Trước khi nhận được điện thoại của Thương Hành, Cố Lẫm đã đậu xe trước cửa tòa nhà trụ sở công ty Chúng Sinh.
Anh ngồi trong xe nhìn chằm chằm di động mà ngơ ngẩn cả người, vừa không dám đi lên lầu tìm Thương Hành tính sổ, cũng không cam lòng chịu rời đi như vậy.
Hoa hồng nằm trên ghế phó lái nhận hết vắng vẻ, bị chủ nhân cân nhắc dùng tư thế nào quăng vào thùng rác mà trông không quá chật vật.
Không biết qua bao lâu, di động đột nhiên điên cuồng rung lên, Cố Lẫm nhìn chằm chằm thông báo cuộc gọi trên màn hình, ngạc nhiên ước chừng khoảng ba giây, mới áp được nhịp tim đập quá mức sinh động về lồng ngực một lần nữa.
Cố Lẫm tận lực khống chế thanh âm của mình, thoáng đè thấp, khiến giọng nghe vững vàng như tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát: “Thương Hành? Lại làm sao thế? Tôi đang bận, em nói ngắn gọn thôi.”
Đầu kia điện thoại dừng một chút, mới truyền đến thanh âm mang chút ý cười của Thương Hành: “Đang bận gì thế Cố tổng? Tôi có việc quan trọng muốn thương lượng với anh, gặp tôi có tiện không?”
“Em muốn gặp tôi?” Cố Lẫm yên lặng nhếch khóe miệng, ánh mắt nhíu chặt bỗng chốc giãn ra, tiện tay chơi đùa đóa hoa hồng mềm mại, thanh âm nhẹ nhàng không ít: “Tôi đang họp, sẽ cố gắng kết thúc sớm rồi qua đón em.”
Thương Hành cười hai tiếng trầm thấp: “Không cần làm phiền, tôi sẽ tự đến.”
Cố Lẫm thầm hoảng hốt, anh cũng không ở công ty: “Em không cần đến đây, bên tôi sắp xong rồi, tôi lập tức đi —— ”
Cửa sổ xe đột nhiên bị gõ vang, ngoài cửa sổ có thêm một bóng dáng, Cố Lẫm ngạc nhiên quay đầu lại, đã thấy khuôn mặt tươi cười tức chết người của Thương Hành nhìn anh qua cửa số.
“Chà, Cố tổng, anh đến nhanh thật đấy.”
Cố Lẫm: “…”
Thương Hành thích thú mà nhìn Cố Lẫm biến sắc, từ cứng ngắc chuyển sang luống cuống, thoáng như thất thần mờ mịt, cuối cùng rốt cuộc thẹn quá thành giận mà hai bên tai hồng lên.
Quen biết anh ta lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên phát hiện, thì ra khuôn mặt Cố Lẫm cũng có lúc biểu cảm phong phú như thế.
Thương Hành có chút buồn cười: “Cố tổng, đã đến rồi, không bằng lên lầu ngồi một chút?”
Cố Lẫm quyết định cưỡng ép chính mình quên đi khúc nhạc đệm xấu hổ này, lạnh mặt mở cửa xe bên ghế phó lái: “Lên xe!”
Thương Hành biết nghe lời phải, thuận tiện bỏ hoa hồng vào ghế ngồi phía sau.
Khóe mắt Cố Lẫm nhìn chăm chú vào động tác của hắn, mím môi, động cơ khởi động, xe rời đi.
Lại một cái đèn đỏ, xe dừng lại, im ắng vi diệu tràn ngập bên trong xe chật hẹp.
“Cố tổng, anh…”
Thương Hành vừa mở miệng, đã bị Cố Lẫm chặn ngang, sắc mặt căng cứng của anh rốt cuộc nứt ra một cái lỗ, lớp son phấn tô trát tỉ mỉ vô lực bong ra từng mảng, để lộ nội tâm không muốn bị người biết.
Anh dùng sức nắm tay lái, tỏ ra vò đã vẻ không sợ rơi, nói: “Được rồi được rồi, tôi thừa nhận tôi đã sớm đến, đặc biệt tới tìm em, hoa hồng cũng tặng cho em, được chưa?”
