho cô ấy đi vào. Tôi mang bọn nhỏ đi trước."



Cừu Chính Khanh quả thật dở khóc dở cười, Thẩm Giai Kỳ tới nhà hàng này ăn cơm, tại sao cô phải tựa như chạy trốn? Anh nghĩ nếu như đổi thành người khác đại khái sẽ cho rằng trong lòng cô có quỷ, nhưng anh không nghĩ thế, chỉ là anh thật sự tò mò rốt cuộc trong óc khác với những người khác của Doãn Đình đang suy nghĩ gì.



Vì vậy Cừu Chính Khanh gửi tin nhắn lại cho Doãn Đình, hỏi cô: mọi người ăn cơm bình thường thôi mà. Cô mang bọn nhỏ bỏ chạy làm gì?



Vừa gửi tin nhắn đi, anh liền nghe được một giọng nói quen thuộc: "Cừu tổng, thật là trùng hợp."



Không cần ngẩng đầu cũng biết, nhất định là Thẩm Giai Kỳ rồi.



Cừu Chính Khanh để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn, giống như mới vừa biết Thẩm Giai Kỳ tới: "Thẩm Tổng? Thật đúng là trùng hợp."



Thẩm Giai Kỳ liếc mắt nhìn Mao Tuệ Châu, mỉm cười. Mao Tuệ Châu nhìn Thẩm Giai Kỳ, không biến sắc. Cừu Chính Khanh nghiêm trang giới thiệu các cô với nhau, vị này là ai, vị kia là ai. Hai cô gái nhìn nhau cười một tiếng, bắt tay lẫn nhau.



Cừu Chính Khanh đối mặt với tình cảnh này, đột nhiên cảm thấy mình bị lây của Doãn Đình, tâm tư dường như thật sự có chút giả dối. Nhưng mà, không đúng, anh thật không có làm gì sai.



Bên này Thẩm Giai Kỳ tựa như thân quen nói: "Tôi mới vừa đi mua đồ, muốn tới đây ăn trưa, không ngờ trùng hợp gặp hai vị như thế, có để ý tôi ngồi cùng bàn hay không?"



Cừu Chính Khanh khó mà nói không, anh nhìn hướng Mao Tuệ Châu, xem ý kiến của cô ấy. Mao Tuệ Châu cũng không tiện nói không, Thẩm tổng gì đó có thể là bạn làm ăn hoặc bạn bè của Cừu Chính Khanh, cô ấy không thể không để ý đến mặt mũi của Cừu Chính Khanh. Vì vậy cô ấy mỉm cười gật đầu: "Không sao, ngồi cùng nhau."



Thẩm Giai Kỳ ngồi xuống, đặt đồ cầm trên tay xuống. Mao Tuệ Châu thấy cô ta đặt sáu hộp bưu thiếp lên bàn, giống như cái Cừu Chính Khanh mua. Thẩm Giai Kỳ thấy cô ấy đang nhìn bưu thiếp, vì vậy đưa hai hộp qua: "Thích bưu thiếp này? Tặng cô đấy. Bạn tôi bán, chất lượng in ấn rất tốt. Tôi có rất nhiều, mỗi lần gặp cô ấy đều sẽ bị ép mua mấy hộp."



Mao Tuệ Châu ngẩn người, bạn bè? Cho nên vị này cũng quen biết Doãn Đình?



Cừu Chính Khanh nghe Thẩm Giai Kỳ nói bị ép mua bưu thiếp thì có chút buồn cười, cũng không biết Doãn Đình nói thế nào với người ta. Bên này Thẩm Giai Kỳ thuần thục chọn món với phục vụ, thực đơn cũng không nhìn, xem ra đã không phải là lần đầu tiên tới đây.



Điện thoại của Cừu Chính Khanh vang lên âm thanh tin nhắn, anh cầm lên nhìn, là Doãn Đình nhắn tin lại: "Các người trình diễn quan hệ tam giác, để người bạn nhỏ coi không tốt lắm. Cho nên tôi dẫn bọn nhỏ đi trước."



Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại, người nào quan hệ tam giác chứ! Đang suy nghĩ gửi tin nhắn phản bác lời này của cô, trong tai nghe được Thẩm Giai Kỳ hỏi Mao Tuệ Châu: "Cô và Cừu tổng là bạn bè?"



Cừu Chính Khanh dừng tay lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Mao Tuệ Châu một cái, Mao Tuệ Châu cũng đang nhìn về phía anh, cô ấy mở trừng hai mắt, nói: "Chúng tôi là bạn học thời đại học." Cô ấy từng đề nghị ngầm lui tới nhưng Cừu Chính Khanh còn đang suy nghĩ chuyện này, dù sao không quen Thẩm Giai Kỳ, cũng không xác định được ý của cô ta, vẫn dè dặt cẩn trọng sẽ tốt hơn.



"Chỉ là bạn học thời đại học thôi sao?" Thẩm Giai Kỳ uống một hớp nước, để ly xuống, cười nói: "Vậy thì tốt quá. Tôi hỏi cái này là bởi vì tôi đang định theo đuổi Cừu tổng, cho nên hỏi rõ ràng quan hệ thì tốt hơn, nếu không làm rõ tình huống thì sẽ lúng túng."



Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu đều sững sờ, lại liếc nhìn nhau. Mao Tuệ Châu không chỉ khó xử, còn rất tức. Hôm nay mọi chuyện thật là không thuận, cố gắng sắp xếp thời gian gặp mặt kết quả còn gặp phải chuyện như vậy. Cô ấy cũng không giả bộ khách khí nữa, cười đáp lại: "Thật sao? Thẩm tiểu thư cũng có ý nghĩ này, vậy chúng ta cũng coi như cùng chung mục tiêu."



"Thế à." Thẩm Giai Kỳ nhìn Cừu Chính Khanh một cái, lại quay đầu lại cười với Mao Tuệ Châu: "Vậy tôi hiểu."




Cừu Chính Khanh nhìn hai cô gái nhìn nhau cười giả dối, cảm thấy vô cùng lúng túng. Hiểu cái gì chứ, đây quả thực là thêu dệt chuyện. Gặp mặt cái này gọi là thưởng thức, quan tâm cái kia gọi là thẳng thắn, đáng tiếc thẳng thắn tựa như đại tiểu thư Tần Vũ Phi thì anh thật không quá thưởng thức.



Nghĩ đến anh mới 33 tuổi, trước kia mặc dù đã từng có nữ sinh lấy lòng anh, nhưng anh gửi gắm trái tim vào công việc, không có tâm tư suy tính. Hiện tại Doãn Đình tặng tơ hồng, chẳng lẽ hoa đào của anh thật sự nở ra từng đóa? Nở quá nhiều thành tai họa rồi! Tình huống này có chút kích thích làm anh không thể hưởng thụ, anh trả lại tơ hồng có quá đáng không?



Lúc này phục vụ đem đồ ăn Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu chọn tới, Cừu Chính Khanh hắng giọng nói: "Cám ơn hai vị đã ưu ái, thật sự là quá nể mặt tôi, quả thật thụ sủng nhược kinh. Chỉ là chúng ta ăn cơm trước đi, các cô đều rất thẳng thắn, người lúng túng là tôi."



Mao Tuệ Châu bưng đồ ăn lên, rất phối hợp mà nói: "Vậy tôi dùng trước, ngại quá."



"Mời." Thẩm Giai Kỳ phóng khoáng nói.



Cừu Chính Khanh cũng bắt đầu ăn. Thẩm Giai Kỳ nhìn đồ ăn của bọn họ, nhíu mày: "Ăn đơn giản như vậy, không có thời gian?"



