Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 49: Anh hùng cứu mỹ nhân




Cánh tay trái ôm chặt lấy cô, bàn tay ấm áp đỡ lấy đầu cô, cho cô giấu mặt vào lồng ngực của mình…Và cánh tay phải của anh giơ lên, bảo vệ cho Dung Âm khỏi chiếc gậy đang quật xuống…

_ KHÔNG!

Dung Âm thất kinh hét lên, nhưng không kịp nữa rồi...

Tiếng vút gió vang lên chẳng khác gì tiếng vải lụa bị xé rách, khi cây gậy sắt điên cuồng quật xuống, trước ánh mắt kinh hoàng của Dung Âm...trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

CỘP!

Khoảng khắc cây gậy vụt mạnh vào cánh tay phải của Mạc Thiệu Khiêm, Dung Âm cảm tưởng như chính bản thân mình cũng vừa bị quật trúng.

Ấn đường của anh nhăn lại khi hàng lông mày sắc nét xô vào nhau, hàm răng anh nghiến chặt, chút đau đớn thoáng qua trên gương mặt cường hãn...Mạc Thiệu Khiêm nhìn vào cánh tay của mình, lại hướng ánh mắt lạnh buốt về phía tên du côn đang đứng đờ ra vì kinh ngạc, trố mắt nhìn anh.

Nhưng chừng đó thời gian là quá muộn màng để tên khốn đó kịp hối hận.

Bàn tay nắm lại thành quyền, siết chặt tới nỗi Dung Âm có thể nhìn được những đường gân xanh tím hiện trên m* bàn tay của anh...Và Mạc Thiệu Khiêm nhằm trúng giữa mặt của hắn, vung một nắm đấm mạnh mẽ nện xuống.

_ ỐI!!!

Tiếng la bải hải, rống lên như một con lợn sắp bị đưa lên bàn mổ. Tên du côn ôm gương mặt mình, máu mũi máu miệng đổ ổng ộc ra sau cú đấm của Mạc Thiệu Khiêm, nằm lăn xuống đất lăn lộn vì đau đớn...

Không gian lặng phắc sau cú đấm của anh, chỉ còn tiếng rên rỉ của tên du côn đang lăn lộn trên nền đất, dưới chân anh.

Siết chặt nắm đấm của bàn tay phải lại, Mạc Thiệu Khiêm nheo mắt vẩy mạnh cánh tay mình để cơn buốt giảm đi một chút, khi ánh mắt lạnh lẽo của anh hướng thẳng về phía những gương mặt sợ hãi bàng hoàng của đám du côn trước mặt.

Sự xuất hiện của anh khiến cho bọn chúng chùn hết bước, dáng người cao lớn mạnh mẽ, khí khái bât phàm, thần thái cương nghị của Mạc Thiệu Khiêm khiến chúng chẳng dám xấn xổ bước tới…

Nhất là khi bên ngoài kia, tiếng rầm rập của những bước chạy dồn dã ập tới.

Sau đó là năm người vệ sĩ to như hộ pháp, một thân tây trang tỏa ra sát khí ớn lạnh, vây kín lấy quán ăn của cô.

_ Tống cổ hết bọn rác rưởi này lên đồn công an!

Mạc Thiệu Khiêm chỉ nói một lời như vậy, tiếng dạ ran của những người vệ sĩ vang lên, lập tức thi lệnh.

Bọn du côn nhìn thấy mình sắp bị bắt, lập tức nổi đóa lên phản kháng lại. Mụ chủ nhà gào thét như một con ngỗng giận dữ, tiếng ồn ã náo động cả một góc đường.

Bọn côn đồ rút gậy gộc ra muốn quyết chiến với những người vệ sĩ của anh, nhưng đám du côn rác rưởi đó làm sao là đối thủ của những người được đào tạo từ tổ chức Phi Điểu – một trong những tổ chức đào tạo sát thủ danh tiếng lẫy lừng nhất của Thế giới ngầm, cho Tề lão đại đứng đầu được!1

Gậy gộc còn chưa kịp vung lên, cả căn phòng đã tràn đầy tiếng kêu đau đớn. Dung Âm không biết chuyện gì đang xảy ra cả, vì Mạc Thiệu Khiêm đã đỡ đỉnh đầu cô, để cô vùi mặt vào lồng ngực của mình…

Anh không muốn ánh mắt trong vắt của cô bị vẩn đục vì phải chứng kiến những thứ kinh khủng đang xảy ra trước mắt.

