Xiềng Xích Cuồng Si

Chương 26: Quyết tâm chiếm giữ.




Hôm nay, Dịch Dương tranh thủ hoàn thành xong công việc ở công ty một cách nhanh chóng nhất có thể để tan tầm thật sớm. Trên đường về hắn còn đặc biệt ghé qua cửa hàng hoa mua 6 đóa hướng dương được chủ tiệm gói kỹ cùng với hạt giống và phân bón vi sinh.

Chiếc Bugatti La Voiture Noire vừa tiến vào cổng lớn, đôi mắt phượng tinh tường đã nhìn thấy Doãn Thiên đang ngồi ở ghế đá ngoài vườn hoa đọc sách. Rất nhanh hắn liền mở cửa bước xuống xe rồi khẽ khàng bước đến chỗ anh.

"Em đang làm gì đấy?" Dịch Dương giấu bó hoa ở sau lưng rồi ghé vào vành tai

Tên vô sỉ nào đó liền kề sát vào mặt anh, thấp giọng yêu cầu.

"Hôn anh."

Nói rồi hắn lập tức khép mi, chu chu bờ môi mỏng, biểu tình đầy hèn mọn hướng về phía Doãn Thiên.

"Tôi... Anh chần chừ muốn buông lời từ chối. Nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng van nài cầu khẩn rất đáng thương.

"Hôn một cái thôi. Anh không cần em làm gì hơn cả. Thiên Thiên...coi như là thương hại anh đi." (T),

Doãn Thiên rốt cuộc cũng mềm lòng mà ậm ừ đáp ứng. Anh một tay đỡ lấy sau gáy của đối phương, dần dần rút ngắn lại khoảng cách giữa hai người.

Đợi đến lúc môi sắp chạm đến môi, Dịch Dương liền phấn khích chủ động he hé khuôn miệng nhỏ với mong mỏi sẽ được anh yêu thương chiều chuộng mà mãnh liệt quấn quýt giao hòa. Có ngờ đâu, Doãn Thiên lại rướn người lên, bỏ qua đôi môi mỏng đang khát cầu chờ đợi của hắn mà đáp xuống vầng trán thông tuệ tinh anh. (1)

Dịch Dương hụt hẫng tới mức ngồi đơ ra như pho tượng, khóe mắt giật giật đầy tiếc nuối. (

"Hôn rồi á?" Hắn thẫn thờ vặn hỏi.

"Ừm... Anh khe khẽ gật đầu, hai bên má có chút hồng hồng ửng đỏ.

"Chỉ vậy thôi sao?" Dịch Dương bất mãn.

"Chứ sao...

"Em trêu anh"

"Không có." Doãn Thiên phủ định, khóe miệng lại chậm rãi cong lên, cố gắng không để bật cười thành tiếng.

"Còn dám chối." Người đối diện nhanh chóng bật chế độ săn mồi. Hắn mạnh mẽ kéo anh giam vào lòng. Một tay giữ lấy giữ chặt chiếc cằm thon, một tay luồng qua vòng eo mảnh.

"Ah...khoan...tôi không đùa nữa..."Doãn Thiên nhận thấy sự nguy hiểm liền tìm cách đẩy người Dịch Dương ra.

"Muộn rồi." Hắn lưu manh tuyên bố.

"Không...tôi..."

Anh còn chưa nói hết câu đã bị đôi môi mỏng của Dịch Dương chặn lại bịt kín. Hắn từ từ trần trọc, tách mở răng hàm, đưa đầu lưỡi trơn mềm ướt át tiến vào trong khoang miệng.



"Ưm...Doãn Thiên vùng vằng né tránh, mọi ngóc ngách tư mật đều nhiễm đầy hơi thở nam tính của Dịch Dương. Phải đến khi anh mất hết sinh lực, toàn thân tê liệt, hắn mới cam chịu rời ra, quyến luyến day dưa hai phiến môi căng mọng.

Kết thúc nụ hôn đầy triền miên mật ngọt, Dịch Dương liền ôm người trước mặt vào lòng cưng nựng dỗ dành.

"Thiên! Sau này hãy ở bên cạnh anh đến cuối đời có được không?"

Doãn Thiên mệt mỏi gục đầu vào vai hắn. Anh im lặng rũ mi không trả lời cũng không kháng cự.

"Sao vậy?" Dịch Dương đợi một lúc lâu vẫn không thấy người trước mặt trả lời liền sốt ruột, lo lắng hỏi dò.

"Em không muốn ở cạnh anh sao?"

"Tôi..." Giọng Doãn Thiên lí nhí, nhỏ như tiếng muỗi kêu. Ấp úng mãi chẳng thể

thốt nên lời.

"Vậy em có yêu anh không?" Hắn vô thức siết chặt lấy khối thân thể gầy gò yếu ớt. Hắn rất sợ, sợ người này sẽ mở miệng nói tiếng cự tuyệt phũ phàng.

Doãn Thiên trầm mặc cắn môi. Giữa anh với Dịch Dương tồn tại quá nhiều cách trở. Giới tính, địa vị, quá khứ, anh không thể buông bỏ hết tất cả mà chấp nhận yêu hắn, ở cạnh hắn lâu dài. Chung quy cũng chỉ có thể tìm cách dằn lòng, lảng tránh.

"Bụng tôi đói rồi." Doãn Thiên tìm cớ đẩy nhẹ Dịch Dương ra.

