Đêm đã khuya, những đám mây trên bầu trời đã tán đi, sao sáng nhẹ nhàng rải trên mặt đất.
Pháo hoa năm mới dần dần ngưng, trang viên Ôn thị một lần nữa được bao phủ bằng yên tĩnh.
Ôn Nhiễm Nhiễm và Ôn Thịnh Tề đã được đưa về phòng đi ngủ, trước khi lên lầu còn nháy nháy mắt với Thương Hành, vẻ mặt cười xấu xa, cũng không biết đang tính toán chủ ý xấu xa gì.
Trong lúc nhất thời, biệt thự to lớn chỉ còn lại Ôn Duệ Quân và Thương Hành hào hứng nói chuyện say mê, chưa thấy buồn ngủ.
Gió đêm phơ phất, trong hoa viên có một con đường đá cuội hẹp quanh co, đèn đường màu vàng nhạt đứng bên con đường nhỏ uốn lượn, chiếu sáng từng vòng lại từng vòng.
Bữa khuya ăn quá no, Ôn Duệ Quân khoác áo măng tô, cùng Thương Hành sóng vai tản bộ tiêu cơm trên con đường đá cuội.
Chung quanh vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân có quy luật và tiếng nói cười nho nhỏ của hai người.
Thương Hành buổi tối say rượu vừa mới ngủ mấy tiếng, hiện tại không hề buồn ngủ, hắn nhìn con đường u tĩnh phía trước, cười nói: “Ôn tiên sinh lúc này còn chưa ngủ được, muốn đưa tôi đi đâu?”
“Thời gian này bình thường nên đi nghỉ ngơi, nhưng đêm nay khác biệt.” Góc mặt nhìn nghiêng của Ôn Duệ Quân nhu hòa dưới ánh cam của đèn đường, để lại cho Thương Hành một bóng hình lập thể tao nhã.
Thương Hành vui đùa hỏi: “Khác biệt chỗ nào? Chẳng lẽ là đặc biệt đi cùng tôi?”
Ôn Duệ Quân nghe vậy mỉm cười, không trả lời, ngược lại chỉ chỉ một gốc đại thụ như một tán ô trước mặt: “Đến rồi.”
Thương Hành híp mắt nhìn tới, dưới ánh trăng mông lung, bóng cây đan vào nhau lay động trong gió, thân cây tráng kiện phải ba bốn thanh niên cao lớn mới có thể ôm hết, trên thân gắn một cầu thang gỗ xoay tròn chỉ vừa một người leo lên.
Trên đỉnh thân cây, lấp ló một ngôi nhà cây nằm giữa những cành tán.
Thương Hành nhất thời hưng trí: “Đây là ‘Bí mật hoa viên’ của Ôn tiên sinh sao?”
“Đi lên xem không?”
Thương Hành gật gật đầu, một trận gió Bắc thổi qua ngọn cây làm rơi vài chiếc lá khô, hắn chợt hắt hơi một cái, Ôn Duệ Quân cởi áo khoác ra, tự nhiên khoác lên lưng hắn.
Áo mang theo nhiệt độ cơ thể xua tan khí lạnh quanh thân, Thương Hành ngẩn ra, lúc ngẩng đầu, Ôn Duệ Quân đã đi trước bước lên bậc thang dẫn đến nhà cây.
“Đi thôi, đang nghĩ gì vậy?”
Nhà cây cũng đã có tuổi, chân đạp trên cầu thang gỗ kêu cót két, càng đi lên cao độ rộng càng hẹp.
Thương Hành bám thân cây thô ráp, vùi đầu đi lên trên, cho đến đỉnh chóp thân cây, gió đêm lớn dần, cành lá chung quanh đung đưa phát ra tiếng sàn sạt.
Một bàn tay bỗng nhiên duỗi đến trước mặt hắn, Thương Hành giương mắt, Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn: “Nơi này cao, cẩn thận kẻo ngã.”
