Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 65




Dung Trí bỗng nhiên quay đầu lại, Ôn Duệ Quân cắm một tay trong túi áo măng tô, ánh mắt hiện lên vẻ thương hại điềm đạm.

Ôn Duệ Quân chậm rãi tới trước mặt Thương Hành, thay hắn xách hành lí lên: “Đi thôi, xe chờ ở dưới, anh đưa em tới.”

Hắn kéo tay Thương Hành qua, lực kéo thong thả lại kiên định, Dung Trí chỉ bắt được vào hư không, nắm tay cứng đờ giữa không trung, tầm mắt vẫn dán chặt vào người Thương Hành.

“Dung Trí…” Thương Hành nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, dường như nói cái gì cũng xấu hổ.

Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ nói: “Cảm ơn anh lúc trước đã vươn tay giúp đỡ, nhưng chuyện này, và chuyện kia là hai chuyện khác nhau…”

“Đừng nói.” Dung Trí thất vọng mà rũ mắt xuống, hít sâu vào một hơi, cười miễn cưỡng: “Chúc mừng tân gia, anh không tiễn em.”

Dừng một chút, lại thêm: “Anh đã nói, anh sẽ lui về phía sau, nếu em hy vọng như vậy.”

Thương Hành dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, chỉ biết im lặng, trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm giác như chính mình đã gây ra tội ác tày trời.

Đèn hành lang tái nhợt tỏa xuống đỉnh đầu Dung Trí, áo sơmi trên người mỏng manh, anh gần như bị ép thành một tờ giấy trắng, dưới chân nhẹ bẫng không còn sức lực, trong lòng lại như bị một ngọn núi đè nặng, nặng đến thở không ra hơi.

Thật lâu sau, anh nhắm mắt lại, tay nắm chặt thả hai bên người dần buông ra.

—— không sao, nhất định là Ôn Duệ Quân mê hoặc em, anh lại tha thứ cho em thêm một lần.

Một lần cuối cùng.

※※※

“Kim Linh Uyển, số 23 đường Chiêu Dương, nhà số 18 khu 3.” Thương Hành ngồi ở ghế sau, báo một chuỗi địa chỉ cho thư kí Ngô.

Đó là nhà mới hắn vừa mua, khu vực xung quanh đều là những khu biệt thự số một số hai.

Ôn Duệ Quân lộ ra vẻ tiếc nuối trong mắt: “Hà tất phải phiền như thế, trang viên của anh còn rất nhiều phòng trống, Nhiễm Nhiễm cả ngày đều nói trong nhà lạnh lẽo.”

“Lạnh lẽo? Nhà anh có nhiều người hầu như vậy, em cảm thấy anh hiểu sai chữ lạnh lẽo rồi.” Thương Hành lười biếng dựa vào trong lưng ghế,liếc xéo góc nghiêng khuôn mặt Ôn Duệ Quân.

Hắn vươn tay nắm chặt caravat Ôn Duệ Quân, kéo kéo, ngồi sát vào nói: “Biết vì sao em chọn chỗ kia không?”

Ôn Duệ Quân nắm chặt tay hắn, ôm hai tay trong lòng bàn tay: “Chỗ kia điều kiện cũng là hạng nhất, tính an toàn và riêng tư đều rất tốt, chỉ là hơi nhỏ.”

“Không không không.” Thương Hành nhếch môi mỉm cười: “Bởi vì gần công ty, buổi sáng có thể ngủ thêm một lát. Từ nhà anh lái xe đến phải mất tận một giờ.”

Ôn Duệ Quân: “…”

Y không nói gì, một lát sau chậm rãi mở miệng: “Kỳ thật nếu nói nhanh, anh đến phố Tài Chính còn nhanh hơn.”

Thương Hành: “?”

Ôn Duệ Quân mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn: “Muốn biết? Đưa lỗ tai lại đây.”

Thương Hành buồn cười liếc nhìn y một cái, lòng ngầm hiểu đưa lỗ tai đến bên miệng y, trên má quả nhiên xuất hiện một đôi môi mềm mại, trăn trở hôn qua vành tai, nhẹ nhàng ngậm lấy:

“Bởi vì, anh có trực thăng riêng.”

Thương Hành: “…”

“Người bị hại” bị lừa vào tròng cười lạnh một tiếng, lòng nổi giận, sinh ra ý xấu, dùng sức đè lên vai Ôn Duệ Quân, nhắm ngay vào khuôn mặt cười như không cười kia, hung hăng áp lên.

