Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 32




Công ty non trẻ của Thương Hành có cái tên chính thức là Chúng Sinh, tính cả cô gái đứng ở quầy tiếp tân kiêm nhiệm vụ dọn dẹp, tổng cộng chỉ có bốn nhân viên.

Bắt đầu tự kinh doanh, mọi việc đều yêu cầu Thương Hành phải tự thân vận động.

Ôn Thịnh Tề ngày hôm sau mang theo sự nhiệt tình và lòng tò mò vô hạn tới chỗ làm, mặc dù điều kiện của văn phòng mới so ra còn chưa bằng một phần mười tập đoàn Thiên Hà, nhân viên và tài chính quả thực rất khó coi, nhưng lại thực sự khiến cậu lần đầu được trải nghiệm mạnh mẽ cảm giác xây dựng nhà nhỏ.

Dung Trí nhờ sự tiện lợi của chức nghiệp, nghe ngóng được tiến triển của vụ án cướp bóc hôm dạ tiệc từ thiện.

Sau ba ngày làm việc, rốt cuộc cũng chờ được cảnh sát công bố kết quả điều tra vụ cướp.

Bữa tiệc từ thiện bị cướp bóc kia, không đếm được có bao nhiêu nhân vật nổi tiếng trong xã hội đã tham gia tiệc, điều đó làm khơi dậy sự phản ứng rất lớn từ dư luận.

Trên mạng thảo luận sôi nổi không được bao lâu, sau khi cảnh sát công bố vụ án, chưa tới mấy giờ đồng hồ, cuộc thảo luận bay thẳng lên hotsearch, cũng lên đầu đề của nhiều trang tin tức lớn.

Một lượng lớn các chi tiết của vụ cướp đã được công bố cho công chúng trên những bản tin, từ việc tên thủ lĩnh đã bắt giữ đại tiểu thư Ôn gia, khống chế toàn bộ như thế nào, cho đến bất ngờ bị lật xe, cuối cùng bị tổng giám đốc Thiên Hà Ôn Duệ Quân nhắm vào đầu, giơ tay chịu trói ra sao.

Vậy ở giữa đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Quần chúng đam mê buôn dưa ở trên mạng giống như đang xem một bộ phim điện ảnh sắp đến phần cao trào, đột nhiên lại bị quảng cáo chen ngang, tò mò đến vò đầu bứt tóc.

Trong lúc những đề tài về vụ cướp gần như đang tàn sát tất cả các phương tiện truyền thông xã hội, một đoạn video ngắn khoảng năm phút đã xuất hiện bên dưới mỗi đề tài.

Góc quay của video được cố định, xem được toàn bộ quá trình từ lúc kẻ cướp bắt cóc Ôn Nhiễm Nhiễm cho đến lúc Ôn Duệ Quân trao đổi con tin.

Ống kính dù đã bị che bớt, quần chúng cũng đã biết trước kết quả, nhưng tiếng khóc bất lực của Ôn Nhiễm Nhiễm, tiếng bước chân Ôn Duệ Quân một mình đi đến chỗ tên cướp vẫn tác động mạnh mẽ lên tâm trạng của quần chúng.

Ngay thời điểm căng thẳng nhất, đèn chùm thủy tinh bỗng nhiên rơi xuống, một thân ảnh thần bí cũng giáng xuống từ trên trời!

Thương Hành, người duy nhất chưa từng xuất hiện trong đoạn phim, giờ giống như những anh hùng trong mọi bộ phim cảnh sát, dùng cách thức bất ngờ nhất, xuất sắc lên tràng!

Những mảnh thủy tinh nổ vỡ bắn tung tóe văng mạnh tới màn ảnh vô cùng sắc bén và đẹp mắt, thật hơn bất kì hiệu ứng nào.

Khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn không hề được chỉnh sửa hay thêm lớp lọc, trong bầu không khí đầy nguy cấp tại hiện trường, lại nổi bật lên một vẻ đẹp dữ dội.

Vật lộn, đấu súng, đặc công bắn tỉa, chỉ ngắn ngủn năm phút đồng hồ, đã mang đủ dáng vẻ của một bộ điện ảnh lớn cô đọng tinh hoa, mỗi phút mỗi giây đều kích thích mạnh mẽ lên từng giác quan của khán giả, cuối cùng kẻ bắt cóc đã phải đền tội khiến cho lòng người sảng khoái.

