Xiềng Xích Cuồng Si

Chương 37: Từ bạn thành thù.




Tối chủ nhật, chiếc Bugatti La Voiture Noire màu đen ngạo nghễ tiến vào bãi đỗ xe của một nhà hàng món Âu sang trọng bậc nhất thành phố S.

Dịch Dương thong thả bước xuống xe rồi đi vòng qua phía bên kia, ga lăng mở cửa dìu Doãn Thiên nối gót. (1)

Cả hai khoác lên người bộ âu phục chỉnh chu với kiểu dáng và chất lượng may thủ công tinh tế. Đây là thiết kế riêng do hắn đặc biệt chuẩn bị sẵn từ đầu. Dịch Dương còn dự định sau này khi anh đã chấp nhận lời tỏ tình gắn bó, hắn sẽ đưa anh sang Mỹ để đăng ký kết hôn, đến lúc đó hắn sẽ để nhà thiết kế kia phụ trách lễ phục cho hai người.

Dịch Dương rất tự nhiên mà luồng tay qua vòng eo mảnh khảnh, thoải mái cùng Doãn Thiên sánh bước tiến vào trong. Sự xuất hiện của cả hai không khỏi thu hút vài ánh nhìn hiếu kỳ, ngưỡng mộ.

" Xin hỏi ngài đây là Dịch tổng phải không ạ?" Một nữ phục vụ trẻ tuổi nhanh nhẹn cất tiếng chào.

Hắn gật nhẹ đầu thay cho lời ứng đáp. Đối phương liền niềm nở đi lên trước dẫn đường.

"Vâng, kính mời ngài và bạn đồng hành của ngài theo sát tôi."

Thang máy di chuyển đến tầng ba thì dừng lại, nữ phục vụ đưa hai người tiến vào trong một gian phòng xa hoa tráng lệ rồi cung kính cúi đầu.

"Chúc quý khách có một buổi tối thật vui vẻ tại Foxglove." Cô mỉm cười đầy ẩn ý, rất nhanh liền rảo bước rời đi.

Dịch Dương lịch thiệp kéo sẵn ghế cho Doãn Thiên ngồi xuống, anh cũng phối hợp mà ngoan ngoãn làm theo.

"Em thấy nơi này như thế nào?" Hắn thăm dò hỏi thử, điệu nghệ khui một chai Macallan.

"Ừm...rất tốt." Vừa nói Doãn Thiên vừa đưa mắt đánh giá cách bày trí trong phòng.

"Kiến trúc ở đây thật độc đáo, mang đậm nét cổ điển của lối kiến trúc phương tây thời trung cổ, lại không kém phần lãng mạn lung linh.

"Vợ của anh hiểu biết nhiều thật đấy" Dịch Dương tán thưởng ngợi khen, nhân cơ hội thốt ra lời trêu chọc. (1)

"Ai là vợ của anh..đừng có mà nói bậy. " Anh hung hăng liếc hắn một cái nhìn sắc lẹm, rồi rũ mi đưa mắt ngắm cảnh vật bên ngoài. Phía xa xa sau lớp cửa thủy tinh trong suốt là những ánh đèn mờ ảo mông lung.

Dịch Dương không dám quá phận, chỉ biết ngồi ở phía đối diện lặng lẽ bóc vỏ tôm rồi nhẹ nhàng đưa phần thịt ngon nhất cho Doãn Thiên nếm thử.

Anh cũng rất tự nhiên mà đón nhận, chậm rãi nhai nhai.

"Ngon không?" Hắn cưng chiều gặng hỏi.

Doãn Thiên gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

"Không tệ."

Dịch Dương lại ân cần gắp một phần mực ống, bẻ cái càng to nhất của con cua Alaska ra, rồi tận tình gắp vào đĩa của anh.

Doãn Thiên thấy hắn từ đầu đến cuối chỉ lo đút anh ăn no bụng còn bản thân thì chẳng thèm động đũa, liền đánh tiếng nhắc nhở.

"Anh cũng dùng bữa đi..."

"Anh thích được chăm em hơn." Dịch Dương cười cười đáp, tiện tay rót cho anh một ly rượu đầy. (T)

"Uống thêm chút đỉnh, tư vị sẽ rất tuyệt"

"Ừm"

Doãn Thiên đồng quan điểm, trực tiếp nâng ly lên nhấm nháp dòng chất lỏng cay nồng.

Người đối diện si mê nhìn bờ môi đỏ thắm đang yêu kiều đặt lên mép thủy tinh, tầm mắt lại dời đến vùng yết hầu đang cuộn tròn lên xuống, cổ họng nhất thời khô khốc nóng ran, chỉ đành lặng lẽ cúi đầu nuốt nước bọt.

