Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 80: Bước đường cùng




Mạc Thiệu Khiêm nhếch miệng cười, cái cười lạnh lẽo và tàn nhẫn, cùng ánh mắt sắc lạnh nhỉ thể xuyên thấu và tận trong linh hồn người đối diện, nơi tăm tối nhất, bẩn thỉu nhất. Chiếc áo khoác màu đen rộng trùm lên thân hình cao lớn mạnh mẽ và khí thế bức người khiến cho anh giống như một vị sứ giả đến từ Địa ngục.

Mộ phu nhân chết đứng nhìn Mạc Thiệu Khiêm với khuôn mặt giống như của người vừa trải qua một cơn đột quỵ, khóe miệng co giật hoảng loạn cùng lòng mắt trợn ngược kinh hoàng…

Mạc Thiệu Khiêm là người phá vỡ sự im lặng đáng sợ ấy, thanh âm trầm thấp và điềm đạm của anh vang lên với thanh âm không hề lớn, nhưng lại có cảm giác tựa như một tiếng sấm rền trước những cơn bão tố…!

_ Chào Mộ phu nhân! Lâu rồi không gặp…

_ Á Á Á!

Tiếng hét của mụ ta rúng động chói óc, giống như thể bà ta vừa nhìn thấy ác quỷ. Hoảng loạn quay đầu bỏ chạy với những bước chân xô lệch, nhưng làm gì còn đường thoát cho mụ ta khi phía sau lưng mụ ta, cô phục vụ xinh đẹp đã chờ sẵn…Và với một lực đẩy rất mạnh, mụ ta ngả ngửa ra phía sau, thân hình to lớn của bà ta đập xuống sàn nhà, giống như tiếng khi một tên đổ tể quẳng một tảng thịt vừa được cắt gọn gàng lên phản thịt.1

Mạc Thiệu Khiêm điềm đạm bước vào, cánh cửa đóng lại sau lưng anh. Trong phòng ngoài Khang Kiều ra thì chỉ có mình anh, nhưng khí thế áp bực tỏa ra từ người đàn ông này giống như thể sau lưng anh là hàng chục vệ sĩ áp tải…Thế này mới hiểu câu nói một vị tướng tài hơn cả ngàn binh sĩ…

Mộ phu nhân vừa bò vừa lùi về phía sau, trên gương mặt bà ta hiện rõ sự kinh hoàng, đôi môi mỏng tái nhợt liên tục lắp ba lắp bắp những câu nói vô nghĩa trong hoảng loạn…

_ Không phải…Mạc Thiệu Khiêm…là hiểu lầm….là hiểm lầm thôi….Ta….ta….

_ Tốt nhất chúng ta nên thành thật với nhau, đừng để mất thời gian dông dài nữa…

Thanh âm điềm đạm của Mạc Thiệu Khiêm vang lên khi anh thong thả bước vào bên trong, nhưng anh nhìn thì luôn ghim chặt vào người đàn bà đang run rẩy như cầy sấy bên dưới, cái nhìn soi mói và lọc lõi, với đầy sự lạnh giá đầy kiềm chế cơn giận đang ngấm ngầm sôi lên bên trong…

_ Bình tĩnh đi Mộ phu nhân…Bà thấy đấy, tôi tới đây một mình mà…không có cảnh sát, không có cả vệ sĩ... Tôi chỉ muốn nói chuyện với bà thôi…chắc bà cũng có nhiều chuyện để giải thích mà…phải không? Bình tĩnh lại…và chúng ta nói chuyện nào!

Phía sau lưng của Mạc Thiệu Khiêm, cô gái với ánh mắt sắc sảo và nốt chu sa khẽ nhô cao trên gò má kia lẳng lặng cười nhạt, nụ cười bí hiểm đầy ẩn ý trước câu nói đầy vẻ thiện chí của Mạc Thiệu Khiêm…

_ À…đừng lo Mộ phu nhân…Cô ấy là một người bạn của tôi! Chút nữa chắc chúng ta sẽ phải giải quyết một số thủ tục giấy tờ…Yên tâm, cô ấy không cắn đâu!

Mạc Thiệu Khiêm nửa đùa nửa thật, nửa nha ve vuốt nửa lại như đe dọa khi nhìn thấy ánh mắt của mụ ta hướng về phía cô…

_ Nào…ngồi dậy đi! Và chúng ta sẽ nói chuyện, thật cởi mở…Nhé?

Giọng nói êm ái của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, và anh điềm đạm ngồi xuống một chiếc ghế, thong thả gác đôi chân thon dài lên với nhau, tĩnh lặng chờ Mộ phu nhân lồm cồm run rẩy bỏ dậy, bàn tay với những ngón tay mập mạp phải tóm lấy tấm drap giường để leo lên….

Đợi cho bà ta ngồi xuống, Mạc Thiệu Khiêm mới ngả người ra ghế, sau khi nhìn Khang Kiều bằng cái vô cùng hàm ý…

Khang Kiều kín đáo làm như chỉnh lại cổ tay áo, nhưng thực chất là bấm vào chiếc máy ghi âm có hình dạng như một chiếc khuy cài ngay trên cổ tay áo của mình…

_ Trước khi chúng ta bắt đầu…tôi chỉ có một yêu cầu rất đơn giản, đó là HÃY THÀNH THẬT! Bởi vì bà biết mà, giống như những điều tra viên thôi….thực chất đã biết mười mươi câu chuyện nhưng vẫn muốn lấy lời khai từ hung thủ!

