Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 13: Tôi xin lỗi!




Dung Âm nghịch nghịch chiếc đai an toàn đang thít chặt lấy bản thân cô vào chiếc ghế da sang trọng của chiếc siêu xe Zenvo ST1 đến từ đấy nước Đan Mạch xinh đẹp. Đất nước với tỷ lệ tội phạm thấp nhất thế giới, chính phủ thì liêm khiết, người dân thì toàn lựa chọn phương tiện không khói để bảo vệ môi trường, chẳng ai nghĩ rằng đất nước này lại đi sản xuất siêu xe!

Ngày trước lúc Mạc Thiệu Khiêm mua xe, Dung Âm đều ngẫm nghĩ không biết có phải phong cách của mấy vị đại gia đều là như thế không? Ngồi trong phòng khách, dùng điều khiển bấm lướt qua hình ảnh, video giới thiệu của những chiếc siêu xe đắt tiền bậc nhất thế giới, thậm chí có những chiếc có tiền chưa chắc đã mua được rồi lựa chọn…

Lúc ấy anh đột nhiên hỏi cô thích chiếc nào? Cô thì biết gì về xe cộ chứ? Cái gì mà mã lực, công suất số, gầm thấp gầm cao, khung thép bọc sợi cac-bon….nghe một lúc lỗ tai cô muốn lùng bùng….Từ bé đến giờ cô lựa chọn mấy thứ đồ công nghệ cao như máy tính, điện thoại chẳng vì mấy cái thông số kĩ thuật rối nù gì cả…cô chỉ quan tâm nó màu gì mà thôi!

Tiếc là mấy cái xe Mạc Thiệu Khiêm lựa chọn không có cái nào màu hồng, chứ nếu không nhất định cô sẽ dụ anh mua cái xe đó!

Thật ra chẳng phải Mạc Thiệu Khiêm cưng chiều gì cô đâu? Chẳng qua là anh chẳng bao giờ để cô vào mắt, mấy cái ý kiến của cô có bao giờ cái gì lọt lỗ tai anh? Anh hỏi cô thích cái nào để loại cái xe ấy đi đầu tiên mà thôi!

Dung Âm cũng biết thừa suy nghĩ của anh…Lúc đó cô nhìn trúng chiếc Zenvo ST1 lóng lánh như dát bạc này, nếu mà cô nói cô thích chiếc xe này, nhất định Mạc Thiệu Khiêm sẽ một tay và xóa thẳng nó ra khỏi danh sách, vì thế cô tương kế tựu kế…lúc ấy mở máy chê tơi tả chiếc Zenvo ST1 như thể mang nó dìm xuống bùn, rồi lại nhấc lên, rồi lại nhấn xuống bùn một lần nữa…

Mặc kệ cho Dung Âm thích nói gì thì nói, Mạc Thiệu Khiêm chẳng nói một câu…Thế rồi ngày hôm sau cô thấy hắn lái chiếc Zenvo ST1 ấy về nhà…

Thế là Dung Âm thành công lựa được cái xe mình thích, mặc dù chẳng phải là của cô, nhưng cảm giác lừa được Mạc Thiệu Khiêm còn sung sướng hơn là sở hữu một cái siêu xe mà muốn đậu trước cửa nhà cha cô thì trước hết phải phá nát cái ngõ mới có đường cho xe vào ấy….

Nghĩ đến chuyện đó, đột nhiên khóe môi của Dung Âm lại mơ hồ nở ra một nụ cười nhẹ…

Tầm mắt của Mạc Thiệu Khiêm rơi vào nụ cười mong manh hơn hạt sương tan trên lá ấy của Dung Âm, chẳng hiểu hắn nghĩ cái gì mà đôi mắt tự dưng lại tối sầm lại.

