Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 22: Nửa đời không viết nổi bản tình ca




Một khoảng im lặng khó xử xen giữa cô và anh, làm cho hơi thở trong cổ họng của Dung Âm cũng nghẹn lại nặng nề…

Lòng mắt u buồn trống vắng, Dung Âm len lén hít vào một hơi dài, rồi thanh âm xa vắng vang lên, nghe như tiếng gió thoảng trong đêm hè tĩnh lặng…

_ Bánh nướng Tân Cương cũng giống như tín vật tình yêu của anh và Lan Anh! Đó là thức đồ mà người ngoài như tôi…không có tư cách ăn!

Khi câu trả lời vang lên, ấn đường của Mạc Thiệu Khiêm vô thức cau nhẹ lại.

Anh nhìn cô lặng lẽ như một cái bóng, lòng mắt trong vắt lại bình thản, có chút mông lung xa vắng, chất chứa điều gì đó mà anh không thể nắm bắt được…

Dung Âm cũng lặng lẽ nhìn anh…Mạc Thiệu Khiêm của mọi người, chính là một người đàn ông xuất sắc ưu tú, can trường mạnh mẽ, thành đạt cao ngạo, một người đứng trên đỉnh tháp thành công….

Nhưng trong mắt Dung Âm, Mạc Thiệu Khiêm lại chứa đầy rạn vỡ, u buồn và tổn thương...Đôi lúc cô vẩn vơ suy nghĩ, lại cảm thấy anh mang dáng vẻ của một nhạc sĩ...mà nửa đời người chẳng viết nổi một bản tình ca…!

Nhưng so sánh lãng mạn như thế, có vẻ không phù hợp với Mạc Thiệu Khiêm lắm…

Nụ cười vẩn vơ hiện trên khóe môi mềm của Dung Âm, in vào lòng mắt đen thẫm, khiến cho đôi mắt của anh khẽ xao động…

Đột nhiên tiếng báo quá nhiệt của bếp từ vang lên náo loạn, Dung Âm giật nảy mình, vội vã chạy tới tắt bếp đi…

Nồi canh sôi ùng ục, Dung Âm luống cuống dùng muôi canh đảo nhẹ…may sao mà chưa bén tới đáy nồi…

Bận rộn một lúc, Dung Âm không để ý tới Mạc Thiệu Khiêm đã đứng dậy từ lúc nào, đến lúc quay lại cô không nhìn thấy anh lẫn hộp bánh trên bàn đâu nữa….

Thẫn thờ, Dung Âm tựa người vào thành bếp. nhắm nhẹ mi tâm lại…

Thật là ước mong, một đêm nào đó cô mở mắt tỉnh dậy, mọi thứ sẽ biến mất, cô lại trở lại tuổi trẻ thanh xuân đơn thuần vô lo vô nghĩ, tự do tự tại ấy…

Bây giờ thì tất cả không thể quay lại ngày xưa ấy nữa rồi…

Cô cũng không còn là Mộ Dung Âm vô lo vô nghĩ của ngày xưa nữa….

Dung Âm bần thần khẽ mỉm cười….trong nụ cười lại hiện lên chút chua xót đau thương….

Hóa ra chỉ trong một khoảng khắc, cô đã đi xa tới mức không thể vãn hồi nữa rồi…

_ Dung Âm!

Tiếng gọi của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, khiến cho Dung Âm giật mình…

Cô quay vội về phía có tiếng gọi, ngẩn người nhìn Mạc Thiệu Khiêm đứng ở phía trước, trong tay là chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu…

Ánh mắt bĩnh lặng, thanh âm âm trầm, Mạc Thiệu Khiêm nhấc chiếc áo sơ mi trong tay lên, nói với Dung Âm.

_ Thay áo giúp tôi!

Yêu cầu của Mạc Thiệu Khiêm bất giác khiến Dung Âm ngẩn người. Cô nhìn chiếc áo sơ mi trong tay anh, lại nhìn bộ áo vest phẳng phiu sang trọng ấy…

_ Dung Âm?

Tiếng gọi của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, khi hắn nhìn thấy sự do dự dâng lên trong lòng mắt của cô….

Dung Âm giật mình, bối rối bước về phía trước…

Chiếc áo sơ mi của anh được cô để gọn sang một bên…

Cô cũng chẳng hiểu tại sao mình không từ chối? Có lẽ sống cùng Mạc Thiệu Khiêm quá lâu, trong cô tự nhiên hình thành lên thói quen nghe theo những lời hắn nói rồi chăng?

Chiếc áo vest cắt may rất đẹp với những cúc áo bằng vàng ròng lấp lánh, khoác trên thân người mạnh mẽ của Mạc Thiệu Khiêm, không biết là thời trang tôn lên nét đẹp cho anh, hay là những đường nét hoàn hảo của anh tôn lên nét quyến rũ của thời trang nữa?

