Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 75




Lại đến thời kì cao độ khảo sát kpi quý đầu tiên và thay đổi nhân sự tuyển dụng mùa xuân của tập đoàn, Ôn Duệ Quân gần đây rất bận, ngay cả bài tập của Ôn Nhiễm Nhiễm cũng không quan tâm, thói quen về nhà ăn cơm chiều từ trước tới nay cũng thường xuyên bị phá vỡ bởi các hội nghị đột xuất.

Sau khi dự án chủ chốt của Thương Hành đi vào quỹ đạo, hắn tạm thời bứt ra khỏi tiết tấu công việc bận rộn, cẩn thận tính toán, thế mà đã hai tuần lễ không được ngồi ăn bữa tối ngon lành cùng với Ôn Duệ Quân.

Gặp đúng ngày thứ sáu, khó có hôm Ôn Duệ Quân sắp xếp được lịch trình không có hội nghị buổi chiều, hai người hẹn nhau buổi tối sẽ cùng ăn một bữa tối lãng mạn trong ánh nến, cùng trôi qua một cuối tuần tình nhân không người quấy rầy.

Thương Hành bận rộn tới trưa, sắp xếp thỏa đáng công tác của hai ngày rưỡi tới, lại dặn dò chị Lý đừng gọi điện cho hắn nếu không có chuyện lớn, buổi chiều thái dương còn chưa xuống núi, đã ngâm nga dân ca lặng lẽ rời công ty về trang viên.

※※※

Nhà bếp của trang viên Ôn gia nằm gần nhà ăn, đầu bếp trưởng xuất thân từ khách sạn cao cấp năm sao trong nước, ông đã từng gặp qua rất nhiều khách hàng khó tính, nhưng cùng lắm chỉ là ngồi trên bàn ăn phê bình mạnh mẽ một trận, chứ cho tới bây giờ cũng chưa thấy vị khách nào dứt khoát tự xắn tay áo lên đi vào bếp.

Hôm nay đã định trước là một ngày khó quên của đầu bếp Ôn gia, ông từ người cầm trịch nhà bếp bị bắt biến thành cậu phụ bếp, mà người ngoài nghề Thương Hành lại đội mũ đầu bếp của ông, đeo tạp dề, nghịch ngợm khắp xung quanh.

Bận rộn non nửa tháng, khó được một ngày hẹn hò, Thương Hành quyết định tự mình xuống bếp, quyết tâm mang đến cho Ôn Duệ Quân một bữa tối tình yêu dưới ánh nến khó quên.

Nhóm người hầu vây quanh cửa nhà bếp xem cảnh kì quan, từ 4 giờ chiều cho đến 6 giờ tối, nồi bát muôi chậu không ngừng gà bay chó sủa, rốt cuộc trước bảy giờ hẹn ước với Ôn Duệ Quân, Thương Hành tự mình bưng bữa tối phong phú hương sắc đầy đủ lên trên bàn.

“Thịnh Tề, gọi điện cho anh trai em hỏi một chút, có phải đang trên đường hay không.” Thương Hành tràn đầy hứng khởi trang trí thêm hoa cho từng cái đĩa sứ trắng.

Ôn Nhiễm Nhiễm khiếp sợ trừng lớn mắt: “Oa, anh Thương! Cả một bàn đồ ăn này đều là anh làm ấy hả? Anh thật là lợi hại!”

Thương Hành cười mỉm dùng chiếc đũa trỏ trỏ bàn ăn từ xa: “Bào ngư sốt nấm hoa cô, sườn heo nướng tỏi, còn có cua biển hấp gừng giấm, tất cả là anh làm, còn có món này, món này nữa.”

Hắn khiêm tốn cười cười: “Cũng bình thường thôi.”

Ôn Nhiễm Nhiễm miễn cưỡng cười vui: “… Thế cũng rất lợi hại.”

Cô bé hung hăng nuốt ngụm nước miếng, mu bàn tay quẹt qua chất lỏng khả nghi trên khóe miệng, xách một đôi đũa lên định gắp vịt Bát Bảo trên bàn.