Anh tựa hồ cảm nhận được tia thâm tình cuồng luyến ẩn giấu sâu trong đôi đồng tử đen huyền, toàn thân bỗng chốc cứng đờ, ngại ngùng né tránh.

"Mặt tôi dính gì sao?" Doãn Thiên e dè hỏi, nội tâm đã bắt đầu rạo rực khó yên.

"Không có." Dịch Dương thật thà đáp, tầm mắt vẫn thủy chung dừng lại nơi môi mỏng ươm tình.

"Mắc gì...anh nhìn tôi hoài vậy?" Anh nhướn mày khiêu khích. Có ngờ đâu đối phương lại bình thản trả lời:

"Anh muốn hôn." Câu nói thẳng thắn bộc lộ rõ ý đồ thành công làm cho người nào đó ửng hồng hai má.

Doãn Thiên hơi cúi thấp đầu giả vờ như chẳng hề nghe thấy rồi tiếp tục cặm cụi thưởng thức món ăn ngon.

"Cho anh hôn em một cái thôi được không?" Hắn vứt sạch mặt mũi, dùng giọng điệu tha thiết khẩn cầu, lay nhẹ góc áo anh làm nũng. (1)

Doãn Thiên bị yêu cầu trắng trợn không một chút kiêng dè của đối phương đánh động. Bản thân vẫn còn đang lúng túng chưa biết phải từ chối ra sao thì Dịch Dương đã nhanh nhẹn bước đến ngồi xuống cạnh bên anh thấp giọng van nài.

"Anh chỉ hôn thôi...không làm gì khác...anh thề."

Doãn Thiên khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng hiện lên nét chần chừ do dự. Anh với hắn cũng không phải chưa từng kề cận hôn môi, chỉ là khi nghe chính miệng đối phương nghiêm túc yêu cầu, cái da mặt mỏng này của anh thực sự không tránh khỏi ngượng ngùng và xấu hổ.

Dịch Dương thấy anh cứ lặng im xoắn xuýt liền chủ động vươn tay giữ chặt chiếc cằm thon, nhằm ngay bờ môi mỏng mà từ từ áp sát.

Doãn Thiên có chút ngây người sửng sốt nhưng cũng không vẫy vùng chống cự đẩy hắn ra, hai mắt anh mơ hồ khép chặt, để mặc cho đối phương khuấy đảo men tình.

Đợi đến khi đầu lưỡi trơn mềm đã nếm đầy mật ngọt, Dịch Dương mới cam lòng gặm cắn phiến môi châu.



"Ưm.." Hơi thở của Doãn Thiên dần trở nên hỗn loạn. Anh luống cuống xoay người, đứng phắt dậy kiếm cớ để rời đi.

"Tôi...tôi vào phòng vệ sinh một chút."

"Để anh dẫn em đi."

"Không cần.."Doãn Thiên cao giọng quát. Trong lòng lại gào thét kêu la: "Đại ca...anh có cần bám dính đến mức đi giải quyết nỗi buồn cũng theo sát hay không?"

"Vậy..." Hắn vẫn còn lo lắng.

"Yên tâm tôi sẽ quay lại ngay ấy mà" Anh mỉm cười gượng gạo rồi lập tức

chuồn nhanh.

Hết cách, Dịch Dương cũng chỉ đành an vị tựa lưng lên thành ghế, thong thả thưởng thức ly rượu Macallan đắt đỏ trên tay.

Doãn Thiên vừa bước vào phòng vệ sinh, đã điên cuồng phác nước lạnh vào mặt mình, vỗ nhẹ đôi gò má.

"Hàn Doãn Thiên! Mày tỉnh lại, tỉnh lại ngay cho tao." Anh thở mạnh một hơi rồi nhìn người trong gương, bắt đầu niệm chú.

"Mày bị cái quái gì mà mỗi lần anh ta ôm hôn lại nổi lên phản ứng. Mày phải nhớ rõ, mày với Dịch Dương không thể yêu đương...đừng ngu ngốc nữa...đừng tự đâm đầu vào chỗ chết...con đường này chẳng có kết quả tốt đẹp đâu" (1)

Sau một hồi tự mình độc thoại, Doãn Thiên dần lấy lại vẻ đĩnh đạc lạnh lùng. Anh đang định rời đi thì cửa phòng bên cạnh bị người đẩy mở.

Một vóc dáng cao gầy quen thuộc trong quá khứ bất chợt hiển hiện rõ ngay trước mặt Doãn Thiên.

