Bầu trời ngọc bích trong vắt như gương, tràng huấn luyện ngựa tầm nhìn rộng rãi, cỏ xanh như tấm đệm, gió mát bay trên đồng cỏ rộng lớn vờn ngang qua ngọn cỏ và lá rơi.
Hai con ngựa một đen một trắng đang cúi đầu nhai cỏ, thỉnh thoảng mũi chúng phát ra tiếng phì phì, mắt chúng va vào nhau rồi lại dịch qua chỗ khác, giống như mấy kị sĩ ngồi trên người chúng nó nhìn nhau không vừa mắt.
Cố Lẫm híp mắt, nhìn chăm chăm vào cánh tay Ôn Duệ Quân đặt trên eo Thương Hành, cười lạnh: “Ôn tổng nói đùa, nếu tôi nhớ không lầm, người định liên hôn với Phương gia, không phải là Ôn tổng sao?”
Ôn Duệ Quân thần thái tự nhiên: “Ai lại không biết Phương tiểu thiếu gia tình hữu độc chung với Cố tổng, quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, tôi và Phương thiếu gia không có duyên gặp mặt mấy lần, cũng không có ý gì, huống chi…”
Y liếc nhìn Thương Hành, cười đầy ẩn ý, đón tầm mắt Cố Lẫm, ghé vào tai Thương Hành: “Chúng ta đi qua đường băng bên kia, đừng quấy rầy Cố tổng.”
Cố Lẫm một phen kéo chặt dây cương ngựa trắng, cười a một tiếng: “Gấp cái gì? Nếu như vợ chồng Phương chủ tịch đồng ý bỏ ra thêm thật nhiều cổ phần, nói không chừng Ôn tổng đã cảm thấy hứng thú rồi.”
Mi mắt Ôn Duệ Quân hơi trầm xuống, không nói gì.
Thương Hành có chút xấu hổ, không khí cô đặc bị gió đông khô ráo thổi lên, dường như một giây sau sẽ bốc lửa lớn cháy hừng hực.
“Hai vị, hai người đến đây cưỡi ngựa, hay là đến để làm mai mối giúp đối phương?”
Thương Hành kéo cánh tay Ôn Duệ Quân đang đặt bên hông mình dịch ra, lấy dây cương từ trong tay Cố Lẫm về, chỉ chỉ ngôi nhà bên sân cỏ, chậm rãi nói: “Nhìn kìa, quán cà phê ở bên kia, bên trong còn có hệ thống sưởi, hai vị có thể vừa uống cà phê vừa từ từ tán gẫu.”
“Về phần ngựa cứ để lại cho tôi, miễn cho chúng nó đứng đây nhàn rỗi đến mọc kén.”
Ôn Duệ Quân rút ánh mắt về, mỉm cười: “Là tôi không tốt, đi thôi, qua bên kia tôi dạy cậu.”
“Thương Hành!”
Cố Lẫm còn muốn nói thêm vài câu, con ngươi đen kịt của Ôn Duệ Quân đã chuyển động, cánh tay giương lên, roi ngựa nhẹ nhàng xẹt qua cái mông ngựa đen, không đau không ngứa, nhưng đủ để ngựa đen hí lên một tiếng, nhẹ nhàng vung chân chậm rãi chạy về phía trước, chớp mắt đã đem Cố Lẫm đi.
Ôn Duệ Quân một lần nữa bất động thanh sắc nắm về dây cương, lại cười nói: “Quỷ đáng ghét rốt cuộc đi rồi, không còn ai quấy rầy chúng ta.”
Hai chân y kẹp nhẹ bụng ngựa, ngựa trắng vung đuôi, bắt đầu chậm rãi hành tẩu trên thảm cỏ.
Thương Hành quay đầu lại, xa xa thấy Cố Lẫm đang khó khăn giữ ngựa, đảo quanh tại chỗ, không chạy theo kịp, vẫn dõi theo bóng hình bọn họ, nắm thật chặt dây cương, biểu cảm rất không cam tâm.
