Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 7




Thành phố S là đất phát tài của nhà họ Ôn, tổ tông cùng các bậc cha chú đã kinh doanh ở đây hơn mười năm từ thế kỉ trước, nhờ thế mới có thể xây dựng được một tòa đại trang viên độc nhất vô giá ở thành phố tấc đất tấc vàng này.

Ôn trạch tọa lạc bên sườn núi Trường Du, tòa nhà này chiếm một diện tích khổng lồ, được núi và nước bao quanh, khí lành lan tỏa, quả là một nơi có phong thủy tuyệt hảo.

Thiết kế kiến trúc bên trong trang viên được giữ nguyên theo kiểu cách sang trọng và trang nhã của thế kỉ trước, giống như phong cách của chủ nhân nơi này.

Trên tường phát ra tiếng vô tuyến vờn quanh không gian, trong nhà ăn yên tĩnh, bữa cơm tối không có một ai nói chuyện, chỉ có âm thanh lanh lảnh của thìa đũa chạm vào đĩa men ngọc vang lên.

Dựa vào tường là một chiếc đồng hồ quả lắc gỗ trầm mang phong cách Trung Quốc phục cổ, khi tiếng chuông điểm tám giờ vang lên, Ôn Duệ Quân đúng giờ hạ đũa, lấy khăn tay lau miệng, nhận nước ấm súc miệng từ người giúp việc.

Con gái cưng Ôn Nhiễm Nhiễm gần mười sáu tuổi của Ôn gia buông bát ngẩng đầu lên, trộm liếc y một cái, khóe miệng giật giật.

Cô đôi lúc thật sự hoài nghi trong cơ thể anh trai có phải hay không cất giấu một chiếc đồng hồ báo thức đã lên dây cót, mười năm như một, ngày nào cũng nghiêm cẩn khắc kỉ đến mức khiến người giận sôi lên được.

Con trai thứ Ôn Thịnh Tề kiên nhẫn nuốt xuống miếng ớt xanh cuối cùng, thở phào: “Anh, em ăn xong có thể nói chuyện chưa? Vừa rồi em muốn hỏi anh, em nghe nói con trai thứ Phương gia là Phương Dương mới về nước không lâu, vài năm gần đây Phương gia ở nước ngoài phát triển không thuận lợi, chắc là muốn mượn cơ hội này khai thác nghiệp vụ quốc nội đi?”

Ôn Nhiễm Nhiễm mặc dù không thạo về thương nghiệp của gia tộc, nhưng cô bé là một tay giỏi buôn chuyện: “Em nghe nói Phương gia và Cố gia từng là bạn cũ, mấy năm trước nghe đồn còn có hôn ước, nhưng mà sau khi trưởng tử Phương Nhạc qua đời, việc này không được nói đến nữa.”

“Em còn nghe được một tin tức nhỏ, đồn rằng con thứ Phương gia là Phương Dương thích Cố Lẫm, nhưng vị Cố thiếu gia này lại thích người anh là Phương Nhạc, sau này người anh qua đời, Phương Dương vẫn theo đuổi Cố Lẫm, nhưng mà đau lòng vì bị từ chối, đành phải đi nước ngoài.”

Ôn Thịnh Tề: “Anh à, nếu như Phương gia thật sự thành thông gia với Cố gia, tiến quân vào giới giải trí chia chén canh, nói không chừng sẽ áp đảo tập đoàn Thiên Hà chúng ta, việc này chẳng lẽ anh không để ý sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Ôn Nhiễm Nhiễm sợ thiên hạ bất loạn: “Phương gia và nhà chúng ta cũng coi như môn đăng hộ đối, em nghe nói Phương Dương diện mạo tuy rằng không bằng anh trai hắn, nhưng mà cũng thanh tú, có tri thức hiểu lễ nghĩa, không bằng thừa dịp Cố thiếu gia chưa chấp nhận anh ta, anh chủ động tiến tới cưới anh ta về.”

Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng đặt chén nước vào giữa đĩa lót chén, dùng khăn ấm lau lau tay, thản nhiên cài lại cổ tay áo: “Các em rất quan tâm chuyện hôn nhân của anh?”

