Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 49




Thương Hành kinh ngạc nhướng mày, đứng không nhúc nhích nhìn chăm chú vào nam nhân, một lúc lâu mới tìm được thanh âm của mình về: “Ôn tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này? Anh tìm tôi?”

“Đúng vậy.” Ôn Duệ Quân nhấc bước, chậm rãi đến gần hắn, hơi hơi nghiêng người, hình như bị hơi rượu trên người hắn xông đến mức phải nhíu mày.

“Nhắn tin cậu không trả lời, gọi điện thoại tắt máy, nghe Thịnh Tề nói cậu say đến bất tỉnh nhân sự, muốn lên xem xét, xem ra tôi không cẩn thận làm phiền chuyện tốt của cậu rồi.”

Khi nói lời này, Ôn Duệ Quân giọng điệu không mặn không nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã không có biểu cảm, chỉ có đôi mắt đen là nhìn chăm chú tập trung vào Thương Hành.

Lúc y không cười, quanh thân tự nhiên tỏa ra áp lực vô hình, khiến người có một loại cảm giác như thời gian thong thả trôi khó mà diễn tả.

Thương Hành từ phòng Dung Trí đi ra đang tâm phiền ý loạn, bị Ôn Duệ Quân làm phiền như vậy, đơn giản không nghĩ tới những phiền não và rối loạn kia nữa, nội tâm đã bình tĩnh trở lại.

Hắn ỷ vào ưu thế chiều cao không rõ ràng, rũ mắt đón nhận tầm mắt đối phương, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: “Còn không phải sao, tôi ngủ đến thiên hôn địa ám vất vả mãi mới tỉnh được rượu, đang chuẩn bị đi ăn một bữa no, lại bị anh cản đường. Đến chuyện này Ôn tiên sinh cũng muốn hỏi?”

Ánh mắt Ôn Duệ Quân hơi động, nhưng thân người vẫn bất động thanh sắc, khóe miệng hiện ra nếp nhăn khi cười, khí thế chất vấn vừa rồi trong chớp mắt gần như biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi: “Là tôi quá lo lắng. Để bồi tội với cậu, tôi mời cậu ăn khuya, thế nào?”

Thương Hành vừa rồi chỉ thuận miệng nói ra, nghe được hai chữ ăn khuya hình như cũng đói bụng thật, cười tủm tỉm gật gật đầu: “Cũng được, vậy đi đâu?”

Ôn Duệ Quân dẫn trước bước chân: “Đi thôi, xe chờ ở dưới lầu.”

Thương Hành bước nhanh đuổi kịp y, hồ nghi hỏi: “Ôn tiên sinh tới tìm tôi, sẽ không vì việc nhỏ này đi?”

Xuống lầu, Ôn Duệ Quân dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười nhĩ nhã: “Chúc mừng Thương tổng, lại thắng một lần cược.”

Thương Hành nhớ lại ý vị, mỉm cười.

Bộ phim “Ta: kẻ cấm kị” chiếu được một tuần, doanh thu phòng vé đã gần tới 400 triệu, còn ba tuần nữa mới tới tết âm lịch, dựa theo độ nóng hiện nay, gia nhập câu lạc bộ 1 tỷ không thành vấn đề, 1,5 tỷ cũng có chút triển vọng.

Lúc trước tổng vốn đầu tư là 35 triệu, Thương Hành chiếm gần một phần ba, khấu trừ tiền chia cho rạp chiếu phim và phân chia với Cố Lẫm, lợi nhuận Thương Hành thu được có thể gấp mười lần, điển hình cho lấy nhỏ thắng lớn, còn dư phí tiếp thị quảng cáo, quả thực là kiếm bộn.

Hơn nữa còn có tiền thu vào từ “Mạc Tang hải” và mấy dự án khác, công ty của Thương Hành năm thứ nhất doanh thu đạt gần 200 triệu USD, vượt xa tỉ lệ lời lãi trong hợp đồng đánh cược với Ôn Duệ Quân.

Hắn lại thắng Ôn Duệ Quân một lần.

Thương Hành cười không ngần ngại, cởi bỏ hai cúc cổ áo trên cùng, tán bớt cảm giác khô nóng thừa thãi: “Ôn tiên sinh mới là thật khôn khéo, hai mươi phần trăm cổ phần, như thế nào cũng không ăn thiệt.”