Vách ngăn bằng kính màu xám ngăn cách ghế trước và ghế sau, chia hàng ghế sau thành một không gian riêng tư nhỏ hẹp.

Ôn Duệ Quân bị Thương Hành chống tay lên, giam cầm giữa cửa sổ xe và lưng ghế, đuôi mắt hàm tiếu, hai tay leo lên cổ hắn, vừa dung túng vừa cưng chiều nghênh đón Thương Hành hung mãnh mút hôn.

Lực tay và eo Thương Hành rất mạnh, Ôn Duệ Quân gần như chỉ có thể bị động ngửa đầu ra sau, để lộ ra cổ họng yếu hại.

Hơi thở nóng rực và tiếng hít thở dồn dập đan vào nhau, ướt át dính dớp giữa môi răng.

“Ôn tiên sinh, tại sao anh lại hư hỏng như vậy? Hửm?” Thương Hành dùng chóp mũi cọ gò má y, nâng cằm y lên cao cao, nhẹ nhàng gặm cắn mảnh da thịt mong manh yếu ớt cong lên giữa cần cổ.

Môi răng truyền đến rung động từ tiếng cười nhẹ: “Em đừng nói oan cho người tốt.”

“Người tốt?” Thương Hành hạ giọng, dùng ngón tay nới lỏng nút caravat của y, dọc theo áo sơmi mở từng nút: “Anh luôn luôn biến thành thanh chắn chen ngang giữa em và người bên ngoài rất đúng lúc, nói vài câu đã đả kích người khác không biết phải nói lại cái gì, còn ngại bọn họ chưa đủ tan nát cõi lòng.”

Ôn Duệ Quân đè lại cánh tay gây sự của đối phương, đuôi mắt bay lên vẻ thản nhiên: “Đối xử với đối thủ phải lãnh khốc vô tình, nếu không chính là tàn nhẫn với bản thân.”

Thương Hành làm bộ làm tịch mà thở dài: “Nếu là người khác thì, em nhất định sẽ hao tổn tâm trí, tránh đi càng xa càng tốt, không biết vì sao, là anh nói, em lại không tức giận mà còn có chút cao hứng, anh nói xem, có phải tội anh quá lớn không thể tha hay không, đại đại hư hỏng?”

Ôn Duệ Quân bình tĩnh nhìn hắn một chốc, bỗng nhiên ôm chặt eo đối phương, lòng bàn tay nóng rực, môi nóng bỏng như nhũn ra, lồng ngực nhảy nhót reo hò.

Nụ hôn vừa bốc lửa vừa động tình, trên ghế sau chật hẹp, trong an tĩnh có thể nghe thấy vài tiếng thở khẽ cùng tiếng vải vóc ma sát vào nhau.

“Chỉ cần có thể thắng được em, hư hỏng cũng thành không hỏng.”

Ôn Duệ Quân vuốt ve mặt Thương Hành, khàn khàn giọng: “Chúng ta đánh cược nhiều lần như vậy, đều là em thắng, bây giờ, rốt cuộc đến phiên anh hòa một ván, có phải hay không?”

Thương Hành cười nhẹ: “Phải phải phải, Ôn tiên sinh của em lợi hại, được chưa?”

※※※

Linh Sơn là một bộ phim hài hiện thực truyền cảm hứng, không cần có nhiều cảnh quay hoành tráng, không cần dùng nhiều tiền cho kĩ xảo đặc biệt và hậu kì, chi phí dễ kiểm soát, đúng là một trong những nguyên nhân làm Thương Hành lúc trước xem trọng nó.

Hơn nữa chi phí lớn nhất sẽ là dành cho việc quảng cáo, thứ mà mình hoàn toàn nắm giữ trong tay, phàm là có cốt truyện nổi bật và diễn viên chính có thực lực, chính là một cuộc mua bán kiếm bộn không lỗ, khác biệt chỉ là kiếm mấy lần.

Hiện giờ dự án đã vào tay Phương Dương, lại bị Thương Hành và Cố Lẫm cùng nhau giật dây, cộng thêm một nhà sản xuất không biết tên họ mình là gì tham gia lừa dối, cầu một cái giá thù lao trên trời cho đội hình diễn viên chính.

Nếu là Lâm Dư Tình diễn thì không sao, cố tình diễn viên chính lại là Triệu Vũ Sanh một kẻ quá tự cao, không bỏ xuống được hành trang thần tượng, kịch bản dưới yêu cầu của cậu ta đã hoàn toàn thay đổi, nam chính từ một thanh niên chất phác đã biến thành một cậu đẹp trai giả làm tội phạm ba lần quay mới chọn được một lần.