Em trai lập tức mặt mày hớn hở: “Đương nhiên, anh chính là người đã một tay nuôi lớn hai đứa em, bọn em không quan tâm anh thì quan tâm ai?”

Cô gái nhỏ gật đầu phụ họa: “Anh nhìn anh đi, khi bọn em còn bé anh bận chăm sóc bọn em, không rảnh yêu đương, lớn lên rồi phải gánh vác công ty, càng bận muốn chết, sang năm là anh sẽ ba mươi tuổi rồi, đừng nói tới bạn trai bạn gái, mà ngay cả đối tượng mờ ám cũng không có một người! Nếu cứ như vậy, nói không chừng sẽ có người nghi ngờ có phải anh có tật xấu nào hay không đấy.”

“Thần tượng Lâm Dư Tình của em tuổi cũng xấp xỉ anh mà mỗi tháng lại có một hồng nhan, ba tháng một lam nhan, anh có nhiều tiền hơn anh ấy, bề ngoài cũng chẳng kém gì, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?”

Ôn Duệ Quân cười như không cười liếc qua cô bé một cái: “Anh trai cũng rất quan tâm các em —— về việc học.”

Một đôi anh em trong nháy mắt nghẹn lời, vẻ tươi cười từ từ cứng lại.

Đuôi mắt Ôn Duệ Quân cười thành một nét bút thâm thúy, giọng nói lập tức trầm xuống: “Việc học còn chưa hoàn thành, đã lười biếng đi lo việc khác, giáo viên của hai em đã gọi cho anh, gần đây hai em không chuyên tâm vào việc học nữa nhỉ, thành tích có vẻ còn đi xuống.”

“Anh cũng đã nói với các em rất nhiều lần, đừng bao giờ ỷ vào ngoại lực giúp đỡ, làm người phải như thế, làm sự nghiệp càng phải như thế.”

“Còn nữa Ôn Nhiễm Nhiễm, bàn tán chuyện sinh hoạt cá nhân của người ngoài có phải là hành vi nên xuất hiện ở một thục nữ có tu dưỡng không?”

Hai người bị răn dạy một trận, biết điều, vùi đầu không nói lời nào.

Ôn Duệ Quân im lặng nhìn bọn họ một lúc lâu, cho đến khi vẻ trách cứ ở đáy mắt rút xuống mới khoát tay ý bảo bọn họ rời đi.

Thư kí Ngô lặng yên không một tiếng động đi vào phía sau y, mang tới một tập văn kiện: “Ôn tổng, ghi chép ở hội nghị hôm nay.”

Ôn Duệ Quân nhanh chóng xem qua một lần hàng chữ in nho nhỏ, ánh mắt trầm lắng như nước, đầu ngón tay thon dài dừng lại bên cạnh trang giấy: “Là tôi rất nghiêm khắc sao?”

Thư kí Ngô nhẹ giọng nói: “Ôn tổng cũng là xuất phát từ lòng trân quý đối với tiểu thiếu gia và tiểu thư.”

Ôn Duệ Quân xoa xoa ấn đường, một cái bóng nhỏ hiện ra dưới ánh đèn trần: “Cha mẹ rời khỏi Ôn trạch quá sớm, ông nội đi rồi, tuy rằng tôi hết sức chiếu cố bọn nhỏ, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể thay thế vị trí của mẹ, ngôi nhà này vẫn không đầy đủ.”

Thư kí Ngô cười cười: “Anh cả như cha, chị dâu cả như mẹ, tương lai sẽ ổn thôi.”

Ôn Duệ Quân khép lại văn kiện, nhắm mắt, trải qua phút suy tư ngắn ngủi, không nhanh không chậm mà nói:

“Điều tra hướng đi gần nhất của Phương gia, còn cả phẩm tính bộ dạng của tay thứ tử kia, mặt khác, nếu hai nhà Phương, Cố thật sự có ý làm thông gia, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sớm, ứng phó thị trường chứng khoán dao động.”

Thư kí Ngô gật gật đầu: “Tôi hiểu.”

TV vẫn đang phát lại bản tin về tập đoàn Cố thị.