Thương Hành mím môi, tưởng tượng nếu như bình thường sẽ trêu chọc vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại không ra nữa, tùy ý để nam nhân lôi kéo đi, thoải mái bước qua mấy bậc thang cuối cùng, dẫm lên thềm nhỏ của ngôi nhà cây.
Nếu là vào ban ngày, thềm trước của ngôi nhà có tầm nhìn rộng rãi, có thể trông xa toàn bộ hậu hoa viên, bây giờ ánh trăng tĩnh lặng, vầng sáng xuyên qua tầng tầng lá cây rơi loang lổ bên chân cũng có vẻ thanh tao.
“Bên ngoài gió lớn, vào đi.” Ôn Duệ Quân vào nhà bật đèn, ánh đèn màu cam ấm áp chiếu rọi rõ ràng mọi góc trong nhà.
Thương Hành trước tiên nhìn thấy một loạt giá sách bằng gỗ, sách trên giá đều được bảo vệ cẩn thận trong những chiếc hộp tinh xảo, chống bụi phòng ẩm, từ sách báo nhi đồng, tạp chí phổ cập khoa học, cho đến tiểu thuyết khoa học viễn tưởng và danh tác thế giới, rực rỡ muôn màu đều là sách giải trí, duy nhất không có là những bộ sách chuyên môn nên đọc dành cho tổng giám đốc tập đoàn.
Góc bên kia càng khiến hắn tặc lưỡi, đó là một bãi bày đầy đồ chơi lông nhung, lớn thì là gối ôm con chó, nhỏ thì là búp bê len chọc, trong góc phòng cư nhiên còn có một bao kim khâu thủ công.
Trong nhà cây, dựa vào tường là một chiếc giường đơn, trên giường trải một tấm lông chồn trắng tuyết mềm mại, trên vách tường treo một tiêu bản đầu chim ưng, phía dưới treo một cái súng săn dài kiểu dáng cũ kĩ.
Bên cạnh chiếc đèn đứng là một ghế nằm thư giãn bằng gỗ, làm bạn với giá sách, hiển nhiên là chỗ Ôn Duệ Quân thường xuyên ngồi đọc sách lúc nhàn rỗi.
Đồ đạc trong phòng sách không nhiễm một hạt bụi, nhưng gần như cũng không có dấu vết sinh sống, xem ra ngoại trừ người hầu đến quét dọn, rất lâu rồi chưa có ai tới đây.
Thương Hành đang muốn mở miệng trêu chọc y, đã thấy Ôn Duệ Quân chỉ chỉ đỉnh đầu.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong chớp mắt ngừng thở —— nóc của phòng sách đúng là được làm từ thủy tinh trong suốt, ánh sao chập chờn trong màn đêm xuyên thấu qua thủy tinh rơi thẳng vào ánh mắt của hắn, như thể hắn vừa đưa thân vào giữa cánh đồng hoang vu của đất trời.
“Không ngờ Ôn tiên sinh còn cất giấu một nơi tràn ngập vui thú trẻ thơ như vậy.”
Thương Hành hưng phấn sờ qua con búp bê lông nhung trên giá, lấy từ trong túi ra con cáo len chọc mà Ôn Nhiễm Nhiễm đưa cho, quơ quơ: “Cái này chắc không phải cũng là kiệt tác của anh đi?”
Vừa nghĩ tới đường đường là người chấp chưởng tập đoàn Thiên Hà, lại ban đêm khêu đèn, vẻ mặt nghiêm túc chọc len làm một con búp bê chibi, Thương Hành không khỏi muốn bật cười.
Ôn Duệ Quân trầm mặc một khắc, không hề phản bác, một lúc lâu, chậm rãi mở miệng: “Kỳ thật đã rất nhiều năm tôi chưa chạm vào những món này, chẳng qua Nhiễm Nhiễm làm quá khó coi, tôi nhìn không được…”
Thương Hành: “…” Càng buồn cười thì phải làm sao?