Thanh âm dịu dàng vang lên cùng một nụ cười mềm mại….

Nhưng ngay sau đó, nụ cười của anh lập tức chuyển thành sự đe dọa…

_ Vì thế nếu bà muốn mọi chuyện tiếp theo diễn ra thật nhẹ nhàng…thì đừng bao giờ cố lừa dối tôi! Được chứ?

Mộ phu nhân run như thể đứng dưới tiết trời Bắc cực, đến mức có lẽ chỉ thốt ra thôi cũng là một điều quá mức khó khăn với hàm răng đang va lập cập vào nhau đó…

Trong cơn bĩ cực hoảng loạn, mụ ta điên cuồng tính toán thiệt hơn khi đối diện với ánh mắt như xoáy tận vào trái tim đen thẫm của mụ ta…

“ Cậu ta biết! Cậu ta biết mọi thứ! Cậu ta đã tìm ra được mày! Mày…chết chắc rồi!”

“ Làm sao đây?....Phải làm sao đây…?”

"Mày đây là...lâm tới bước đường cùng rồi!"

_ Vừa rồi trong lúc bà cùng Mai Hương vắng nhà, cảnh sát đã tới biệt thự của Mộ gia để lục soát hòng tìm ra bằng chứng…Và bà biết gì không, trong phòng của Lan Anh, họ đã tìm ra một con thú nhồi bông, bên trong con thú nhồi bông đó là một chiếc camera giấu kín...Và nói quay được lại mọi thứ trong căn phòng của cô ấy vào cái ngày mà cô ấy bị nghẹt thở tới chết vì thiếu thuốc hen suyễn.…

Nói đến đây, gương mặt của Mộ phu nhân lập tức trở nên kinh hoàng…khuôn miệng không ngừng lắp bắp….

_ Mạc….Thiệu Khiêm…..không không….Mạc…Mạc tiên sinh….Mạc tiên sinh…Tôi….xin hãy nghe tôi….

_ Nói như vậy chỉ để bà biết tôi biết tất cả mọi thứ mà thôi….

Mạc Thiệu Khiêm không hề để tâm đến sự lắp bắp hoảng loạn của Mộ phu nhân, bàn tay anh siết nhẹ lại đặt trên thành ghế, nhẹ giọng hỏi.

_ Từ bao giờ bà có ý định… “vĩ đại” như thế này vậy? Thuê người làm giả hộ chiếu visa, làm giả giấy vay nợ, làm giả con dấu và chữ kí của chú Mộ vào giấy vay nợ ngân hàng và giấy thế chấp tài sản…Rồi cùng con gái riêng của bà cao bay xa chạy…Cũng tốn không ít công sức nhỉ?

Mạc Thiệu Khiêm mỉa mai hỏi, cùng ánh mắt đầy sự “thán phục”, khi anh tiếp tục lên tiếng…

_ Chú tôi đối xử với bà và Mai Hương…tại sao bà lại làm thế với ông ấy?

Mộ phu nhân run rẩy cúi đầu…trong đầu bà ta hoảng loạn nghĩ tới cô con gái vẫn đang quay cuồng ở xó của một quán bar nào đó trong thành phố…Có lẽ Mạc Thiệu Khiêm chưa bắt được con bé….có lẽ hắn đang lùng tìm…?

Có nên nói dối hắn rằng mình muốn vào phòng vệ sinh, rồi gọi điện cho con bé, nói con bé chạy trốn hay không?

Liệu lời nói dối vụng về đó có qua mắt được một kẻ lọc lõi như Mạc Thiệu Khiêm không?

Nhưng như thể đọc được những suy nghĩ trong đầu mụ, hoặc Mạc Thiệu Khiêm đã quá hiểu những suy nghĩ xấu xa trong đầu bà ta….

Một nụ cười nhạt nở ra trên môi, và anh điềm đạm lên tiếng…

_ Có lẽ để cho bà cảm thấy yên tâm hơn, chú tâm vào những câu hỏi của tôi hơn….Tôi sẽ cho bà một chút động lực…

Và chỉ chờ có thế, Khang Kiều thoải mái bước ra ngoài cửa, giật tung nó ra….

_ KHÔNG….

Tiếng hét của mụ ta lại vang lên lần nữa, và mụ ta ngã ngồi xuống đất, tóm vội lấy ống quần của Mạc Thiệu Khiêm, hoảng loạn cầu xin…

_ Tôi xin cậu…xin cậu đừng làm hại con bé! Tôi khai! Tôi sẽ khai hết….khai hết mà….!

Mạc Thiệu Khiêm uể oải nhìn ra ngoài cửa, ở nơi đó….Kiến Hào đang đứng sẵn ở đó, với ánh nhìn hướng về phía Khang Kiều….

Mà dưới chân hắn, Mai Hương đang bị trói gập cánh tay lại, mái tóc xõa tung trên gương mặt lem luốc những vết phấn loang lổ vì mồ hôi và nước mắt….

Qua khuôn miệng bị nhét giẻ kín chặt, cô ả điên cuồng gào khóc nghẹn ứ….

_ Ẹ….ẹ ơ…..Ứu…..ứu….on….!* ( Mẹ….mẹ ơi….Cứu….cứu….con!)