Sau khi bối cảnh của đoàn phim “Hoa hồng tình yêu” bị Thương Hành sai người dỡ xuống, hắn bảo Ôn Thịnh Tề mang đến một đám bảo vệ, chăng dây cách ly quanh sân mà đạo diễn Lục đã thuê, lại bảo chị Lý gọi một đám phóng viên giải trí đến ngồi canh gần đó, phàm là Triệu Vũ Sanh dám đến gây sự, ống kính máy quay và bức tường bảo an lại không phải là người ăn chay.
Một tuần quay phim cuối cùng nhanh chóng kết thúc, “Ta: kẻ cấm kị” thuận lợi đóng máy.
Là phim thể loại bí ẩn hồi hộp nên hầu như không cần hiệu ứng đặc biệt, để kịp ra rạp vào dịp cuối năm, bù lại giai đoạn ngoài ý muốn lần trước gây chậm trễ tiến độ, đoàn đội hậu kì phải tăng ca thêm giờ, dốc hết sức đuổi theo tiến độ.
Trải qua thời gian hơn một tháng cắt nối biên tập, lồng tiếng, phối nhạc các loại, phim hoàn chỉnh đạt hiệu quả tuyệt vời, sau khi xem xong, ngay cả Thương Hành chỉ là người bình thường dốt đặc cán mai về điện ảnh cũng không thể không nhập tâm vào bầu không khí do bộ phim tạo ra, mất một khoảng thời gian rất lâu không thể thoát phim.
Thời gian kế tiếp, công ty Thương Hành cùng lúc vừa vội vàng liên hệ rạp phim sắp xếp lịch chiếu cho “Ta: kẻ cấm kị” vừa quảng bá cho phim, về phương diện khác, Ôn Duệ Quân quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đem tài nguyên điện ảnh và truyền hình trong tay cho Thương Hành ưu tiên chọn lựa các dự án có triển vọng, hợp tác tiếp thị.
Chúng Sinh sau khi khuếch đại quy mô đã không còn là một phòng làm việc nhỏ lúc nào cũng cần toàn bộ nhân viên tham gia vào một dự án nữa, bây giờ nhận một lúc hai dự án cũng vẫn thoải mái dư dả.
Chỉ ngắn ngủn ba tháng, Thương Hành trước sau hoàn thành công tác tiếp thị quảng cáo cho hai bộ điện ảnh và một bộ truyền hình, tất cả những dự án mà hắn lựa chọn đều là những dự án có chút ấn tượng trong trí nhớ, không có ngoại lệ, tất cả đều “đắt khách”.
“Lệ vô hư phát” đã trở thành một danh từ mô tả kì tích quật khởi nhanh chóng của công ty Chúng Sinh, dẫn tới những công ty quảng cáo lớn cũng chong chóng đo chiều gió tham gia cạnh tranh tài trợ.
(lệ vô hư phát là một cụm từ ẩn dụ hình ảnh bắn mũi tên trăm phát trăm trúng)Dưới ánh sáng mặt trời không có sự gì mới, ngành nghề trong nước không biết từ khi nào nổi lên một làn gió mê tín rằng dự án nào được Thương Hành nhìn trúng sẽ như được bàn tay vàng của Phật tổ phá quang, mỗi một dự án đều không ngừng củng cố thêm hình tượng nhà tiên tri của hắn.
Mà ngay cả hình đại diện super topic weibo của Thương Hành cũng bị quản lý đổi thành thiếp vàng ghi chữ “Đại tiên ôm lấy tôi”, nhóm fan mỗi ngày đều cúi đầu.
Thậm chí còn có kí giả chuyên môn nằm vùng, sau khi phát hiện mục tiêu đầu tư của Thương Hành, lập tức theo dõi lấy đề tài ngay, dù sao cũng không thiệt.
※※※
Gần tới lễ Giáng Sinh, “Ta: kẻ cấm kị” chính thức khởi chiếu, lại ngoài ý muốn trùng ngay với lịch ra rạp của “Hoa hồng tình yêu”.
Mặc dù hai bộ điện ảnh đều có đại minh tinh dẫn đầu trong danh sách diễn viên chính, nhưng phim bí ẩn hồi hộp rõ ràng chịu thiệt hơn so với phim tình cảm.
Thế nhưng Thương Hành cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, nếu tiếp tục chờ tới tết âm lịch, việc tranh đoạt lịch chiếu trong dịp tết càng không thua gì một trận chiến tranh không khói súng, trên cơ bản chắc chắn sẽ bị những bộ điện ảnh đại chế tác thực lực hùng hậu đè bẹp.