"Ồ! Bạn thân...Lâu rồi không gặp." Dương Đình Thông hất hàm tiến tới, treo trên môi một nét cười xảo trá điêu ngoa.

"Mày gọi hai tiếng bạn thân này mà không thấy ngượng miệng sao?" Anh nhếch môi chế giễu, đôi mắt hạc đỏ quạch ẩn chứa mối thâm thù.

Người trước mặt bị lời nói móc mỉa mang theo phần xa cách lãnh đạm của anh làm cứng họng không thốt nỗi nên lời. Gã giả vờ giải thích, vẫn muốn đội lốt cừu để diễn kẻ thiện lương.

"Tiểu Hàn! Chuyện năm xưa..."

Dương Đình Thông còn chưa nói hết câu đã bị anh phản bác.

"Làm ơn đừng có gọi thân thiết như vậy..nghe mắc ói lắm." Doãn Thiên đanh thép cất lời.

"Dương Đình Thông! Mày thực sự mặt dày hay là bị thiểu năng tuần hoàn não? Trên đời này tao chưa thấy ai trơ trẽn được như mày. Đúng là khẩu phật tâm xà, bề ngoài thơn thớt nói cười mà trong gian hiểm giết người không dao. Mày cũng đạo đức giả quá rồi đó." (D)

Đối phương hứng trọn gáo nước lạnh, lớp ngụy trang trên người cũng nhanh chóng trôi đi. Vẻ đạo mạo thường ngày lập tức được thay thế bằng gương mặt tiểu nhân đểu cáng.

"Tao chỉ nghĩ chút tình xưa nghĩa cũ mà tốt bụng hỏi thăm.Thật không ngờ mày lại oán hận tao nhiều như vậy."

"Đừng nói như bản thân mình tốt đẹp lắm. Còn nghĩ đến tình nghĩa cơ đấy. Mày ở sau lưng... trèo lên giường của bạn gái tao, cắm cho tao một cặp sừng to tướng, bây giờ còn đứng đây nói lời lo lắng quan tâm. Thật quá đỗi nực cười." Anh nhướn mày nhạo báng. Từng câu từng chữ thốt ra đều không chút lưu tình.

Dương Đình Thông dửng dưng vênh mặt, khóe môi khẽ câu lên một nụ cười khinh khỉnh ngông nghênh.

"Đúng...tao không phải dạng tốt đẹp gì nhưng ít nhất tao không lấy cái mông ra bán. Để một thằng đàn ông khác đặt dưới thân tùy tiện chơi đùa, mày nghĩ mày hơn tạo chắc?" Nói đoạn, gã lại đóng vai mèo khóc chuột, thấp giọng châm chọc mỉa mai.

"Theo tao biết thì hiện tại mày đang được tên họ Dịch kia bao nuôi như bạn giường thì phải. Mày sa cơ thất thể đến mức độ đó cơ à?"

"Mày nói đủ chưa?" Doãn Thiên âm trầm liếc gã.

"Sao vậy? Bị tao nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận." Dương Đình Thông cho tay vào túi quần, trưng ra bộ dạng đầy kiêu căng phách lối.

"Cậu chủ nhà họ Hàn tài hoa xuất chúng, được người người ngưỡng mộ ngợi khen...chẳng qua cũng chỉ có thế. Đến lúc tán gia bại sản, không chốn dung thân, cũng phải hạ mình xuống đi hầu người khác ngủ mà thôi" Nói đến đây, gã nhếch một bên môi, ghé vào vành tai anh nhấn mạnh.

"Thứ như mày...tạo nên gọi là vịt hay là phò mới đúng nhỉ?" (1

Doãn Thiên nghe những lời miệt thị nặng nề của đối phương, lòng bàn tay gắt gao siết thành hình quả đấm. Anh cố gắng giằng lại cơn thịnh nộ, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh thản nhiên tựa như chẳng có gì.

"Ừm...thì tao được đại thiếu gia của nhà họ Dịch bao nuôi đấy. Mày biết không...tao chỉ cần dựa vào danh xưng tình nhân bé nhỏ này thôi, là đã chễm chệ đứng trên cơ mày rồi. Tính ra thì cái mông của tao còn có giá trị hơn con người thối nát của mày đó...Dương tổng à"

Nói xong anh rảo bước định xoay người bỏ đi thì bả vai lập tức bị Dương Đình Thông tiến lên giữ chặt. Gã đã tức đến mức tròng mắt nổi đầy đường vẫn máu nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười miệt thị khinh khi.

"Mày quên gia nghiệp nhà mày làm sao mà phá sản rồi à? Mày quên ba mẹ mày làm sao mà chết rồi à?"