Ôn Duệ Quân nghiêng mặt nhìn hắn, cười lắc đầu: “Tôi ngược lại cảm thấy có chút thiệt.”

Thương Hành tiếp tục truy vấn, nhưng Ôn Duệ Quân như thế nào cũng không chịu giải thích.

Hai người đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, Ôn Thịnh Tề đã ngồi trong xe đợi hơn nửa ngày, hạ cửa sổ xe, xa xa vẫy vẫy bọn họ.

Thương Hành vừa đi xuống bậc thang, một chiếc Porsche đỗ ven đường chớp đèn pha hai lần, ánh sáng đột ngột xuất hiện giữa ban đêm, hắn híp mắt, theo bản năng giơ tay lên che mắt.

Cửa xe Porsche mở ra, nam nhân ngồi phía sau từ từ đi vào ánh sáng, hiển lộ một chút bóng dáng trong đêm tối.

Giày da bóng lưỡng, quần tây đen phẳng phiu, áo khoác dài màu nâu sẫm, cổ áo dựng đứng khẽ đong đưa trong làn gió đêm, ôm lấy khuôn cằm thon gọn và gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng.

Ánh mắt Cố Lẫm vẫn lạnh nhạt nhất quán, cơ hai má căng cứng, lúc này anh cau mày, ánh mắt bám chặt vào Ôn Duệ Quân bên cạnh Thương Hành, tay cắm trong túi áo khoác vô thức nắm lại, trong lòng bàn tay là hai vé xem phim, hình dáng khớp tay hiện lên một chút dưới lớp vải áo.

Thương Hành sửng sốt, bật cười: “Cố tổng, anh cũng tới quá muộn, tiệc khánh công sắp kết thúc rồi.”

Là nhà đầu tư lớn, tiệc khánh công của đoàn phim “Ta: kẻ cấm kị” tự nhiên cũng mời Cố Lẫm.

Nhưng anh công tác bận rộn, lại không thích ngồi rượu chung với một đám người hỗn độn, vốn định gọi một mình Thương Hành ra, nhưng nhắn tin và điện thoại cho hắn đều không nhận được trả lời, trợ lý A Mạc cũng liên lạc không được với hắn.

Cố Lẫm mất cả ngày trời sắp xếp toàn bộ công tác cho ngày nghỉ kế tiếp xong mới có thể bứt ra, vội vàng tới cũng đã là đêm khuya, người còn chưa bước vào đại sảnh, đã nhìn thấy đối thủ một mất một còn chạy tới ngăn cản trước mình một bước.

Cố Lẫm mím thật chặt môi, hừ nhẹ một tiếng giễu cợt: “Tôi nghĩ tại sao cậu lại không mở máy, thì ra là có cuộc hẹn khác?”

Thương Hành bất đắc dĩ ấn thái dương: “Là do hết pin. Ôn tiên sinh cũng là vừa mới đến. Chúng tôi đang định đi ăn khuya. Cố tổng có muốn cùng đi hay không?”

Cố Lẫm cứng rắn nói: “Vì sao tôi muốn cùng ăn khuya với… người này?”

Gọi y thì là Ôn tiên sinh, gọi mình lúc nào cũng Cố tổng, không bớt đi một từ!

Ôn Duệ Quân chậm rãi mở miệng: “Đúng vậy, bếp nhà tôi chỉ biết làm chút đồ ăn gia đình bình thường, chỉ sợ chiêu đãi Cố tổng không tốt.”

Cố Lẫm bỗng trợn tròn mắt: “Nhà anh? Hơn nửa đêm chạy đến nhà anh làm cái gì?”

Thương Hành kinh ngạc nhìn về phía Ôn Duệ Quân, ngẫm thấy cũng phải, Ôn Thịnh Tề đang ở trên xe, không nhất thiết phải ăn bên ngoài.

Ôn Duệ Quân mỉm cười: “Ngày mai chính là Nguyên Đán, nghe Thịnh Tề nói cậu định một mình ở lại công ty, không bằng tới nhà của tôi, vừa lúc tham gia vui vẻ, Nhiễm Nhiễm vẫn nhớ việc bị bắt cóc lần trước, luôn nhắc tới cậu. Ý của cậu như thế nào?”

Không ngờ đối phương sẽ mời mình về nhà làm khách, Thương Hành càng kinh ngạc.

Ánh mắt Ôn Duệ Quân trong trẻo nhu hòa, cảm giác tĩnh lặng không che giấu cũng không cường ép.

