Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 76: Chuyện xưa cũ




Theo bản năng, Kính Hàm vội vàng vươn tay ra, cả thân hình anh xô về phía trước để che chắn giữa Ni Ni và Cẩm Vọng.

Ni Ni thất thần nhìn Kính Hàm…Dáng vẻ mạnh mẽ, khí chất cứng cỏi và đôi mắt quyết liệt này…đã quá lâu rồi cô chưa nhìn thấy…

Bàn tay cô níu lấy áo anh…Thân hình anh mạnh mẽ như một bức tường thành vững chãi bảo vệ cho cô…Cô sợ tới mức run rẩy…Lúc anh nói hôm nay chỉ giúp Tề tiên sinh đi tìm một người, cô đã nghĩ nhất định mọi chuyện sẽ đơn giản thôi….thật không ngờ sự việc lại đáng sợ tới mức như vậy!

Cẩm Vọng sừng sộ lếch thếch bước tới, qua dáng đi xiêu vẹo của ông ta, dường như chân trụ của ông ta cũng bị dính tật, khiến cho ông ta đi lại rất khó khăn…Nhưng bất chấp cả thân thể đầy thương tích của mình, Cẩm Vọng vẫn lao ra, giận dữ cúi gồng, cầm lấy chiếc cuốc nằm trên đất của vườn rau, nhằm tới phía Kính Hàm lao tới…

_ KHÔNG! KHOAN ĐÃ!

Tiếng hét thất thanh của Ni Ni vang lên…và cô vẫn cứ như thế, không hề thay đổi suốt những ngày tháng qua, lập tức lao về phía trước che chắn cho Kính Hàm…

Hình dáng nhỏ nhắn của Ni Ni đột ngột xuất hiện, khiến cho đôi mắt của Cẩm Vọng giật lên một tia kinh hãi…Động tác hùng hồ của ông ta vội vã dừng lại, như một con robot rỉ xét…Ni Ni nghe thấy bên tai tiếng hít lạnh hốt hoảng và giận dữ của Kính Hàm…Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chiếc cuốc trong tay Cẩm Vọng chưa kịp vung lên…gương mặt điên gại kinh ngạc của ông ta….sự bất ngờ giận dữ của Kính Hàm khi cô đột ngột lao tới….và cái quyết định chỉ trong giây khắc ấy của Ni Ni….1

_ Cẩm Vọng! Cẩm Vọng!

Có tiếng gọi thất thanh vọng ra từ căn nhà của Cẩm Vọng, và ngay sau đó một người phụ nữ xuất hiện, nắm chặt tay một bé gái…Gương mặt của người phụ nữ hiện lên sự kinh hoàng…

Đứa trẻ gần như bật khóc khi hét lên…

_ Cha ơi! Cha ơi!

Cạch…!

Tiếng chiếc cuốc rơi xuống đất vang lên sắc lạnh, Cẩm Vọng run run quay người lại nhìn đứa trẻ, lắp ba lắp bắp run giọng…

_ Cẩm Nhi…

_ Cha ơi…!

Buông tay mẹ ra, đứa bé cháy vội vã về phía cha mình, bám chặt lấy bàn tay run rẩy của ông ta. Đôi mắt tròn to của cô bé ngập nước, long lanh như hai viên bi sứ, ngơ ngác nhìn cha mình, rồi lại nhìn Kính Hàm và Ni Ni, ngọng nghịu hỏi…

_ Cha ơi…! Sao cha lại đánh cô chú ấy?

Nhưng nếp gấp trên gương mặt đáng sợ của Cẩm Vọng nhăn nhúm lại đau khổ. Ông ta ôm lấy con gái mình, khổ sở không thể cất lời…

_ Cẩm Vọng!

Tiếng người phụ nữ vang lên khi cô ấy bước tới…Ni Ni nhìn vào gương mặt lo lắng và đôi mắt rất hiền ấy, ngập ngừng đoán rằng có lẽ người phụ nữ này là vợ của Cẩm Vọng chăng?

