Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 15: Do dự




_ Không…được…!

Gương mặt đỏ lựng của Dung Âm quay nghiêng qua một bên, ánh mắt mờ mịt hoa lên, những tia sáng vỡ ào trong lòng mắt hoảng loạn của cô, giống như hàng ngàn con đom đóm nhỏ đang vỗ cánh bay lên….

Hơi thở đàn ông thô suyễn, nóng rẫy, ngập tràn khao khát mà Dung Âm đã quá quen thuộc phả vào làn da cô nhột nhạt. Ở nơi sâu thẳm nơi cô và anh gắn chặt nhau khít khao run lên dữ dội, co bóp cuồng nhiệt.

Hàm răng cắn chặt lấy cánh môi tới bật máu, những đầu ngón tay trắng bệch bám chặt lấy lớp ga giường phía dưới tới đau đớn. Dung Âm thở dốc, hoảng loạn và bật khóc thút thít trước những lần nh*p vào như muốn lấy mạng cô của anh.

_ Không thể…được nữa!

Cánh tay cô chặn trên lồng ngực ấm áp dấp dính mồ hôi của Mạc Thiệu Khiêm. Người đàn ông như dã thú, cuồng nhiệt khai phá, thao túng cô…tới từng ngóc ngách trong cơ thể.

“Hôm nay là ngày giỗ của Lan Anh! Đáng lẽ anh không thể làm vậy!”

Dung Âm hét lên trong đầu, cho dù có bị dày vò như một cái bánh bao dưới bàn tay anh, cô cũng vẫn là hèn nhát như thế, không có đủ dũng khí để thốt ra điều đó với anh.

Cô biết, mọi khắc thời gian trong ngày hôm nay đối với Mạc Thiệu Khiêm đều vô cùng khó chịu, vô cùng đau đớn, vì thế cô đã lựa chọn lánh mặt đi thì hơn, để dành cho anh khoảng không gian riêng để thả trôi tâm trạng u buồn của mình, cũng là tránh cho mình trước cơn tức giận sợ sẽ bộc phát của anh!

Vậy mà những điều cô tưởng như mình biết nhìn mặt người khác để sống ấy lại trở thành con dao hai lưỡi, làm chính bản thân cô đứt tay!

Đáng lẽ ra anh sẽ không làm vậy! Không thể làm vậy với cô!

Tại sao anh lại trong ngày hôm nay…có thể làm chuyện này cơ chứ?

Chắc rằng anh đã quá điên giận, quá điên cuồng, quá căm ghét cô, nên mới dùng cách này để dày vò, để hành hạ, để trút ra toàn bộ bực tức trong lòng, phải không?

_ Đ…au!

Dung Âm nghẹ ngào thốt lên, khi Mạc Thiệu Khiêm há miệng cắn lên bả vai run rẩy của cô, cơ thể to lớn của anh cứ từng phút, từng khắc thúc mạnh vào trong cô, từng bước, từng bước đẩy mạnh cô tới bờ vực chới với giữa thực tại và hư mộng.

_ Ứm….

Tiếng r*n rỉ muốn bật ra khỏi đôi môi, lập tức bị cô chặt đứng lại bằng cách nghiến chặt hàm răng của mình. Máu nóng dồn xuống nơi hai người gắn với nhau chặt chẽ, mắt cô hoa lên, tai ù đi và đầu óc trống rỗng…Những thớ cơ mà chỉ có Mạc Thiệu Khiêm mới khiến chúng căng siết lên ấy run lên dữ dội, Dung Âm ưỡn căng lồng ngực lên, và đôi môi không thể tự chủ được mà bật ra….

_ Mạc….Ứm….!