“Không phải chỉ là giấy vay nợ chứ gì, nhất định phải vội vàng kêu ca ngay lập tức muốn đến lấy à? Bình thường cũng không thấy em tích cực chủ động tới tìm tôi như vậy.”
Như một cái súng máy vừa trút xong làn đạn, Cố Lẫm nói xong lập tức ngậm miệng, cực lực áp chế cảm xúc lộ ra ngoài.
Anh bình tĩnh, nhìn chằm chằm không chớp mắt cái cần gạt nước bên ngoài kính chắn gió phía trước, toàn thân như chuẩn bị chờ đợi hình phạt được phán quyết, cơ mặt hai bên rất căng thẳng.
Thương Hành không nói gì một khắc, ho nhẹ một tiếng, nói: “Cố tổng, không phải tôi tới hỏi anh lấy vay nợ.”
“Tôi chỉ biết em…” Cố Lẫm phút chốc dừng lại, quay sang, kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Em nói cái gì?”
Thương Hành dù bận vẫn ung dung tựa vào trong lưng ghế, cười mỉm nói: “Tôi muốn nói chuyện làm ăn với anh.”
Đáp án này tuy rằng không phù hợp với kì vọng trong lòng Cố Lẫm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, anh nhíu mày: “Chuyện làm ăn gì?”
※※※
Gần tới chạng vạng, hai người dùng cơm tại một nhà hàng gần đó.
Tà dương từ cửa sổ toàn cảnh lan tới tấm vách gỗ khắc hoa mộc lan ngăn cách khoang ghế dài, chiếu trên góc mặt bên lạnh lùng của Cố Lẫm.
Anh thưởng thức ly chân dài trong tay, đợi Thương Hành nói tiếp.
Lúc hắn nói năng cẩn trọng, tự nhiên mang vẻ lãnh đạm và tránh xa người ngàn dặm, khóe môi thỉnh thoảng cong lên một chút, có ý giễu cợt hơn là mỉm cười.
Giờ phút này, Cố Lẫm rũ mi mắt chăm chú nhìn chén rượu, sắc rượu đỏ thẫm xoay trong trong ly sáng láng, thành ly phản chiếu hình ảnh gương mặt Thương Hành ngồi đối diện, được ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua hai má.
Thương Hành: “Lần trước dự án bị Phương Dương cướp đi, chẳng lẽ anh cứ định để mặc như vậy?”
Cố Lẫm nhíu mày: “Không lẽ em còn muốn giành lại? Việc đó không có khả năng. Nếu em không cam lòng, tôi có thể lại tìm dự án khác cùng nhau làm.”
Thương Hành lắc đầu: “Không, tôi hoàn toàn không có ý định này.”
Cố Lẫm: “Vậy em muốn làm như thế nào?”
Thương Hành một tay vuốt cằm, tươi cười ấm áp: “Tôi muốn lấy danh nghĩa của anh, đầu tư cho Hoài Mộng, sau đó chúng ta liên thủ đầu cơ giá cổ phiếu Hoài Mộng.”
Cố Lẫm ngẩn ra, dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên mà nhìn hắn: “Em có bị sốt không? Năm ngoái tôi mới hủy đầu tư, bây giờ em lại muốn truyền máu cho đối thủ cạnh tranh của mình?”
“Em hẳn biết tình hình tài chính của Hoài Mộng lúc này rất kém, còn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho Phương Dương? Em đang làm từ thiện sao?”
“Tôi rất tỉnh táo.” Thương Hành mở di động, kéo tới tư liệu mà chị Lý điều tra được: “Chính là bởi vì Phương Dương rất thiếu tiền, cho nên mới là một cơ hội tốt để đánh vào bên trong.”
Hắn dừng một chút, nói: “Phương Dương chắc chắn vô cùng cảnh giác tôi, cho nên tiền của tôi phải đi qua con đường của anh, rủi ro tôi sẽ gánh, thế nào?”
