Xiềng Xích Cuồng Si

Chương 35: Vấn đề nan giải.




Dịch Dương ngồi bắt chéo chân ở trên ghế sofa, vừa thong thả thưởng thức tách trà ô lông thượng hạng trên tay, vừa bình thản lật xem tạp chí.

"Xem ra Dịch tổng ngài đây thật nhàn hạ quá nhỉ? Đâu có như tụi này, cắm đầu cắm cổ vào công việc xông pha nơi chiến trường đối phó với giặc ngoại xâm. Mình thì dốc sức đi bảo vệ giang sơn cho người ta, người ta lại vì mỹ nhân mà không màng thiên hạ. Haizz...Thật là tủi thân." Triệu Trí Ân vừa bước vào phòng đã than thân trách phận, ngồi bệch xuống vị trí bên cạnh mệt mỏi thở dài.

Tạ Lâm cũng làm ra vẻ mặt đáng thương vì bị vứt bỏ, thấp giọng cảm thán.

"Giám đốc Triệu à, tôi cũng đâu có thua gì anh.Tôi cũng vì người ta mà hết lòng bày mưu tính kế, để người ta có vợ. Rốt cuộc trước ngày người ta đi hưởng tuần trăng mật, người ta quăng tôi cho anh đó thôi. Tôi cũng thật là quá tủi thân."

Dịch Dương ngồi nghe cặp bài trùng kia kẻ đàn người hát, kẻ xướng người họa mà nhức hết cả đầu. Hắn hiện tại chẳng khác gì một hôn quân ham mê tửu sắc đang đứng trước sự lên án của quần thần hai bên.

"Được rồi...được rồi." Dịch Dương cũng bắt đầu hùa theo, giả vờ như rất ăn năn hối lỗi, nịnh nọt rót trà đẩy đến chỗ của hai vị "thái sư" áy náy giải bày.

"Trẫm cũng vì chuyện chung thân đại sự thôi. Mong chư vị ái khanh hãy thông cảm cho trẫm, đợi đến ngày trẫm lập hậu, trẫm nhất định sẽ báo đáp phần ân tình này thật hậu hĩnh lớn lao."

Triệu Trí Ân tao nhã cầm tách trà trên bàn lên nhâm nhi uống cạn, rồi quay sang Tạ Lâm, giở giọng chọc kháy.

"Giá trị của hai chúng ta chỉ đến nhường này thôi. Hoàng hậu của người ta vẫn là nhất."

Tạ Lâm cũng phũ phàng bồi thêm:

"Trọng sắc khinh bạn."

"Uầy...Đủ rồi đấy. Hai người có cần song kiếm hợp bích kể tội tôi vậy không?" Hắn phẫn uất lên tiếng, nói đoạn lại nhìn sang tên trợ lý trung thành, cúc cung tận tụy đã cưỡm nhẹ con xe và nhận lương trên trời nhà mình, nhếch môi cười nhạt.

"Tôi chỉ giao cậu cho lão Ân vài ngày, cậu đã thành người của người ta luôn rồi à?"

Tạ Lâm dỏng tai nghe những lời nói sặc mùi mờ ám của Dịch Dương xém chút nữa thì mắc nghẹn. Riêng vị CEO họ Triệu nào đó thì vẫn lãnh đạm điềm nhiên bắt chéo chân thưởng trà như không hề can dự.

"Được rồi, không đùa nữa" Gã nghiêm túc đem ly sứ đặt lại lên bàn, cẩn thận lấy từ trong cặp táp ra một sắp tài liệu dày cộm đưa sang cho hắn.

"Mày xem thử...bản kế hoạch này có lẽ sẽ vạch ra hướng đi mới đầy tiềm năng cho Lost."

Dịch Dương nhận lấy, nghiêm túc đọc qua rồi thấp giọng truy vấn.



"Mở chuỗi cửa hàng tiêu thụ sản phẩm trong nước?" Ánh mắt có đôi phần phức tạp, chẳng rõ buồn vui.

"Mày thấy sao?"

"Không tồi." Hắn khách quan đánh giá.

"Với tình hình hiện nay, đây là phương án rất đáng để thử. Dương thị đang ra sức chèn ép thị trường, mà mày biết rồi đó, mục tiêu họ hướng đến chính là chúng ta. Lost không thể hạ giá thành sản phẩm xuống mức thấp để phù hợp với yêu cầu khách hàng, vì như vậy đảm bảo sẽ lỗ vốn. Tuy thị trường ngoại quốc đã dần dần tiếp nhận, nhưng vẫn chưa có chỗ đứng vững vàng, huống hồ gì chi phí vận chuyển quá lớn, lợi nhuận thu về cũng chỉ ở mức 10%." Nói đoạn, gã ngừng một lúc, quan sát phản ứng của Dịch Dương và Tạ Lâm, thấy cả hai đều tỏ ý đồng tình liền tiếp tục giải thích.

