Xe Bánh Rán

Chương 13




Doãn Lương đẩy xe bánh rán cho Lục Lộ, đẩy từ cổng phía Nam của văn phòng chính phủ đến toà nhà thị trưởng được canh phòng nghiêm ngặt.

Dừng xe phía dưới, Doãn Lương đi mở cửa, Lục Lộ nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, chợt có linh cảm xấu.

“Doãn Lương.” Cậu khẽ gọi, sợ hãi, “Không mở quầy thì không được đâu, phải kiếm tiền…”

Doãn Lương thấy rõ cậu muốn chạy trốn, xoay người giữ chặt lấy cổ tay cậu, rất dùng sức, có chút hung dữ: “Chỉ hỏi cậu hai câu thôi.”

Lục Lộ bị hắn lôi vào, nhà thị trưởng, chẳng lớn lắm, trang hoàng cũng rất đơn giản, Lục Lộ lại giả vờ sợ hãi, hết nhìn bên trái rồi nhìn bên phải: “Nhà cậu rộng quá à, có cả tầng hai nữa nè.”

Doãn Lương dẫn cậu lên lầu, tới phòng riêng của mình, đóng cửa lại, suy nghĩ chốc lát, đột nhiên lách cách khóa cửa trong.

Lục Lộ phát hiện cửa bị khóa, lén lút, trượt hầu kết một chút.

Đây là căn phòng dành cho nam, lấy ánh sáng rất tốt, có ti vi có bàn học, Lục Lộ chớp mắt, trông thấy giường của Doãn Lương, ga trải giường màu xanh nước biển, vô cùng sạch sẽ.

“Ngồi.” Doãn Lương nói.

Lục Lộ ngồi xuống mép giường.

Doãn Lương không ngờ cậu sẽ đặt mông trên giường, cũng chả nói gì, dời cái ghế sang đối diện cậu, nghiêm túc nhìn cậu.

Lục Lộ nào dám nhìn thẳng hắn, đẹp trai phong độ như vậy, tim muốn nhảy thót khỏi lồng ngực, họ cách nhau rất gần, đầu gối kề đầu gối, trước mắt chỉ có đối phương, như thể một giây sau sẽ lao vào ôm thật chặt vậy.

Doãn Lương mở miệng: “Cậu và Hoàng Hải…”

Lục Lộ sững sờ, bỗng nhiên khẩn trương, cậu ấy phát hiện rồi sao? Cậu và Hoàng Hải không phải mối quan hệ đó, toàn là lừa cậu ấy thôi.

Doãn Lương suy nghĩ một chút, đổi cách nói: “Cậu vẫn chưa nói thật với tớ, đúng không?”

Lục Lộ chợt mở to hai mắt.

“Vì sao phải gạt tớ?”

“Doãn, Doãn Lương cậu nghe tớ giải thích…”

Lời này vừa nói ra, chính là thừa nhận nói dối, những điều Hoàng Hải kể, ngoại trừ việc hôn môi, cả lần đầu tiên vào nhà khách, tất cả đều là sự thật!

“Thế mà cậu dám gạt tớ!”

Lục Lộ luống cuống, hoảng hốt, bèn khai thật: “Bởi… Bởi vì tớ quá thích cậu thôi!”

Dứt lời, lại lấy mu bàn tay bịt miệng, nhút nhát đến đáng thương.

Doãn Lương chẳng mảy may đỏ mặt, hắn đã sớm biết, thằng nhóc nhà nghèo này thích mình, dùng một phương thức đầy thiếu sót, một loại khát khao hèn mọn, khiến lòng hắn cứ rối bời, càng lún càng sâu.

Thậm chí còn tràn đầy ghen tuông truy cứu vấn đề vô liêm sỉ này: “Rốt cuộc các cậu từng làm mấy lần?”

“Hở?” Lục Lộ sững sờ, khẽ chớp mắt.

“Cả hai…” Doãn Lương hít sâu, “Làm… Loại chuyện đó, tổng cộng mấy lần?”

Lục Lộ lập tức thông suốt ngay, cậu dùng bất biến ứng vạn biến: “Đừng hỏi nữa, cầu xin cậu…”

Doãn Lương nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn của cậu, chậm rãi vươn tay.

Lục Lộ hơi hơi rụt về phía sau, bàn tay chơi bóng rổ rộng lớn cầm cúc áo sơ mi trắng của cậu, cởi một chiếc, rồi lại một chiếc.

Lục Lộ hoàn toàn chẳng biết hắn muốn làm gì, cũng chẳng biết nên mong đợi điều gì, miệng đắng lưỡi khô.

Xuống chút nữa, dường như Doãn Lương hơi do dự, bèn lấy tay dỡ cổ áo, kéo xuống phía dưới, để lộ lồng ngực mỏng manh, núm vú nhỏ nhắn màu hồng, hắn cương quyết duỗi tay vào trong, khẽ gẩy nó.

Toàn thân Lục Lộ run lẩy bẩy, vội vàng cắn môi, muốn trốn, lại sợ trốn rồi, Doãn Lương sẽ rụt trở về, xem như phép khích tướng đi, cậu dùng lực đẩy hắn, khẽ khàng gọi bên tai hắn: “Không được!”

Có lẽ là trong tiềm thức của mỗi người đàn ông đều có ham muốn chinh phục, đầu Doãn Lương nóng lên, hoàn toàn bị kích động, một tay nắm chặt bờ vai cậu, một tay bắt lấy cổ tay cậu, đột nhiên dùng sức, đè cậu xuống.

Chỗ ấy là giường, ga giường màu xanh nước biển.