Dung Âm chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, và những tiếng đấm đá rất nặng tay…rồi rất nhanh…mọi thứ kết thúc.

Khi cô quay lại, đã thấy những tên du côn và mụ chủ nhà khi nãy còn gào thét mạnh miệng nằm la liệt dưới đất, máu từ tất cả mọi nơi có thể đổ cũng đã đổ cả ra, hiện trường hết sức hỗn loạn…!

_ Đừng để máu của bọn chúng dính ra sàn nhà! Lôi bọn chúng lên công an đi!

Mạc Thiệu Khiêm lạnh giọng nói, và những người vệ sĩ lập tức đưa…à không…phải là vác từng tên du côn ra tống vào xe ô tô, gom bọn chúng lại thành một đống bầy hầy để chở đi.

Lúc này, Khang Kiều mới nhẹ nhàng lên tiếng, đánh động tới Mạc Tuấn Văn đang sốc đến mức đờ cứng ở bên cạnh.

_ Chú Mộ à! Con nghĩ chúng ta cũng nên đi theo bọn chúng tới công an! Vì dù sao chú là nạn nhân, mà con lại là nhân chứng. Ba mặt một lời đối chất phía cảnh sát cũng dễ làm việc hơn đó ạ!

_ Ờ…ờ….Vậy…ta đi!

Mộ Tuấn Văn vẫn chưa hoàn hồn, Khang Kiều nhìn gương mặt trắng bệch không còn giọt máu của ông, thầm đoán không biết câu trả lời này có phải ông thốt ra trong lúc tỉnh táo không nữa. Ánh mắt của cô rất nhanh chạm vào ánh mắt đầy ẩn ý của Mạc Thiệu Khiêm….và cô lập tức nháy mắt với anh.

_ Chú Mộ à…con nghĩ không nên để Dung Âm dính vào mấy chuyện lùm xùm này, để con và chú đi là đủ rồi, để em ấy ở nhà nghỉ ngơi nha chú!

_ Ờ…ờ….!

_ Thôi chú cháu mình đi nhé! Dung Âm…chị đưa chú Mộ tới công an…Xong việc chị sẽ đưa chú về nhà!1

Khang Kiều nháy mắt ra hiệu với Mạc Thiệu Khiêm, rồi kéo Mộ Tuấn Văn đờ đẫn ra khỏi cửa hàng, còn không quên lớn tiếng nói với những người tò mò xung quanh nãy giờ cũng bị dọa cho mất mật.

_ Mọi người cũng giải tán đi! Không lát nữa công an tới điều tra lại dính phải rắc rối đó!

Nghe tới rắc rối, ai cũng sợ mình bị liên lụy, liền chẳng ai bảo ai, vội vàng giải tán…

Không gian bỗng nhiên trở lại an tĩnh, giống như thể chưa từng có một vụ bạo loạn nào xảy ra…

Lúc này, Dung Âm mới ngước mắt nhìn Mạc Thiệu Khiêm khi anh đang dõi mắt ra ngoài đường, nhìn hai chiếc xe chở người đi báo án. Đường hàm cương nghị của anh siết lại, đầu mi tâm cũng cau chặt như thể đang rất giận dữ…

Ánh mắt xót xa của cô hướng về cánh tay phải đang siết chặt của anh, bàn tay cô rụt rè do dự…rồi khẽ chạm lên cánh tay anh…

_ A…

Một tiếng kêu vô thức bật ra khỏi miệng anh. Mạc Thiệu Khiêm cau mày nhìn xuống bàn tay cô đang chạm lên cánh tay mình, khiến cho những ngón tay e dè của cô rụt lại…

Một khoảng lặng xen vào giữa hai người…Dung Âm ngước mắt nhìn Mạc Thiệu Khiêm, khi thấy lòng mắt của anh dịu đi một chút…cô mới nhẹ nhàng chạm vào tay của anh, chỗ mà tên du côn đó đập gậy vào.