Ôn Duệ Quân mới vừa rồi chuyên chú dùng cơm tối nên không để ý, hiện tại rảnh rỗi tùy ý quét hai mắt qua, ánh mắt dừng lại tại hình ảnh cuối cùng “bảo vệ” che chở Cố Lẫm rời đi.

Ôn Duệ Quân cụp mi mắt xuống, có chút xuất thần, xác thực có vài phần giống như đã từng quen biết.

※※※

So với những người có tâm tư khác bên ngoài màn hình trực tiếp, giờ này khắc này, tại hiện trường phòng hội nghị hiệp đàm tại khách sạn Bác Sơn, Cố Lẫm bị mọi người vây tròn xung quanh, bị máy quay chiếu thẳng càng có cảm giác không tốt lắm.

Dược lực mạnh khiến cho đầu óc của anh chậm chạp, bước đi phù phiếm, trọng tâm bất ổn, nếu không có Thương Hành không biết từ chỗ nào chui ra đúng lúc đỡ lấy, chỉ sợ anh đã làm trò cười cho thiên hạ trước mắt bao người rồi.

Thương Hành đưa một bàn tay vững vàng nâng cánh tay của anh, một bàn tay thong thả dùng lực ngăn cách phóng viên chung quanh, trên mặt treo nụ cười hiền lành: “Chư vị ngại ngùng, phỏng vấn đã kết thúc, thỉnh nhường một chút.”

Lời giải thích trong miệng hắn quá mức thuận lý thành chương, mọi người không một ai phát giác vị “bảo vệ” này bất thường.

Nhận ra hắn đầu tiên chính là trợ lý A Mạc, A Mạc hoảng sợ —— Thương Hành còn muốn làm trò thiêu thân gì nữa?!

A Mạc đang chuẩn bị xông lên cứu ông chủ nhà mình ra, đã thấy Cố Lẫm mặt trầm như nước, không nói được một lời mà túm chặt cánh tay Thương Hành, bước ra ngoài theo hắn như bị trúng tà, không có ý đuổi người đi chút nào.

A Mạc giật thót tim, ánh mắt bối rối đảo quanh giữa Thương Hành và Cố Lẫm, thật sự không thể nắm bắt được thái độ của ông chủ với “tình nhân” bí mật này rốt cuộc là thế nào, sao cứ thay đổi ngang ngược vậy?

Các phóng viên vẫn nhiệt tình bám theo Cố Lẫm ùn ra đến tận cửa hội trường, may mắn A Mạc đã nhờ các vệ sĩ đứng chắn đoàn người lại, để ông chủ có thể thuận lợi thoát thân.

Tháng máy lớn ở giữa hành lang mãi vẫn không có người đi xuống, hai người đành đứng đợi tại cửa, Cố Lẫm đã ướt đẫm một tầng mồ hôi mỏng, từ sau tai lên đến hai gò má đều ửng hồng.

“Tại sao là cậu?” Anh siết chặt tay Thương Hành, ánh mắt ép thẳng qua, thanh âm khàn đến không thể tưởng tượng nổi.

Ánh mắt Cố Lẫm đỏ lên một tầng nước mắt, đối với Thương Hành mà nói không hề có lực sát thương.

Hắn đau lòng mà nhìn cổ tay mình bị nặn ra một vệt hồng, bất đắc dĩ nói: “Cố tổng, thay vì hỏi việc này trước, không bằng nhanh chóng nói cho tôi biết số phòng của anh, bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có người đi qua, khách sạn Bác Sơn là sản nghiệp của gia đình anh, hẳn sẽ luôn để cho anh một phòng.”

Thương Hành miệng quạ đen còn chưa dứt lời, một phóng viên trẻ đã lao tới bên cạnh, ngực đeo máy ảnh, không biết là do A Mạc để cho cá lọt lưới hay chỉ là chó săn chạy theo đuôi Lâm Dư Tình.

Cố Lẫm lúc này mẫn cảm một cách dị thường với âm thanh mở nắp ống kính, thần kinh căng thẳng cao độ, vô luận là bị chụp lại trạng thái không tốt hay là tư thế ái muội với Thương Hành, đều không phải chuyện gì tốt.