"Còn làm việc." Mao Tuệ Châu đáp. Cô ấy rất may mắn vì hôm nay không có thời gian, không cần lãng phí thời gian ganh đua với cô gái này, hai ngày nay cô ấy quá mệt mỏi, thật sự không có tâm tình.



"Ờ." Thẩm Giai Kỳ chuyển sang Cừu Chính Khanh: "Còn Cừu tổng?"



"Tôi cũng có chuyện." Câu trả lời của Cừu Chính Khanh khiến Mao Tuệ Châu cong cong khóe miệng, cô ấy bảo vệ mặt mũi của anh, anh cũng bảo vệ cô ấy, phong độ thân sĩ như vậy khiến cô ấy rất thích.



"Vậy hai người mau ăn đi. Ăn xong đi trước, tôi sẽ tính tiền." Thẩm Giai Kỳ phóng khoáng nói.



"Thẩm tiểu thư quá khách sáo." Mao Tuệ Châu cảm thấy Thẩm Giai Kỳ có lòng khoe khoang, rất là khó chịu. Cô ấy thuần thục cơm nước xong, nhìn Cừu Chính Khanh cũng ăn xong rồi, sử dụng ánh mắt hỏi anh, Cừu Chính Khanh gật đầu một cái, hôm nay không thích hợp ra cửa, vẫn nên mau rút lui.



Lúc này món ăn Thẩm Giai Kỳ gọi cũng đưa lên, Cừu Chính Khanh liền bảo cô ta từ từ dùng, nói bọn họ có chuyện phải đi trước.



"Tốt. Hôm khác sẽ liên lạc." Thẩm Giai Kỳ cũng không khách sáo dây dưa với bọn họ nữa. Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu cùng rời khỏi chỗ, Mao Tuệ Châu cầm tờ giấy tính tiền thanh toán lại bị Cừu Chính Khanh vượt lên trước. "Chớ giận dỗi." Anh nhẹ giọng nói.




Mao Tuệ Châu nhướng nhướng mày: "Cảm giác cũng coi như cậu mời cô ta mời cơm thật là khó chịu."



Cừu Chính Khanh cũng nhướng mày: "Đó cũng là đánh cho thành ngang tay, cậu cũng không có thua thiệt."



Mao Tuệ Châu không nhịn cười được, đúng vậy, dù sao cô ấy còn chưa có thua. Hai người cùng đi đến bãi đậu xe, Mao Tuệ Châu vẫy tay chào tạm biệt, lái xe rời đi.



Cừu Chính Khanh lên xe, thở phào nhẹ nhõm. Tình hình bây giờ có chút không hay, anh không có cảm giác hưởng thụ khi được hai cô gái theo đuổi. Trong kế hoạch của anh không có cái này. Nếu như hai bên chu toàn,có nghĩa là anh phải lãng phí chút thời gian cùng tinh lực, nếu như không nghĩ chu toàn, lại có nghĩa là anh phải lập tức xác định lui tới hoặc là cự tuyệt Mao Tuệ Châu. Nhưng chuyện hôn nhân rất là quan trọng, anh không muốn ký kết qua loa.



Nhất thời không có nghĩ được biện pháp gì, Cừu Chính Khanh lái xe đi hướng siêu thị. Không có biện pháp trước hết mặc kệ, địch không động tôi không động. Đúng rồi, còn chưa có sửa đúng quan niệm sai lầm của Doãn Đình, anh có thái độ nghiêm túc đối với chuyện nam nữ lui tới, cái gì mà quan hệ tam giác, anh sẽ không làm loạn, cô cũng đừng suy đoán lung tung.



Nghĩ đến cái gì đó, quẹo vào đầu đường trước mặt, nhưng không thấy Doãn Đình.