“Lạch cạch” một tiếng, một đôi đũa khác đã không nhẹ không nặng đập lên mu bàn tay cô, Thương Hành châm sáp dưới khay đồ ăn để giữ ấm, nhíu mày: “Chờ anh trai em về mới có thể ăn.”

“… A” Ôn Nhiễm Nhiễm thất vọng bĩu môi, sờ sờ dạ dày khô quắt, nhưng mà đói lắm rồi!

Thương Hành săn sóc cười nói: “Đói bụng hả? Yên tâm, anh sớm có chuẩn bị đây.”

Ôn Nhiễm Nhiễm và Ôn Thịnh Tề kinh hỉ mà liếc nhau, chẳng lẽ anh Thương chuẩn bị điểm tâm cho tụi nó? Cũng thật tốt quá!

Thương Hành búng tay một cái, người hầu chuẩn bị sẵn sàng lập tức bưng từ phòng bếp ra phần ăn của hai người, đồ ăn vẫn là đồ trên bàn, đựng ngăn nắp trong hai hộp cơm inox giữ ấm, còn vô cùng quan tâm mà cho hai người mỗi người một túi bắp rang bơ.

Tên gọi tắt là suất ăn nhi đồng.

Thương Hành nghiêm túc nói: “Đây là suất ăn vui vẻ tại nhà được làm riêng cho các em, đừng khách sáo, nhanh ăn đi, tranh thủ lúc anh trai hai đứa còn chưa về nhà, anh có thể chấp nhận các em vừa xem TV vừa ăn, anh sẽ không méc với anh trai của hai em, không cần quá cảm kích anh nha!”

Chữ “nha” này, phối hợp với động tác đuổi như đuổi gà của Thương Hành, cũng rất có tinh thần.

Một tay nắm bắp rang, một tay bưng hộp cơm inox, hai anh em Ôn gia bị đuổi khỏi nhà ăn ánh nến: “…”

Cầm thú! Ba dượng! Chị dâu ác độc! Để không bị vướng víu thế mà còn lấy TV hấp dẫn bọn họ!

Ôn Thịnh Tề hầm hừ lầm bầm: “Lớn như thế này còn lạ gì vừa ăn vừa xem TV nữa đâu!”

Ôn Nhiễm Nhiễm đang ngồi vừa gặm chân gà vừa tập trung tinh thần xem Transformers: “Ngon quá!”

Sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ xong, Thương Hành an tâm ngồi đợi trước bàn ăn, một bên châm hai cây nến đỏ cắm trên giá nến sắt mỹ thuật, một bên mong ngóng chờ đợi Ôn Duệ Quân về nhà vui vầy trong thế giới hai người.

Kim đồng hồ treo tường sắp chỉ đến tám giờ, Thương Hành bắt đầu nghiên cứu buổi tối nên giải tỏa tư thế mới nào.

Kim đồng hồ đi qua chín giờ, Thương Hành một tay ôm má, xem tin tức tài chính kinh tế mới nhất và ngáp.

Kim đồng hồ rốt cuộc điểm qua mười giờ, Thương Hành mặt không đổi sắc mà buông điện thoại vang tiếng báo bận xuống, chậm rãi đưa vào miệng vài miếng đồ ăn nguội lạnh, mở TV phòng khách…

※※※

Đảo mắt đã quá nửa đêm, hai anh em Ôn Nhiễm Nhiễm và nhóm người hầu đều trở về phòng nghỉ ngơi, trang viên Ôn gia to như vậy chỉ còn phòng khách nhỏ vẫn sáng chút ánh đèn mong manh.

Lúc Ôn Duệ Quân phong trần mệt mỏi chạy về tới nhà, đồng hồ để bàn phòng khách đã chạy như điên đến tảng sáng.

Y không kịp thay giày, tiện tay ném áo khoác sang một bên, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn đã nguội lạnh, lòng chợt hẫng một nhịp, âm thầm kêu hỏng.

Phòng khách tắt đèn, chỉ còn tiếng TV phát ra tin tức giải trí đêm khuya, âm lượng giảm đến mức nhỏ nhất, biến thành tạp âm ù ù.

Trong sô pha dài đối diện, Thương Hành đang nằm nghiêng dựa vào một cái gối mềm, một tay che mắt, ấn đường nhăn lại, dường như trong mơ cũng không yên.

