Xiềng Xích Cuồng Si

Chương 30: Dục tốc bất đạt.




Đoạn nhạc kết thúc, cả căn phòng thoáng chốc lại trở về với sự tĩnh lặng não nê.

Doãn Thiên thậm chí còn có thể nghe rõ hơi thở mình nặng trĩu. Anh thong thả rót thêm rượu vào ly rồi từ từ nhấm nháp mùi vị cay nồng quẩn quanh nơi chót lưỡi.

Dịch Dương nhanh chóng đi đến ngồi cạnh anh. Cũng tự rót một ly mà nhâm nhi thưởng thức.

"Giọng anh hát rất hay." Doãn Thiên chống cằm, nghiêng người sang nhìn đối phương đau đáu. Bờ môi mỏng hơi giương biểu lộ rõ ý cười.

Hắn cũng không nói gì chỉ nhướn mày đáp lại. Mi mắt cong cong tựa như mảnh trăng non.

"Rượu này đắng quá." Anh vừa nốc cạn ly Chateau Lafite 1865 vừa chau mày cáu kỉnh. Vẻ mặt nhăn nhó không khác gì trẻ con đang nũng nịu phàn nàn.

"Đẳng sao?" Dịch Dương trầm giọng hỏi.

"Ừm..Ông đây nói đắng là đắng.." Doãn Thiên bĩu môi bất mãn phân bua. Kỳ thực anh cũng không hiểu rõ rốt cuộc là rượu đắng hay lòng anh đang tràn ngập xót xa.

"Được rồi...em nói sao thì là vậy." Hắn cưng chiều đưa tay vuốt ve một bên má đã đỏ ửng hồng hồng.

Anh rất ngoan ngoãn ngồi yên để mặc hắn sờ sờ cưng nựng, còn đem ánh mắt đầy dịu dàng, tình tứ mà chớp chớp hàng mi cong. Đôi đồng tử đen láy long lanh như viên ngọc lưu ly ngời sáng. Chóp mũi cao xinh xắn đang khe khẽ phập phồng. Anh thật đẹp, đẹp như tiểu yêu tinh câu phách đoạt hồn.

Dịch Dương bị dáng vẻ lúc này của Doãn Thiên làm đứng hình ngây ngẩn. Hắn không kiềm chế được mà di dời tầm mắt nhìn xuống đôi môi hồng căng mọng trơn bóng của đối phương. Cổ họng bắt đầu cảm thấy nóng ran khô khốc.

"Anh biết cách làm cho rượu hết đắng...Em có muốn thử không ?" Đôi đồng tử đen huyền lóe lên tia trừu tính gian manh.

"Muốn.." Doãn Thiên gật nhẹ đầu. Anh đã say tới mức bỏ quên phần cảnh giác với con người bên cạnh.

Dịch Dương cười tà mị, cầm ly rượu trên bàn lên nốc cạn rồi bất ngờ chồm tới giữ chặt chiếc eo thon. Bàn tay hắn vững vàng đỡ sau gáy, hơi nghiêng đầu dùng môi áp lên môi trực tiếp truyền rượu vào trong miệng Doãn Thiên.



Người bên cạnh cũng phối hợp mà hé môi đón lấy. Dòng chất lỏng thơm nồng nhanh chóng tràn lan khắp cuống lưỡi trơn mềm. Rượu vừa chảy vào trong cổ họng đã mang theo một loại cảm giác nóng rực lâng lâng.

Anh nhất thời bị hương vị ngọt ngào dụ dỗ, không ngừng mút lấy đầu lưỡi của đối phương liếm lộng đảo quanh. Anh như con thú nhỏ bị bỏ đói lâu ngày, tham lam cắn nuốt miếng mồi ngon béo bở.

Riêng đối với Dịch Dương, hắn vui sướng đến độ muốn nhảy múa trong lòng khi đây là lần đầu tiên anh cuồng nhiệt hồi đáp nụ hôn sâu ướt át.

Rất nhanh sau đó hắn liền quay trở người, chiếm lại thế thượng phong, đè Doãn Thiên nằm xuống ghế sofa day dưa mút mát. Cả hai ra sức quấn lấy nhau trong mật ngọt men tình.

"Ưm...ư..." Anh oằn mình nghênh đón từng đợt lưỡi với sâu vào cuống họng thăm dò. Bàn tay hư đốn bắt đầu len lỏi trong vạt áo, chầm chậm du tẩu trên làn da trơn láng ngọc ngà.

Dịch Dương mê luyến đường rãnh lưng kiều diễm nên liên tục sờ soạn mân mê. Đầu óc của Doãn Thiên bỗng chốc rơi vào một khoảng không mờ mịt. Thần trí nhất thời trống rỗng mơ hồ.

Nhận thấy anh không còn cuồng nhiệt giao triền nữa, hắn chậm rãi nâng mi quan sát thử biểu tình. Phát hiện cảm xúc của người nằm dưới thân có phần ngưng trệ đông cứng, Dịch Dương khế lui ra hôn nhẹ lên vầng trán mịn màng. Hắn từ từ di dời nụ hôn trượt xuống cằm, cổ, rồi dừng lại gặm nhấm xương quai xanh tinh xảo nhô cao.

Bàn tay thô ráp ở phía sau cũng dần mò mẫm phần thân dưới, nhẹ nhàng cởi thắt lưng xoa nắn cặp đào tròn.