Người phụ nữ nhìn vào gương mặt đáng sợ của chồng mình, Ni Ni bất chợt nhận ra đôi mắt của ông ta khi nhìn cô ấy bỗng nhiên trở nên thật dịu dàng, rất giống ánh mắt mà Kính Hàm thường nhìn cô…

Đặt tay lên vai ông ta, người phụ nữ khẽ mỉm cười nhè nhẹ, nụ cười buồn buồn an tĩnh, rồi cô lặng lẽ lắc đầu…trước khi ngước mắt nhìn Kính Hàm và Ni Ni…

_ Chắc ngài đây có lẽ là Kính Hàm tiên sinh?

Chất giọng dịu dàng vang lên cùng ánh nhìn vô cùng bình tĩnh….Lúc này Kính Hàm từ phía sau chầm chậm đặt tay lên vai cô, giống như thể một con mãnh sư đang bảo vệ chủ quyền của mình, chậm dãi trả lời người phụ nữ ấy…

_ Chào Cẩm đại thẩm!

Người phụ nữ mỉm cười nhè nhẹ, đôi mắt tò mò nhìn sang phía Ni Ni…

Bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ ấy, Ni Ni bỗng nhiên ấp a ấp úng, đang không biết nên giới thiệu mình thế nào mới phải thì Kính Hàm đã dịu dàng đỡ lời cho cô…

_ Đây là Ni Ni! Cô ấy là bạn gái tôi!1

Sau lời giới thiệu của Kính Hàm, Cẩm đại thẩm nhìn Ni Ni với ánh mắt tò mò…Có lẽ cô ấy đang vô cùng ngạc nhiên, tại sao một người thân cận với Tề Yến Thanh như Kính Hàm đi giải quyết công việc cho hắn ta lại mang bạn gái mình theo?

_ Ơ…chào Cẩm đại thẩm! Chào…chào….Cẩm đại thúc!

Ni Ni ấp a ấp úng lên tiếng, cũng không biết phải nói thế nào nữa…chỉ thấy Cẩm đại thẩm mỉm cười, còn Cẩm Vọng thì lặng lẽ nhìn cô, không nói gì..

_ Cẩm đại thẩm…Hôm nay tôi đường đột tìm tới đây….chính là muốn gửi một món đồ từ Tề tiên sinh tới ông bà!

Kính Hàm lịch thiệp lên tiếng, lúc này Ni Ni mới biết hóa ra túi giấy bí ẩn mà anh mang theo chính là quà dành cho Cẩm Vọng và gia đình của ông ta…Nhìn bàn tay của anh còn cầm theo hàng đống thứ quà vặt của cô, Ni Ni bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ….

Anh thì đi giải quyết công việc quan trọng….mà cô thì lại quá mức trẻ con ngây ngốc, phớt lờ mọi thứ…Giờ để anh cầm theo những thứ kia cùng với quà tặng người ta…thật là có chút không lễ nghĩa!

_ Các người cầm về hết đi và để chúng tôi yên! Nếu không tôi sẽ vứt ra ngoài cửa!

Cẩm Vọng gay gắt lên tiếng, gương mặt rất đáng sợ khiến cho Ni Ni sợ tới mức đứng im như phỗng, ngước mặt nhìn Kính Hàm ở bên cạnh vẫn vô cùng từ tốn.

_ Tôi nghĩ ông nên kiểm tra trước một lần trước khi ném mọi thứ ra ngoài cửa…Món quà này là thành ý của Tề tiên sinh!

Cẩm Vọng giận dữ quay đi, biểu tình không muốn phối hợp. Kính Hàm ngược lại vô cùng điềm đạm bình tĩnh, đưa túi giấy cho Cẩm đại tẩu.

Ni Ni nín thở khi cô ấy nhìn vè phía chồng mình, gương mặt có chút phân vân trước khi đưa tay đón túi giấy từ tay Kính Hàm.