Gương mặt của Mạc Thiệu Khiêm lập tức nhăn lại đau đớn…

_ Chết rồi!

Dung Âm hốt hoảng la lên khe khẽ, đôi mắt cô hướng vội lên, trong lòng mắt là lo lắng đầy ăm ắp…

_ Anh bị thương rồi! Có đau lắm không?

_ Không sao đâu…Chắc bị bầm nhẹ thôi!

Mạc Thiệu Khiêm dịu dàng mỉm cười, bàn tay anh đưa lên, chạm vào gương mặt hốt hoảng của Dung Âm, nhẹ giọng như vỗ về.

_ Em không sao chứ?

_ Em không sao hết…nhưng anh ngồi xuống đây đi!

Dung Âm cúi người kéo ghế cho anh. Bàn tay cô nắm nhẹ lấy gấu tay áo của anh, kéo anh ngồi xuống.

_ Em đi lấy đá chườm cho anh.

Dung Âm gấp gáp chạy vào trong phòng bếp, tiếng lạo xạo vang lên náo động. Mạc Thiệu Khiêm cũng không từ chối, từ tốn cởi áo vest ngoài của anh ra, gập gọn nó lại, để lên chiếc ghế trống bên cạnh.

Anh cởi nút cổ tay của áo sơ mi, rồi sắn tay áo lên…

Vết bầm tím trên tay tệ hơn anh tưởng, và có vẻ cũng đau hơn anh nghĩ.

Tiếng bước chân vội vã của Dung Âm vang lên khi cô chạy ra. Nhìn thấy vết bầm nổi bần bật trên cánh tay anh, Dung Âm bỗng nhiên cắn chặt môi lại, nắm chặt hơn vào túi chườm đá lạnh ngắt trong những ngón tay đỏ ửng…

Nín lặng…cô kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, bàn tay cô khẽ nắm lấy tay anh, đặt cánh tay anh lên trên đùi mình.

Rất dịu dàng, Dung Âm khẽ khàng hết sức đặt túi chườm đá vào vết bầm của anh, không muốn làm anh bị đau.

Cơn lạnh đột ngột ập tới, khiến cho Mạc Thiệu Khiêm hít sâu…ánh mắt của anh dừng lại trên gương mặt nhu mì chất chứa lo lắng của Dung Âm, hàng mi dài rủ xuống, một vài lọn tóc xõa buông lơi trên gương mặt của cô…

Trái tim của Mạc Thiệu Khiêm tưởng như có một làn gió xuân thổi qua, lòng mắt sâu thẳm của anh xao động như có sóng…đã rất lâu rồi anh không được nhìn thấy cử chỉ dịu dàng quan tâm của cô dành cho anh…

_ Em thật xinh đẹp!1

Thanh âm trầm thấp của anh bỗng nhiên vang lên, khiến cho Dung Âm giật mình ngước mắt lện nhìn anh….

Mùi Cam Thảo đen gợi cảm thoang thoảng tan vào không gian…

Hàng mi dài của cô hướng xuống, Dung Âm cúi đầu chườm đá cho anh, khẽ nuốt vào sự bối rối…run giọng hỏi anh.

_ Tại sao anh lại đột ngột tới đây?

_ Là Khang Kiều nhắn tin cho anh!

Câu trả lời của Mạc Thiệu Khiêm khiến Dung Âm giật mình, túi chườm đá trong tay cô khựng lại…

_ Khang…Kiều?

_ Ừ…cô ấy là bạn của anh từ hồi đại học! Là bạn gái cũ của Kiến Hào! Lúc đó cô ấy nhắn tin cho anh, nói có người tới chỗ em làm loạn nên anh đã vội vã tới đây. Trước khi chạy vào đây anh còn nhắn tin lại cho cô ấy cố gắng câu giờ, đừng để bọn chúng động tay chân trước khi anh chạy qua!

Đầu mi tâm của Dung Âm khẽ cau mày lại…Giờ cô mới hiểu tại sao lúc đó Khang Kiều tự dưng lại chọc tức bọn du côn ấy, hóa ra là cô ấy đã nhận được tin nhắn của Mạc Thiệu Khiêm nên mới cố tình như vậy!