Trong khoảnh khắc, người xem không thể phân biệt được đây là một bộ phim đặc biệt hay là video ghi lại hiện trường thực sự nữa.

Video thường có xu hướng thuyết phục hơn so với văn bản, cũng vì càng trực quan hơn.

Đoạn video ngắn năm phút vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã có lượng truy cập nhiều chóng mặt, thứ hạng hotsearch cũng dần tăng, không cần bất cứ lực lượng “thủy quân” nào thúc đẩy, các nhóm truyền thông lớn cũng đã ngửi thấy mùi tanh thịt cá, đồng loạt bu lại.

Thương Hành – nhân vật chính trong phim ngắn, rất nhanh đã được người biết nhiều chuyện đào ra, lại một lần nữa lửa lan khắp cõi mạng xã hội bằng phương thức không tưởng.

Cùng với độ hấp dẫn của chính vụ việc, video đã trở thành miếng bánh ngọt tư liệu sống cho các kênh tin tức chủ lưu.

Từ internet truyền thông cho đến tin tức TV và báo chí, mỗi một lần đưa tin về vụ cướp tiệc từ thiện là một lần quảng cáo miễn phí cho Thương Hành.

Nhóm quần chúng trời sinh thích xem câu chuyện anh hùng chính nghĩa chiến thắng tà ác, qua một ngày lên men, lượng video được phát sóng đã tăng đến mức khủng khiếp.

Ở thành phố S nơi xảy ra vụ việc, ngay cả bà thím bán thức ăn ở chợ không theo dõi mấy ngôi sao cũng có thể nhìn thấy mặt Thương Hành trên xe bus và tàu điện ngầm.

Chưa cần tới nửa ngày, chị Lý là người đại diện đã nhận được không dưới mười lời mời dành cho Thương Hành, điện thoại văn phòng nhanh chóng bị oanh tạc.

Chị Lý mới đầu còn kinh hỉ, sau đó thì xúc động, rồi lại chết lặng, cuối cùng chỉ có thể máy móc lặp lại mấy lí do thoái thác giống nhau, liên tục từ chối.

Thân là người đại diện, mắt mở trừng trừng nhìn từng cơ hội săn đón bị buộc phải vuột khỏi tay, tương lai đầy hứa hẹn sắp bị thượng tầng ấn chết trên bờ cát. Nghĩ rõ là nghệ sĩ trong tay mình, chị Lý nghẹn một bụng tức, lạch cạch nhấn bàn phím điện thoại.

“Chuyện này là thế nào!”

Chị nôn nóng đi vòng quanh hai vòng, quyết định đến văn phòng chủ tịch năn nỉ cho Thương Hành.

Vừa mới bước ra cửa đã thấy Trâu Đình và vài người mới khác, biểu cảm trên mặt họ đều có vẻ khó chịu, nhìn thấy chị Lý liền lao lên như ong vỡ tổ.

“Chị Lý, nghe đồn sáng nay Phương tổng có nói rằng tiết mục tuyển tú nhóm nhạc nam của chúng ta có tỉ lệ xem rất thấp, nếu không thể tăng lên, chỉ sợ sẽ bị cắt giảm.”

“Chị Lý, em nghe nói Phương tổng còn muốn đưa thêm người vào nhóm, ngay cả anh Đình cũng phải nhường vị trí cho đối phương, có phải thật vậy hay không?”

Khóe miệng chị Lý giật giật, sắc mặt khó coi, lộ ra một nụ cười khổ: “Người ta là ông chủ, đương nhiên là do người ta định đoạt.”

Ngay cả Thương Hành đã ra mắt còn thích giấu là giấu ngay, nửa cơ hội cũng không cho, huống chi là những người mới khác?

Trâu Đình âm trầm tựa vào khung cửa, vuốt đinh bạc trên tai trái không nói lời nào, ngón tay buông thõng bên cạnh vuốt qua mép điện thoại di động, trên màn hình hiện lên một tin nhắn ngắn do Thương Hành gửi tới, đó là địa chỉ văn phòng của hắn.

※※※

Xế chiều hôm đó, khách sạn lớn Bác Sơn có tổ chức một hội nghị cấp cao toàn quốc của ngành giải trí, tất cả những công ty giải trí nổi danh trong ngành đều được mời đến đây.