Ni Ni thật sự tò mò, không biết trong đó là thứ gì quý giá? Tiền? Vàng? Hay là đồ cổ?

Nhưng khi Cẩm đại tẩu lôi từ trong túi giấy ra một cái phong bì lớn, Ni Ni mới chửng hửng…

Bên trong là một xấp giấy A4…!

Nhưng biểu cảm của Cẩm đại tẩu và Cẩm Vọng khi nhìn thấy tập giấy đó mới khiến cho Ni Ni bất ngờ…

Trên gương mặt của họ lộ ra sự kinh ngạc, đến cả những nếp nhăn hằn sâu trên mặt Cẩm Vọng cũng giãn nở ra khi ông ta run run cầm lấy tờ giấy…

_ Thế này là….?

_ Tề tiên sinh biết được ông bà đang gặp khó khăn trong việc xin học cho cô bé....vì khá nhiều lý do nên đã cố tình tác động tới nhà trường để nhận cô bé vào học, chọn cho cô bé một giáo viên tốt nhất trong trường….Thủ tục đã hoàn tất, đầu tháng sau cô bé có thể nhập học!

_ THẬT SAO Ạ???

Tiếng reo vang của cô bé vang lên…cô bé con hào hứng níu lấy tay mẹ để nhìn vào tờ giấy nhập học trong tay, đôi mắt bừng sáng hạnh phúc…

_ MẸ ƠI! CHA ƠI! VẬY LÀ CON SẮP ĐƯỢC ĐI HỌC THẬT RỒI Ạ?

Niềm hân hoan trào dâng trong tiếng cười, cô bé nhìn về phía Kính Hàm và Ni Ni, reo mừng ngoan ngoãn…

_ Con cám ơn chú! Con cám ơn cô!

_ Thế này là sao? Kính Hàm tiên sinh?

Cẩm đại thẩm khó hiểu nhìn Kính Hàm, lại thấy Kính Hàm mỉm cười, nụ cười rất chân thành ấm áp của anh…

_ Thật ra từ trước đến nay, Tề tổng đều chưa bao giờ quên ngày tháng đó ông đã giúp đỡ ngài ấy! Nhưng sau sự việc xảy ra, ông muốn rút khỏi giới, ngài ấy cũng vô cùng tôn trọng, mặc dù ngài ấy vẫn còn một món nợ chưa trả được cho ông…Nhưng tính cách của Tề tổng ông cũng biết rõ! Ngài ấy vốn là người lạnh lùng kiêu hãhn xưa nay, nếu như ông không muốn gặp ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ không tới!

Cẩm Vọng im lặng nhìn Kính Hàm, bàn tay ôm lấy đứa con gái nhỏ nhắn của mình, ánh mắt ẩn ẩn hiện hiện những tia khó tả…

_ Cẩm Vọng! Chuyện lúc trước không phải lỗi của Tề tiên sinh! Ông tức giận với ngài ấy là là tức giận nhầm người! Hơn nữa…ngài ấy cũng đã giết được lão Khuất rồi! Tổ chức B cũng đã bị xóa sổ! Ngài ấy chính là đã thay ông rửa được mối thù….Tại sao con người ông lại cố chấp vô lý như thế?

Kính Hàm lúc dịu dàng, lúc lại vô cùng nghiêm khắc nói với Cẩm Vọng. Ni Ni ở bên cạnh nín lặng theo dõi, ánh mắt không thể rời khỏi sự kiên định mạnh mẽ trong lòng mắt của Kính Hàm…

Tại sao người đàn ông này lại thu hút tới vậy chứ…ngay cả trong bất kì hoàn cảnh nào, anh cũng vẫn vô cùng lịch thiệp và bình tĩnh…

Người đàn ông này….người đàn ông của cô!