Muốn để cho Mạc Thiệu Khiêm diễn “anh hùng cứu mĩ nhân” đây mà!

Một nụ cười nhẹ hiện trên khóe môi của cô, nét cười xinh đẹp rơi vào lòng mắt âu yếm của Mạc Thiệu Khiêm đang nhìn cô, giọng nói ấm áp của anh vang lên.

_ Em cười gì vậy?

_ Không có gì…

Dung Âm lắc đầu, bàn tay cô vẫn cẩn thận chườm lạnh vết bầm cho anh. Đôi mắt chăm chú và ẩn nhẫn, khiến cho Mạc Thiệu Khiêm thật sự muốn đưa tay chạm vào gò má của cô như vừa rồi….

Nhưng lúc đó Dung Âm đang bối rối hoảng loạn nên mới để anh tùy ý chạm vào cô, bây giờ cô đã bình tâm lại…chắc anh chẳng có cơ hội nữa…

_ Anh rất nhớ em!

Bàn tay của Dung Âm dừng lại…đôi mắt của cô không ngước lên, chỉ chăm chăm nhìn vào túi chườm lạnh trong tay mình một cách vô thức…

_ Những ngày qua…anh thật sự rất nhớ em! Anh..muốn tới tìm em…nhưng anh sợ em không muốn gặp anh…

Mạc Thiệu Khiêm thì thầm rất khẽ…như một cơn gió miên man thổi qua….

Anh cũng chẳng mong Dung Âm trả lời lại mình…anh chỉ muốn nói thật cho cô nghe những gì mình đang cảm nhận mà thôi…

Cô và anh đã sống trong hiểu lầm quá lâu rồi….Anh không muốn cả hai tiếp tục sai lầm như thế nữa….

_ Anh…

_ Âm nhi!

Thanh âm của Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên bị một giọng nói nghiêm khắc chặn đứng. Dung Âm giật mình quay lại, ngỡ ngàng nhìn thấy cha mình đang đứng giữa phòng, phía sau là Khang Kiều đang rối rít nheo mắt lắc đầu ra hiệu.

Đôi tay Dung Âm vội vã rụt lại, cô đứng phắt lên, cảm giác như một đứa trẻ đang ăn vụng bánh quy mà bị cha mẹ bắt gặp vậy…

Mạc Thiệu Khiêm cũng từ tốn đứng dậy, kéo tay áo mình xuống, cúi đầu.

_ Chú Mộ!

_ Cậu Mạc! Ngày hôm nay cám ơn cậu đã tới giúp cho cha con tôi! Nhưng lần sau những chuyện của chúng tôi, cũng mong cậu Mạc không cần phải bận tâm tới nữa!

Mộ Tuấn Văn rất nhã nhặn lên tiếng, nhưng trong giọng nói của ông, ý tứ ngăn cấm ghét bỏ rất rõ rệt. Mạc Thiệu Khiêm im lặng lắng nghe từng câu từng chữ….

_ Vừa rồi cha sực nhớ ra con ở nhà một mình, sợ rằng không an toàn nên đã quay lại đây. Dung Âm! Ta nghĩ có thể con cũng nên cùng ta tới chỗ công an!

Ông tiến về phía Dung Âm, vừa ân cần, vừa nghiêm khắc nói với cô. Dung Âm mím khẽ môi lại, ngoan ngoãn gật đầu.

_ Cậu Mạc! Việc hôm nay một lần nữa cám ơn cậu! Nhưng giờ chúng tôi sẽ tự tới đồn công an! Mời cậu về cho!

Mộ Tuấn Văn lạnh lùng tiễn khách…Chắc chắn rồi, ông sẽ không bao giờ để người đàn ông này xuất hiện trong cuộc đời con gái của ông một lần nào nữa!

Mạc Thiệu Khiêm không hề phản ứng, chờ ông nói dứt câu, anh mới nhẹ giọng trả lời.