Trong một góc tổ hợp sô pha tại hội trường, Phương Dương đang nâng chén rượu, trò chuyện vui vẻ với mấy tổng giám đốc công ty truyền thông cấp cao trong ngành.

Vợ chồng chủ tịch tập đoàn Phương thị thường sống ở nước ngoài, gần đây Phương Dương về nước mới bắt đầu dời trọng tâm của tập đoàn, xúc tiến thăm dò ngành giải trí trong nước.

Công ty Hoài Mộng có vốn đầu tư từ tập đoàn Cố thị, nay được Phương Dương thu quyền kinh doanh vào trong túi tiện sử dụng như một bàn đạp liên hệ với những công ty khác, mở rộng nhân mạch và con đường kinh doanh.

“Ý của Phương tổng là dự án này tạm thời phải thay người?” Ông chủ truyền thông Ảnh Ánh nhíu mày: “Tôi nhớ công ty cậu có một hạt giống không tồi, tiềm lực và độ nổi tiếng cũng không tệ, so với người mới mà cậu hết lòng giới thiệu không phải càng có giá trị thương mại hơn sao?”

Phương Dương hàm hồ giải thích: “Chuyện này, nội bộ công ty chúng tôi có điều chỉnh…”

Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, một nữ phóng viên mạnh dạn tiến đến: “Phương tổng! Có thể quấy rầy ngài hai phút, mong ngài nhận một cuộc phỏng vấn không?”

Tại một hội nghị cao cấp như thế này, chung quanh luôn có phóng viên và truyền thông, Phương Dương cũng không ngạc nhiên, tiện tay vuốt phẳng vạt áo, dè dặt gật gật đầu: “Có thể.”

Phóng viên nói thẳng, đặt vấn đề vô cùng xảo quyệt: “Phương tổng, có một video cho thấy Thương Hành đã hành động để ngăn chặn tên cướp thủ lĩnh trong tối xảy ra vụ cướp, cứu các vị khách quý trong hội trường, ngài cũng là một trong số đó.”

“Trên mạng nói ngài lấy oán trả ơn, bởi vì ân oán cá nhân mà đóng băng Thương Hành, không cho hắn nhận bất kì hoạt động thương mại và lời mời đại diện nào, xin hỏi có thật không?”

Trên ghế sa lông, mấy vị giám đốc truyền thông đều sửng sốt, Phương Dương tức giận, nắm ly rượu đứng lên: “Cô đang nói hươu nói vượn cái gì?!”

Bất ngờ, phóng viên lấy ra một chiếc máy tính bảng chiếu một đoạn video phỏng vấn.

Trên màn hình, chính là Thương Hành đang được các phóng viên phỏng vấn.

Hắn tựa như vừa mới đi ra từ trong sân tennis, mặc một bộ đồ thể thao trắng tinh, đội mũ tennis, tay xách vợt, cổ tay xoay chuyển linh hoạt.

“…Đóng băng chỗ nào đâu? Nghiêm trọng quá.” Thương Hành đối diện với phóng viên và ống kính, tươi cười ấm áp: “Chẳng qua là công ty thương cảm tôi bị thương nặng trong dạ tiệc, nên cho tôi được nghỉ dài hạn thôi.”

Phương Dương ngẩn ra, đây là lời lúc ấy cậu trào phúng Thương Hành, tùy tiện lấy cớ, thế nhưng đã bị đối phương biến thành lí do thoái thác cực kì nghiêm túc, ám phúng ngược lại mình!

“Bị thương nặng?” Phóng viên khoa trương nhìn từ trên xuống dưới Thương Hành, người vừa vận động mạnh đổ cả mồ hôi trán: “Thương lão sư không nói đùa chứ?”

“Không hề.” Thương Hành vô cùng nghiêm túc mà khen ngợi công ty, mỉm cười: “Mỗi tháng tôi vẫn nhận được mức lương cơ bản bốn chữ số.”

Thần sắc của hắn quả thật quá mức thản nhiên, trong lúc nhất thời khó mà nhìn ra đến tận cùng là hắn chân tâm thực lòng hay là đang mỉa mai trào phúng.

Phóng viên cố nén ý cười: “Thương lão sư thật sự là một người lạc quan. Vậy hiện tại anh đang làm những việc gì?”

Thương Hành: “Cùng bạn bè hùn vốn mở một công ty nhỏ, làm đầu tư…”

Nội dung sau đó của cuộc phỏng vấn đột ngột bị ngừng —— máy tính bảng của nữ phóng viên đã bị bàn tay thịnh nộ của Phương Dương hất rơi trên mặt đất.