Cố Lẫm lắc đầu: “Tôi không để ý chút rủi ro ấy, nhưng tôi không rõ kế hoạch của em. Nếu lúc này em cho cậu ta một số tiền lớn, vừa vặn đem vào dùng cho Linh Sơn, sau đấy kiếm được đầy bồn đầy bát, coi như em có được chia một chút hoa hồng, cũng đâu có ý nghĩa gì?”
Thương Hành cười nhẹ ra tiếng: “Tôi chỉ sợ cậu ta không có tiền vốn làm Linh Sơn.”
Cố Lẫm nhíu mày: “Có ý gì?”
Thương Hành hơi ngồi thẳng, kể một mạch kế hoạch của chính mình…
※※※
Hai người nói chuyện, đã qua hơn nửa giờ.
Thương Hành đang nói tới miệng khô lưỡi khô, một chén nước ấm lặng thầm đúng lúc được đưa tới bên miệng hắn, Thương Hành sửng sốt, ngẩng đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt rũ xuống của Ôn Duệ Quân.
Ôn Duệ Quân mặc tây trang màu xám nhạt, áo măng tô vắt ngang qua khuỷu tay, thân hình cao ngất, đuôi mắt hàm tiếu, rất có vài phần thân sĩ hào hoa phong nhã ngày xưa, mà ngay cả tư thái đưa chén nước cũng tao nhã đúng mực.
“Thật là khéo, không ngờ gặp được hai vị ở đây, không ngại có thêm một đôi đũa chứ?”
Cố Lẫm tối sầm sắc mặt, lạnh như băng nói: “Rất, ngại! Ôn tổng đã nghèo đến mức phải đến địa bàn của người khác hóa duyên hay sao?”
(hình như ngày xưa sư đi xin tiền hay gọi là đi hóa duyên)Ôn Duệ Quân dứt khoát không nhìn Cố Lẫm, tầm mắt dừng trên mặt Thương Hành, mỉm cười: “Thương tổng, em nói đi?”
Thương Hành thấy sắc mặt cười như không cười của đối phương, tự nhiên chột dạ khó hiểu, hiếm thấy có chút lo sợ vì vô tình bị bắt gặp, hắn yên lặng kéo cái ghế bên cạnh ra cho y.
“Ôn… Sao anh lại tới đây?”
Cố Lẫm mẫn cảm mà chú ý tới sự biến hóa trong cách gọi của Thương Hành, lòng càng khó chịu, giận run cả người, nếu như ánh mắt có thể hóa thành mũi tên nhọn, bây giờ anh hận không thể khiến cho Ôn Duệ Quân nếm thử tư vị vạn tiễn xuyên tâm.
“Hai vị đang nói chuyện gì mà chăm chú vậy? Đồ ăn đầy bàn sắp nguội rồi.”
Ôn Duệ Quân trải khăn ấm ra chậm rãi xoa xoa tay, không coi mình là người ngoài chút nào, cầm đũa sứ trắng lên gắp một con tôm mập mạp, gọn gàng lưu loát lột vỏ, đặt thịt tôm trắng nõn nà vào bát của Thương Hành.
Cố Lẫm ngồi đối diện nhất thời nổi trận lôi đình, âm thầm hít một hơi, buồn bực yên lặng cắt một miếng thịt cừu, cẩn thận chấm vào nước sốt, đưa tới bát nhỏ trước mặt Thương Hành: “Mùa này không nên ăn tôm, không bằng nếm thử món đặc trưng của nhà hàng này.”
Ôn Duệ Quân và Cố Lẫm liếc nhau, một người tươi cười ôn nhã, một người lạnh lùng, chỉ trong một cái chớp mắt, đều không hẹn mà cùng liếc về phía Thương Hành.
Thương Hành cầm đũa bị kẹp ở giữa, run rẩy khóe miệng, đột nhiên cảm thấy một màn trước mắt hình như đã gặp ở đâu đó?
“Khụ.” Hắn buông đũa xuống: “Kỳ thật bọn em cũng nói chuyện gần xong rồi. Em cũng ăn no.”
Ôn Duệ Quân từ chối cho ý kiến mà gật gật đầu: “Vậy cũng tốt, chúng ta trở về.”
Cái gì mà “Chúng ta”?