Xấu hổ chỉ trong giây lát, Ôn Duệ Quân cũng không có quá mức ngại ngùng, thấy Thương Hành cố gắng nghiêm mặt, y cười bao dung, lắc đầu: “Cậu muốn cười thì cứ cười đi, lúc tôi mười tuổi, phần lớn thời gian đều ở trong này hao mòn.”
“Không thể nào? Con trưởng nhà quyền thế giống như các anh, không phải nên tiếp thu giáo dục tinh anh từ bé, tương lai kế thừa gia nghiệp sao?”
Thương Hành tò mò đi một vòng trong căn nhà nhỏ, không gian nơi này hữu hạn, đồ vật linh tinh thì lại có không ít, phía sau cánh cửa nhà gỗ thế mà còn có một chiếc guitar thùng!
Hắn đẩy cửa gỗ ra, vươn tay muốn lấy đàn ghi-ta xuống, ai ngờ không cẩn thận, đàn guitar đập mạnh vào nút vặn khóa cửa, một tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, cửa đóng chết, Thương Hành vặn ra, thế mà vặn mãi cũng không được.
“Xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Ôn Duệ Quân cổ quái, có chút ngoài ý muốn, bật cười: “Tôi quên mất, cửa này nếu đã bị khóa phải dùng chìa khóa mới mở được, rất nhiều năm rồi tôi chưa từng tới đây, chìa khóa lại để ở chỗ quản gia.”
Thương Hành mím mím miệng, nhớ tới trước đó Ôn Nhiễm Nhiễm nói muốn đổi cho hắn một cái ốp điện thoại tự tay vẽ, cô bé cầm đi quên trả lại.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Bên kia, Ôn Duệ Quân đã thanh thản ngồi xuống bên giường nhỏ, nói: “Vậy cũng chỉ có thể chấp nhận một đêm, chờ sáng mai quản gia đưa bữa sáng sẽ phát hiện ra chúng ta không có mặt, sẽ tự tìm đến.”
Thương Hành thử nửa ngày cũng không có cách nào mở được cửa, đành phải ngồi xuống ghế dựa, nhìn chằm chằm chiếc giường đơn kia, buồn bã nói: “Ôn tiên sinh, anh sẽ không để cho khách ngủ trên ghế đúng không?”
Ôn Duệ Quân chậm rãi mỉm cười, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Nếu cậu không để ý, có thể tới chen chúc một chút.”
Thương Hành nhướng mày, lại bắt đầu tìm kiếm những bí mật Ôn Duệ Quân sưu tầm cất giấu xung quanh nhà nhỏ như tìm kho báu: “Ôn tiên sinh vẫn chưa trả lời tôi, tại sao khi còn nhỏ lại ở đây? Còn có nhiều món đồ chơi lông nhung như vậy?”
Ôn Duệ Quân ôn hòa nhìn chăm chú vào động tác lật lật tìm tòi của hắn, cũng không tức giận, thản nhiên nói:
“Mẹ tôi qua đời năm tôi được ba tuổi, sau đó ba tôi tái giá, cưới phu nhân thứ hai, bà cảm thấy tôi là mối uy hiếp, hy vọng tôi chỉ mê mải ham chơi, nên cho tôi ở chỗ này.”
Thương Hành sửng sốt, nhíu mày: “Ba và ông nội của anh không quan tâm sao?”
“Ba tôi không đồng ý với hôn nhân mà ông nội tôi định ra, kiên trì muốn tự do và chân ái của riêng mình.”
Khóe miệng Ôn Duệ Quân dắt một tia đùa cợt:
“Mẹ của tôi là con gái nhà bình thường không có chỗ dựa sau lưng, vốn cũng không được ông nội chấp nhận, cho là gả vào nhà quyền thế từ nay về sau bay lên đầu cành, nhưng ba tôi cũng là đồ khốn không hơn không kém, sau khi mẹ mang thai tôi, ông ta lén lút ngoại tình, nói tình nhân mới là chân ái, mẹ tôi sinh xong bị bệnh nặng một trận, ba năm sau qua đời.”
Lúc nói lời này, giọng điệu của y không hề bận tâm, như thể đang đánh giá một chuyện không liên quan đến mình.