Y rất giàu lòng kiên nhẫn chờ Thương Hành cho câu trả lời thuyết phục, so với lần trước đưa ra lời mời tham gia dạ tiệc từ thiện, lần này có thêm sự thân mật và chờ đợi.

Thương Hành trong lòng cảm thấy khó nói nên lời, xuyên vào sách hơn nửa năm, không có người thân không có nhà, bạn bè cũng ít đến đáng thương, căn hộ thì thuê của Dung Trí, thứ duy nhất khiến hắn thấy thân thuộc là công ty do chính mình mở.

Không ngờ được mời tham gia tụ hội gia đình, thế mà lại là từ Ôn Duệ Quân từng coi như đại địch.

“Cũng được.” Thương Hành nhún nhún vai: “Dù sao tôi cũng không có chỗ khác để đi.”

Vô luận là về công ty hay là căn hộ chung cư, tám phần sẽ phải đối mặt với Dung Trí, Thương Hành nghĩ tới khuôn mặt cô đơn kia, huyệt thái dương lại bắt đầu mơ hồ đau.

Thương Hành theo bản năng ngẩng đầu liếc lên lầu khách sạn, ô cửa sổ kia tối như mực, không nhìn thấy gì cả, chắc là đã ngủ.

“Không được.” Cố Lẫm đen mặt: “Cậu không có chỗ có thể đến tôi —— ”

Lời ra đến miệng, anh đột nhiên nhớ tới mẹ ở trong nhà, nếu như Thương Hành đến, tám phần chắc chắn sẽ gây sự, mặt anh nhăn vào, ngậm miệng lại.

Thương Hành nhất thời không nghe rõ: “Có thể cái gì?”

Cơ hai bên má Cố Lẫm hơi co lại, môi giật giật, ánh mắt liếc sang một bên: “Tôi nói, nếu cậu kính nhờ tôi, tôi có thể xem xét thu nhận cậu, Ôn tổng nhà lớn sự nghiệp lớn trăm công ngàn việc, không quấy rầy vẫn tốt hơn.”

“Hơn nữa, tiện thể thương lượng một chút dự án hợp tác tiếp theo.”

Vẫn là cái mặt thối quen thuộc, ngạo mạn quen thuộc, không hiểu sao, Thương Hành nhìn biểu cảm này của Cố Lẫm thì không nhịn được muốn cười, rõ ràng đã tới rồi, còn nhất định phải tìm cái cớ gượng gạo như thế.

Thương Hành ra vẻ kinh ngạc: “Dự án hợp tác tiếp theo? Chúng ta có sao? Sao tôi lại không biết?”

Cố Lẫm mím miệng, trừng hắn: “Tôi nói có là có.”

Thương Hành cố nén cười còn muốn nhiều lời thêm vài câu, bỗng nhiên cánh tay bị xiết chặt, Ôn Duệ Quân kéo hắn đi vài bước về phía Bentley.

“Thời gian không còn sớm, ban đêm lạnh, đứng đây hứng gió sẽ cảm lạnh.”

Ôn Duệ Quân nói không nhanh không chậm, lực tay lại chưa từng buông lỏng, trước khi vào xe tự tay mở cửa cho Thương Hành, một tay đỡ trần xe để tránh cho hắn bị đụng vào đầu, một tay khác đẩy người vào ghế sau.

“Này, Ôn Duệ Quân!” Cố Lẫm xông hai ba bước về phía trước, vội đè lại cửa sổ xe, cười lạnh: “Chạy cái gì? Tôi còn có chuyện muốn nói với Thương Hành.”

Ôn Duệ Quân hiếm thấy mà cất đi sự phong độ khi đối nhân xử thế, lãnh đạm đóng cửa xe: “Cố tổng cũng không xem xem bây giờ đã mấy giờ rồi, sớm đi về đi, chúng tôi đành không tiễn.”

Thương Hành gõ gõ cửa sổ xe: “Cố tổng, hợp tác dự án để lần sau bàn.”

“Cậu ——” Cố Lẫm mở trừng trừng mắt nhìn xe màu đen nghênh ngang rời đi, bản thân đứng tại chỗ ăn một bụng khói.

Con chó Ôn Duệ Quân này!

Anh khổ sở tăng ca đẩy nhanh tốc độ đuổi theo thời gian, chỉ để đến đây ăn khói thôi sao?