"Tự mở chuỗi cửa hàng tiêu thụ sản phẩm, chúng ta có thể trực tiếp bán ra thị trường, không cần phải qua trung gian, không cần chiết khấu lại, như thế có thể đảm bảo giá thành ở mức bình ổn."

"Bản kế hoạch này rất hay" Người bên cạnh thật tâm khen ngợi, thế nhưng đôi đồng tử đen huyền lại hiện lên chút lo ngại, âm trầm.

"Nhưng vấn đề ở đây chính là tiền đầu tư. Hơn 3 tháng nay doanh thu của Lost giảm sút, chỉ vừa mới lấy lại vốn nhờ hai bản hợp đồng với đối tác nước ngoài. Thiên Ưng lại mới nhận thầu công trình xây dựng đường hầm xuyên biển, nên không thể cắt thịt đắp qua. Thế nên muốn mở chuỗi cửa hàng...e là rất khó."

Triệu Trí Ân đắn đo suy ngẫm, như nghĩ ra gì đó, nửa muốn nói, nửa lại thôi.

"Mày có ý tưởng gì à?" Dịch Dương thấy gã cứ chần chừ đăm chiêu, bèn lên tiếng hỏi.

"Ừm...nhưng tao không biết có nên nói hay không?"

"Nói thử xem. Sao tự dưng lại ấp úng như đàn bà vậy?" Hắn cười chọc, ung dung nhấp một ngụm trà cho tỉnh táo tinh thần.

"Thật ra...mày cần gì phải chật vật tự làm khó chính mình như vậy. Với địa vị của mày, mày chỉ cần nói một tiếng, Dương thị đó có thể chèn ép được mày sao?"

"Mày muốn nói điều gì?" Tách trà trên tay Dịch Dương phút chốc khựng lại, hắn nhếch môi tự giễu, ánh mắt lại lạnh lẽo rét căm.

"Tao muốn nói gì, mày đủ thông minh để hiểu mà." Triệu Trí Ân thẳng thắn.

"Mày là cháu đích tôn của nhà họ Dịch. Tương lai chính là người thừa kế của Dịch gia. Tập đoàn tài chính hùng mạnh nhất trong nước - Ocean, chuỗi nhà hàng, khách sạn và khu nghỉ dưỡng cao cấp ở California, cùng hàng chục mảnh đất có giá trị bất động sản cao, tất cả sau này điều giao lại cho mày tiếp quản. Đó chỉ mới là vài phần về mặt kinh tế, còn riêng mảng chính trị, mày là cháu nội của Bộ trưởng bộ quốc phòng. Người khác gặp mày đều phải cúi đầu ně phục...

"Đủ rồi." Hắn lạnh giọng cắt ngang.



"Mày muốn tạo đi nhờ ông ấy giúp đỡ?"

Dịch Dương đặt mạnh tách trà lên bàn, gương mặt không chút biểu tình nhìn sang thằng bạn thân nối khố. Kết quả chỉ nhận về ánh mắt ôn nhu hòa hoãn, muốn khuyên bảo của người kia.

"Mày quên mất một chuyện rồi" Hắn tựa lưng lên thành ghế, chua chát mỉm

cười.

"5 năm trước, tao suýt chút nữa thì bị ông ấy đánh chết, lúc đó chính miệng ông ấy nói, ông ấy không có một đứa con xấc xược như tao."

"Dịch Dương." Gã hạ thấp giọng.

"Bác Dịch vẫn luôn âm thầm quan tâm, lo lắng cho mày. Chuyện năm đó... đã qua lâu rồi, Mẫn Quân cũng chẳng còn ở trên trần thế, mày bỏ qua quá khứ đi, có được không?"

Dịch Dương khẽ khàng khép lại đôi mi cay, xoa ấn mi tâm, rồi từ từ mở mắt ra, buông một câu nhẹ bẫng.

"Mẫn Quân đã mất, nhưng tao còn có Doãn Thiên. Mày nghĩ xem...ông ấy có thể chấp nhận loại tình yêu đi ngược với luân lý cương thường không?"

Triệu Trí Ân lặng thinh ngồi đó, hắn lại cười lạnh đầy khổ sở bị ai.

"Ông ấy cần một người thừa kế chứ không cần một đứa con. Tao cần một gia đình chứ không cần một địa vị."

"Tao hiểu rồi, chuyện mở chuỗi cửa hàng, tao sẽ tìm phương án khác." Dứt lời, gã liền đứng dậy rời đi.

Tạ Lâm cũng lẽo đẽo theo sau thì bị Dịch Dương trêu đùa gọi lại.

"Này! Cậu định cuốn gói đi với trai luôn à?"

Y nghe vậy thì ngượng đỏ cả mặt, cười ngốc gãi gãi đầu.

"Không phải anh bảo tôi qua đó giúp đỡ sao?"

"Hiện tại tôi có việc khác cần anh làm." Đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên tia tinh tường giảo hoạt.