Doãn Thiên lúc này mới ý thức được bản thân có bao nhiêu hồ đồ phóng túng. Cơ thể anh bắt đầu nảy sinh loại cảm giác bài trừ. Anh lúng túng giữ chặt lấy bộ ma trải đang lộng hành du tẩu, hơi thở đã có phần gấp rút nặng nề.

"Dừng...dừng lại.." Giọng Doãn Thiên run run sợ sệt. Anh dùng tay chắn trước ngực Dịch Dương, cố gắng đẩy hắn ra.

Trong giờ phút này đây lý trí của đối phương đã hoàn toàn bị dục vọng bản năng nhấn chìm điều khiển. Hắn dường như không hề nghe thấy lời cầu khẩn van xin, tiếp tục hạ xuống đôi môi xinh những nụ hôn gợi tình đầy nóng bỏng.

"Ưm...b..uông..." Hai mắt Doãn Thiên đỏ hoe ứa nước. Anh ra sức kháng cự nhưng toàn bị đối phương chế trụ cản ngăn.

Dịch Dương cẩn thận dùng ngón tay nhẹ nhàng vân về nơi cửa huyệt, rồi bất ngờ dùng lực đẩy vào trong dò xét phần vách thịt non mềm.

Nơi tư mật đột nhiên bị dị vật thon dài xâm lấn khiến Doãn Thiên phải tê liệt rùng mình. Những hình ảnh đau đớn, tủi nhục trong quá khứ cứ ồ ạt hiện lên như một thước phim dài sống động, đánh thẳng vào nội tâm đã yếu ớt khô căn.

Anh giống như một con cá mắc cạn, cứ quơ quào giãy giụa để tìm cách thoát thân. Trong lúc giằng co cọ sát, đầu gối anh vô tình chạm phải thứ trụ thể nóng cứng đang hùng dũng chào cờ.



Sắc mặt Doãn Thiên tái đi trông thấy, anh cố gắng dùng hết chút sức lực còn sót lại của mình mà đấm thẳng một cú vào ngay mặt Dịch Dương. Lực đạo xuất ra không quá mạnh nhưng cũng đủ để khiến hắn hồi phục lại tinh thần.

Cơn đau nơi má phải khiến lửa dục đang sôi sục trào dâng phải lui bước thoái nhường. Dịch Dương đem ánh mắt bàng hoàng sửng sốt nhìn xuống người dưới thân. Chỉ thấy ẩn sâu trong đôi đồng tử sẫm màu là nỗi ấm ức cùng quẫn khó diễn đạt thành lời.

Dịch Dương lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, hắn vội vàng điều chỉnh lại tư thế, ngồi dịch sang một bên, cuống quýt che giấu đi bộ phận nhạy cảm đã bành trướng căng phồng.

Doãn Thiên lập tức thu người nhích ra xa, toàn thân anh co rúm nép vào trong góc tối.

Dịch Dương nhìn vẻ mặt sợ hãi và hoảng loạn của anh, trong lòng không khỏi dày vò nhức nhói. Hắn sai rồi, hắn lại sai nữa rồi. Hắn đã quá nóng vội trong việc tỏ tình và muốn anh chấp nhận. Còn không kiềm chế được mà lổ mãng tiến sâu.

Dịch Dương thật chẳng biết phải làm sao để dỗ dành người trước mặt. Hắn đưa tay ra định vuốt ve mái tóc đen rũ lòa xòa trước trán, kéo người giam vào lòng ôm ấp vỗ về, thế nhưng hắn chỉ vừa mới động. Doãn Thiên đã sợ sệt, run lên.

"Thiên! Anh... Dịch Dương chua xót rụt tay về, cố gắng dùng giọng điệu mềm mỏng nhất để trấn an dỗ ngọt.

"Xin lỗi. Lúc nãy anh uống nhiều quá nên...

Doãn Thiên nghe hắn nói, chỉ cúi thấp đầu, hờn tủi mím môi.

"Anh xin lỗi..." Hắn liên tục van nài, ăn năn cầu khẩn.

Anh lúc này mới bình ổn trở lại nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi co ro trong góc né tránh mọi sự đụng chạm cận kề. Mãi đến một lúc sau anh mới mệt mỏi gục đầu lên sofa ngủ thiếp.

Đợi Doãn Thiên ngủ say, Dịch Dương mới khom người xuống bế anh đặt lên giường. Dịu dàng đắp kín chăn cho anh rồi đi thẳng vào phòng tắm tự giải quyết nhu cầu.

Đem dòng nước rửa trôi hết tất cả những dục vọng đê hèn xấu xí. Hắn để mặc bản thân hứng chịu từng cơn lạnh thấu xương tuôn xuống da thịt mình.

Dịch Dương biết sự tình ngày hôm nay là do anh uống say nên mới thuận theo hắn làm càng. Hắn biết anh đối với hắn vẫn luôn có một sự dè chừng nhất định, một khi hắn cố chấp phá vỡ lớp vỏ bọc cách ly, anh sẽ nghiễm nhiên coi hắn là kẻ thù mà gắt gao phòng thủ. Cú đấm ngày hôm nay anh dành tặng cho hắn đã nói lên tất cả những điều trăn trở đó. Doãn Thiên vẫn chưa thể đón nhận đoạn tình cảm cấm kỵ sai trái này.