Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 64: Nhường lối cho tình yêu (H)




Trải qua một đêm dài dằng dặc cùng với anh, Dung Âm cuối cùng cũng hiểu tận cùng của câu nói “tiểu biệt thắng tân hôn” rút cuộc có bao nhiêu tầng ý nghĩa…

Ôm chiếc gối ngủ vừa to vừa rộng của anh, Dung Âm nhoài người như một con mèo lười biếng, cơ thể đầy những dấu hôn đo đỏ hồng hồng, trên làn da mềm mại của cô không khác gì những bông hồng xinh đẹp nở rộ giữa trời đông tuyết trắng…

Mà “người họa sĩ” tạo tác lên tác phẩm kinh diễm rực rỡ trên da cô ấy lại quá hài lòng với khả năng của bản thân, hoặc là muốn làm bức tranh trên mà anh vẽ trên làn da cô trở nên rực rỡ diễm lệ hơn nữa, nên chẳng hề có dấu hiệu muốn dừng lại…

Đầu ngón tay tinh tế của anh khẽ vén mái tóc mềm mại đang vương nơi bờ vai xinh xắn của cô xuống, dịu dàng yêu chiều đặt lên đó một nụ hôn. Vành môi khắc nghiệt nhưng không kém phần gợi cảm của anh đặt lên chiếc gáy thon thả của cô, bờ vai tròn trịa và tấm lưng ong cong mềm của cô muôn vàn nụ hôn nóng vội…

Đôi môi anh như có lửa, từng đốm từng đốm nhỏ như thiêu như đốt làn da mềm mại của cô, đánh thức cô khỏi cơn mê chập chờn...

Khẽ trở người, bàn tay cô chạm lên bờ vai ấm áp còn ẩm mồ hôi của anh bằng những đầu ngón tay run run…mà cả cơ thể của cô cũng run rẩy…

Đôi môi anh chạm lên hàng mi dài của cô, đánh thức cô bằng nụ hôn ấm áp, rất đặc trưng với tính cách của anh, vừa êm dịu vừa mạnh mẽ, vừa yêu chiều lạI vừa áp đặt…

Bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng hẳn, chắc chỉ mới tầm 4h hơn gì đó thôi…Nền trời âm u một màu tím nhạt…lại làm cho người ta có cảm giác mênh mông như đứng trước một mặt biển rộng lớn, nghe gió thổi mênh mang…

Ban đầu Dung Âm cũng không hiểu tại sao Mạc Thiệu Khiêm lại đánh thức cô dậy…chỉ đến khi bàn tay anh nắm chặt lấy cổ tay của cô…Dung Âm mới hiểu rõ lý do tại sao…

_ Ưm…

Tiếng thở dài thỏa mãn của Mạc Thiệu Khiêm vang lên bên tai cô, hòa cùng tiếng kêu nho nhỏ của Dung Âm tạo thành một hợp âm êm đềm gợi cảm…

_ Cả đêm qua anh thao thức suy nghĩ…cuối cùng vẫn cảm thấy cần phải hạ quyết tâm làm chuyện này trong lúc em đang ngái ngủ…

Anh…thế này là rút cuộc đang nói chuyện gì vậy?

Dung Âm mờ mịt, ráng sắp xếp lại những câu chữ mà anh vừa nói với cô bằng tâm trí rối tinh rối mù…Để cho tới khi anh trườn người xuống, bàn tay vết những vết chai sạn lướt lên làn da mềm mại của cô, khẽ tách đôi chân cô ra…Dung Âm mới biết anh đang muốn làm gì…!

_ Ấy…khoan đã….anh…ỐI!

Tiếng kêu bất lực bật ra khỏi đôi môi của Dung Âm, khi cánh tay mạnh mẽ của Mạc Thiệu Khiêm ghì chặt lấy đôi chân cô, và đôi môi của anh nhẹ nhàng chạm tới nụ hoa ẩm ư*t phấn hồng kia…

Một tiếng r*n siết náo động khi Dung Âm hít vào một luồng hơi lạnh lẽo…bàn tay cô nắm tới tất cả những gì có thể nắm…từ vỏ gối, tới ga giường...

Những đầu ngón tay dịu dàng của Mạc Thiệu Khiêm vươn tới, khẽ đan lấy những ngón tay đang run bắn lên của Dung Âm, và siết nó lại trong bàn tay anh...

Đôi mắt anh hướng lên trên khi đôi môi anh vẫn còn giữ lấy nơi mềm mại dịu dàng ấy, chậm rãi và lười nhác, thưởng thức từng biểu cảm say đắm khát khao của cô bằng cả đôi môi và bằng cả ánh mắt của mình…Những cái nhíu mày, những cái cắn môi, và những tiếng r*n nấc nghẹn ngào trong hơi thở…

Cơn rùng mình ẩm ư*t chạy dọc sống lưng, xuyên thẳng lên đỉnh đầu cô những rung cảm mãnh liệt. Bàn tay cô chặn đứng nới đôi môi đang bất ra tiếng r*n siết nghẹn ngào…đôi chân cô co chặt lên và bàn tay cô bịt chắt lấy khuôn miệng của mình khi cơ thể cô không ngừng được những cơn rùng mình không dứt…