Chiếc xe đột ngột dừng lại, Dung Âm giật nảy mình. Ánh mắt cô nhìn qua cửa kính xe…Khung cảnh xung quanh vừa quen thuộc và lạ lẫm, khiến cho Dung Âm có cảm giác run rẩy sợ hãi…

Đập vào mắt cô là một quán cà phê bề ngoài như một khách sạn, cho dù đèn điện tắt hết, bóng đêm bao trùm hết cả mà vẫn không che dấu đi được khối kiến trúc đồ sộ ấy…

Nhưng Dung Âm vừa nhìn thấy quán cà phê trước mặt, chân tay đã bủn rủn tới rụng rời, cả người đờ đẫn, mặt cắt không còn giọt máu…

Nụ cười lành lạnh hiện ra trên môi của Mạc Thiệu Khiêm, ánh nhìn tàn nhẫn của hắn xoáy thẳng vào gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Dung Âm.

_ Xuống xe!

Thanh âm lành lạnh vang lên, Dung Âm sợ hãi đến mức chết sững tại ghế, bàn tay siết chặt lấy đai an toàn, nhất định không chịu bước xuống…

_ Xuống xe!

Mạc Thiệu Khiêm lần nữa lên tiếng, gương mặt không biểu lộ một chút cảm xúc, ngoài nụ cười nửa miệng sởn gai ốc hiện lên trên môi…

_ Mạc Thiệu Khiêm…đừng!

Bàn tay cứng như thép nguội của Mạc Thiệu Khiêm tóm lấy cổ tay của Dung Âm, siết chặt lại trong những đốt ngón tay giận dữ như gọng kìm, mạnh mẽ và tàn nhẫn kéo giật cô xuống.

Mạc Thiệu Khiêm gần như giật mạnh đai an toàn của Dung Âm ra, bàn tay kéo mạnh cổ tay mảnh khảnh của cô xuống…

_ XUỐNG XE!

_ KHÔNG…!

Dung Âm hoảng hốt kìm chặt tay lại, bàn tay bám chặt lấy dây an toàn, sống chết không xuống…

_ Sao vậy? Không muốn xuống sao? Sợ sao?

Mạc Thiệu Khiêm giật tay cô…Tiếng kêu thảng thốt của Dung Âm váng vọng trong xe. Mặc Thiệu Khiêm đẩy mạnh cửa xe ra, gằn giọng quát lên…

_ Sợ không dám xuống sao? Sợ không dám bước vào nơi mà Lan Anh đã chết sao?

Dung Âm sợ hãi đến bật khóc, đôi mắt ấng nước hoảng loạn của Dung Âm in vào lòng mắt đen thẫm của Mạc Thiệu Khiêm. Cánh tay yếu đuối của cô bám chặt lấy ghế da, cổ tay còn lại trong bàn tay to lớn của hắn rắng giằng lại, khóc đến nghẹn cả họng lại..

_ Mạc Thiệu Khiêm…tôi xin anh….đừng làm như vậy!

Tiếng thảng thốt của Dung Âm sợ hãi kịch độ, ánh mắt kinh hoàng hoảng loạn như một con nai nhỏ đứng trước miệng sói, khiến ánh mắt tàn nhẫn của hắn dâng lên một điều gì đó không nỡ…

Bàn tay ấn chặt lấy cổ tay Dung Âm, ép chặt cô vào ghế da…

Thân thể to lớn của Mạc Thiệu Khiêm chặn đứng trước thân thể mảnh mai của cô, đôi môi mạnh mẽ của hắn ấn chặt lên đôi môi mềm mại hoảng loạn của cô, điên cuồng hôn ngấu nghiến lấy…

_ Đ…au….

Tiếng kêu thảng thốt của Dung Âm vọng vào khuôn miệng hắn…Bàn tay hoảng hốt bám chặt lấy vải áo của hắn, đẩy mạnh khuôn ngực to lớn của hắn ra. Đôi môi bị hắn cắn tới mức đau nhói. Nụ hôn mạnh mẽ áp đảo hoàn toàn đôi môi run rẩy của cô, hôn tới mức muốn khiến đôi môi cô bật máu…

Đến khi cảm giác Dung Âm sắp lả đi, Mạc Thiệu Khiêm bứt môi ra, ngón tay của hắn siết lấy đường cằm của cô, nhấc mạnh lên…

_ Trong ngày giỗ của Lan Anh, khi cô ấy cô đơn lạnh lẽo dưới mộ, thì cô lại vui vẻ có tâm trạng đi nhặt hoa sao…?

