Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 82: Bí mật không nên biết tới




Dung Âm kinh ngạc nhìn Mạc Thiệu Khiêm...

Vẻ mặt tĩnh lặng điềm đạm của anh, cả hơi lạnh vẫn còn chưa tan hết từ lớp quần áo thơm phức mùi Cam thảo đen mãnh liệt…và ngón tay anh đẩy chiếc camera gần hơn về phía cô…

Trên màn hình nhỏ, Mộ phu nhân vẫn nghẹn ngào khóc lóc, khiến cho những câu nói của mụ ta rời rạc vấp váp, giống như tiếng bánh xe nghiền xuống dưới lớp cát sỏi chộn rộn…

Bàn tay của Dung Âm run run với lấy chiếc camera, giữ chặt nó trong bàn tay nhỏ nhắn của mình…

Cô không bao giờ ngờ tới việc hóa ra chuyến công tác nước ngoài này Mạc Thiệu Khiêm đã nói dối cô, anh đi để tìm tung tích của mẹ con Mai Hương, và càng không ngờ tới chuyện anh đã tìm được…!

Nhưng Dung Âm không hề giận dỗi việc anh đã che giấu cô…vì Dung Âm biết Mạc Thiệu Khiêm giấu cô chỉ vì không muốn để cho cô lo lắng mà thôi…

Tâm trí của Dung Âm giờ dồn chặt vào trong màn hình camera, nơi mà tiếng khóc nghẹn ngào của Mộ phu nhân vẫn đang vọng lên, qua chiếc loa nhỏ xíu nghe như tiếng ruồi vo ve…

Mu bàn tay quệt ngang gương mặt, lau đi những giọt nước mắt và kha khá những vệt phấn loang lổ….Mộ phu nhân nói từng lời, từng lời như một cái máy…

_ Dung Âm…. Ngày hôm nay tôi gửi video này cho cháu, với một mong muốn duy nhất…Chính là vô cùng, vô cùng mong muốn cháu có thể tha thứ cho ta và Mai Hương…

Nếu như không được tận mắt chứng kiến Mộ phu nhân bằng xương bằng thịt qua màn hình camera, có lẽ cả trong những giấc mơ hoang đường và nực cười nhất, Dung Âm cũng không bao giờ mơ thấy việc một người đàn bà hãnh tiến và ngạo mạn như mụ ta sẽ đích thân nói ra lời xin lỗi cô…

Gương mặt bà ta cúi thấp xuống, nhợt nhạt mà mệt mỏi, cùng với sự hoang mang không thể che dấu trong ánh mắt…

Trong một khoảng khắc, Dung Âm tự hỏi lý do gì làm cho bà ta trở nên hoảng loạn như vậy?

_ Tôi thật sự hối hận về những gì ta đã gây ra cho cháu, cho cha cháu…và cho cả Mộ Tuấn Phúc! Chỉ vì sự ích kỉ và tham lam của tôi mà đã gây ra quá nhiều mất mát tổn thương…Tôi biết để xin lỗi và cầu xin sự tha thứ là điều không thể! Nhưng tôi vẫn hi vọng sự vị tha từ cháu! Một lần nữa…thật lòng xin lỗi…Đáng lẽ ta phải gặp cháu trực tiếp để nói ra…nhưng tôi nghĩ sự xuất hiện của tôi sẽ chỉ gây thêm phiền toái cho cháu mà thôi…Vì thế….mong cháu hiểu…! Một lần nữa…xin lỗi!

Video kết thúc bằng cảnh Mộ phu nhân cúi dập đầu….và khi màn hinh tối đen lại, Dung Âm vẫn còn chưa hết bàng hoàng nhìn chính gương mặt cô mờ mờ tỏ tỏ in trên nền kính đen đậm kia….

Phải một khoảng khắc dài sau…Dung Âm mới nghẹ ngào thốt ra được thanh âm qua chất giọng khàn đặc của mình…

_ Anh….

_ Anh xin lỗi vì đã nói dối em…Anh không muốn em lo lắng…Anh đã tìm được bà ta và Mai Hương trốn tại London. Bà ta đã khai nhận tất cả và trả lại toàn bộ những gì bà ta đã lấy cắp từ chú Mộ, từ em…Và thừa nhận mọi thứ, mọi lỗi lầm bà ta đã gây ra cho Lan Anh, cho chú Mộ…và cho cha con em…

Dung Âm lắng nghe thanh âm dịu dàng của Mạc Thiệu Khiêm, cảm thấy trong lồng ngực mình, có điều gì đó đang nghẹn dâng lên đầy ứ....khiến cho lồng ngực của cô như vỡ tan ra…

Mạc Thiệu Khiêm vội vàng tiến tới phía cô, quỳ xuống, ấp đôi bàn tay to lớn của anh vào đôi tay của cô….

Ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn gương mặt đầy tủi thân của cô, âu yếm cưng chiều…

_ Này…bé con…nhìn anh đi!

Mặc cho Mạc Thiệu Khiêm êm ái dụ hoặc, Dung Âm vẫn cứ cúi gằm gương mặt xuống, không chịu ngẩng lên nhìn Mạc Thiệu Khiêm….

_ Đây chính là lý do anh không áp tải người đàn bà đó và con gái bà ta về lại Đại lục…chỉ sợ rằng nếu em nhìn thấy bà ta sẽ bị kích động như thế này…Vì thế anh đã giao lại hai người đó cho cảnh sát London…

_ Em nghĩ…cảnh sát London…không có thẩm quyền xử lý vụ án này…

_ Chỉ cần tạo cho bà ta một tội danh tại London là cảnh sát tại đó sẽ có thẩm quyền mà thôi…Nếu đã là vào tù, thì ở London, hay ở Đại lục cũng sẽ giống nhau…phải không?

Mạc Thiệu Khiêm dịu dàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của Dung Âm…Cô im lặng nhìn anh, nhìn vào người đàn ông như thể nắm giữ trong tay cuộc sống của cô…Mọi thứ cho dù phức tạp tới đâu, qua bàn tay anh cũng trở nên thật sự đơn giản…

Dung Âm nghĩ tới những chuyện đã qua, và nghĩ về hiện tại…Lan Anh, chú Mộ…và cha….

Mọi thứ dường như đang trở về trạng thái yên bình mà cô hàng mong muốn…và nếu như sự xuất hiện của mẹ con Mai Hương sẽ làm xóa trộn điều đó…thì…

Có một chút dằn lòng trong ánh mắt của Dung Âm khi cô ngước lên nhìn Mạc Thiệu Khiêm, khi cô nhẹ giọng nói với anh…

_ Anh nói đúng…..Em….không còn muốn gặp những người đó nữa….!

_ Bé ngoan!

Mạc Thiệu Khiêm cưng chiều ôm lấy cô, cảm nhận được sự phụ thuộc của cô khi cô tựa đầu lên bả vai mình….

_ Ngoan nào…anh ở đây rồi….!

Bàn tay to lớn của Mạc Thiệu Khiêm vuốt ve mái tóc của cô, vỗ về đỉnh đầu của cô đầy yêu thương…

Khi Dung Âm nhắm mắt, để mặc cho dòng nước mắt nhẹ nhàng lăn qua sống mũi mình, thấm vào vải áo của anh…Mạc Thiệu Khiêm thâm trầm tĩnh lặng…với một nụ cười trên môi….

Bé con của hắn mềm yếu thế này…thì làm sao hắn có thể nói cho cô nghe chuyện gì đã thực sự xảy ra cơ chứ?

****

Khi Mộ phu nhân quay xong chiếc clip đó, Mạc Thiệu Khiêm đóng nó lại, bằng một cử chỉ hết sức lịch thiệp và nhàn nhã…anh nhét nó vào túi áo vest của mình như thu được một chiến lợi phẩm vô cùng giá trị…

Rồi anh thong thả bước về phía Mai Hương, sự run rẩy sợ hãi của cô ta co rúm lại dưới chân anh…

Mộ phu nhân sợ hãi nhìn Mạc Thiệu Khiêm, mụ ta không biết anh định làm gì…thì Mạc Thiệu Khiêm cúi người xuống, từ tốn cởi dây trói của cô ta ra…và cả miếng giẻ nhét đầy miệng cô nữa…

_ Mẹ ơi…

Mai Hương vội vàng lao về phía mẹ cô ta, khóc lóc không thành tiếng, sợ hãi run rẩy…khác hẳn sự ngạo mạn thường ngày mang dáng vẻ đại tiểu thư của cô ta…

Mạc Thiệu Khiêm đứng chắn trước cửa, ánh mắt lạnh lùng của anh đột nhiên trở nên thật khó hiểu….lòng mắt đen thẫm đó…khi anh nhìn về phía mẹ con Mai Hương…

_ Ngài….sẽ thả bọn tôi ra chứ? Tôi sẽ trả lại tiền! Tôi sẽ biến mất…tôi sẽ không bao giờ làm phiền tới ngài nữa….!