“Thương Hành? Đừng ngủ ở đây…” Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng kéo tay hắn xuống, từ phía dưới gáy đỡ lên cổ, động tác nhẹ nhàng ôm ngang người lên.

Vừa đỡ nam nhân ngồi dậy, người trong ngực run run mi mắt, vẫn còn buồn ngủ mà ngẩng đầu: “Về rồi?”

“Xin lỗi, đột xuất có việc gấp, bàn chuyện quên thời gian…” Ôn Duệ Quân xoa xoa lên làn da lạnh sau gáy của đối phương, chóp mũi tựa trên gò má của hắn, mang theo vẻ lấy lòng mong manh hiếm thấy: “Em vẫn luôn ở đây chờ anh? Anh cam đoan về sau sẽ không …”

Thương Hành cúi mí mắt chưa tỉnh, lười biếng đánh cái ngáp, hừ một tiếng nồng đậm giọng mũi từ trong lỗ mũi: “Tại sao điện thoại gọi thế nào anh cũng không trả lời?”

Ôn Duệ Quân lúc này mới nhớ ra đi sờ túi quần túi áo, trong túi trống không, y nhíu mày: “Có thể là để quên ở đâu đó…”

Thương Hành tạm thời buông tha y: “Cơm chiều ăn chưa?”

Ôn Duệ Quân lắc đầu: “Nào đã kịp đâu?”

“Để em bảo người hâm nóng cho anh…”

“Đại thiếu gia.” Người hầu trực ca đêm vội vàng đi vào phòng khách nhỏ, đưa một cái điện thoại cho Ôn Duệ Quân: “Bên ngoài trang viên có một vị Lý nữ sĩ đưa đến, nói là ngài để quên di động trong phòng họp.”

“… Biết rồi, cậu đi xuống đi.”

Vỏ di động lạnh như băng, nắm trong tay Ôn Duệ Quân lại bỏng như nắm củ khoai lang.

Thương Hành lười nhác dựa vào lưng ghế sô pha, liếc Ôn Duệ Quân từ đuôi đến đầu, ngoài cười nhưng trong không cười mà hất hất cằm lên với y:

“Xem ra đêm nay Ôn tổng và vị Lý nữ sĩ này trò chuyện với nhau rất vui.”

Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, kéo thật dài âm điệu: “Đốt đuốc soi lời chuyện tới khuya, đầu gối kề nhau lâu chẳng mỏi, ngay cả điện thoại cũng để quên luôn ở chỗ người ta.”

Ôn Duệ Quân xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn: “Chỉ là công sự mà thôi, vị Lý tổng kia là giám đốc hãng trang sức Hằng Thì, cũng là người sáng lập và nhà thiết kế, gần đây có một dự án hợp tác cấp chiến lược, bàn bạc gian nan mãi mới đạt thành nhất trí…”

“Em giận sao?”

Y kéo tay Thương Hành, lại bị né tránh, Thương Hành đứng dậy từ trên ghế sô pha, vừa ngáp vừa đi lên lầu: “Tại sao em phải giận? Em là kẻ lòng dạ hẹp hòi như vậy à?”

“Anh chỉ quên mất buổi hẹn của chúng ta, hại em vất vả làm một bàn cơm ngồi đói bụng chờ đến rạng sáng, mà thôi!”

“Dù sao Ôn tổng trăm công ngàn việc, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm với một vị nữ sĩ nào đó, cả cơm chiều còn quên ăn, cũng rất là bình thường.”

“Làm sao em có thể tức giận được? Ha ha ~ ”

Ôn Duệ Quân: “…”

Thương Hành lải nhải quái đản trên đường đi từ lầu một lên phòng ngủ chính, nhấc chăn chui vào, quay lưng với Ôn Duệ Quân đuổi theo sau.

Người kia nghe mỗi một câu xong, trái tim nhỏ không biết làm sao lại rung động một chút, y ngồi bên mép giường, đầu lưỡi chậm chạp liếm liếm môi khô héo: “Là anh không đúng, em muốn thế nào mới bằng lòng nguôi giận?”

Thương Hành dùng cái ót tỏ vẻ xem thường.