Cô còn mang theo ba bạn nhỏ kia, trên miệng bốn người ngậm cây kẹo que, trong tay tiểu Đình và hai bạn nữ mỗi người ôm hai hộp kẹo que lớn, bé trai ôm cái hộp bưu thiếp. Trên mặt bốn người đều lộ ra vẻ hài lòng và hạnh phúc, mang theo nụ cười, đứng ở đầu đường tỏ vẻ oai phong giống như bọn họ không phải đang ăn kẹo que, mà là đầu đội kim quan.



Cừu Chính Khanh không nhịn cười được, cảm thấy tình cảnh này thật rất buồn cười, mới vừa rồi ở trong nhà hàng trang hoàng đẹp như vậy, hiện tại so với bốn người đứng ở đầu đường này thât là thua kém rất nhiều.



Cừu Chính Khanh lái xe tới, nhấn còi, Doãn Đình quay mặt lại nhìn, nhìn thấy anh thì mặt rõ ràng sáng lên, Cừu Chính Khanh phát hiện miệng nhếch càng lớn. Nét mặt của cô, thật buồn cười.



"Cừu tổng đại nhân!" Doãn Đình chạy tới nơi, một đám nhỏ đi theo ở đằng sau.



Cừu Chính Khanh mở cửa xe ra, Doãn Đình thò đầu tới: "Ăn xong nhanh vậy sao?"



"Ừm." Anh hỏi: "Các cô bán xong chưa? Có muốn đi về hay không? Tôi có thể tiễn các cô đoạn đường."



"Quá tuyệt!" Doãn Đình vui sướng đồng ý, không một chút khách khí. Cô xoay người lại kêu bọn nhỏ lên xe, nhìn bọn nhỏ ngồi vững vàng ở ghế sau, sau đó đóng kỹ cửa xe, mình ngồi vào ghế trước.




"Chú ấy muốn đưa chúng ta về nhà, mọi người phải cám ơn chú."



"Cám ơn chú!" Ba đứa nhỏ nói. Đứa nhỏ nhất dừng một chút rồi bổ sung thêm một câu: "Cám ơn xe."



"Không cần khách sáo." Cừu Chính Khanh đáp, suy nghĩ một chút cũng bổ sung một câu: "Xe cũng nói không cần khách sáo." Sau đó anh phát hiện tất cả bọn nhỏ đều nhìn anh chằm chằm. Doãn Đình đụng đụng cánh tay anh: "Sao anh nghiêm chỉnh nói xe cũng nói không cần khách sáo, bọn nhỏ sẽ cho rằng xe của anh thật có bản lĩnh đặc biệt gì đó, hoặc là anh có bản lĩnh đặc biệt gì đó."



Bản lĩnh đặc biệt gì đó? Cừu Chính Khanh cau mày. Doãn Đình giải thích: "Nói thí dụ như anh có thể đối thoại cùng xe, tâm ý tương thông ...."



"Có thật không?" Đứa trẻ nhỏ nhất hỏi.



"Dĩ nhiên không phải. Mới vừa rồi chú chỉ nói lời khách sáo, như cục đá nhỏ hướng xe nói cám ơn đó, là lời khách sáo thôi."



"Dạ." Ba đứa nhỏ yên tâm, lại cảm thấy có chút tiếc hận.



"Nịt chặt dây an toàn." Cừu Chính Khanh quyết định không giao tiếp với đứa nhỏ nữa. Hiện tại anh khó hiểu rốt cuộc trong đầu đứa nhỏ nghĩ cái gì.



Doãn Đình nịt chặt dây an toàn, Cừu Chính Khanh lái xe. Lúc này cục đá nhỏ còn nói: "Chị Đình Đình, có thể tặng chú một viên kẹo ăn hay không, chú đã giúp chúng ta."



"Được. Chỉ là bây giờ chú đang lái xe, không thể ăn kẹo, chờ lúc chú không lái xe sẽ ăn." Doãn Đình đồng ý thay Cừu Chính Khanh, lại giúp anh từ chối nhã nhặn, Cừu Chính Khanh cảm kích cô.