Thương Hành dừng ý nghĩ tìm kho báu, trở lại ngồi xuống ghế thư giãn: “Vậy Nhiễm Nhiễm và Thịnh Tề chẳng lẽ là…?”
Ôn Duệ Quân gật đầu, cũng không có ý giấu diếm: “Hai đứa là em cùng cha khác mẹ với tôi.”
“Về sau thì sao?”
Ôn Duệ Quân dựa lưng vào đầu giường, nằm trên tấm lông chồn trắng, ánh mắt xuyên thấu qua nóc nhà thủy tinh nhìn lên ngân hà giữa trời đêm:
“Vợ hai của ông ta có xuất thân vũ nữ, cá tính cố chấp, rất coi trọng ba tôi, sau lại sinh ra Nhiễm Nhiễm cùng Thịnh Tề.”
“Nhưng giang sơn dễ dổi bản tính khó dời, cũng không lâu sau, ba tôi lần thứ hai tìm được vị chân ái thứ ba, có thể tưởng được bà vợ hai sẽ điên cuồng cỡ nào.”
“Bà bắt đầu cuồng loạn, có khi oán hận tôi, có lúc lại trách cứ không đâu Nhiễm Nhiễm và Thịnh Tề vô dụng, lúc ấy ba chúng tôi còn nhỏ, chồng bà thì không về nhà, ông nội không ở đây, bà là nữ chủ nhân duy nhất trong nhà, thường thường ngược đãi chúng tôi, không người hầu nào dám xen vào.”
“Lúc bà nổi điên, tôi sẽ mang theo Nhiễm Nhiễm và Thịnh Tề cùng tới nhà cây khóa trái cửa lại, cầu nguyện một chút yên tĩnh và che chở.”
“Sau đó, những việc bọn họ làm bị ông nội biết được, ông tự đến đón chúng tôi đi, phế bỏ thân phận người thừa kế của ba, đuổi ba ra khỏi nhà, những chú bác chi khác thấy thế, sôi nổi bỏ đá xuống giếng.”
“Ông nội tuổi tác đã cao, sức khỏe cũng không tốt, bọn họ không đặt một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi như tôi vào mắt, bắt đầu từ lúc đó, tôi đã hiểu rằng, trên đời người có thể ỷ lại chỉ có chính mình.”
Ôn Duệ Quân chậm rãi dịch bước tới giá sách, ngón tay mơn trớn bộ sách đã phong tồn nhiều năm, cười cười: “Nhiễm Nhiễm và Thịnh Tề khi còn bé rất hay khóc, tôi sẽ đọc truyện cổ tích cho bọn nó, học làm vài món đồ chơi lông nhung dỗ dành bọn nó.”
“Anh thật sự rất thương hai đứa.”
Ôn Duệ Quân nhẹ giọng nói: “Ở trong lòng tôi, ba và mẹ đều đã qua đời, trừ bỏ ông nội, hai đứa nó chính là người thân còn sót lại của tôi. Nhìn bọn nó, tôi mới cảm nhận được sự cần thiết và giá trị tồn tại của mình.”
Thương Hành hiếm khi chuyên chú làm người nghe, nhìn chăm chú vào y, mỉm cười: “Ôn tiên sinh tuổi còn nhỏ, mà đã có phong phạm anh cả như cha.”
Y nhận lấy đàn guitar thùng từ trong tay Thương Hành, ngồi xuống bên giường nhỏ, nhẹ nhàng gảy dây đàn, đàn ghi-ta đã già, thanh âm lại vẫn vang sáng.
Mí mắt Ôn Duệ Quân buông xuống, nghe Thương Hành nói xong, biểu cảm nhạt nhẽo, ánh mắt vẫn còn sâu thẳm, hư vô lạc vào chỗ nào đó trên không trung, khóe miệng mân một nếp nhăn cười cực nhạt:
“Kỳ thật, lúc còn nhỏ, thỉnh thoảng tôi cũng muốn khóc, nhưng tôi biết, sẽ không có ai tới dỗ tôi.”