Gió thổi qua rìa đồng cỏ, Thương Hành tiện tay vén tóc, đè lại lọn tóc hỗn độn trên thái dương, đầu lưỡi đánh vào hàm dưới một tuần, nghiêng mặt cười nói:
“Cố tổng thẳng tính ai cũng biết, nhưng mà không ngờ, Ôn tiên sinh trầm ổn nhất quán cũng có lúc ấu trĩ thiếu kiên nhẫn như thế, đúng là có thêm kiến thức.”
“Tôi không thích ở sau lưng luận người dài ngắn, nhưng.” Ôn Duệ Quân liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Nếu có thể, tôi hy vọng Cố Lẫm vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Thương Hành nhướng nhướng mày, thầm nghĩ cốt truyện sao lại bắt đầu đi theo đường cũ rồi?
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: “Ôn tiên sinh, giả sử anh có một vị hôn thê, một ngày kia anh phát hiện trong lòng hắn có người khác, chỉ tới lợi dụng anh, anh sẽ làm thế nào?”
Ôn Duệ Quân nghi hoặc nhìn hắn: “Tại sao đột nhiên hỏi cái này?”
Thương Hành cười cười: “Tôi hỏi tùy tiện thôi. Không muốn nói cũng không sao.”
Ôn Duệ Quân suy tư một khắc, nói: “Phải dựa theo tình huống.”
Lần này đến phiên Thương Hành nghi hoặc: “Tình huống gì?”
Hai tay Ôn Duệ Quân luồn qua hai cánh tay Thương Hành, kéo dây cương, như muốn ôm người vào trong ngực, hai người xóc nảy trên lưng theo bước đi của ngựa trắng.
“Nếu là hôn thê đến vì lợi ích gia tộc, trong lòng hắn có ai tôi cũng không quan tâm, lợi dụng cũng chỉ là trao đổi ích lợi, nhưng nếu quyết định ký kết hôn, tôi sẽ thực hiện nghĩa vụ của mình, tựa như hợp đồng trái quyền rõ ràng, song phương một khi đã đóng dấu kí tên, coi như tuân thủ lời hứa, đây là đạo kinh thương của tôi, cũng là nguyên tắc làm người.”
(trái quyền: quyền của chủ nợ, Là các cá nhân hay các tổ chức cho vay tiền để được người hoặc tổ chức vay hứa trả một khoản tiền nhất định hàng năm theo lãi suất và hoàn trả gốc vào một ngày nào đó trong tương lai.)Thương Hành bật cười: “Ôn tiên sinh đây là coi hôn nhân như chuyện làm ăn?”
Ôn Duệ Quân quay đầu nhìn góc mặt nghiêng của hắn, cười trầm thấp: “Ừm, trước khi gặp gỡ ý trung nhân, quả thật như thế.”
“A?” Thương Hành trong lòng khẽ động, kéo dài âm thanh lặp lại: “Ý trung nhân?”
Ôn Duệ Quân chỉ rũ mắt cười nhẹ, tránh đề tài này, hỏi ngược lại: “Cậu thì sao? Cố tổng tựa hồ rất để ý tới cậu, hắn là con trai độc nhất của tập đoàn Cố thị, chỉ cần cậu gật đầu, cũng không cần phải vất vả dốc sức làm việc như bây giờ.”
Thương Hành như là nghe thấy trò cười gì đó, cười thành tiếng: “Dựa núi núi đi, dựa nước nước chảy, chỉ có đồ vật nằm yên trong túi mới là của chính mình, đồng bạn hợp tác cũng có khả năng phản bội, kết hôn cũng có khả năng ly hôn, bên ngoài còn bao người, có can hệ gì đến tôi? So với nhân tâm sâu không lường được, ngược lại thì hợp đồng giấy trắng mực đen càng giúp tôi có chút cảm giác an toàn.”
Ôn Duệ Quân không nói gì, ánh mắt lướt qua đầu vai hắn, nhìn thẳng tới cỏ cây lưa thưa ở phương xa, không biết nghĩ đến cái gì.
