Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 59




Ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ, trải một tầng thảm màu bạc trên hành lang an tĩnh.

Mùi khói thuốc súng vô hình vi diệu vờn quanh hành lang chật hẹp.

Dung Trí nhìn chòng chọc Thương Hành, làn da trắng bệch, mắt thâm đen, tay nắm chặt lộ cả khớp xương, dưới sắc da đơn bạc còn mơ hồ thấy cả mạch máu màu xanh nhạt.

Anh mong nhận được môt lời phủ định, nhưng sau khi thấy Thương Hành muốn nói lại thôi, ánh mắt anh chìm xuống, cắn cắn môi, cuối cùng miễn cưỡng cười: “Sớm nghỉ ngơi một chút.”

Thương Hành bắt lấy Ôn Duệ Quân ở cửa đẩy mạnh vào trong nhà, gật gật đầu với Dung Trí: “Anh cũng vậy.”

Lách cách một tiếng cửa nhà khép lại, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt Dung Trí.

Anh ôm hai tay đứng trên hành lang một lúc, mặc gió lạnh lùa vào cơ thể, áo sơ mi có chút mỏng manh, anh nắm chặt cánh tay, cũng không cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay.

Dung Trí yên lặng đóng cửa lại, trong thư phòng sáng lên một tia ấm áp, chiếu sáng đống ảnh chụp sắp xếp hỗn độn trên vách tường.

Cha mẹ nuôi của Thương Hành bị đánh dấu bằng một nét chéo màu đen, Lâm Dư Tình cũng có một dấu hiệu tương tự, Cố Lẫm lại là hai nét chéo, còn Phương Dương thì là một dấu x lớn.

Dung Trí nhìn chằm chằm ảnh chụp Ôn Duệ Quân, nắm bút, gạch lên nét chéo thứ ba.

Ngòi bút chuyển động trên ảnh chụp đính trên tường, cuối cùng dừng lại trước ảnh chụp Thương Hành, đầu ngón tay Dung Trí nhẹ nhàng mơn trớn mặt của hắn, tháo ảnh chụp xuống, hơi hơi cúi đầu, hạ xuống một cái hôn chuồn chuồn lướt nước.

Di động trên bàn lóe lên ánh sáng, Dung Trí liếc mắt qua nhìn, là thông báo chuyển khoản, Thương Hành trả trước ba tháng tiền thuê nhà.

Lần trước Thương Hành chuyển khoản là trả cho nửa năm tiền thuê nhà, như thế xem ra, hắn nhiều nhất là ở thêm ba tháng nữa sẽ dọn đi …

Ánh mắt Dung Trí ảm đạm, một khắc sau, lại như không có việc gì thu hồi cảm xúc dư thừa, mở máy tính xách tay, viết một thư điện tử ngắn, gửi cho mọi công ty bất động sản dưới danh nghĩa công ty của cha mình.

Làm xong hết tất cả, Dung Trí tắt đèn, trong bóng tối, anh châm một điếu thuốc, ánh trăng dừng trên sàn nhà trước cửa sổ, anh nhàn nhã tựa vào trong sô pha đơn, một tay chống má, im lặng đối diện với ảnh chụp trên vách tường…

※※※

“Đây là căn hộ em sống?”

Ôn Duệ Quân cởi áo khoác vắt lên khuỷu tay, thong thả đi thăm thú quanh nhà, đáng tiếc căn hộ đơn giản này chỉ rộng tầm 100 mét vuông, đi chưa được vài bước đã xem hết.

Sô pha phòng khách hỗn độn báo và tạp chí, trên bàn có cốc cà phê đã nguội, chăn vứt bừa trong phòng ngủ, phòng bếp gần như không có dấu hiệu được sử dụng, còn có giá mũ áo treo áo khoác như tượng La Hán, ngay cả bàn chải đánh răng và cốc nước trên bệ kính trong phòng vệ sinh cũng không bỏ qua, tất cả thu hết vào đáy mắt.

Thương Hành khoanh hai tay, lười biếng ỷ dựa trên khung cửa: “Lãnh đạo thị sát xong chưa?”