Thương Hành nghe vậy hơi hơi chấn động, há miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Bỗng nhiên nhớ tới hồi lâu về trước trong dạ tiệc từ thiện, hắn và Cố Lẫm đứng ở ban công nghe lén ba anh em nói chuyện, Ôn Nhiễm Nhiễm thẹn quá thành giận nói không lựa từ, hóa ra là sự thật.
Ôn Duệ Quân chưa từng yêu ai, cũng chưa bao giờ được ai yêu, gia đình là thứ y khát vọng nhất trên đời này mà không có được.
Y có thể coi hôn nhân của mình như một quả cân lợi ích, kết hôn với người môn đăng hộ đối.
Một khi coi người ấy như người nhà, sẽ như nguyên tác đã viết, dốc hết toàn lực che mưa chắn gió cho người đó, không hề giữ lại mà trả giá hết thảy.
Ôn Duệ Quân nhìn biểu cảm ngẩn người của Thương Hành, đột nhiên nhớ tới cái gì: “Xin lỗi, có phải cậu nghĩ tới cha mẹ nuôi hay không? Không cần lo lắng, tôi đã thay cậu xử lí tên phụ thân cũng không chịu trách nhiệm kia rồi, bọn họ sẽ không đến quấy rầy cậu nữa.”
Thương Hành lại sửng sốt, không biết sau lưng còn có chuyện này, khó trách lúc ấy cha nuôi đồng ý chủ động liên hệ Dung Trí giải trừ quan hệ.
Hắn nhíu mày: “Vì sao phải giúp tôi chuyện đó?”
Ôn Duệ Quân thở dài: “Đôi khi tôi cảm thấy, chúng ta rất giống nhau, khi còn bé tôi đã phải chịu khổ sở bất công, tôi không đành lòng nhìn cậu cũng bị như vậy.”
Thương Hành nhìn y một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi nếu tôi không khóa cửa, anh cũng sẽ tìm cơ hội khóa cửa đi?”
Ôn Duệ Quân ngạc nhiên thấp giọng cười: “Không phải cậu nói tôi là thân sĩ sao? Thân sĩ sao có thể làm chuyện như vậy?”
Thương Hành đưa hai tay ra sau gáy gối đầu, nằm xuống kêu hừ hừ: “Người nghiêm cẩn như anh, tôi không tin là anh lại không đem theo chìa khóa dự phòng và điện thoại.”
Ôn Duệ Quân trầm mặc mấy hơi thở, sau đó lấy ra từ trong túi một cái chìa khóa, tiếp đó, đón ánh mắt kinh ngạc của Thương Hành, ném chìa khóa ra ngoài qua khe hở song cửa sổ gỗ.
Y cười không lộ răng: “Đúng, bây giờ tôi thật sự không có chìa khóa.”
Thương Hành: “???”
Ôn Duệ Quân bị vẻ mặt của hắn làm cho buồn cười, lồng ngực khẽ chấn động: “Giận rồi?”
Thương Hành ngầm liếc y, mím môi không nói lời nào.
Ôn Duệ Quân nâng đàn guitar lên, ngón tay của y thon dài, khớp xương rõ ràng, ngồi dưới sao trời gảy đàn, ánh mắt chuyên chú ngóng nhìn Thương Hành, cười khẽ: “Đừng tức giận, tôi đánh đàn dỗ cậu, được không?”
Thương Hành không biết bị chữ nào đâm tức, vừa bực mình vừa buồn cười: “Nếu anh muốn tìm người lắng nghe, tôi cũng sẽ không chạy.”
Ôn Duệ Quân chậm rãi lắc đầu, làn điệu êm dịu chảy ra từ ngón tay, nhiều năm rồi không chơi đàn, có chút ngượng.
“Tôi chỉ muốn cậu ở bên cạnh tôi, hôm nay —— ”
Y hơi hơi ngừng lại: “Là sinh nhật của tôi.”
_______________________
ỎhhhhHồ ly kuu cưng hơn husky tsun >.<