Phóng viên nhét micro đến trước mặt cậu ta: “Phương tiên sinh, tại sao ngài phải cho một người không có vấn đề gì về sức khỏe như Thương Hành nghỉ dài hạn? Ngài giải thích thế nào?”

“Cô đang vu khống, phỉ báng!” Phương Dương lạnh lùng nói: “Phỏng vấn kết thúc, không thể trả lời.”

Phương Dương bật di động vào mạng xã hội, quả nhiên, đoạn phỏng vấn kia của Thương Hành đã một đường xông thẳng lên hotsearch.

Một cái đề tài #Ông chủ Hoài Mộng cho anh hùng cứu mạng nghỉ dài hạn# đang đứng đầu điên cuồng đâm thẳng vào mí mắt của Phương Dương, nửa bên má của cậu nóng bừng lên đau đớn.

Nhấn vào đề tài nhìn thấy, cuộc phỏng vấn không chỉ thăm hỏi Thương Hành, mà còn có cả mấy vị thừa kế cũng có mặt ở tiệc từ thiện.

Bọn họ công khai nhận phỏng vấn, cảm tạ và ngỏ lời mời Thương Hành, cười nói nghe rất kì lạ: “Không bằng suy xét đến công ty của chúng tôi đi, bên chúng tôi không có ‘Nghỉ dài hạn’.”

Dưới đề tài đứng đầu, số bình luận về thuật ngữ “nghỉ dài hạn” đã lên tới 100 ngàn, một cụm từ mang ý tốt qua một đêm đã trở thành từ để trào phúng cho việc lấy oán trả ơn.

Trong đoạn phim ngắn năm phút, biểu hiện anh hùng của Thương Hành vẫn còn được mọi người bàn tán say sưa, không ngờ quay đầu đã thành người tốt không được báo đáp mà cho “nghỉ dài hạn”.

Nhóm quần chúng vây xem lần nay thực sự tức giận, lộ rõ sự trìu mến đối với Thương Hành, chửi ầm lên đối với Phương Dương, dùng ngòi bút làm vũ khí, ngay cả hình tượng của giải trí Hoài Mộng cũng gặp phải thảm cảnh Waterloo.

“Công ty này còn có thể xấu xa hơn nữa không? Sau này tôi sẽ không xem chương trình của nào của họ nữa!”

“Cứ nhìn thấy video này là tôi lại giận run lên được, trời nóng như này mà toàn thân vẫn đầy mồ hôi lạnh, công ty chó má kia chỉ giỏi đàn áp! Anh bé Thương của chúng ta làm sao có thể khoe được tài năng!”

Kéo xuống mỗi một bình luận đều thấy những lời vô cùng mỉa mai, ngón tay Phương Dương phát run vì giận, sắc mặt xanh mét như một tảng đá mọc đầy rêu.

Cậu lập tức gọi cho chị Lý người đại diện của Thương Hành, giọng điệu lạnh lùng nghiêm khắc: “Nhìn xem người dưới trướng chị làm ra chuyện tốt gì kìa! Chị không muốn làm việc nữa đúng không? Mau tìm người dập hotsearch đi!”

Đầu kia điện thoại, bị mắng thẳng mặt, chị Lý trầm mặc một khắc, không mặn không nhạt nói: “Chẳng lẽ lời người ta nói không phải là thật sao? Ngài nói đúng, tôi mặc kệ, tự ngài tìm người dập hotsearch đi.”

Nói xong, đối phương cúp thẳng điện thoại, ống nghe chỉ còn một chuỗi âm thanh máy móc trào phúng Phương Dương đã giận tới cực hạn.

“Phương tổng, chúng tôi còn có việc, không quấy rầy nữa.” Mấy ông lớn truyền thông đang ngồi trên sô pha trao đổi lẫn nhau vài ánh mắt, không hẹn mà cùng đứng dậy, tạm biệt Phương Dương.

Sắc mặt Phương Dương hơi đổi: “Vậy chuyện hợp tác…”

Mấy người thuận miệng cười ha ha, nói có lệ: “Không vội không vội, lần sau rảnh lại nói, bàn lại sau.”

Phương Dương mắt mở trừng trừng nhìn đối phương đi không quay đầu lại, khóe mắt run run một hồi: “Bốp” một tiếng ném thẳng di động đi!