_ Nếu như ngày đó tôi không giúp hắn ta….thì tôi cũng không thành thân tàn ma dại thế này!

_ Không phải ông giúp một mình Tề tổng! Ông còn giúp rất nhiều những nhân vật trọng yếu khác…Nếu như đã chấp nhận làm trong giới này, thì phải chấp nhận cả những chuyện đổ máu như thế này! Thế giới ngầm không phải là nơi dành cho những kẻ yếu đuối!

Kính Hàm lạnh lùng nói với Cẩm Vọng, câu nói của anh khiến cho ông ta lặng thinh…

_ Hàng bao nhiêu năm qua ông ôm mối tư thù…nhưng kẻ ông cần tư thù là Tổ chức B! Là Khuất lão gia chứ không phải Tề tổng! Ngày ông bị bọn chúng tấn công Tề tổng đang ở nước ngoài, ngài ấy không hề hay biết! Hơn nữa lúc đó ông cũng đã khai ra tung tích mọi thứ của ngài ấy cho chúng nghe, kể cả tên, hộ chiếu và visa giả của ngài ấy cho bọn chúng, khiến cho ngài ấy suýt nữa bị bọn chúng ám sát mất mạng! Cẩm Vọng…nếu như nói về lỗi lầm, ông cũng hoàn toàn không phải vô tội đâu!

Sự sức bén trong giọng nói của Kính Hàm dành cho Cẩm Vọng khiến cho ông ta xụi lơ như một cây cải héo, hoàn toàn không còn chút hùng hổ như trước. Gương mặt ông ta cúi gằm xuống, không dối diện nổi với gia đình, với những người xung quanh.

Ánh nhìn của Kính Hàm chuyển từ nghiêm khắc sang dịu dàng rất nhanh, và thanh âm giọng nói của anh bỗng nhiên trở nên thật lặng lẽ…

_ Nếu như với tính cách của Tề tông, ông nghĩ rằng ông có thể toàn mạng sau khi đã bán đứng ngài ấy sao? Nhưng ngài ấy không làm thế, vì ngài ấy biết phân biệt phải trái đúng sai, với người đã giúp ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ không ra tay nếu như không phải tới mức đường cùng bắt buộc…Cẩm Vọng! Ông vẫn còn không hiểu ra hay sao?

Đầu lông mày của Kính Hàm cau chặt lại, đột nhiên anh cảm thấy cánh tay mình được khẽ khàng kéo nhẹ…

Quay đầu nhìn lại, anh bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Ni Ni khi cô khẽ khàng đưa mắt về phía con gái của Cẩm Vọng…Cô bé con giờ nghe toàn những chuyện kinh hoàng, gương mặt đã sớm tái xanh sợ hãi, gần như sắp khóc…

Một chút giật mình len vào giữa tim anh, Kính Hàm cảm nhận được ẩn ý trong mắt của Ni Ni, liền thâm trầm lên tiếng…

_ Ở ngoài này không thích hợp để bàn chuyện….Cẩm Nhi còn nhỏ, đừng để con bé phải nghe những chuyện này! Cẩm Vọng! Tôi hi vọng ông có thể dành cho tôi chút thời gian!

Cẩm Vọng lặng lẽ cúi gằm mặt, khẽ khàng nuốt vào trong cổ họng, đưa mắt nhìn vợ con mình...

Rồi ông ta cắn chặt môi, những nếp nhăn trên mặt xô lại méo mo khi ông từ từ gật đầu dứng dậy…

Kính Hàm quay người nhẹ nhàng nói với Ni Ni trước khi theo Cẩm Vọng vào trong nhà…

_ Anh giải quyết công việc một chút sẽ ra ngay! Em đợi anh nhé!

_ Dạ!

Ni Ni khẽ khàng gật đầu, đón mấy thứ đồ linh tinh từ tay Kính Hàm, ánh mắt ngóng chờ nhìn bóng lưng to lớn của Kính Hàm dần dần rời đi…