Đoàn đội mới và người mới, kinh phí cũng không có nhiều lắm, tranh vũng nước bẩn ấy thật sự không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Tương phản, “Hoa hồng tình yêu” lại chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, thậm chí còn không biết Triệu Vũ Sanh sử dụng thủ đoạn gì, khiến tư bản chống sau lưng cậu ta chịu ra sân đứng thành hàng, không tiếc dùng phương thức nhường lợi ích, chiếm hết suất chiếu vốn đã ít đến đáng thương của “Ta: kẻ cấm kị”.
Vào đêm Giáng Sinh, các rạp chiếu lớn đều sắp xếp cho “Hoa hồng tình yêu” tận 38% số suất chiếu, mà “Ta: kẻ cấm kị” chỉ có vẻn vẹn 19%, đấy là còn nhờ vào lực kêu gọi của Lâm Dư Tình và nể mặt mũi tập đoàn Cố thị – một trong số những nhà đầu tư.
Không có một ai thích đi xem ảnh đế hủy dung âm trầm tự mình cứu mình ở trong lễ Giáng Sinh.
Người trong ngành sớm đã nhìn không vừa mắt Thương Hành xuôi gió xuôi nước quật khởi với vận tốc ánh sáng, sôi nổi dự đoán sau bộ phim bí ẩn này, thế nào Thương Hành và Lâm Dư Tình cũng gặp thảm cảnh.
Trên Mắt Mèo
(maoyan?), dự báo doanh thu của “Ta: kẻ cấm kị” giảm liên tục, trước đêm Giáng Sinh, số liệu dự đoán đứng ở vị trí thấp nhất: 48 triệu.
Trừ đi gần một nửa chia cho rạp chiếu phim, số còn lại chẳng đủ tiền vốn.
Vào ngày công chiếu đêm Giáng sinh, “Hoa hồng tình yêu” đoạt doanh thu phòng vé 100 triệu, mà “Ta: kẻ cấm kị” chỉ thu được 25 triệu, chỉ bằng một phần tư so với đối phương.
Tối đó, Triệu Vũ Sanh công khai chúc mừng Lâm Dư Tình trên weibo:
@ Lâm lão sư: mặt tuy rằng đã bị hủy, nhưng diễn xuất vẫn như bảo đao chưa già, vẫn thoáng thấy phong phạm ngày còn trẻ, tôi đã đặc biệt đặt làm một chiếc ghế nằm bập bênh cho ngài, giúp ngài trong thời gian không quá thú vị sắp tới sẽ thảnh thơi nhàn hạ khoái hoạt, không cần cảm ơn.
Triệu Vũ Sanh đăng bài ý tứ quái đản trên weibo nhất thời lại thu hút một đợt chế giễu, nhưng nhân khí phòng bán vé của cậu ta rất cao, không quan tâm tẹo nào.
Thường ngày, fan Lâm vẫn đè bẹp fan của Triệu Vũ Sanh, mà lần này không còn khí thế như xưa và cũng lo lắng, nghẹn một bụng tức.
Hôm sau, suất chiếu “Hoa hồng tình yêu” tăng tới 41%, “Ta: kẻ cấm kị” giảm xuống còn 17%.
Trên mạng xuất hiện vô số lời chất vấn mãnh liệt, nhóm fan hâm mộ bị hành hạ một trận nặng nề, sôi nổi kêu gọi tự mình đứng lên truyền bá danh tiếng cho phim.
Nhưng mà phòng bán vé vẫn không có khởi sắc, mặc dù Lâm Dư Tình là người nhận vai nam chính, cũng chỉ sợ khó thoát khỏi lời nguyền ba ngày chiếu rạp.
Cùng với việc bị giảm xuất chiếu xuống, “Ta: kẻ cấm kị” lại thăng điểm rating, suýt xoát đạt được điểm 9, gần như đá đít rating 6.2 của “Hoa hồng tình yêu”.
Thẳng đến ngày thứ ba, một tin tức lặng lẽ xuất hiện ở cuối bảng hotsearch, rồi bắt đầu leo lên từng chút một, tới buổi tối rốt cuộc cũng bám được số 1 hotsearch —— #Song đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất lễ trao giải Kim Hùng “Ta: kẻ cấm kị”#
Tin tức mang tính chất bùng nổ mạnh trong một đêm thổi quét giới giải trí.
Nhân vật chính gây tranh cãi nhất, đề tài hấp dẫn nhất, không cần Thương Hành dùng nhiều tiền mua blogger và “thủy quân” tạo thanh thế, nhóm phóng viên giải trí đã như mèo ngửi thấy mùi tanh tự động lao về phía hắn.
Vô số quần chúng ăn dưa cũng không khỏi bắt đầu tò mò, Lâm Dư Tình sau khi “hủy dung” còn có thể diễn cái gì.