Và thanh âm từ tốn của anh vang lên, gần như thể một tiếng sấm rền trước ngày mưa bão, trước ánh mắt sợ hãi của Mộ phu nhân…

_ Tiền….chưa bao giờ là vấn đề!

Ánh mắt kinh ngạc của Mộ phu nhân ghim về phía anh, sợ hãi và kinh hoàng khi nhìn thấy sự tàn nhẫn đang dần dần xâm chiếm lòng mắt đen thẫm ấy…

_ Đối với tôi…sự bình yên của Dung Âm mới chính là vấn đề quan trọng nhất…Và tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ điều đó….

Nụ cười nửa miệng hiện ra trên môi, và Mạc Thiệu Khiêm lạnh lẽo lên tiếng….

_ Và tôi cảm thấy nếu như hai người quay trở lại Đại lục…hay là xuất hiện tại bất kì nơi đâu….thì sự bình yên của cô ấy cũng bị đe dọa. Cô ấy không cần nghe đến chuyện người chú ruột của mình đã cướp đi mọi thứ đáng lẽ cô ấy được hưởng…Và giờ thì dù sao ông ấy cũng đang phải trả giá cho lỗi lầm của mình rồi…

Mạc Thiệu Khiêm vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau, nụ cười lạnh lùng hiện trên khóe môi của anh….Như thể anh đã biến thành một người khác, một người là lạnh lùng, không phải là sự lạnh lùng lãnh đạm thường thấy….mà là sự lạnh lùng tàn nhẫn….!

Và anh nhẹ giọng lên tiếng, rất bình lặng….rất đáng sợ!

_ Vụ án của Lan Anh đã được tuyên là một tai nạn, nhưng sau khi cảnh sát thu thập được chứng cứ đó thì hiện giờ vụ án đang được điều tra lại…Nhưng bây giờ nếu như lôi các người ra xử lý trước pháp luật thì sẽ rất ảnh hưởng đến Dung Âm, cô ấy lại phải ra tòa, mệt mỏi trong vai trò người làm chứng…và tất cả những chuyện khác….Và rất có thể các người chỉ bị ngồi tù vài chục năm….

Dung Âm nở nụ cười…nhưng đôi mắt của anh thì thật tàn nhẫn…

_ Tôi không muốn như thế! Tôi muốn các người….phải trả giá!

_ Không! Không!

Mộ phu nhân sợ hãi tới hoảng loạn, khi Mạc Thiệu Khiêm nhún vai….và nhẹ giọng hỏi….

_ Các người có muốn thử trải qua cảm giác của Lan Anh không? Ngạt nước…và không thở được?

_ KHÔNG! NGÀI MẠC! XIN NGÀI! XIN NGÀI…LÀM ƠN!

Tiếng gào khóc vang lên rúng động, nhưng Mạc Thiệu Khiêm đã lạnh lùng bước ra ngoài, và đóng sập cánh cửa lại…

Hít vào một hơi dài, anh phủi quần áo mình như thể vừa mới đi vào một nơi rất bẩn thỉu…và nói với những người đàn ông mặt đầy sát khí mà chỉ vài phút trước còn chưa hề xuất hiện…

_ Xử lý đi! Và làm gọn gàng vào….!

Những tên sát thủ cúi đầu…và mở cửa bước vào…

Mạc Thiệu Khiêm quay người bỏ lại tiếng gào thét vọng qua cánh cửa đóng kín…Anh chẳng hề để tâm tới tiếng hét ấy…và cũng như chẳng hề để tâm tới ngày mai báo chí London sẽ điên cuồng đưa tin về hai xác chết của hai người phụ nữ bị dìm chết trong bồn tắm của một phòng VIP tại Khách sạn 4 sao, khi trên gương mạt còn lộ rõ sự kinh hoàng….

Còn bây giờ…Mạc Thiệu Khiêm vẫn đang dịu dàng ôm lấy Dung Âm hoàn toàn không hề hay biết về tất cả những điều đã thực sự xảy ra….hay về những gì mà Mạc Thiệu Khiêm đã làm…

Đôi khi có những bí mật….mà chúng ta tốt nhất….không nên biết tới!

Và đôi khi đừng quá nôn nóng…để đoán định bất kì điều gì….!

Vì đâu biết rằng cuộc sống sẽ mang tới điều gì vào ngày mai…?