"Vậy...Để anh kêu thím Trương chuẩn bị bữa tối." Hắn ôn nhu vuốt ve gò má cao hơi đỏ. Trong lòng tuy có chút thất vọng nhưng cũng thầm cảm ơn vì anh đã chừa lại cho hắn một đường lui, không thẳng thừng từ chối tình cảm của hắn như mọi lần. Hiện tại anh có thể vui vẻ trò chuyện với hắn, không ghét bỏ hắn, bài trừ hắn là hắn đã hạnh phúc lắm rồi. Chẳng dám mong cầu điều gì xa xỉ hơn như thế.

Buổi tối, dùng bữa xong, Dịch Dương liền nhanh nhẹn lấy sẵn quần áo cho Doãn Thiên rồi bế anh đi vào trong phòng tắm.

"A...Dịch Dương." Doãn Thiên vội vàng giữ lấy bàn tay to lớn đang đặt ở chiếc khuy áo đầu tiên của mình.

"Sao thế?" Hắn ngờ nghệch vặn hỏi.

"Tôi...tôi hiện tại có thể tự làm. Anh... ra ngoài trước đi. Những việc như thế này, về sau không cần phiền anh nữa."

Người trước mặt thoáng cái cứng đờ.

Một câu "về sau không cần phiền anh nữa" hệt như mũi dao nhọn vô tình đâm vào ngực Dịch Dương khiến đầu tim hắn nảy lên nhức nhói.

"Sức khỏe của em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn là để anh giúp em tắm sẽ tốt hơn." Dịch Dương cố chấp nán lại. Bàn tay thon dài run rẩy vươn ra, muốn tiếp tục giúp Doãn Thiên cởi áo nhưng bị anh gạt bỏ.

"Tôi thật sự có thể làm được, anh không cần phải làm những chuyện này đâu .Bác sĩ Lương nói tình trạng hiện tại của tôi đã hồi phục gần 90% rồi." Anh kiên quyết khước từ sự chăm sóc tỉ mỉ của Dịch Dương.

Thấy hắn không an tâm, anh liền tự đi lại vài bước.

"Anh xem...Tôi đã có thể đi đứng giống như người bình thường"



Doãn Thiên thấy Dịch Dương chỉ đứng lặng một chỗ không nói không rằng, đành mở cửa phòng tắm rồi đẩy hắn ra ngoài.

"Nếu có việc tôi sẽ kêu anh mà"

Nói rồi Doãn Thiên liền đóng sấm cửa lại. Kỳ thực, anh chẳng muốn tiếp xúc thân cận quá nhiều với Dịch Dương. Khoảng thời gian từng bị hắn bạo hành và chiếm dụng đã trở thành nổi ám ảnh tâm lý khó có thể chữa lành.

Không hiểu sao trong lòng Dịch Dương lúc này bỗng xuất hiện một nỗi sợ hãi vô hình. Hắn sợ anh sau khi hồi phục sức khỏe sẽ dần dần rời xa hắn, bỏ rơi hắn. Anh không vận động được, hắn còn có thể mượn cớ đó mà ở cạnh chăm sóc cho anh, để anh ỷ lại dựa dẫm vào hắn. Nhưng một khi anh đi lại được rồi, hắn biết lấy cớ gì để quan tâm lo lắng cho anh, lấy cớ gì để bắt anh ở lại đời hăn.

Cánh cửa phòng tắm phút chốc mở ra, Dịch Dương vừa nhìn thấy Doãn Thiên đã không kiềm chế được mà kéo anh vào lòng ôm chặt.

"Anh....Anh sao thế?" Doãn Thiên ngơ ngác hỏi.

Dịch Dương không trả lời mà chỉ ra sức ghì lấy người đối diện, hệt như muốn giam giữ anh trong vòng tay của mình mãi mãi.

"Dịch Dương!" Doãn Thiên nhỏ giọng gọi.

"Em đừng có không cần anh" Giọng hắn lạc đi, run run khô khốc.

Doãn Thiên bị câu nói ấy làm thẫn thờ chết lặng mất vài giây.

"Anh đang nói gì vậy?"

"Xin em !Đừng có không cần anh." Dịch Dương yếu ớt khẩn cầu.

"Tôi... Anh không biết phải nói sao cho đúng nên chỉ đành đứng yên để mặc người kia ôm chặt vào lòng.

Một lúc lâu sau, Dịch Dương mới nới lỏng vòng tay, đem ánh mắt thống khổ nhìn anh mà nài nỉ.

"Anh cần em"

Hắn khẽ khàng nói ra lời bộc bạch rồi thành kính hôn lên bờ môi mỏng căng đây.

Nửa đêm, Dịch Dương không ngủ được liền lén lút đi đến thư phòng gửi cho Tạ Lâm một dòng tin nhắn.

"Tôi muốn tỏ tình với Doãn Thiên...Cậu mau tìm cách giúp tôi."

Ở đầu dây bên kia, người nào đó vừa cầm điện thoại lên nhìn liền đứng hình ngơ ngác. Bản thân còn chưa kịp tiếp thu được lượng tin tức động trời vừa truyền về đại não thì đã nhận thêm một tin nhắn gây sốc thứ hai.

"Tôi muốn em ấy hoàn toàn thuộc về tôi. Không còn cách nào rời xa tôi."

Sau khi ổn định lại tinh thần và âm thầm hỏi thăm 18 đời tổ tiên nhà ông sếp của mình, Tạ Lâm gần như dùng hết kinh nghiệm yêu đương đã tích góp suốt mấy năm nay mà soạn hẳn nguyên chiến lược cua trai dài sọc với đủ loại thủ đoạn thượng thừa.

Dịch Dương đọc tin nhắn của y xong liền lên sẵn kế hoạch trong đầu rồi nở một nụ cười lưu manh tà mị.