Vé xem phim trong túi áo gần như bị Cố Lẫm vo thành một cục, sắc mặt xanh mét, cứ phải để anh ở trước mặt đối thủ một mất một còn mời Thương Hành đi xem phim đi ăn đi hẹn hò sao, nhỡ bị từ chối, mặt mũi biết đặt vào đâu?

“Ông chủ.” Trợ lý A Mạc nơm nớp lo sợ quan sát sắc mặt Cố Lẫm: “Có cần đuổi theo không?”

“Không đuổi!” Cố Lẫm tức giận trừng trợ lý một cái, đuổi tới nhà Ôn Duệ Quân ăn canh “bế môn” sao?

A Mạc bất đắc dĩ: “Vậy ngài cứ mở trừng trừng mắt nhìn Thương tổng bị Ôn tổng cướp đi?”

Hết chuyện để nói rồi à! (Câu gốc: na hồ bất khai đề na hồ:đi lấy ấm nước không sôi: nói điều không nên nói, nói ra chuyện riêng tư của người khác)

Sắc mặt Cố Lẫm nhất thời lại đen một tầng: “Sao cậu vô dụng như vậy? Ngay cả ánh mắt so ra cũng kém Ôn Thịnh Tề!”

A Mạc: “…”

Cố Lẫm xoay người đi về xe, đóng cửa xe thật mạnh, híp mắt: “Tôi sẽ không để yên cho họ Ôn.”

Anh châm điếu thuốc, hạ cửa kính xe xuống, ngón tay cầm điếu thuốc đặt bên mép cửa kính lạnh lẽo, ánh đỏ tươi lóe lên trong bóng đêm.

“Tôi nhớ ngày mai có một khu đất cải tạo sẽ được bán đấu giá? Tập đoàn Thiên Hà nhất định muốn có được khu đất này đúng không?”

“Ngài muốn?”

Cố Lẫm nhếch khóe miệng, không có nhiều lời.

Chỉ cần dựa theo cốt truyện nguyên tác, tập đoàn Thiên Hà và cả Ôn Duệ Quân đã định trước sẽ phá sản, mà Thương Hành đã định trước là sẽ cùng một bên với anh.

Hiện tại cứ việc đắc ý đi, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu.

Thẳng đến khi hai chiếc xe lần lượt rời cửa khách sạn, từ một cửa sổ sát đất tối như mực trên lầu, một bức rèm dày trong góc được vén ra, Dung Trí yên lặng đứng bên cửa sổ nhìn hết tất cả xảy ra phía dưới, an tĩnh giống như một làn khói mờ nhạt.

Trong tay anh đang cầm một tấm ảnh chụp khác, trên hình là bảy tám học sinh cấp ba, ở ngoài cùng góc trái là một nam sinh gầy yếu thấp bé thẹn thùng cúi đầu, tóc mái dài che mặt, Thương Hành mười sáu tuổi dửng dưng đứng bên cạnh anh, khuôn mặt thản nhiên tươi cười.

※※※

Bentley đen chạy nhanh trên đường lớn rộng rãi, giờ này trên đường có rất ít xe cộ, chỉ có ánh đèn neon chảy bên ngoài cửa xe.

Thư kí Ngô đang lái xe, Ôn Thịnh Tề ngồi ở ghế phó lái mệt mỏi muốn ngủ.

Thương Hành ôm cổ tay vừa bị Ôn Duệ Quân nắm đi, Ôn Duệ Quân nghiêng đầu nhìn hắn: “Vừa rồi nắm tay làm cậu đau?”

“Sao lại như vậy?” Thương Hành lười biếng tựa vào trong lưng ghế: “Tôi chỉ hơi kinh ngạc. Ôn tiên sinh, luôn luôn là một thân sĩ quân tử phong độ nhẹ nhàng.”

“Ha ha.”

Trong xe mở hệ thống sưởi, Ôn Duệ Quân cởi áo khoác ngoài, lộ ra tây trang màu xám ôm người bên trong, cúc cổ áo đóng kín lên tận cùng, caravat thắt cẩn thận.

Có lẽ là ngại nóng, y tiện tay nới lỏng nút caravat, nghiêng mặt, ánh mắt thâm thúy dừng trên mặt Thương Hành, hầu kết hơi hoạt động, cười trầm:

“Thỉnh thoảng tuân theo bản năng giống đực một chút, cảm giác cũng không tồi.”