Hạt mồ hôi to như hạt đậu nghiêng theo mặt chảy xuống, một bóng đen bỗng nhiên bao phủ lên, Cố Lẫm sửng sốt, là Thương Hành che cho anh.

Đèn báo thang máy đúng lúc này sáng lên, cửa thang máy mở sang hai bên.

Thương Hành đột ngột nâng cao thanh âm, thần tình kinh ngạc: “Lâm Dư Tình lão sư?”

“Lâm ảnh đế? Ở chỗ nào? Ở chỗ nào đâu?” Phóng viên trẻ tuổi nhất thời lộ sắc mặt vui mừng, giơ máy chụp hình cao lên một nửa, theo bản năng hướng theo tầm mắt cuả hắn quay đầu nhìn tới.

“Kìa, ở chỗ ấy, hội trường bên cạnh, tôi thấy anh ta vừa mới đi vào.” Thương Hành tùy tay chỉ một phương hướng, làm như không có việc gì mà đỡ Cố Lẫm đi vào thang máy, nhanh chóng ấn đóng cửa.

“Chỗ nào đâu? Sao tôi không phát hiện…” Chờ phóng viên kia lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn, phía sau trống rỗng, làm gì có ai?

※※※

Thang máy dừng lại ở tầng trên cùng, tầng lầu này chỉ có dãy phòng, để đảm bảo riêng tư, các cửa phòng hai bên được xếp so le nhau, bên ngoài ô cửa kính ở cuối dãy là một bể bơi lộ thiên lớn.

Hành lang an tĩnh đến vô cùng, Thương Hành cầm thẻ của Cố Lẫm mở cửa phòng, để nam nhân ý thức đang mơ hồ lên ghế sa lông bằng da.

Chốc lát sau, Cố Lẫm toàn thân thấm mồ hôi miễn cưỡng mở mắt ra, Thương Hành đang ở trong phòng tắm mở nước chảy vào bồn, tiếng nước chảy rào rào kích thích màng nhĩ của anh.

Cố Lẫm yếu ớt tựa cả người vào lưng sô pha, cơ thể như đang bị lửa đốt, đôi tay anh run rẩy cố gắng kéo caravat và nút áo ra ——anh rõ ràng đã cố tránh mặt Thương Hành, vì sao người này cứ luôn xuất hiện vào những lúc không thể ngờ được?

“Cố tổng, nước sẵn sàng rồi. Đừng lo, anh sẽ thoải mái nhanh thôi.” Thương Hành xắn cổ tay áo lên, hai cánh tay đỡ nam nhân đứng lên, đi từng bước một về hướng phòng tắm.

Cố Lẫm bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Thương Hành, lòng đơn giản nghĩ, ngủ thì ngủ đi, dù sao cũng là người này tự dâng thân đến cửa, không phải là do anh cường ép.

“Bây giờ cậu muốn rời đi còn kịp, đừng tưởng rằng làm ra loại chuyện này, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

Giọng Cố Lẫm khàn khàn lại trầm thấp, Thương Hành nghe thấy, trên đầu hắn chậm rãi toát ra một cái dấu chấm hỏi, hắn buông hai tay ra, rầm rầm ——

Cố Lẫm trở tay không kịp ngã vào trong bồn tắm lớn, giống như ngã vão biển sâu mờ mịt, anh uống phải hai ngụm nước, bị nước lạnh kích thích đến rùng mình: “Hắt —— xì —— ”

Cố Lẫm ướt sũng người, nhưng cũng thanh tỉnh một chút, anh mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn Thương Hành —— tên này… Dám để anh ngâm nước lạnh?!

Có lẽ là lương tâm của Thương Hành chợt xuất hiện, hắn mang một ấm thủy tinh đựng nước sôi đến trước mặt Cố Lẫm, dùng ánh mắt hiền hòa yêu thương nhìn anh: “Cố tổng, nếu còn không thoải mái, nhớ phải uống nhiều nước ấm.”

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm: Có bản lĩnh cue tôi, có bản lĩnh để tôi lên sân khấu đi!