Ôn Duệ Quân nghe như thế thì không nhịn được cười lên một tiếng: “Xem ra không tìm thấy em có bí mật nhỏ nào.”

Thương Hành nhún vai: “Chỉ là chỗ ở thôi, cũng không phải nhà gỗ nhỏ của anh, nào có bí mật gì.”

Ôn Duệ Quân không biết bị câu nào lấy lòng, tâm tình rất tốt: “Chỗ này quá chật, không hợp với thân phận của em, dù gì cũng là ông chủ tập đoàn giá trị cả trăm triệu, vì sao không đổi sang nhà lớn hơn? Ít nhất cũng thuê người tới dọn dẹp nhà đi.”

Thương Hành không hề gì nói: “Dù sao cũng chỉ có một người, ở nhà lớn như vậy làm gì? Mỗi ngày nghe vọng âm sao? Tôi không chú trọng nhiều vào chi phí như anh, ở chỗ nào cũng như nhau, nhưng tôi cũng không định ở đây lâu dài, dù gì cũng là nhà của Dung Trí, nếu không quá bận, tôi sẽ chuyển đi.”

Ôn Duệ Quân quay đầu lại: “Đều như nhau? Em không nghĩ rằng em nên có một nơi như gia đình?”

Thương Hành đang dọn dẹp hơi ngừng tay: “… Chưa từng nghĩ.”

Từ hai người trở nên mới có thể gọi là gia đình, một người ở chỉ có thể gọi là căn hộ độc thân. Nơi này là thế giới trong sách, hắn nào có gia đình?

Ôn Duệ Quân chậm rãi nói: “Nếu em ngại phiền, trang viên của anh còn có rất nhiều phòng trống, tùy em chọn lựa.”

Lông mày Thương Hành khẽ động, há miệng, cuối cùng không tiếp lời này.

Ôn Duệ Quân trở lại phòng khách ngồi xuống ghế sa lông, một thân tây trang cao quý và cả tư thái đoan trang khi ngồi vào trong ghế, như một vị tôn quý từ bên ngoài đến hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Thương Hành rót cho y chén trà, loại trà bình thường, chén trắng bình thường, nước sôi bình thường.

Ôn Duệ Quân quơ quơ cái chén, ghét bỏ: “Thường ngày anh cũng không uống loại trà này.”

Thương Hành híp mắt, à một tiếng, đang định trào phúng tấn công, đã thấy đối phương chậm rãi thổi thổi hơi nóng, cúi đầu nhấp một hơi, giữ trong miệng phẩm vị một lát, mới ẩm tiến yết hầu, nâng mắt lên đưa cho Thương Hành một tia cười: “Hiện tại lại cảm thấy rất thơm.”

Thương Hành: “…”

Hắn gần như bị Ôn Duệ Quân chọc cười: “Ôn tiên sinh, Ôn đại tổng tài, nếu anh đem thủ đoạn trêu người dùng trên thương trường, thì làm gì còn chỗ cho đối thủ nữa?”

Ôn Duệ Quân thận trọng gật đầu, bình tĩnh mỉm cười: “Đa tạ Thương tổng khích lệ, cùng người nỗ lực.”

Thương Hành cười suýt rớt cả tạp chí trong tay: “Anh học đùa giỡn từ chỗ nào thế? Tôi không biết anh còn có tiềm chất nói chuyện phản hài hước đấy, Ôn tiên sinh luôn trang trọng nghiêm túc đi đâu mất rồi? Anh không phải là người khác giả mạo đúng không?”

Hay đây là vẻ độc đáo sau say rượu của Ôn Duệ Quân?

Ôn Duệ Quân hai chân giao nhau, dựa vào lưng ghế sô pha mềm mại phía sau, tiện tay nới lỏng caravat, lại chậm rãi cởi cúc cổ tay áo:

“Tự nhiên là học từ Thương tổng, Thương tổng chỉ giơ tay nhấc chân, đã vô tâm dỗ dành được một đám người đến mức ngoan ngoãn dễ bảo, nếu tôi có thể học được một hai phần, còn phải đứng ở ven đường hứng gió mát sao?”