Thanh âm run rẩy vừa bật khỏi đôi môi trầy xước, đột ngột bị cánh môi của Mạc Thiệu Khiêm chặt đứng lại. Bàn tay to lớn của hắn che đi đôi mắt trong vắt của Dung Âm. Gương mặt nam tính tinh tế gục lên hõm cổ căng cứng của cô, đôi môi m*t lấy làn da đã chi chít dấu ngân hôn của hắn tới điên dại…

Đôi mắt của Dung Âm chìm trong bóng tối, cô không thể nhìn thấy gương mặt đau đớn dằn vặt của Mạc Thiệu Khiêm dựa sát gần gương mặt mình…

Bên tai vẳng lại tiếng thở dốc kìm nén của hắn, rất gần gũi nhưng cũng rất xa xắm, giống như tiếng từng cơn sóng biển vỗ lên bờ cát…

Bàn tay cô níu lấy ga giường, thân thể nhỏ bé bị hắn chặn đứng tới ngạt thở, cơn kh*ai cảm điên dại như một cơn lốc, cuốn bay tâm trí của của cô ra tới tận bến bờ nào đó xa thẳm…

Rồi đột ngột, Mạc Thiệu Khiêm ôm chầm lấy cô, sức mạnh từng những khối cơ bắp chắc chắn khỏe khoắn như được đúc từ đồng từ thép ấy siết chặt lấy cơ thể gầy gầy của cô như muốn bẻ gẫy cô trong vòn ôm thít chặt ấy…

Dòng nóng rẫy đổ đầy vào cô, cùng sức nặng tới nghẹt thở của Mạc Thiệu Khiêm là tiêu tan toàn bộ sức lực cuối cùng của Dung Âm. Những ngón tay cô trở nên yếu ớt và xung quanh đột như mơ hồ….Hơi thở bỗng nhiên nhẹ tênh…

Lúc Mạc Thiệu Khiêm buông cô ra, Dung Âm đã mệt rũ người mà ngất lịm đi từ khi nào…

Ánh mắt đen thẫm tĩnh lặng như màn đêm sâu thẳm ấy nhìn vào gương mặt tĩnh lặng êm dịu của Dung Âm. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán của Dung Âm, sợi tóc mai mướt mồ hôi dính trên gương mặt đỏ lựng mệt mỏi của cô…

Đầu ngón tay của Mạc Thiệu Khiêm vươn ra phía trước, vô thức do dự muốn vén sợi tóc ướt đẫm trên gương mặt của Dung Âm…

Một tia hốt hoảng hiện trên lòng mắt đen thẫm ấy, đầu ngón tay của Mạc Thiệu Khiêm lập tức co rụt lại….

Hắn siết chặt bàn tay mình, gương mặt căng cứng nhắm nghiền đôi mắt, quai hàm siết lại….

Bóng tối sâu thẳm phủ lên thân thể mạnh mẽ cô đơn….

*****

Dung Âm mơ thấy mình lạc giữa một khu vườn rậm rạp, cây cối xanh rậm bủa vây tứ phía, không thể nhìn thấy nổi phương hướng, không thể thấy nổi đường ra…

Không gian lạnh, rất lạnh, giống như lạc vào một động băng giá lạnh, lạnh tới mức xuyên thấu vào tim gan…

Bước chân của Dung Âm hoảng loạn, đạp lên những chiếc lá khô ráp và những tanh củi cứng đờ gẫy nát, bước về phía trước…

Bỗng nhiên có tiếng gì đó rất buồn cười vọng lại, giống như tiếng cá đập đuôi xuống nước…

Vén những tán cây rậm rạp ra…và đập vào mắt cô là một mặt hồ phủ đầy xác lá cây mục ruỗng kín đặc mặt hồ….

Mùi ngai ngái kì dị xộc lên đến ngạt thở, những bước chân dò dẫm ngần ngại của Dung Âm tiến gần mặt hồ bẩn thỉu, đôi mắt hoang mang sợ sệt nhìn xuống…

Đột nhiên, từ dưới mặt hồ, một bàn tay trắng nhợt với lớp da nhăn nheo gần như tróc cả ra vì ngâm nước vươn lên, bám lấy thành hồ…

Một mái tóc ướt rượt nhô lên, đen thẫm bết bát lấy gương mặt tái nhợt, nhăn nheo dữ tợn, ánh mắt trắng dã và nụ cười ngoác tận mang tai đầy sự điên loạn…

_ Nhớ tao không? Dung Âm!