Thời gian rời xa phố xá sầm uất chạy trên sân cỏ vội vàng trôi qua.
Thương Hành vốn không có hứng thú gì với cưỡi ngựa, không ngờ lại rất có thiên phú, ngồi trên lưng ngựa nhanh như điện chớp cảm giác giống như lái xe đua trên đường đua, kích thích adrenaline dâng trào.
Ôn Duệ Quân bảo người dẫn tới một con ngựa màu đỏ thẫm, dễ dàng khống chế mã tốc, chạy song song cùng Thương Hành, đi dạo trên đường đua.
Hai người chạy hai vòng, chạy tới một ngã ba, không ngờ lại có một con ngựa đen chạy ngược hướng vọt tới đón đầu!
Trên lưng ngựa đen là một nam giới trung niên, hình như không khống chế được ngựa, xóc nảy trên yên ngựa liều mạng lôi kéo dây cương, sắc mặt trắng bệch.
Thương Hành nhăn mày, lập tức đẩy đầu ngựa, nhưng bên trái là hồng mã của Ôn Duệ Quân, bên phải chính là hàng rào chắn, hắn bị kẹp ở giữa căn bản không cách nào tránh né.
“Đến chỗ tôi!” Ôn Duệ Quân không cần nghĩ ngợi, một phen kéo dây cương của hắn qua, hai con ngựa lập tức chạy cùng một chỗ, y vươn ra hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Thương Hành, cố gắng dùng sức kéo người vào trong ngực.
Gần như cùng lúc đó, hai ngựa đen trắng song song tao ngộ, đồng loạt giơ móng trước lên, kinh hoảng hí vang.
Thương Hành may mắn mà tránh được vận rủi ngã ngựa, nam trung niên đối diện lại không may mắn như vậy, úi chao một tiếng ngã xuống!
Phần lớn ngựa trên sân huấn luyện có tính cách ôn thuần, sau khi bị chấn kinh cũng không có chạy tán loạn chung quanh, chỉ ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Hai người vội xuống ngựa xem xét, Thương Hành đỡ nam nhân trung niên dậy: “Ngài không bị làm sao chứ?”
Người nọ đỡ thắt lưng, trên đầu toát mồ hôi lạnh, cau mày, toàn thân đau nhức lên, may mà đầu óc coi như tỉnh táo, bám cánh tay Thương Hành miễn cưỡng đứng dậy, khoát tay: “May mắn, may mắn, xương cốt của tôi còn chưa già…”
“Chủ tịch Phương? Sao ngài lại ở đây một mình?” Ôn Duệ Quân kinh ngạc nhìn ông: “Tại sao không có tuần mã sư đi theo? Như thế này quá nguy hiểm.”
Ông Phương khó khăn thẳng đứng dậy, đầu tiên là cười ngại ngùng với Ôn Duệ Quân: “Rất lâu rồi tôi không cưỡi ngựa, không chịu được bọn họ đi theo, không ngờ đã lớn tuổi, lại lật thuyền trong mương, ôi, thật sự là năm tháng không buông tha người, khiến người trẻ tuổi các cậu chê cười…”
Ông chưa dứt lời, khóe mắt vô ý thoáng nhìn qua Thương Hành đỡ mình, vừa nhìn thấy, toàn thân ông đột nhiên như bị sét đánh, sững sờ đứng bất động tại chỗ.
“Cậu… cậu tên là gì?”
Thương Hành buông lỏng tay ra, nhưng vẫn bị ông Phương nắm chặt, hắn âm thầm nhíu mày: “Tôi tên Thương Hành.”
Ông Phương hoàn toàn không nhìn Ôn Duệ Quân, lại vội vàng truy vấn: “Thương Hành… Họ Thương à, Thương tiên sinh làm việc ở đâu?”
Ôn Duệ Quân bất động thanh sắc kéo Thương Hành qua, cười nói: “Thương tổng làm công việc liên quan đến giải trí điện ảnh và truyền hình, công ty Chúng Sinh nổi danh nhất gần đây chính là của Thương tổng.”