Thương Hành thở gấp, làm bộ làm tịch phất phất tay: “Hừ, thật là chua quá mà, vậy Ôn tiên sinh cũng bị tôi dỗ dành đến phục tùng sao? Tôi không nhìn ra nha.”

Ôn Duệ Quân cười như không cười mà liếc hắn một cái, vươn tay kéo caravat của Thương Hành, kéo người đến trước mắt, thanh âm trầm thấp nặng nề, như âm cuối đau khổ của tiếng đàn cello: “Thương tổng dỗ dành tôi bao giờ? Hửm?”

Thương Hành một tay chống lên lưng ghế sô pha, đối diện với tầm mắt chuyên chú của Ôn Duệ Quân, khoảng cách gần như thế, dáng vẻ của đối phương bị bao phủ dưới cái bóng của Thương Hành càng hiện lên sắc xảo lập thể.

Ngũ quan rõ là nho nhã đoan chính, caravat cũng còn thắt êm đẹp, cúc áo sơmi cũng đóng cẩn thận tỉ mỉ tới tận nút cao nhất, môi lại cực hồng nhuận, nửa mở nửa khép, lộ ra một vẻ gợi cảm khó tả, dụ người tới hôn.

Ngay cả khi đang cố ý yếu thế, dáng vẻ Ôn Duệ Quân vẫn tự mang cường thế.

Hương bạch đàn quen thuộc tiến vào mũi, hầu kết Thương Hành trượt nhẹ, môi khô khốc, nắm chặt caravat của mình, rút về từng chút một từ tay đối phương.

Hắn không đổi tư thế, giọng nói khàn khàn: “Ôn tiên sinh chỉ cần vẫy tay, rất nhiều trai xinh gái đẹp sẽ đến tranh nhau dỗ dành anh, cần gì phải chạy tới căn hộ nhỏ của tôi, đấu võ mồm với hàng xóm đối diện, không ngại mất tư cách sao?”

Ôn Duệ Quân cân nhắc cái xưng hô “hàng xóm đối diện” này, chậm rãi nói: “Anh cũng không muốn tới nơi này, anh không thích bài trí nơi đây, không thích sự chật hẹp ở nơi đây, không thích ầm ĩ gần đường cái, cũng không thích chủ nhân căn hộ này.”

Khóe mắt Thương Hành run rẩy một chút, đang muốn mở miệng, lại bị nam nhân dựng thẳng ngón trỏ lên ngăn môi.

“Tuy rằng chỗ nào cũng không thích, nhưng nơi này có em.” Ôn Duệ Quân thở dài, bất đắc dĩ mà cười: “Núi không đến chỗ ta, ta đành phải đến núi.”

Thương Hành bật cười, đầu gối đặt lên cạnh ghế sô pha, thân người từ từ đứng thẳng, ở trên cao nhìn xuống y: “Lỡ như núi không muốn anh tới thì sao?”

Ôn Duệ Quân lôi kéo tay hắn, lực không nhẹ không nặng, thấy Thương Hành không lập tức rút về, cười nhẹ: “Ta thấy núi xanh thật quyến rũ, có lẽ núi xanh cũng thấy ta như vậy.”

“…” Thương Hành nhịn nửa ngày không nhịn được nữa, nhún vai cười ra tiếng: “Ôn tiên sinh, anh cũng quá tự tin.”

Ôn Duệ Quân ý vị sâu xa: “Không tự tin sao có thể leo núi? Chỉ sợ thấy núi non trùng điệp, đường núi hiểm trở, liền dừng bước không tiến, còn muốn đi đường tắt mà thôi.”

Thương Hành rút về tay, nhíu mày: “Đến tột cùng anh muốn nói cái gì?”

Ôn Duệ Quân cúi đầu nhấp một ngụm trà nhuận giọng: “Anh đang nói đến vị hàng xóm kia của em.”

“Dung Trí làm sao? Vừa rồi anh cố ý nói những lời kia, khiến anh ấy hiểu lầm, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu.”

Thương Hành nhíu mày, nhớ tới việc Dung Trí hoài nghi Ôn Duệ Quân để lộ tiếng gió với Phương Dương, phá lệ có chút do dự, phân vân không biết có nên hỏi hay không.