Khi đôi môi anh buông ra khỏi nơi ngọt ngào nữ tính ấy, và chồm lên giữ lấy thân hình mềm mại như vô lực của cô trong vòng tay…Bàn tay anh nâng niu ôm lấy gương mặt mê man đỏ lựng của cô, chiều chuộn đặt lên vầng trán mướt mồ hôi của cô một nụ hôn vội…

Thanh âm trầm thấp của anh vang lên, như thủ thỉ, như tâm tình, như say đắm, như cuồng nhiệt…

Trên tất cả…là như yêu thương, như che chở…như ôm ấp vuốt ve cho cô…

_ Còn tuyệt hơn cả những gì anh tưởng tượng...Sau này anh nhất định sẽ bất ngờ “tấn công” em nhiều hơn nữa…

_ Là…sao?

Dung Âm thở qua chiếc mũi nghèn nghẹn…Đôi mắt hoang mang và mờ mịt nhìn vào gương mặt ẩn hiện những ẩn ý thâm sâu của anh…

Và đáp trả lại đôi mắt trong vắt ngây thơ của cô…Bàn tay anh lướt trên đôi chân mềm mại, nắm lấy cổ chân của cô, gập nó lại sát vào vùng bụng phẳng phiu….đột ngột tiến vào trong cô…

_ ỐI!1

Dung Âm hét váng lên, bàn tay lập tức ôm chặt lấy bả vai của anh như người đuối nước vớ được chiếc phao cứu hộ. Đôi mắt cô hoa đi…và mặc cho đầu óc cô điên cuồng váng vất, Dung Âm vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rút cuộc câu nói “bất ngờ tấn công” của anh chính là ý nghĩa gì…?

_ Chậm…chậm thôi….

Bàn tay của Dung Âm níu chặt lấy bả vai anh khi cô van cầu anh trong hơi thở hổn hển…Đương nhiên bản thân của cô biết chuyện gì chắc chắn sẽ phải xảy ra…nhưng cô muốn khoảng khắc này kéo dài một chút, ít nhất là cho cô chút thời gian để chuẩn bị cho từng lớp sóng vỗ bờ sắp sửa ồ ạt kéo tới…

Mà không biết cái người đang ôm chặt lấy cô không buông không tha này rút cuộc có bao nhiêu sức lực? Trước khi cô mệt tới thiếp đi đã làm tới bốn lần rồi, đến giờ không hiểu sao anh vẫn còn sức mà quấy rầy cô tiếp...Ngày trước cô đọc báo có thấy nói, thông thường đàn ông cũng chỉ có thể làm tới hai lần, nếu đã tới lần thứ ba là bản lĩnh lắm rồi….Vậy thì rút cuộc Mạc Thiệu Khiêm phải liệt vào trường hợp gì?

Chẳng lẽ…anh không phải là đàn ông?

_ Em đang nghĩ gì vậy?

Hơi thở nặng nề kìm nén vang lên bên tai cô, khiến cho Dung Âm giật thót mình…Ánh nhìn tà mị có chút không vừa ý quét qua gương mặt đỏ ửng của cô, thì thầm trong hơi thở…

_ Đến lúc này mà em vẫn còn tâm trạng suy nghĩ lung tung tới chuyện khác, thế này phải trách anh không yêu thương em tận tình rồi!

_ Em không....Á!

Dung Âm chưa kịp phản ứng thì cơ thể của anh đã ra thêm sức lực, khiến cho cô thất điên bát đảo thần trí, mắt cũng hoa lên, lời muốn nói cũng trôi sạch sẽ bay biến, chẳng còn chút thần trí nào để nhớ xem mình đang muốn nói gì….

_ Ôm lấy cổ anh đi!

Thanh âm trầm thấp của anh vang lên bên tai, khiến cho Dung Âm mờ mịt lúng túng làm theo. Cánh tay của anh luồn ra sau lưng siết lấy thân hình mảnh mai của cô trong vòng ôm chắc chắn của mình, và rồi anh dùng sức ôm bổng cô lên…

_ Ưm…

Cơ thể đột ngột bị di chuyển, trong khi vật c*ng rắn của anh vẫn còn chìm sâu trong mình là một cảm giá cực kì điên loạn…

Mạc Thiệu Khiêm ngồi trên giường, cơ thể anh sớm cũng ư*t đẫm mồ hôi. Đặt cô ngồi trên đùi mình, trong tư thế gắn chặt chẳng thể nào khít khao hơn được nữa…Mắt chạm mắt….Cuồng dã khao khát sâu thẳm chìm đắm trong run rẩy trong vắt e lệ…Vòng tay cô đan lấy bả vai anh, còn vòng tay anh dịu dàng ôm lấy eo thon của cô…dùng sức động…

Dung Âm lập tức theo bản năng cắn chặt lấy đôi môi…nhưng bàn tay của anh lại nhanh hơn phản ứng của cô…ngón tay anh giữ lấy chiếc cằm xinh đẹp, khẽ kéo nhẹ nó xuống…

_ Đừng cắn vào môi nữa…em sẽ bị thương đấy!