※※※

Lúc đó, trong văn phòng công ty Chúng Sinh vừa mới thành lập, mấy người Thương Hành đang ngồi quây quanh bàn họp hình tròn, mồm năm miệng mười mà ăn mừng trận thắng lợi của cuộc phản kích mở màn.

Thương Hành ngồi dựa lựng vào chiếc ghế đen, lật xem dự án đầu tiên trong bản kế hoạch của công ty đầu tư Chúng Sinh, trầm tư không nói.

Đối tác Lâm Dư Tình ngồi ở phía đối diện, nghe đạo diễn Lục và Ôn Thịnh Tề tán gẫu đến hớn hở mặt mày, anh một tay chống má, một đôi mắt hoa đào mỉm cười, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt Thương Hành.

Chiếc ghế bên cạnh gần với Thương Hành nhất đã bị người kéo ra xa, Dung Trí bưng một đĩa táo gọt sẵn tới đặt ở trước mặt hắn, kéo ghế lại ngồi xuống không gây ra một tiếng động.

Dung Trí: “Độ nóng đang ngày một tăng lên, anh nghĩ em hẳn không đơn thuần chỉ muốn tước thể diện của Phương Dương phải không?”

“Đương nhiên không phải.” Thương Hành khép lại bản kế hoạch, tầm mắt nhìn mọi người chung quanh, không lạnh không nóng mà cười.

“Đây chẳng qua là tiện thể thôi, mục đích thực sự là để cho ra mắt bộ điện ảnh của đạo diễn Lục, đồng thời tranh thủ lúc này để kêu gọi vốn từ cộng đồng, giải quyết vấn đề tài chính quay phim.”

“Quảng cáo tiếp thị điện ảnh là một cái hố sâu không đáy, chúng ta không có tiền, không có người, bất luận là cơ hội gây chú ý nào cũng không thể lãng phí.”

Đôi mắt đen tuyền của Thương Hành lóe lên ánh sáng âm u: “Cho dù là địch nhân, cũng phải nghĩ tất cả biện pháp để sử dụng kẻ đó cho mình.”

Lâm Dư Tình vắt chéo chân, hai tay khoanh lại, đầu lưỡi để ở kẽ răng, cực thong thả mà liếm qua chân răng: “Nói như vậy, ngược lại tôi có một đề nghị.”

“Phí tổn thấp, độ chú ý đề tài còn cao, nếu thuận lợi còn được chú ý tới mấy tháng.”

Thương Hành lập tức hứng thú: “Anh nói đi.”

Lâm Dư Tình buông hai chân đang vắt chéo ra, cách bàn tròn, nghiêng người kề sát vào Thương Hành, mười ngón tay giao nhau đặt trên mặt bàn, ánh mắt giảo hoạt nhìn thẳng sang ngoắc ngoắc hắn: “Sao tác cp.”

Bên cạnh Thương Hành, Dung Trí bất giác dựng thẳng tai, mắt chậm rãi híp lại, ánh mắt đảo qua, lông mày nhướn lên như một lá liễu giữa ngày đông giá rét.

Anh nói chậm rãi: “Lâm lão sư không hổ là nhân tài kiệt xuất trong việc ấy, kinh nghiệm sao tác cp phong phú, chỉ là bộ điện ảnh này gần như không có cảnh ái tình, đề nghị này chỉ sợ không ổn lắm.”

Lâm Dư Tình liếc nhìn anh một cái, dường như lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của luật sư an tĩnh.

“Ai nói chỉ có diễn viên chính mới có thể khoe tài?” Ngón tay thon dài của Lâm Dư Tình nhẹ nhàng mơn trớn lệ chí nơi khóe mắt: “Ảnh đế nổi tiếng và người chịu khổ cảnh đóng băng phải đổi nghề đầu tư, cũng là một chủ đề khiến nhiều người có suy nghĩ kì lạ, cậu nói thử xem, Thương Hành?”

Trong phòng họp, đạo diễn Lục và Ôn Thịnh Tề không biết đã ngừng nói chuyện từ khi nào, ánh mắt của mọi người gần như đều không hẹn mà cùng dừng trên mặt ông chủ Thương.

Thương Hành: “…”

Ngay cả việc này cũng phải để ông chủ tự mình ra mặt, làm khó hắn quá mà.