Ôn Duệ Quân giương mắt, đuôi mắt thu lại ý cười: “Không phải là em cũng không giải thích sao? Em bỏ mặc anh, còn muốn tính sổ với anh nữa?”

Thương Hành không nói gì một lúc lâu, ngồi xuống một bên sô pha, xoa ấn đường: “Dù sao cũng không có kết quả, tôi muốn cắt đứt niệm tưởng của anh ấy, đau dài không bằng đau ngắn, lại không phải tôi cố ý chọc tâm anh ấy.”

“A?” Ôn Duệ Quân kéo dài âm điệu, chầm chậm quơ chén trà, ý cười lười biếng: “Em biết rõ anh cũng có niệm tưởng, còn để anh vào nhà, hay là…”

“Không không không.” Thương Hành vươn ra một ngón tay, quơ quơ trước mặt y, miệng bắt chước ngữ điệu của Ôn Duệ Quân, chậm rãi nói: “Ôn tiên sinh, đa tạ nâng đỡ, nhưng thật xin lỗi, chúng ta chỉ sợ cũng sẽ không có kết quả.”

Tươi cười của Ôn Duệ Quân đọng lại bên khóe miệng: “… …”

Thương Hành chợt cười lớn, rốt cuộc cũng xả được cơn giận, nghênh ngang đi tới phòng tắm rửa mặt chải đầu, đóng chặt cửa, lưu lại một mình Ôn Duệ Quân ngoài phòng khách thanh lãnh hoài nghi nhân sinh.

※※※

Căn hộ nhỏ này chỉ có một phòng chính và một thư phòng, giường cũng chỉ có một cái.

Trong góc phòng chỉ có một chiếc đèn đứng tỏa ánh vàng ấm cúng, Thương Hành mặc đồ ngủ vải bông ngồi dựa vào ghế sô pha trong phòng ngủ đơn, ánh mắt tập trung lật xem bản thẩm định dự án kế tiếp.

Ôn Duệ Quân mang theo một thân hơi nước bước ra từ phòng tắm, Thương Hành không có áo ngủ mới cho y mặc, đành phải đưa một áo sơ mi mới tinh.

Vóc dáng hai người gần giống nhau, Ôn Duệ Quân mặc áo Thương Hành không có chỗ nào không vừa.

Thương Hành nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu, vừa lúc nhìn tới một bóng người cao ráo chầm chậm bước vào trong ánh sáng.

Ôn Duệ Quân không đóng cúc áo, để lộ ra một vùng da thịt trên ngực rộng, những đường cong rõ ràng chạy xuống thắt lưng tạo thành nhân ngư tuyến khêu gợi kéo sâu vào quần ngủ, nhiệt độ nước trong vòi sen hình như quá cao, cọ rửa làn da đến nóng đỏ cả lên.

Tóc của y thường ngày đều được nghiêm chỉnh vuốt keo chải ngược ra phía sau, bây giờ tóc bị nước xối ướt, tự nhiên vương vãi, hiện ra mấy phần lười biếng và buông thả hiếm thấy.

Bọt nước ẩm ướt chảy xuống từ tóc trên thái dương, làm ướt sơ mi màu trắng, trên đầu vai còn giữ từng mảng nước đậm màu, ướt dọc theo xương quai xanh uốn lượn chảy xuống, cuối cùng rơi dưới mu bàn chân.

Ôn Duệ Quân dựa bên khung cửa, nhẹ nhàng gõ vang cửa phòng ngủ mở rộng: “Thương tổng, chuẩn bị an trí chỗ nào cho anh?”

Thương Hành nhìn y từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu, một tay chống má, thở dài nói: “Tôi nói sô pha, anh sẽ đi ngủ sao?”

Ôn Duệ Quân thản nhiên hỏi lại: “Em cứ nói đi?”

Thương Hành chỉ chỉ giường của mình: “Ôn tiên sinh, mời.”

Ôn Duệ Quân chậm rãi cười, chỉ chờ những lời này: “Em có rượu không?”

“Tủ lạnh có, sao anh vẫn còn muốn uống?” Thương Hành bất đắc dĩ nhíu mày.