Cuối tuần đầu tiên ngay sau lễ Giáng Sinh, rất nhiều khán giả đã xem phải một bộ phim dở ngày lễ quyết trở lại rạp một lần nữa, chọn bộ danh tác đã bị bỏ lỡ “Ta: kẻ cấm kị” để trả thù.
Tối ngày thứ ba, doanh thu phòng bán vé bắt đầu ấm trở lại, ngày thứ tư, suất chiếu được sắp xếp tăng thêm 10%!
Ngày thứ năm thứ bảy, suất chiếu tăng tới 38%, doanh thu đạt 100 triệu, thứ sáu cuối tuần, doanh thu phòng vé liên tục hai ngày đạt 100 triệu!
Một tuần sau, suất chiếu “Hoa hồng tình yêu” đã không còn được 10%, tất cả đều để dành cho phim mới của Lâm Dư Tình, do tình hình đã tăng suất chiếu mà số ghế vẫn như cũ chỉ tăng không giảm.
Dưới bài đăng weibo Triệu Vũ Sanh tuyên bố muốn tặng ghế bập bênh cho Lâm Dư Tình, fan đã không còn cách nào khống chế bình luận, tất cả biến thành “Ha ha ha ha”.
Công ty Chúng Sinh suýt nữa chịu khổ “Waterloo” ngược gió lật bàn, lại một lần nữa chứng minh ánh mắt độc đáo của Thương Hành.
※※※
Tiệc khánh công, toàn bộ đoàn làm phim kích động cùng nâng chén chúc mừng lẫn nhau.
Đạo diễn Lục nhớ từ ngày thu hút đầu tư cho đến lúc được thông qua, quay phim, đóng máy đến chiếu phim, cả quá trình đã gặp vô số gian nan hiểm trở và tình huống ngoài ý muốn, vất vả vượt qua từng chuyện, ngay cả nhà cũng bán, rốt cuộc cũng tới mùa thu hoạch.
Ông ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, khóe mắt đỏ bừng, gục vào vai Thương Hành òa khóc lớn.
“Thương tổng, hu hu, cám ơn ngài! Nếu ngài không… Coi trọng hai bàn tay trắng tôi hu hu… nếu có kiếp sau, tôi nhất định làm trâu làm ngựa cho ngài ——” Đạo diễn Lục nói tới chỗ cảm động, nói năng lộn xộn, nước mắt gần như thấm đẫm vạt áo Thương Hành.
Thương Hành: “… Không cần phải vậy.”
Dung Trí bất động thanh sắc giữ lấy đôi vai dày của đạo diễn Lục, yên lặng gỡ người xuống khỏi Thương Hành, đỡ đến bên cạnh bàn, thấp giọng cười nói: “Đạo diễn Lục ông uống say rồi, tỉnh rượu đi.”
Trâu Đình bên cạnh cũng uống đến đỏ bừng mặt, bước chân nghiêng trái ngã phải muốn đi tới phía Thương Hành: “Thương, anh Thương, tôi mời anh một ly… Tôi, tôi rốt cuộc có tác phẩm của mình … Tôi hức hức… Tôi về sau muốn đi theo anh…”
Thương Hành đang định trấn an, trọng lượng trên người đột nhiên nhẹ đi, Trâu Đình bị Dung Trí kéo lấy cánh tay, ném đến bên cạnh đạo diễn Lục thành một đoàn.
Thương Hành có chút buồn cười sờ sờ cái mũi, vừa mới quay người lại, đã thấy cô gái tiếp tân, bây giờ là nữ chính Thi Lạc Lạc, đang ôm lấy cánh tay của hắn, hai mắt tỏa sáng phía sau cặp kính cận:
“Thương tổng! Ngài rất đẹp! Đứng cùng với Lâm lão sư, quả thực là trời đất tạo nên —— hu hu, tôi còn chưa nói xong đâu!”
Thi Lạc Lạc bị Dung Trí nhấc cổ áo lên như con gà, xách sang một bên không cho nói nữa.
Thương Hành bật cười: “… Nhìn không ra Dung Trí yếu ớt còn có chừng ấy sức lực.”
Ba người say rượu tụm thành một đống, mắt đạo diễn Lục lóe lên ánh vàng, gào gào thét thét: “Kiếp sau…”
Dung Trí chậm rãi đến vỗ nhẹ lưng ông: “Không tồn tại.”
Trâu Đình gục xuống bàn như một đứa trẻ: “Bỏ ra, tôi muốn đi theo anh Thương…”
Dung Trí mỉm cười: “Không bỏ.”
Thi Lạc Lạc bĩu môi rất không vui: “Đừng phá cp của tôi!”
Dung Trí lạnh lẽo nói: “Sắp rồi.”