Doãn Thiên nghe gã nhắc đến chuyện nhà mình, toàn thân nhất thời đồng cứng, đứng đực ra như khúc gỗ vô tri.

Dương Đình Thông thấy vậy liền đá đểu nói tiếp.

"Vậy hôm nay để thằng bạn thân này nhắc cho mày nhớ. Công ty Hàn Long do ba mày dùng xương máu gầy dựng nên là bị Dịch Dương ở phía sau giật dây giở trò khiến cho việc làm ăn dần dần thua lỗ, nhà đầu tư cũng rút vốn quay lưng. Ba của mày vì nợ nần chồng chất lại bị chèn ép không trở mình được nên mới nhảy lầu tự tử. Còn mẹ mày...mẹ mày vì không chịu đựng được cú sốc lớn nên tái phát bệnh tim, sống khổ sở chật vật không quá nửa năm thì qua đời ở trong khu ổ chuột. Còn mày thì sao? Tôn nghiêm của mày đâu? Bản lĩnh của mày đâu hết rồi? Mày cư nhiên có thể bỏ qua hết tất cả mà ngoan ngoãn làm tình nhân phục vụ cho tên ác ôn đó. Ngày trước mày hận tao vì tao cướp Tuệ Ninh, nhưng thiết nghĩ mày nên cảm ơn tao đi vì tao đã cứu cô ấy khỏi một thằng phế vật. Mày chỉ vì được ăn ngon mặc đẹp mà tình nguyện nằm trên giường hiến thân, kể cả tự trọng cũng không màng gìn giữ. Mày như vậy lấy tư cách gì mà chỉ trích tao?"

"Mày nghĩ tao là thằng ngu à?" Anh đem cặp mắt đỏ ngầu nhìn sang người bên cạnh, dứt khoát gạt phăng bộ móng heo đang giữ lấy vai mình. Nghiến răng nghiến lợi.

"Việc làm ăn của Hàn Long vì sao lại bị người ngoài như Dịch Dương nắm thóp rồi giở trò quấy phá tao nghĩ mày biết rõ hơn tao đó."

Gã thoáng cái bị đôi đồng tử ám trầm của đối phương dọa sợ, chệnh choạng lùi về sau.

"Mày đừng nghĩ tao ở trong tù là ngu si không biết.Tài liệu mật trong công ty, những hạng mục làm ăn quan trọng, cùng với thời điểm xuất nhập hàng của Hàn Long vì sao lại nằm gọn trong tay Dịch Dương? Tất cả đều là thông tin nội bộ, cho dù anh ta có cho người điều tra cũng không thể nắm rõ một cách cặn kẽ tinh tường. Trừ phi...trừ phi có người hiểu rất rõ về Hàn Long, tình nguyện cung cấp hết thông tin quan trọng. Còn nữa, tại sao Dịch Dương có thể dễ dàng mua lại cổ phần rồi dần dần thâu tóm Hàn Long, tao nghĩ tao phải hỏi mày rồi?"



Dương Đình Thông triệt để tháo xuống lớp mặt nạ, gã có chút ngỡ ngàng trước tầm nhìn và đầu óc của Doãn Thiên. Quả nhiên là gã đã đánh giá thấp đối phương rồi.

"À quên... Anh tự tin đứng thẳng, khí thế toát ra từ dòng dõi thư hương vẫn thanh cao ngạo nghễ như năm nào.

"Tao thích đàn ông đó thì sao? Tao sống ngay thẳng không ám hại bạn bè cũng không giở trò đồi bại, tao như vậy có gì mà phải hổ thẹn với lương tâm? Tao nói cho mày biết...tôn nghiêm của một thằng đàn ông chưa bao giờ nằm ở tính hướng mà là nằm ở đạo đức và phẩm chất con người. Một thẳng đạo đức giả và thối nát như mày thì không có tư cách nói đến hai chữ tôn nghiêm. Thứ rác rưởi!"

Dứt lời, Doãn Thiên liền trực tiếp đi ngang qua người gã, phong thái đĩnh đạc hiên ngang tựa như vị tướng tài vừa đánh xong trận lớn.

"Ram!"

Dương Đình Thông tức tối đạp mạnh một cước lên cửa lớn. Con người đó vẫn như vậy, vẫn dương dương tự đắc như vậy. Thật khiến gã ganh đua ghen ghét.

Doãn Thiên vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh gương mặt lạnh lùng mang theo vẻ tự cao liền biến mất. Anh lúc này mới cảm nhận rõ từng đầu ngón tay của mình đang run rẩy tê tê. Cảm giác đau đớn và chua xót được chôn kín nơi đáy lòng cũng không còn cách nào che giấu mà phơi bày lên tất cả.