“Anh có thói quen trước khi ngủ uống một chút.”

Ôn Duệ Quân mang theo hai lon bia, đặt một lon lên bàn trà cạnh Thương Hành, tự mình mở một lon, ngửa đầu uống một hơi, nhíu mày: “Sao lại là bia? Anh vẫn thích rượu vang đỏ hơn.”

Thương Hành nhìn lon bia tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ, cười lạnh: “Anh uống rượu trong tủ lạnh nhà tôi còn dám ghét bỏ? Muốn rượu vang tự về nhà mình mà uống.”

Ôn Duệ Quân âm trầm cười, nhẹ nhàng cụng lon bia với hắn: “Cụng ly.”

Bia cay lạnh chảy xuống cổ họng, Thương Hành chuyển lon bia, ngầm liếc Ôn Duệ Quân ngồi dựa đầu giường quần áo không chỉnh tề: “Ôn tiên sinh rảnh rỗi như vậy, đến chỗ tôi đùa quấy, không cần đi làm sao?”

Ôn Duệ Quân xê dịch tới gần Thương Hành, không để hắn có chỗ trống, nói: “Mọi việc anh đều phải tự thân vận động, thì còn cần những giám đốc kia làm cái gì?”

Thương Hành cười một tiếng, gật gật đầu: “Cũng phải.”

Trong lòng hắn tự hỏi về việc dự án “Linh Sơn”, mấy lần nói đến bên miệng, lại nuốt trở về, có lẽ là người dưới tay hắn không cẩn thận tiết lộ … Dung Trí chắc chắn là Ôn Duệ Quân, nhưng trong lòng Thương Hành không muốn tin tưởng.

“Không còn sớm, em muốn xem tới khi nào?”

Ôn Duệ Quân cắt đứt trầm tư của hắn, Thương Hành lấy lại tinh thần, khép bản kế hoạch, tắt đèn, trong phòng nhất thời chỉ còn một bên được ánh trăng chiếu sáng.

Hắn đứng dậy, xoa xoa vai: “Ôn tiên sinh sớm nghỉ ngơi, tôi đi ngủ sô pha.”

Nói xong liền muốn đi ra ngoài.

Nào ngờ vừa mới tới cửa phòng, một bàn tay đã vỗ mạnh vào cửa, loảng xoảng một tiếng cửa khép lại.

Lồng ngực nóng bỏng lập tức kề sát vào sau lưng, cách áo sơmi cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hơi ấm như lửa, khoảng cách giữa cánh tay và vách tường ngày càng hẹp lại.

Ôn Duệ Quân ôm chặt eo Thương Hành, há mồm ngậm lấy cổ của hắn, nhẹ nhàng cắn ra một vết đỏ, con ngươi trầm mặc trong bóng tối: “Không cho đi.”

Hơi thở nóng rực của nam nhân tràn đầy cổ hắn, sống lưng thẳng băng của Thương Hành run lên một trận, hắn lại bắt lấy cổ tay Ôn Duệ Quân.

Không ngờ lần này nam nhân đã thông minh hơn, dứt khoát dùng trọng lượng thân thể ép người lên tường, trán chạm trán, chóp mũi dán lên chóp mũi, ngón tay của y mơn trớn môi Thương Hành, giọng khàn khàn:

“Anh muốn hôn em ở chỗ này, có thể không?”

“… Thương tổng của anh.”

Tiếng xưng hô này lượn lờ trăm lần trên đầu lưỡi, trong bóng tối trêu chọc màng nhĩ, quả thực gợi cảm hấp dẫn đến hại người.

Hơi thở của Thương Hành hơi hơi đình trệ, ánh mắt sâu dần, nhìn xuống đôi môi xinh đẹp, vạt áo rộng mở, lồng ngực phập phồng… cảm giác khô nóng tùy tiện bốc lên giữa mỗi sợi tóc.

Hắn bỗng nhiên dùng sức giữ lấy cằm Ôn Duệ Quân, nhìn đến đáy mắt đen sâu thẳm của y, sắc đỏ sậm cuồn cuộn khó mà xoa dịu…