_ Chú Mộ! Cháu đã làm ra nhiều chuyện có lỗi với Dung Âm! Cháu biết chú rất ghét cháu, không muốn cháu ở cạnh Dung Âm…Vậy nên cháu đành xin lỗi chú trước! Cháu nhất định sẽ làm trái lời chú!1

_ Cậu!

_ Chú giữ gìn sức khỏe! Cháu sẽ lại tới! Cháu xin phép!

Mạc Thiệu Khiêm cứng cỏi lên tiếng, gương mặt cương nghị, nghiêm túc và kiên định cứng như thép vững như đồng, trìu mến nhìn Dung Âm một lần nữa, rồi khảng khái rời đi…

Khang Kiều ở phía sau cũng nở nụ cười....nịnh nọt…Cô nhún vai bối rối nhìn Mộ Tuấn Văn và Dung Âm…

_ Cháu cũng là bị ép thôi….Chú Mộ! Dung Âm! Xin hai người đừng giận…Cháu…cũng xin phép ạ!

Nói rồi…cô vội vã chạy theo Mạc Thiệu Khiêm….

_ Con bé Khang Kiều này! Hóa ra lại là người của cậu ta…vậy mà ta cứ tưởng con bé là người tốt chứ!

Mộ Tuấn Văn giận dữ lên tiếng, đột nhiên thanh âm nhỏ nhẹ của Dung Âm vang lên.

_ Là bạn của Thiệu Khiêm cũng đâu có gì xấu xa đâu cha!

_ Con còn bênh cậu ta nữa sao?

Đôi mắt ông mở to kinh hoàng nhìn con gái mình, giống như thể sét đánh ngang tai, ông không tin nổi vào những gì cô vừa nói.

_ Cậu ta mới chỉ tới giúp con có một chút mà con đã xiêu lòng sao? Con quên nó đã tàn nhẫn với con tới thế nào rồi sao Âm nhi?

_ Cha…không chỉ là lần này đâu!

Dung Âm nhẹ giọng nói trong tiếng thở dài nghèn nghẹn….

_ Con nói sao?

Mộ Tuấn Văn thảng thốt hỏi lại, nhìn ánh mắt u buồn của Dung Âm ngước lên, khẽ khàng lên tiếng.

_ Thật ra một năm trước…anh ấy đã giúp chúng ta rồi!

Rồi Dung Âm nhẹ nhàng kể lại cho cha cô nghe những gì cô đã biết trong tối hôm đó…nhưng câu chữ quá nhiều oan trái khiến cho Mộ Tuấn Văn chết lặng…

Khi câu chuyện kết thúc…là cả một sự đau lòng xen giữa cô và cha cô…

Hóa ra cảm giác ruột thịt không bằng người dưng nước lã chính là thế này đây!

Hóa ra “Có tình thì đãi người dưng/ Anh em bất nghĩa thì đừng anh em…” chính là thế này sao?

Hóa ra thật sự Mộ Tuấn Phúc không màng tới tình thân ruột thịt, thật sự muốn dồn ông và Dung Âm tới chỗ chết sao?

Tại sao anh em cùng một nhà, cùng cha mẹ sinh ra….lại có thể tàn độc với nhau tới như vậy?

Sự thật quá mức điêu tàn, khiến cho Mộ Tuấn Văn không thể trụ vững nữa và ngồi khụy xuống…

_ Cha à…!

Dung Âm vội vã lao tới….cô thật sự rất sợ nhìn thấy cha mình suy sụp…đó chính là lý do tại sao cô không dám nói sự thật cho ông nghe…

_ Tại sao….bây giờ con mới nói cho cha biết?

Mộ Tuấn Văn nghẹn ngào hỏi cô…câu hỏi khiến cho Dung Âm câm lặng…

Ông đã hỏi cô câu hỏi…giống y hệt câu hỏi mà Mạc Thiệu Khiêm đã rút ruột rút gan để hỏi cô….

“Tại sao…đến tận bây giờ…em mới nói cho anh?”.

Đôi môi cô hoảng loạn run rẩy….nhìn Mộ Tuấn Văn đưa tay lên bưng gương mặt đã nhuốm dấu vết thời gian…

Và nước mắt uất ức ứa ra nơi khóe mắt hằn dấu chân chim của ông, đau xót chảy xuống…

****