Tổ ba người say rượu đột nhiên sợ run cả người: “…”
Thương Hành được mọi người kính rượu một vòng, rượu cay nồng chảy xuyên qua yết hầu trôi xuống, mang theo không ít men say, hắn thoát khỏi đám người, quay đầu liếc sang Dung Trí: “Dung Trí, anh đang làm gì?”
Dung Trí đè lại ba con người đã say cũng không chịu yên ổn, đưa bọn họ lên ghế ngồi ngay ngắn, cười ôn hòa: “Không có việc gì, anh sợ bọn họ bị ngã vào nhau thôi.”
“Thương Hành.”
Một giọng nam khàn khàn mang theo hơi rượu vang lên bên tai, Thương Hành quay đầu, Lâm Dư Tình chân dài tay dài một phen ôm lấy vai hắn, một tay khác chống trên vách tường, trong căn phòng mờ ảo và ồn ào, anh dùng dáng người cao ráo bao thành một góc nhỏ hẹp.
Lưng Thương Hành dựa vào vách tường phía sau, đầu óc có chút chếnh choáng, hai mắt hơi kinh ngạc nhìn chăm chú vào Lâm Dư Tình, đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ say rượu của Lâm Dư Tình.
Một chén rượu đưa tới bên môi: “Kính cậu.”
Thương Hành đêm nay uống đã nhiều lắm, nhưng chén này lại không thể không uống.
Hắn ngửa đầu uống một hơi, cái chén cầm không vững nữa dừng trên thảm trải sàn lăn một vòng.
Lâm Dư Tình nheo lại đuôi mắt đã bị huân lên một màu hồng nhạt, kề sát vào, hơi thở nóng rực phả lên hai gò má của đối phương, nhẹ nhàng ngửi ngửi, thấp giọng nỉ non gọi tên của hắn.
“Lâm lão sư, anh uống say rồi.” Thương Hành định đỡ người đứng lên, tiếc là bản thân cũng uống nhiều quá không còn sức lực, Lâm Dư Tình cũng dính trên người hắn không chịu nhúc nhích.
“Không có.” Anh có chút tính trẻ con bĩu môi.
Thương Hành nhịn không được cười một tiếng: “Được rồi, được rồi, không có, tôi đỡ anh đi tới sô pha ngồi một lát?”
“Không đi.” Lâm Dư Tình lắc đầu: “Tôi nhận được thiếp mời lễ trao giải Kim Hùng, tôi muốn đi thảm đỏ.”
Thương Hành dỗ dành: “Đi, đi.”
Lâm Dư Tình được một tấc vòi một thước: “Tôi muốn cậu đi cùng tôi.”
Thương Hành gật gật đầu: “Đương nhiên, tôi cũng có một nửa coi như là người tạo ra bộ phim.”
Lâm Dư Tình vươn ra hai ngón tay, rung đùi đắc ý nhấn mạnh: “Là tôi, và cậu, hai người.”
Thương Hành bị bộ dáng mơ màng hiếm thấy của anh gây buồn cười: “Vì sao?”
Đôi mắt Lâm Dư Tình sáng lấp lánh: “Tôi muốn nói với tất cả, cảm ơn…”
Thương Hành rụt rè cười: “Không cần cảm ơn tôi, đây đều thứ anh nên có.”
Lâm Dư Tình cong lên đuôi mắt, hai con tằm hình cung cười như trăng non: “Tôi không cảm ơn cậu, tôi cảm ơn…”
Thanh âm của anh càng nói càng thấp, vài chữ cuối cùng chỉ sót lại hơi khí, mông mông lung lung như tình nhân nỉ non, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hé mở, tầm mắt nhìn chằm chằm đôi môi nhạt của Thương Hành, chậm chạp cúi xuống ——
Thương Hành hơi nhíu mày, đầu càng choáng váng, hai tay vô thức áp vào lồng ngực đang tới của đối phương, cùng lúc đó, một tờ hợp đồng mỏng manh chặn ngang giữa hai người, Lâm Dư Tình hôn một phát lên trang giấy.
Anh ngẩn ngơ, mờ mịt quay đầu, con ngươi phản chiếu ra khuôn mặt âm trầm như nước của Dung Trí.
“Lâm lão sư, hợp đồng chấm dứt, trò lăng xê cp giữa anh và ông chủ nhà tôi cũng nên xóa bỏ.”
Ánh mắt Lâm Dư Tình chợt trầm xuống, môi mỏng mím lại, dò xét Dung Trí không nói được một lời.
Dung Trí như có mắt không tròng đối với phản ứng của anh, tự nhiên đỡ lấy Thương Hành: “Em uống nhiều quá, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.”
Thương Hành cau mày ừm một tiếng, bỗng nhiên cánh tay căng ra, cũng bị Lâm Dư Tình giữ chặt lại.