Anh thật không ngờ...không ngờ rằng người bạn thân nhất của anh nay lại trở thành kẻ thù lớn nhất. Những lời nói cay độc cùng ánh mắt miệt thị kia...anh chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận lấy từ chính người mà anh thật lòng tin tưởng. Cuộc đời này quả thực cái gì cũng có thể xảy ra. Mà tổn thương lại luôn đến từ những người quen thuộc nhất.

"Ui!" Doãn Thiên giật nảy mình, lúc không lo nhìn đường thì vô tình va phải một người nào đó làm chiếc điện thoại đắc tiền trên tay đối phương loảng xoảng rơi ra.

"Xin lỗi... Anh luống cuống cúi đầu nhặt lên chiếc điện thoại rồi lịch sự đưa

sang.

Người đàn ông đứng tuổi thoáng nhíu mày khó chịu nhưng nhìn thấy Doãn Thiên hai mắt liền lộ ý gian tà.

"Chú xem, điện thoại của chú có hư hỏng gì không? Tôi đền." Anh lo lắng truy hỏi.

Người kia vẫn ngơ ngẩn thẫn thờ.

"Chú gì ơi?" Doãn Thiên phát hiện đối phương cứ nhìn mình đau đáu. Liền nâng cao tông giọng gọi hồn.

"Ờm... Người đàn ông xem xét lại chiếc iphone đời mới, thấy không có vấn đề mới cười nhẹ xua tay.

"Vẫn còn xài được."

"Vậy...tôi xin phép đi trước." Anh lấy lệ xã giao. Định cất bước về phòng thì bị người chặn lại.

"Sao thế?" Doãn Thiên ngờ vực chau mày.

"À...em cho tôi hỏi phòng 103 ở đâu vậy?" Người đàn ông kia tỏ vẻ bất đắc dĩ như thể bị lạc đường, thế nhưng trong mắt hiện lên tia thèm thuồng gạ gẫm.

Anh khéo léo tránh đụng chạm tay chân, ôn hòa chỉ dẫn.

"Nếu tôi không lầm thì hình như là ở cuối dãy hành lang, chú cứ đi thẳng là tới. Trên cửa có ghi số phòng.

"Ừm...cảm ơn."

"Không có gì."

Lão ta thấy Doãn Thiên có vẻ không mặn mà đưa đẩy, bèn mỉm cười móc ra một tấm danh thiếp mạ vàng nhét vào túi áo anh.

"Tôi muốn kết bạn với em. Cái này là..."

Doãn Thiên vẫn còn chưa xác định rõ tình hình thì câu nói của đối phương đã bị người sau lưng anh đánh gãy.

"Trần tổng! Đã lâu không gặp..." Dịch Dương dùng ngữ điệu giễu cợt mà cất giọng chen ngang.

Trần Bình sa sầm sắc mặt, đôi mắt híp chứa đầy oán hận, nhưng vẫn cố gượng cười.

"Trái Đất thật tròn..."

Hắn mạnh mẽ kéo anh vào ôm lòng, hành vi mang đầy tính chiếm hữu.

"Trần tổng, tôi biết tính ông hay ăn tạp. Thế nhưng phải nhớ cho kỹ, đồ cúng chớ có động vào."

"Ồ...hóa ra đều là người quen" Lão ta nhún nhún vai lảng tránh.

Dịch Dương nhếch khóe môi.

"Lúc nãy...tôi nghe Trần tổng nói muốn kết bạn với Doãn Thiên thì phải. Xin lỗi nhé! Bảo bối này của tôi, tôi nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, sao có thể để em ấy ở bên ngoài tiếp xúc với loại cáo già không sạch sẽ." Dứt lời hắn liền khéo anh đi, mặc kệ người nào đó đang nghiến răng ken két.

Đến khúc rẽ cầu thang, Dịch Dương lập tức đem tấm danh thiếp mạ vàng ném vào trong sọt rác.

"Trần tổng...xem ra ông thích không đúng người rồi." Dương Đình Thông lúc này mới chậm rãi đến gần, buông lời khích bác.

Trần Bình vẫn si dại dõi theo bóng lưng thẳng tấp của Doãn Thiên, cặp mắt cáo già ẩn chứa bao dục vọng đê hèn.

"Haizz...đừng trách tôi không cảnh báo trước...Dịch Dương không dễ chọc."

"Vậy sao?" Lão ta cười xảo quyệt.

"Nhưng tôi cứ thích dạy dỗ con ngựa non háo đá kia và cho nó một bài học nhớ đời."