_ A A A!!!

Gương mặt biến dạng dị hình của Lan Anh khiến Dung Âm hét lên kinh hãi. Đôi chân cô muốn vùng chạy, nhưng như thể có một thế lực vô hình nào đó níu chặt đôi chân cô lại. Dung Âm không thể động cựa, không thể chạy trốn, chết sững trơ mắt nhìn Lan Anh từ từ bò lên, đầu tóc ướt đẫm, nước từ mái tóc nhỏ xuống tí tách, da thịt úng nước tróc lở bong ra từng mảng, từ từ tiếng lại phía cô…

_ KHÔNG….KHÔNG….!

Dung Âm sợ hãi hét lên, hoảng loạn nhìn bóng ma của Lan Anh bước lên từ hồ, bàn tay vươn tới, từng bước từng bước tiến lại gần hơn…

Hình dáng điên loạn in lên lòng mắt kinh hãi của Dung Âm, cùng nụ cười đỏ lòm ngoác dến tận mang tai…

_ Nhớ tao…KHÔNG!

Bàn tay ướt nhoét, lạnh lẽo và nhớp nháp đột ngột bám chặt lấy bàn tay cô. Nỗi kinh hoàng bùng nổ và Dung Âm hét váng lên…

_ Á Á Á!

ĐỘP!

Một tiếng động mạnh khiến Dung âm giật mình bật dậy, mồ hôi nhễ nhại trên trán và đôi mắt ướt đẫm….Cô sợ hãi tới mức trong mơ cũng bật khóc!

Định thần lại, cô nhận ra mình đang nằm trong phòng ngủ của Mạc Thiệu Khiêm. Hoàn toàn không có rừng cây, hồ nước bẩn hay bóng ma nào….

Cánh tay dài mạnh mẽ của Mạc Thiệu Khiêm đặt trên bụng cô, gương mặt say ngủ của anh nằm nghiêng bên cạnh. Dung Âm lau đi nước mắt trên gương mặt mình, thở ra một hơi nhẹ nhõm…

Có lẽ trong lúc ngủ, Mạc Thiệu Khiêm vô thức vòng tay đặt lên người cô, cũng may vì như thế mới đánh thức cô khỏi cơn ác mộng…

Nhưng tâm trí vừa nhẹ nhõm một chút, cơ thể cô lại cảm nhận được cơn đau rần rần đang nhen lên từng chút một trong thân thể rã rời….

Cánh tay của anh chặn ngang cơ thể cô, Dung Âm cũng không thể xuống giường, liền lựa người xoay lưng lại phía anh, nằm yên lặng…

Nhịp tim đập điên cuồng cũng dịu lại, Dung Âm nhắm mắt, thở dài ra….cố gắng trấn tĩnh….

Chỉ là giấc mơ!

Tất cả…chỉ là giấc mơ thôi….!

Yên lặng một lúc…nhịp thở đều đặn của Dung Âm vang lên, có lẽ vì cô quá mệt, nên ngủ rất nhanh….

Tiếng thở của cô vang lên dịu dàng đều đặn…lúc này, đôi mắt nhắm nghiền vờ như say ngủ của Mạc Thiệu Khiêm mới từ từ mở ra…

Một tia sâu thẳm đầy ẩn ý hiện lên trong lòng mắt của hắn….bàn tay vô thức siết lại…

Vừa nãy anh nghe thấy cô la hét trong cơn ác mộng, muốn đánh thức cô dậy nhưng lại không muốn cô biết, nên giả vờ say ngủ mà choàng cánh tay lên người cô....

Kim đồng hồ lạch cạch vượt qua số 12….

Một ngày mới….lại bắt đầu!

*****