Ông Phương xấu hổ mà cười cười, đánh giá người từ trên xuống dưới: “Thật sự là tuổi trẻ tài cao…”
Ông còn muốn hỏi nhiều vài câu, nhưng Phương phu nhân cùng tuần mã sư còn có Phương Dương đã từ phía sau đuổi tới, gọi to tên của ông, ông mới hoảng hốt như bừng tỉnh mộng.
Phương phu nhân thở hồng hộc, đi lên quở trách một trận: “Lão già này, chạy nhanh như vậy, không muốn sống nữa hả?”
Ông Phương vội trấn an: “Không phải là tôi không có việc gì sao?”
Ôn Duệ Quân nho nhã lễ độ chào hỏi hai người: “Hai vị đã lâu không gặp, vài năm này ở nước ngoài vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe, vẫn khỏe, chúng tôi cũng vừa mới về nước mấy ngày…” Phương phu nhân cười tủm tỉm nhìn Ôn Duệ Quân, lúc ánh mắt chạm đến Thương Hành, mắt bỗng mở lớn như chuông đồng, há miệng, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào Thương Hành, nửa ngày chưa nói xong.
Phương Dương âm trầm đứng đằng sau vợ chồng Phương chủ tịch, chậm rãi tiến lên đỡ lấy mẹ, kéo người ra sau lưng mình.
Cậu ta ngoài cười nhưng trong không cười mà giới thiệu: “Ba mẹ, Ôn tiên sinh hai người đã biết, con không nói nữa, vị này là Thương Hành Thương tiên sinh, vốn là nghệ sĩ ra mắt bên giải trí Hoài Mộng, sau lại gặp may, tự mình ra ngoài mở công ty, bản lĩnh không nhỏ.”
Phương phu nhân cũng không biết có nghe vào không, miệng thì thào: “Rất giống, quá giống…”
Phương Dương nắm chặt bàn tay rũ bên người rồi chớp mắt đã buông ra, cười nói: “Đúng vậy, Thương tiên sinh có vài nét rất giống anh cả, lần đầu tiên lúc thấy cậu ta bên cạnh Cố Lẫm, con cũng rất kinh ngạc, nhưng mà thế giới hiện đại khoa học kỹ thuật phát triển, người giống người cũng không có gì quá mức kinh ngạc.”
Vợ chồng Phương chủ tịch sửng sốt: “Thì ra là bạn của Tiểu Cố sao?”
Thương Hành lười phản ứng gia đình này, không có giải thích nhiều: “Nếu Phương đổng không có việc gì, tôi và Ôn tiên sinh đi trước một bước.”
Mãi đến lúc hai người giục ngựa đi xa, vợ chồng Phương thị vẫn đứng tại chỗ ngây người nhìn theo bóng dáng Thương Hành.
“Trên đời thậm chí có sự trùng hợp như thế? Chỉ là tuổi không lớn bằng Tiểu Nhạc… Tiểu Dương nếu biết cậu ấy, sao không kể với chúng ta?” Phương phu nhân thương cảm thở dài.
Ông Phương vỗ nhẹ lưng vợ, an ủi: “Nói giống, kỳ thật cũng không quá giống, Tiểu Nhạc đi rồi, chính là chuyện ngoài ý muốn, đã qua lâu như vậy, đừng nghĩ nữa.”
Phương Dương trầm trầm nói: “Đúng vậy, mẹ, còn có con ở bên cạnh hai người.”
Phương phu nhân bỗng nhiên nói: “Tiểu Dương, vị Thương tiên sinh này nếu là bạn của con và Tiểu Cố, không bằng bình thường đưa tới nhà chơi nhiều hơn, mẹ và ba con cũng muốn làm quen.”
Ông Phương xoa thắt lưng, vừa nghe lời này lập tức gật gật đầu: “Ba thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu gặp, không bằng mời tới ăn bữa cơm?”
Phương Dương bối rối một trận, sắc mặt đột nhiên thoáng chút khó coi.