_ Tôi không có!

Dung Âm quay đầu sang phía khác, mím chặt đôi môi vào nhau, sợ hãi chối bỏ…

Bàn tay Mạc Thiệu Khiêm thọc vào túi áo, lôi ra chiếc cặp tóc nơ trắng hồi nãy hắn lấy của Lan Anh…

_ Tôi sẽ cài chiếc cặp tóc này của Lan Anh lên tóc cô, sau đó kéo cô vào kia, và nhấn cô xuống hồ nước trong đó, để cho cô biết cảm giác của Lan Anh lúc đó!1

_ Đừng…mà…! Tôi....xin anh!

Dung Âm hoảng loạn lắc đầu, đôi tay lạnh ngắt run rẩy xua xua trước mặt…

_ Tôi không dám có ý đó! Tôi không hề có ý đó! Lúc đó tôi chỉ muốn nhặt mấy bông hoa…giống như ngày xưa còn nhỏ thôi…Tôi không ngờ anh lại ở đó! Tôi xin lỗi…!

Mà mặc kệ lời giải thích run rẩy của cô, Mặc Thiệu Khiêm nhìn xoáy vào gương mặt hoảng loạn của Dung Âm…

_ Còn chưa tới ngày ly hôn, cô đã vội vàng mong muốn rời khỏi tôi! Ai cho phép cô tự cho mình cái quyền ngủ ở bên ngoài? HẢ?

Mạc Thiệu Khiêm giận điên lên, bàn tay hắn nắm chặt lấy cánh tay của Dung Âm, chặt tới mức như muốn bóp nát xương cánh tay của cô ra vậy…

Trong lúc hoảng loạn ấy, Dung Âm đột nhiên suy nghĩ, không lẽ Mạc Thiệu Khiêm không phải giận cô vì cô vô phép trong ngày giỗ của Lan Anh….mà có lẽ vì…

Vì…

Vì hôm nay cô vô tình nói sẽ qua đêm tại nhà cha cô nên không về nhà, chọc cho hắn tức giận chăng?

Nhưng tại sao hắn lại tức giận cơ chứ?

_ Cô đừng quên! Bản thân cô vẫn đang thuộc về tôi, cho tới lúc ly hôn! Nếu như cô chọc giận tôi, thì đừng hòng nghĩ đến sẽ được buông tha êm đẹp! Nghe rõ chưa?

Dung Âm sợ sệt nhìn vào gương mặt giận dữ của Mạc Thiệu Khiêm...Cô chỉ sợ nhỡ chọc giận hắn, hắn lật lọng chuyện ly hôn...Vội vàng nghẹn ngào thốt lên…

_ Tôi…tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi…vì đã tự ý không muốn về nhà….!

Tiếng thổn thức của Dung Âm vang lên….ấn đường của Mạc Thiệu Khiêm cũng giãn ra…

Bàn tay hắn siết lấy cánh tay của cô, ấn chặt cô vào thành ghế, gương mặt của hắn vùi vào hõm cô của cô, nghiến ngấu hôn lên làn da mềm mại của cô, mút chặt lấy đường cần cổ xinh đẹp ấy…

Dung Âm nghiến chặt răng lại, có đau, có khó chịu cũng không dám thốt ra thành tiếng, chỉ sợ rằng nếu phát ra tiếng sẽ khiến hắn càng khó chịu hơn, hoặc càng hưng phấn hơn….

Chỉ có thể nghiến chặt răng nắm chặt tay, trân người chịu đựng áp lực từ đôi môi nghiến ngấu kia đang mặc sức dồn xuống…

Đôi mắt của cô mở ra, nhìn qua khung cửa kính xe, qua bờ vai rộng lớn che lấp cả thân thể nhỏ bé đang cuồng dã trên cơ thể mình, nhìn về khoảng trời đen thẫm mênh mang kia, có một vì sao nhỏ bé lẻ loi cô đơn…

Ánh sáng in vào lòng mắt u buồn của Dung Âm…một thứ ánh sáng le lói và yếu ớt…

Cô phải nhịn!

Phải nhịn xuống...chỉ còn 5 ngày nữa thôi mà...

****