Đầu ngón tay của anh nhét vào đôi môi của cô, từ tốn lách qua hai hàm răng đang nghiến chặt của cô, dịu dàng thì thầm…

_ Cắn vào tay anh này…

Bàn tay của Dung Âm run rẩy nắm lấy cổ tay anh…đôi môi cô siết lấy ngón tay anh đang đặt giữa hàm răng mình…

Ngay cả trong cơn run rẩy cùng khắp không thể chịu đựng ấy, Dung Âm cũng không nỡ cắn lấy đầu ngón tay của anh…

Thay vào đó, cô ngâm chặt lấy nó…hơi thở nóng rẫy của cô phả vào đầu ngón tay anh, làm cho lòng mắt của Mạc Thiệu Khiêm đã tối lại càng tối sẫm lại…

_ Âm nhi…

Tiếng gọi nặng nề của anh vang lên…và sau hơi thở nặng đó…Mạc Thiệu Khiêm dồn sức động thân…

_ Ư…

Tiếng ú ớ gì đó phát ra qua đôi môi bị chặn đứng của Dung Âm...Đôi mắt cô nhắm chặt lại, bàn tay nắm lấy bả vai anh của cô cũng túa mồ hôi…

Không được rồi…

Cô không thể chịu đựng được nữa!

Đôi môi cô siết chặt lấy ngón tay của anh, trong khoang miệng nóng rẫy tới điên dại, Dung Âm ôm chặt lấy anh, run rẩy trong sự cuồng loạn mê đắm…

Đôi mắt cô nhắm chặt lại…ép những giọt nước mắt lăn qua gò má của cô nhỏ xuống làn da nóng rẫy của anh…

_ Âm nhi!

Ngón tay anh miết lấy đôi môi cô, rồi buông ra nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của cô, đặt lên đó một nụ hôn nồng cháy…

Tiếng r*n hoảng loạn của cô như tan vào trong khoang miệng của anh…sợ hãi, cuồng dã, điên dại và đam mê…

Vòng tay anh siết chặt lấy cơ thể mềm mại của cô, rất chặt, rất chặt….Khi anh trút toàn bộ đắm say của mình vào trong cô…

Tiếng r*n thảng thốt của cô nghẹn ngào vang lên bên tai anh, hòa cùng thanh âm trầm thấp kiềm chế gầm nhẹ của anh…

Trong khoảng khắc tưởng như thời gian cũng ngừng trôi ấy…. mọi hiểu lầm lừa dối, mọi tiếc nuối sợ hãi cũng tan biến…nhường lối cho tình yêu một lần nữa quay đầu nhìn lại…

****

Ánh sáng của bình minh ló rạng nhảy nhót ngoài khung cửa sổ, bên ngoài rèm cửa buông kín tham lam muốn len vào phòng…Trên giường rộng, Dung Âm vẫn yên bình say sưa trong giấc ngủ êm đềm…

Mạc Thiệu Khiêm vỗ về Dung Âm vào giấc ngủ, lần này cho dù thế nào, anh cũng không dám đánh thức cô nữa…Những ngón tay nhẹ nhàng vén nhẹ mái tóc mềm mại của cô khỏi gương mặt xinh đẹp đang mê man say ngủ…Ánh mắt yêu thương đầy ăm ắp…khi anh lẳng lặng cúi xuống, muốn đặt lên đôi môi cô một nụ hôn…

Nhưng đột nhiên, tiếng rung của điện thoại vang lên…Mạc Thiệu Khiêm vội vàng nhảy khỏi giường đi tìm điện thoại bị vứt đâu đó lăn lóc dưới giường cùng quần áo lộn xộn, không muốn vì tiếng điện thoại mà làm cô tỉnh giấc…

Trên màn hình hiện số của Kiến Hào, không nghĩ nhiều, Mạc Thiệu Khiêm vội vàng gạt màn hình.

_ Thiệu Khiêm! Nhiếp Phong đã báo tin cho cậu chưa?

Thanh âm hoảng hốt của Kiến Hào vang lên, khiến cho Mạc Thiệu Khiêm có chút ngờ vực…

_ Tin gì?

_ Cha mình sau khi ở ngoài cả đêm giải quyết việc, sáng nay vừa về tới nhà đã thông báo, phía Viện kiểm sát vừa ra lệnh khám xét biệt thự của Mộ gia!

Tiếng động đã đánh thức Dung Âm khỏi giấc mộng…Khẽ cử động cơ thể đau nhức, Dung Âm nhìn về phía Mạc Thiệu Khiêm đang tràn ngập bất an, mờ mịt hỏi…

_ Có chuyện gì vậy anh?

*****

Đầu tuần có phiếu VOTE rùi...Hi vọng các tình yêu dành phiếu để VOTE cho Kỳ Kỳ nha ❤️

Like truyện cho Kỳ Kỳ nhé...Đọc chương nào like chương đó nha, đừng lười Like mỗi một chương ?

THEO DÕI TÀI KHOẢN CỦA KỲ KỲ để tiếp thêm cho Kỳ động lực nha ❤️