Chỉ qua ba bốn tháng, Linh Sơn chính thức đóng máy.

Để xứng đáng với kì vọng được ăn cả ngã về không này, ngân sách lại không ngừng đổ thêm vào cái hố quảng cáo sâu không đáy, vì mong muốn kiếm được tỉ lệ lãi gấp mười lần ở phòng bán vé, còn nhờ rạp chiếu phim sắp xếp cho số xuất chiếu đứng đầu so với những phim cùng kì, ngoài ra còn nhường lợi ích cho rạp chiếu phim.

Số tiền cuối cùng mà Phương Dương nện vào Linh Sơn gần như là một con số trên trời.

Trong lúc này, biểu hiện của Thương Hành an tĩnh dị thường, vừa không có nóng lòng đi tìm kiếm một bộ điện ảnh mới có thể giao chiến cùng với Linh Sơn, cũng không đi tìm đoàn phim gây phiền toái.

Mà ngay cả khi đoàn phim mua thủy quân không ngừng khơi mào tạo đề tài gây chiến giữa hai bên, công ty Chúng Sinh cũng ứng phó không nóng không lạnh, thỉnh thoảng mới thò đầu ra, gợi nhắc cảm giác tồn tại của chính mình.

Theo ngày công chiếu Linh Sơn sắp tới gần, lăng xê càng ngày càng hung mãnh, kể cả Chúng Sinh, tập đoàn Cố thị và các nhân sĩ trong ngành đều dâng cao kỳ vọng, khiến cho cổ phiếu Hoài Mộng nước lên thì thuyền lên.

Ngay lúc lòng tự tin đối với bộ phim này của Phương Dương tăng đến cực hạn, nắm chắc chín phần về doanh thu phòng vé, ngàn vạn không ngờ tới, một đường sấm sét đánh giữa trời quang bổ vào đỉnh đầu của cậu ta!

“Anh nói cái gì? Linh Sơn không được duyệt?” Phương Dương đứng bật dậy sau bàn làm việc, cơ thể căng cứng không tự chủ nghiêng về phía trước, bám chặt vào cạnh bàn, bút kí tên trong tay lạch cạch rơi xuống mặt đất, không một ai chú ý.

Phương Dương trầm xuống: “Tại sao có thể như vậy? Đề tài và kịch bản rõ ràng không có bất cứ vấn đề gì!”

Tống sản xuất gấp đến độ mặt mũi đầy mồ hôi: “Phương tổng, cậu xem trước cái này một chút, tôi vừa lấy được tin khẩn cấp, là Triệu Vũ Sanh xảy ra vấn đề!”

Phương Dương nhận cái túi giấy, nghi hoặc mà nhíu mày: “Triệu Vũ Sanh, anh ta có thể xảy ra vấn đề gì? Giỏi lắm bị bắt quả tang chân đạp hai thuyền, anh ta cũng chưa công khai quan hệ…”

“Vấn đề này nghiêm trọng hơn nhiều!” Khuôn mặt Tống sản xuất nhăn vào thành một nắm, gần như suýt khóc lên: “Triệu Vũ Sanh thường đến hộp đêm, nghe nói cảnh sát nhận được báo cáo đã đi tới kiểm tra!”

“Ngay nửa đêm hôm qua! Những người khác cũng bị đưa đi! Sáng sớm nay tôi nhận được tin tức chính xác liền bật người tới tìm cậu!”

Phương Dương toàn thân mơ hồ, ngón tay lấy ảnh chụp trong túi không thể kiềm chế mà bắt đầu phát run, cậu lật xem từng tấm, ảnh chụp ban đêm không được sắc nét, nhưng mơ hồ nhìn ra góc mặt bên của Triệu Vũ Sanh.

Phương Dương càng xem càng nhăn mày, tức giận và thấp thỏm luân phiên hiện lên trên mặt.

“Triệu Vũ Sanh điên rồi? Anh ta không biết việc này một khi bị lộ ra ngoài là hủy cả đời nghệ sĩ sao?”

Tống sản xuất cười khổ: “Trong nhóm nghệ sĩ vốn có nhiều chuyện bát nháo, kì thật ngày trước cũng có vài lời đồn, nhưng chỉ là tin đồn thất thiệt, tôi cũng không quá để ý.”

“Triệu Vũ Sanh có quốc tịch Canada, trước kia ở bên đấy vài năm, bên đấy chuyện này không trái pháp luật, nhưng ai biết, anh ta sẽ kiêu ngạo như vậy, cũng không biết có phải do gần đây quá nổi hay không, cứ… Thật không biết tại sao cậu ta lại không cẩn thận loại chuyện thế này, để bị người báo cáo!”