Ôn Duệ Quân cúi người, một tay cởi caravat, cởi cúc cổ áo sơ mi, tiến đến bên tai hắn, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vành tai mịn mượt của hắn, giọng nói trầm thấp hết sức dịu dàng: “Ngày mai anh ở cùng em, ngày kia cũng cùng em, cuối tuần đều cùng em, đừng không để ý tới anh…”

Thương Hành rốt cuộc quay đầu lại, Ôn Duệ Quân ý cười chưa kịp bò lên đuôi mắt, đã nghe đối phương lành lạnh nói: “May cho anh, cuối tuần em rất bận.”

Ôn Duệ Quân: “…”

Đợi y rửa mặt xong xuôi thay áo ngủ tơ lụa sạch sẽ bò lên giường, nam nhân bên gối đã thở sâu dài, chỉ lộ ra một cái đầu đen từ trong chăn.

“Thương Hành? Đã ngủ chưa?” Ôn Duệ Quân ôm hắn từ phía sau lưng, lồng ngực nóng rực dán vào lưng, lòng bàn tay tinh tế cảm nhận được vai có chút cong lên.

Thấy Thương Hành mãi vẫn không có phản ứng, y êm mềm hôn lên gò má đối phương, trằn trọc trên môi mềm mại.

Hơi thở dần dần nóng lên trong những nụ hôn và cọ xát dày đặc, Ôn Duệ Quân trầm thấp kêu tên của hắn, bức thiết muốn nhìn thấy đối phương cũng giống như mình, lộ ra biểu cảm trầm mê không khống chế được.

Nhưng mà, Thương Hành mở miệng rõ ràng vài lần: “zzzzzzz…”

Ôn Duệ Quân: “…”

※※※

Chín giờ hôm sau.

Thương Hành nâng nửa người tê rần lên, mở mắt ra nhìn tin nhắn trên di động, đang định đứng dậy, một đôi tay bên hông bỗng nhiên trói chặt, kéo hắn về ổ chăn.

Thân thể ấm áp dán lên, Ôn Duệ Quân từ từ nhắm hai mắt, hơi hơi nhíu mày, giọng nói khàn khàn không tình nguyện: “Hôm nay là thứ bảy.”

Thương Hành nhướng mày: “Ông chủ không có ngày nghỉ ngơi, Ôn tổng không biết sao?”

Ôn Duệ Quân không nói lời nào, chôn đầu vào trong gáy hắn, cánh tay khóa chặt thắt lưng hắn, Thương Hành dịch về phía mép giường một chút, cái đuôi to dính sau người cũng dịch theo một chút.

“Đường đường Ôn đại tổng tài, đừng có chơi xấu.” Thương Hành xách di động quơ quơ trên trán y, rất nghiêm trang nói: “Gần đây em và Cố tổng có một dự án hợp tác cấp chiến lược, bàn bạc gian nan mới đạt thành nhất trí … Em muốn đi nói chuyện làm ăn.”

Đầu chân mày Ôn Duệ Quân hung hăng nhảy dựng, khóe mắt run rẩy, mày càng nhăn chặt: “Em không sợ anh tức giận sao?”

Thương Hành hai tay ôm mặt, cười tủm tỉm nói: “Ôn tổng làm sao lại tức giận? Anh là loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy ư?”

Ôn Duệ Quân hít sâu vào một hơi, mở mắt ra, ánh mắt đen kịt nhìn hắn.

Phải, y chính là như vậy.

“Không cho đi!”

Một tay y níu chặt cổ áo Thương Hành, dùng sức kéo vào trong ngực, chăn trắng tuyết bay lên lại rơi xuống, phủ hai người phía dưới thành một đoàn, đẩy tới đẩy lui…

Di động bị bỏ nằm trên thảm trải sàn an tĩnh sáng lên một ánh sáng nhạt, là nhắc nhở vừa nhận được một thư điện tử mới.

Tiêu đề ghi ba chữ lớn “Thư từ chức”, kí tên, Dung Trí.

_______________________

Mấy hôm nay đọc Kieta Hatsukoi mà cười sặc sụa, đọc truyện kia xong về truyện này thấy sảng lại sến quá làm hơi lười rồi.