Xe Bánh Rán

Chương 10




Thời điểm thu sạp trời đã tối hẳn, đèn đường vẫn chưa sáng lên, chỉ có vài cửa hàng nhỏ gần đấy tỏa chút ánh đèn hiu hắt.

Tai nghe đã lấy xuống, Doãn Lương ngồi bên đường cái bấm điện thoại di động.

Lục Lộ đang dọn dẹp xe bánh rán, bật nhạc mở loa ngoài, là world.execute (me) của mili, hát đến một câu: Nhập tham số dữ liệu của tôi vào, bắt đầu khởi tạo, thiếp lập thế giới mới dành cho chúng ta.

Có lẽ là do màn đêm, có lẽ là do ánh sáng như thể vì sao xung quanh, Lục Lộ bỗng nhiên xúc động, hỏi Doãn Lương: “Tớ nhảy cho cậu xem nha?”

Doãn Lương chẳng coi là thật, khẽ nhíu mày, dường như đang trò chuyện với người khác, không quá để ý đến cậu.

Lục Lộ đi tới, đứng ở trước mặt hắn, theo nhịp điệu vui nhộn, vừa nhảy, vừa nhẹ nhàng cất tiếng hát:

Nếu tớ là một tập hợp điểm, vậy tớ sẽ trao cậu tọa độ của tớ.

Nếu tớ là một hình tròn, vậy tớ sẽ trao cậu chu vi của tớ.

Nếu tớ là một sóng sin, cậu có thể ngự trên tất cả tiếp tuyến của tớ.

Nếu tớ tiếp cận vô hạn, vậy cậu có thể trở thành giới hạn của tớ.

Bài hát bằng tiếng Anh, Lục Lộ hát cực kì tốt, thêm cả tứ chi mềm mại của cậu, lắc lư đầy non nớt, không thể nói là quá xuất sắc, nhưng rất chân thật.

Một thiếu niên, vì người mình yêu mến, nỗ lực hết thảy một cách chân thật.

Doãn Lương hơi kinh ngạc nhìn cậu, thông báo wechat vang ting ting liên hồi, hắn chưa cúi đầu xuống, mà lại vô tình hát theo:

Chuyển chiều dòng điện, từ một chiều thành hai chiều.

Che lấp tầm nhìn của tớ, khiến tớ hoa mắt chóng mặt.

Này, đôi ta có thể du hành, từ sau công nguyên đến trước công nguyên.

Và rồi hợp nhất với nhau, chẳng thể nào chia lìa.

Lục Lộ chảy mồ hôi, hốc mắt, khóe miệng sáng óng ánh, giống như được trát loại phấn nhũ xa hoa lãng phí nhất, lắc lư xương hông đến gần Doãn Lương:

Nếu tớ là một chú mèo mướp, vậy tớ sẽ kêu meo meo để cậu vui vẻ.

Nếu tớ là vị thần duy nhất, vậy cậu chính là bằng chứng về sự tồn tại của tớ…

Cậu đứng giữa hai chân đang tách ra của Doãn Lương, như thể sắp ngã vào lồng ngực hắn, hòa trong giai điệu thiếu trau chuốt, dưới ánh đèn đơn sơ, uốn lượn, run rẩy, sống động lại mờ mịt, giống hệt bọt bong bóng.

Doãn Lương vô thức vươn hai tay, đỡ lấy eo của cậu, muốn nắm giữ cậu, Lục Lộ bị kiềm trong đôi bàn tay lớn nóng bỏng hát vang:

Thay đổi giới tính của tớ, thành nữ hoặc nam.

Làm chuyện cậu mong muốn, từ sáng đến tối.

Thay đổi vai trò của tớ, thành S hoặc M. (S và M này ở trong cụm BDSM…)

Vậy chúng ta có thể cùng nhau, ngây ngất đắm chìm.

Âm nhạc vẫn còn tiếp tục, Lục Lộ đã ngừng nhảy, thở hổn hển, cúi đầu nhìn người đang nâng cậu lên.

Bong bóng vỡ, Doãn Lương lập tức rút tay về.

Lục Lộ cảm thấy chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi, vậy là lạt mềm buộc chặt nói: “Tớ từng thích cậu…”

Cậu nhục nhã che mặt lại: “Nhưng mà tớ sẽ không thế nữa, cảm ơn cậu… Đã bận rộn giúp tớ trông sạp bánh rán này…”

Doãn Lương đứng bật dậy: “Cậu nói cái gì?”

Lục Lộ lấy tay ra, sợ hãi nhìn hắn: “Tớ bẩn…”

Doãn Lương yên lặng.

“Nào có xứng với cậu…”

Không, Doãn Lương nhanh chóng bắt được tay cậu, đang muốn mở miệng, đèn đường trên đỉnh đầu chợt sáng, chiếu rọi muôn nẻo đường dài, dẫu giấc mộng có nồng nàn đến đâu cũng nên tỉnh rồi.

Thế nhưng Doãn Lương chẳng tình nguyện tỉnh: “Cậu không bẩn, tớ không chê cậu, tớ…”

“Tiểu Lương?” Đột nhiên phía sau có người gọi, Doãn Lương buông tay ra.

Một người đàn ông rất cao ráo, tóc dài màu vàng được cột lỏng lẻo sau ót, đôi mắt xanh ngược ánh đèn, trong veo thấy đáy.

“Anh?” Doãn Lương kéo dài khoảng cách với Lục Lộ, để lộ xe bánh rán sau lưng.

Vừa nhìn thấy chiếc xe kia, mắt Địa Tạng bỗng chốc mở to.