Phương Dương gần như phát điên, đập bàn một cái: “Anh ta tự hủy diệt thì thôi đi, cư nhiên lại làm liên lụy chúng ta ngay lúc mấu chốt! Thật là đáng chết!”

Nữ thư ký đúng lúc này đi vào, vội vã đẩy cửa: “Không hay rồi, Phương tổng, chuyện Triệu lão sư bị bắt giữ đã phanh phui đầy trên mạng, hiện tại bên ngoài đã truyền ra xôn xao, mọi người ai cũng biết, rạp chiếu phim gửi tin yêu cầu hủy chiếu Linh Sơn! Chúng ta phải làm như thế nào?”

Tống sản xuất sau lưng đổ đầy mồ hôi: “Có lẽ, là một hiểu lầm thôi? Hay là, chúng ta lại tìm diễn viên khác, xóa hết cảnh của cậu ta đi, quay lần nữa?”

Phương Dương lung lay, chân mềm nhũn, tê liệt ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt trắng bệch:

“Không có ý nghĩa, tôi đã kí hợp đồng đánh cược với Cố Lẫm, không còn thời gian cũng không còn nhiều tài chính để quay lại phim nữa… Tại sao có thể như vậy… Rõ ràng đã nắm chắc! Rõ ràng vịt đã tới miệng!”

“Lúc trước ngàn vạn lần không nên mời cậu ta diễn chính, lần này thì tốt rồi! Dự án mấy trăm triệu! Trực tiếp đổ sông đổ biển!”

Phương Dương lớn tiếng quát hỏi Tống sản xuất: “Còn không phải bởi vì lúc trước anh kiên trì muốn ký với anh ta! Anh cũng biết rõ anh ta có vấn đề, có phải anh cố ý bẫy tôi hay không?”

Tống sản xuất biến sắc, cũng phát giận: “Không phải! Tôi đây còn không phải là vì thấy Thương tổng và Cố tổng đều tranh nhau cướp đoạt cậu ta, hơn nữa Lâm Dư Tình không chịu diễn, Triệu Vũ Sanh lúc ấy nhân khí cao nhất! Hơn nữa, cũng là do cậu đồng ý, tại sao cậu có thể thấy vừa xảy ra chuyện thì vứt bỏ như thế!”

Phương Dương trầm mắt, không nói với gã nữa, quát nữ thư ký: “Nhanh đi liên hệ Cố Lẫm! Anh ấy đầu tư vào Hoài Mộng 1 tỷ, hiện tại quan hệ của chúng ta là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn.”

Nữ thư ký không có hành động, ấp úng, ánh mắt lóe lên.

Phương Dương lòng lại trầm xuống: “Còn có chuyện gì đồng thời nói, không cần ấp a ấp úng!”

Nữ thư ký nuốt nước miếng, nói: “Vừa nhận được tin tức, Cố tổng lâm thời bán tháo cổ phiếu của công ty chúng ta lúc đạt điểm cao nhất, hiện giờ đã rời… Hiện tại, cổ phiếu công ty bắt đầu ngã giá…”

Hai mắt Phương Dương đột nhiên trừng lớn, trong chớp mắt đầu óc hiện ra những chỗ khác thường, vì sao Thương Hành bị đoạt dự án cũng không lập tức phản kích, vì sao Cố Lẫm lại chủ động hợp tác cùng cậu…

Cậu xanh mặt, môi run rẩy, nói không ra lời: “Thương Hành… Cố Lẫm… Biến, cút cho tôi, toàn bộ các người cút ra ngoài cho tôi!”

※※※

Ở thời đại tin tức lan truyền bằng tốc độ bùng nổ này, gần như không có gì lan truyền nhanh hơn tin đồn xấu.

Nguyên một ngày, Phương Dương như kiến bò trên chảo nóng tìm hiểu tin tức chung quanh, nhưng kết quả nhận về càng khiến tâm tình của cậu trở nên đau xót, việc Triệu Vũ Sanh xong đời là ván đã đóng thuyền, Linh Sơn cũng không có khả năng chiếu, chỉ còn mỗi cái đáy hòm để tới.

Giờ phút này cậu đã sớm không còn tâm tư nghĩ tới điện ảnh, chỉ mỗi việc cổ phiếu công ty ngã giá cũng đã đủ làm cho cậu sứt đầu mẻ trán, chớ nói gì đến còn có hợp đồng đánh cược như khóa đoạt mệnh của tập đoàn Cố thị.