Tiếp xúc thân thể với anh cũng chẳng phải là lần đầu, cũng có thể nói mỗi tấc da thịt trên người Mạc Thiệu Khiêm cô nhìn có lẽ…cũng đã thành quen. Nhưng mỗi lần gần gũi với anh, Dung Âm đều không tránh khỏi cảm giác choáng váng gấp gáp.

Nhưng ngón tay có chút luống cuống, không biết Mạc Thiệu Khiêm có để ý không?

Chiếc áo vest tuột khỏi bờ vai của Mạc Thiệu Khiêm, để lộ ra chiếc áo sơ mi đen…

Dung Âm nén một tiếng thở dài, đầu ngón tay của cô đặt lên chiếc cúc áo của anh, cẩn thận cởi ra từng chút, từng chút một, cố gắng không nhìn vào làn da phía sau lớp áo, hay để đầu ngón tay của cô chạm lên da thịt của anh…

Mùi Cam thảo đen lẩn khuất trong không khí, hơi thở man mát của anh phả lên gò má cô có chút nhộn nhạo…Dung Âm buông ngón tay ra, chạm tới cúc áo trên cổ tay của anh.

Khi chiếc cúc cuối cùng được cởi ra, Dung Âm quay lưng đi để Mạc Thiệu Khiêm tự cởi áo sơ mi của mình. Bàn tay cô cầm lên chiếc áo sơ mi trắng, đứa cho anh, và nhận lại chiếc áo trong tay anh…

_ Tôi sẽ đưa cho cô một tấm séc sau khi ly hôn…Số tiền sẽ để trống, cô có thể ghia bao nhiêu tùy ý….

Giọng nói của Mạc Thiệu Khiêm vang lên đằng sau lưng cô, khiến cho Dung Âm sững người….

Mạc Thiệu Khiêm mặc áo sơ mi vào, nhẹ giọng tiếp lời…

_ Coi như đó là những gì tôi đền bù cho những năm tháng qua…!

_ Không cần!

Giọng nói khô khốc của Dung Âm vang lên, khiến cho Mạc Thiệu Khiêm sững lại…

_ Cô nói sao?

Bờ vai của Dung Âm căng cứng lên, gần như run rẩy…Dung Âm không quay lại nhìn Mạc Thiệu Khiêm, nhưng thanh âm giọng nói của cô vang lên gần như vỡ vụn…

_ Tôi…không cần một đồng nào của anh hết!

Mạc Thiệu Khiếm im lặng, nhìn Dung Âm từ từ quay lại, ánh mắt đỏ gắt quật cường nhìn về phía anh, lạnh giọng nói…

_ Không phải anh nói những năm tháng này tôi phải trả nợ cho Lan Anh sao? Sao đột nhiên anh lại muốn trả tiền cho tôi? Anh đang dùng phương thức này để nhục mạ tôi? Coi tôi là gái bao của anh đúng không?

Mạc Thiệu Khiêm không trả lời, anh nhìn đôi mắt đỏ heo mà Dung Âm mở rất lớn ra, để ngăn dòng nước mắt chảy xuống…

_ Hay anh cảm thấy ân hận? Giờ dùng tiền để khỏa lấp! Những kẻ có tiền như anh nghĩ việc gì cũng dùng tiền để giải quyết được sao?

Dung Âm nghẹn giọng hỏi, móng tay cô bấu chặt vào da thịt, đau đớn sẽ khiến cô không khóc…

_ Hay là….vốn dĩ từ ban đầu anh thật sự chưa từng yêu Lan Anh? Anh chỉ đang dùng cách này để trói buộc tôi...mà thôi?

_ CÔ!

Mạc Thiệu Khiêm đột ngột giận dữ, vùng tới tóm chặt lấy cánh tay của Dung Âm như một con thú bị thương…

Ánh mắt điên cuồng đối diện với đôi mắt quật cường âng ấng nước mắt của Dung Âm…

Bàn tay anh siết chặt lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô như gọng kìm, thanh âm gầm lên như tiếng thú dữ…

_ Cô đừng đánh giá bản thân mình quá cao! Mộ Dung Âm! Tôi phải giữ cô lại bên mình sao? Thật là nực cười….

Mạc Thiệu Khiêm gằn giọng, nhìn vào gương mặt quật cường của Dung Âm

_ Tôi chỉ muốn mở cho cô một con đường sống…Nhưng nếu cô đã không muốn, thì tôi cũng chẳng cần làm Bồ Tát sống làm gì….Nói cho cô biết Dung Âm! Rồi cô sẽ biết! Cô sẽ sớm biết thôi!

Buông mạnh cô ra, Dung Âm loạng choạng chới với ngã xuống, nhìn Mạc Thiệu Khiêm đùng đùng tức giận rút chìa khóa trong túi quần ra, lao ra khỏi nhà…

Tiếng đóng cửa rầm mạnh sau lưng, như một lực tác động lên trái tim cô…

Dung Âm thở hắt ra, nước mắt không kìm chế được cũng từ từ rớt xuống…

****