Cố Lẫm dựng lông mày lên: “Không cần làm phiền, nếu tôi đưa Thương Hành tới đây, tôi tự nhiên sẽ đưa cậu ấy trở về. Ôn tổng mời tự đi. Tôi và Thương Hành còn có vài chi tiết cần bàn bạc thêm.”
“A, phải không?” Ôn Duệ Quân cũng không tức giận, gỡ khăn quàng màu nâu đậm trên lưng ghế dựa xuống, quàng lên cho Thương Hành, ngữ điệu mềm mại, dịu dàng nhẹ nhàng nói: “Cuối mùa xuân tiết trời rất lạnh, cẩn thận đừng để bị bệnh.”
Thương Hành nổi da gà đầy cổ, một phen giữ chặt tay Ôn Duệ Quân: “Để em tự làm.”
Cố Lẫm dán chặt mắt nhìn chằm chằm khăn quàng trên cổ Thương Hành, hận không thể đâm ra một cái hang động.
Ôn Duệ Quân không có cưỡng cầu Thương Hành rời đi cùng mình, chỉ thay hắn chỉnh chỉnh vạt áo, thản nhiên nói: “Hai người từ từ tán gẫu, anh ở bên ngoài chờ em.”
Thương Hành thấy bên ngoài trời lạnh giá, nào dám thật sự để Ôn Duệ Quân đợi lâu, bất đắc dĩ nói: “Cố tổng, hôm nay tạm đến đây đã, cụ thể công việc tôi sẽ bảo chị Lý liên hệ với anh.”
Cố Lẫm dưới tình thế cấp bách vội giữ chặt cổ tay của hắn: “Thương Hành…”
Thương Hành kinh ngạc liếc anh một cái: “Cố tổng còn có chuyện gì muốn bàn giao?”
Cố Lẫm nhất thời nghẹn lời, môi giật giật, khách ăn bốn phía đã chú ý tới động tĩnh bên này, ánh mắt như có như không quăng tới, Cố Lẫm như mọc gai sau lưng, cuối cùng chậm rãi buông tay ra: “Không có gì.”
Mắt mở trừng trừng nhìn hai người rời đi, Cố Lẫm một lần nữa ngồi về trong ghế, đối mặt mới một bàn đồ ăn nguội lạnh, đưa tay lên che khuất đôi mắt, bên môi chỉ còn nụ cười khổ vô tận.
※※※
Trong xe mở hệ thống sưởi, thư kí Ngô ngồi phía trước an tĩnh lái xe, ghế trước và ghế sau được ngăn cách bằng một tấm thủy tinh màu xám, hoàn toàn chặn mất âm thanh phía sau.
“Tại sao anh lại ở đây? Đừng nói với em thật sự là tình cờ.”
Ôn Duệ Quân ngồi ngay ngắn bên cạnh Thương Hành, hai tay đặt trên bụng, cười nhẹ: “Đương nhiên không phải, anh đặc biệt tới đón em.”
Thương Hành nghiêng đầu nhìn y: “Làm sao anh biết? Có phải thằng nhóc Thịnh Tề kia lại mật báo hay không?”
Ôn Duệ Quân kéo lòng bàn tay hắn qua, nắm vào: “Từ khi nó đi theo em làm việc, quả thật học thông minh không ít.”
Thương Hành dở khóc dở cười: “Anh đừng có dạy hư thằng nhỏ, Thịnh Tề vốn là một thằng nhóc đơn thuần ngoan ngoãn, không giống anh bụng đầy ý xấu một chút nào.”
Ôn Duệ Quân: “Có một chút giống.”
“Chỗ nào?”
Ôn Duệ Quân chậm chạp phun ra hai chữ: “Bảo vệ đồ ăn.”
Thương Hành: “…”
Xe chậm rãi ngừng trước cửa đại sảnh trang viên Ôn gia, thư ký Ngô thay hai người mở cửa.
Thương Hành xuống xe, nhìn thấy ngay trước mắt một hàng người hầu đứng ngay ngắn cung kính cúi chào, nhíu mày: “Không phải đã nói là đưa em về nhà sao, Ôn tiên sinh?”
Đuôi mắt Ôn Duệ Quân hàm tiếu: “Không phải là đến rồi?”