Nếu không có cách ổn định cổ phiếu, ổn định tâm trạng nhóm cổ đông, chờ đợi cậu chỉ có một con đường phá sản.

May mắn duy nhất của Phương Dương chính là, đại quyền quản lí công ty vẫn còn nằm trên tay cậu, chỉ cần công ty vẫn thuộc về cậu, sẽ có hy vọng Đông Sơn tái khởi, nếu thật sự cùng đường, chỉ có thể cầu cứu công ty mẹ là tập đoàn Phương thị…

Chỉ là vừa nghĩ tới hướng đi không rõ ràng của tài chính, Phương Dương cắn răng, lập tức bỏ ngay suy nghĩ này, không được, quyết không thể bại lộ việc vợ chồng họ Thương!

Phương Dương lấy lại bình tĩnh, lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, tiếp tục đi về phía phòng họp.

Hôm nay là ngày công ty mời dự họp đại hội cổ đông, đại hội sẽ yêu cầu cậu giải thích tình hình cổ phiếu ngã giá thấp hơn cả giá phát hành, đồng thời hoàn thành trách nhiệm trong thỏa thuận đánh cược với tập đoàn Cố thị, chuyển nhượng 30% cổ phần.

May là trong tay cậu còn nắm 40%, vẫn chiếm đầu to như cũ, những cổ đông nhỏ khác có lật cũng không lên nổi sóng gió.

Lúc cậu bước vào phòng họp, không khí bên trong nghiêm trọng dị thường, lặng ngắt như tờ.

Phương Dương vội vàng nhìn quét qua một cái, ánh mắt ngưng lại, Cố Lẫm quả nhiên cũng ở đây.

Cậu nắm thật chặt nắm tay, lại chậm rãi buông ra, sự phản bội của Cố Lẫm giống như một nhát dao nhọn đâm vào tim cậu, đến cả thở cũng mang theo mùi máu.

Phương Dương cười lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng chất vấn anh, lại thấy ghế chủ tọa mình thường ngồi hơi hơi chuyển động, để lộ ra một thanh niên đang ngồi ngay chính diện.

Phòng họp sáng ngời dưới ánh đèn, người kia mặt mày hàm tiếu, ngũ quan lập thể cùng đường nét như được nhà điêu khắc tỉ mỉ tạo thành, sắc mặt rạng rỡ, ngay cả các vị cổ đông đang ngồi cũng không nhịn được phải xôn xao.

Hắn ngồi vắt chéo hai chân dựa lưng vào ghế, tư thái tao nhã ung dung, một thân tây trang trầm ổn đen thuần, góc vai và vạt áo góc cạnh rõ ràng gọn gẽ, có vẻ sắc bén quá mức, khí thế bức người.

Trong chớp mắt thấy rõ đối phương, toàn thân Phương Dương bỗng nhiên rung mạnh, cả người giống như bị đinh đóng tại chỗ, sống lưng cứng ngắc không có cách nào nhúc nhích, không thể tin mà trợn to hai mắt, thậm chí trước mắt chốc chốc còn tối đen vào, gần như không thấy gì cả!

“Cậu… tại sao cậu lại ở chỗ này?!” Phương Dương rốt cuộc không kiềm nén được cảm xúc, rống lên: “Thương, Hành!”

Thương Hành bình tĩnh mà nhìn lại cậu ta, không có đứng dậy, chỉ làm một dáng tay với chị Lý đứng phía sau, người kia đã chuẩn bị văn kiện đầy đủ, mở ra trên bàn hội nghị.

“Phương tiên sinh, đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty của tập đoàn Cố thị, mặt khác còn có hợp đồng thu mua cổ phần quý công ty của công ty Chúng Sinh bên tôi, sau khi có được sự đồng ý của các vị cổ đông.”

Chị Lý đẩy kính mắt, ngữ điệu đều đều như một người máy không cảm xúc: “Hiện nay, số cổ phần mà Chúng Sinh chúng tôi nắm được tại giải trí Hoài Mộng, tổng cộng không nhiều không ít, vừa đúng 51%.”

Phương Dương há miệng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cả người run rẩy nói không ra lời.

Thương Hành lại làm dáng tay đừng lên tiếng, đạm cười nhạt nói: “Phương tổng có phải hay không đang lo lắng tôi lãng phí tiền, yên tâm đi, tôi mua cổ phiếu vào với mức giá thấp nhất.”

Phương Dương: “…”

____________________