Sau đó cục đá nhỏ lại hỏi: "Chú ơi, chú biết tại sao kẹo ngọt không?"



Cừu Chính Khanh theo bản năng hệ thống thành phần đường hóa học cùng kiến thức công nhận vị giác bằng đầu lưỡi của con người ở trong đầu, cục đá nhỏ không đợi anh trả lời, lại nói tiếp: "Bởi vì nó muốn cho chú vui vẻ."



Một cô bé bên cạnh cũng nói tiếp: "Cho nên lúc ăn phải vui vẻ."



Cừu Chính Khanh lại nhìn Doãn Đình một cái, đây là do ai dạy bạn nhỏ vậy?



Lúc này cục đá nhỏ lại hỏi: "Chú ơi, chú biết tại sao mặt trời cao như vậy xa như vậy lại sáng như vậy không?"



Lúc này Cừu Chính Khanh không muốn lý sự về kiến thức thiên văn học, anh muốn hỏi ngược lại cục đá nhỏ là tại sao có viên kẹo nhét vào trong miệng cháu mà cũng không ngăn được miệng của cháu vậy? Dĩ nhiên anh là người chú có phong độ thân sĩ, anh sẽ không hỏi loại vấn đề này.



Mà cục đá nhỏ lại tự mình trả lời: "Mặt trời sẽ như vậy, bởi vì chúng ta phải có mục tiêu."



Ánh sáng rộng lớn tràn đầy mục tiêu sao? Cừu Chính Khanh lại nhìn Doãn Đình một cái. Doãn Đình đang mím môi cười, khen cục đá nhỏ trí nhớ tốt, nhớ toàn bộ.



"Em cũng nhớ toàn bộ." Một bạn nữ khác cũng không chịu yếu thế, hỏi Cừu Chính Khanh: "Chú ơi, chú biết tại sao trăng sáng có tròn khuyết, lúc cong lúc tròn không?"



Cừu Chính Khanh thật là muốn nói chú chỉ là muốn tiễn các cháu một đoạn đường, chú cũng không biết gì cả. Anh dĩ nhiên không có nói lời này, anh cũng từng trải, vấn đề bạn nhỏ hỏi anh thật ra là muốn nói cho anh biết đáp án. Quả nhiên cục đá nhỏ đã tuyên bố: "Bởi vì thay đổi cũng sẽ rất xinh đẹp. Cho nên chúng ta không cần phải sợ thay đổi."



Cừu Chính Khanh không biết mình nên cho các bạn nhỏ phản ứng tốt hay không tốt. Lúc này ba bạn nhỏ ngồi ở phía sau đã không để ý tới chuyện tìm người chú này chơi trò vấn đáp nữa, bởi vì ba bọn chúng tự chơi tiếp. Líu ra líu ríu.



Thật ồn ào. Cừu Chính Khanh liếc nhìn bọn nhỏ từ kính chiếu hậu, bọn nhỏ cười thật vui vẻ, âm thanh quá vang dội. Anh nhìn thấy Doãn Đình đang nhìn anh, mắt sáng ngời, ánh mắt trong suốt, anh không khỏi giật mình, vội vàng giải thích nguyên nhân mình nhìn trộm bọn nhỏ: "Không sao, thật náo nhiệt."



"Cám ơn." Doãn Đình cười ngọt ngào với anh, "Nếu như anh cảm thấy ầm ỹ, tôi sẽ kêu bọn nhỏ yên lặng, bọn chúng rất biết điều."



"Không cần, rất tốt." Cừu Chính Khanh đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương. So với hai cô gái tuyên bố đều muốn đuổi theo đuổi anh ở bên trong nhà hàng thì càng khẩn trương. Không đúng, khi đó anh chỉ lúng túng, chứ anh không khẩn trương. Bây giờ là bởi vì bọn nhỏ quá ồn, anh lại không biết làm sao.



Ừ, bởi vì sợ đứa bé phiền phức, cho nên khẩn trương. . . .