“Sắp có?” Chị Lý hơi buồn bực: “Tự thân xây dựng sự nghiệp nào có đơn giản như vậy, tài chính, đoàn đội, còn có các mối quan hệ cái nào cũng không thể thiếu.”
Chị Lý lắc đầu, nói lời thành tâm: “Những người hai mươi tuổi khí huyết phương cương muốn xây dựng sự nghiệp chị đã gặp nhiều rồi, một chút kinh nghiệm cũng không có, phần lớn bước đầu tiên đi đã không thành công, đều trượt chân ngã chết trên cát.”
“Chị khuyên cậu, ngàn vạn lần đừng quá xúc động, nếu giữa cậu và Phương tổng có hiểu lầm gì, không bằng chị và cậu sẽ cùng tới gặp cậu ta nói lời xin lỗi?”
Thương Hành cười cười: “Chị Lý, không phải hiểu lầm, tóm lại tôi sẽ không ngồi chờ chết. Tài chính quan hệ đều dễ giải quyết, đoàn đội không phải tôi đang tìm sao?”
Thấy sắc mặt chị Lý vẫn nửa tin nửa ngờ, Thương Hành lấy điện thoại ra nhập địa chỉ hiện nay của mình vào, nhẹ nhàng nhấn nút gửi tin nhắn.
“Chị Lý, chị cứ suy nghĩ đi, nếu đồng ý thì tới đây tìm tôi.”
Chị Lý há miệng kinh ngạc, khu chung cư nhỏ mà Thương Hành đang ở là khu chung cư xa hoa nổi danh ở trung tâm thành phố, nằm ngay trên con phố bên cạnh.
May mắn hợp đồng lúc trước Thương Hành kí với Chu Đồng là hợp đồng có điều kiện tự do nhất, không cần thiết phải ngày nào cũng làm việc.
Phương Dương muốn đóng băng hắn, tuy nhiên không thể vi phạm hợp đồng và vượt quá các thông cáo thương nghiệp của công ty, cho nên nếu hắn có muốn tự mở một văn phòng đầu tư kiếm tiền, công ty cũng không thể xen vào.
Thương Hành tạm biệt chị Lý, lúc đi ngang qua Trâu Đình, tiện tay vỗ vỗ vai đối phương: “Vừa rồi cảm ơn, cậu bạn nhỏ.”
Hai gò má của Trâu Đình hồng lên vì giận, bông tai ác ma bên tai trái giơ nanh múa vuốt, cậu ta hẩy tay của Thương Hành: “Cái gì mà bạn nhỏ? Rõ ràng tuổi cậu cũng chỉ trạc tuổi tôi!”
“Còn nữa, tôi cũng không đặc biệt giúp cậu, chẳng qua là trả lại ân tình đưa thiếp mời ở dạ tiệc Weiss mà thôi.”
Thương Hành lãnh đạm gật gật đầu: “Sao cũng được, à đúng rồi, nếu như cậu không thể phát triển ở Hoài Mộng cũng có thể tới tìm tôi.”
Trâu Đình nhìn hắn với vẻ khó mà miêu tả, không nói gì.
Mấy người mới cùng tới đứng phía sau cậu ta không nhịn được nói leo: “Làm ơn đi, anh Đình của chúng tôi vừa mới ra mắt, là vị trí Center trong đoàn, giờ đang đúng thời đi lên, sao có thể theo cậu tới cái văn phòng nhỏ bé chưa có tên tuổi gì được.”
“Thương Hành, vì lợi ích của đồng nghiệp, tôi khuyên cậu đừng ngang ngạnh với ông chủ, cũng không nhìn xem người đứng đằng sau là ai, cậu làm sao có thể đấu với người ta được?”
Thương Hành chỉ cười, không thèm để ý, tiện tay vẫy vẫy, xoay người bước đi.
※※※
Thương Hành đánh chiếc xe Đại Bộ mới mua, lái từ từ trên con đường tắc nghẽn.
Con đường nơi trung tâm thành phố thường xuyên bị tắc, nhựa đường dưới cái nóng hè oi ả bốc lên những dòng hơi nóng vặn vẹo, bụi bay trong không khí phủ kín thân xe màu trắng tuyết, tốc độ của người đi bộ hai bên đường thậm chí còn nhanh hơn chiếc xe cứ đi một chút lại phải dừng của Thương Hành.
Tận dụng khoảng thời gian rảnh này, Thương Hành ngồi ở ghế điều khiển vừa tự hỏi về nhân sinh, vừa tính toán những nguồn tiền mình có trong tay.
Chương trình trực tiếp công ích đầy tiếng vang kia đã mang đến cho hắn một khoản 2 triệu, Cố phu nhân hảo tâm “tài trợ” 4 triệu, trả lại Cố Lẫm 500 ngàn, cùng lắm còn thừa lại 5.5 triệu.
Trước khi xuyên vào sách, thân là tộc làm công ăn lương, Thương Hành liều chết liều sống một năm cũng không kiếm được bảy chữ số, hiện giờ trong thời gian ngắn ngủn không đến hai tháng, trong tay đã có một khoản 5.5 triệu, tốc độ quả thực nhanh đến khó tin.
Càng khó tin hơn chính là, sau khi dùng 5 triệu trong đó để đầu tư cho đạo diễn Lục quay phim, tiền dư lại dùng để mua xe và trả phí sinh hoạt, ngay cả tiền đặt cọc nhà cũng không đủ, nói chi là trả lại 4 triệu cho Cố Lẫm.
Thương Hành đỡ tay lái, nhìn chằm chằm mông chiếc xe phía trước, cau mày, tốt xấu gì bây giờ mình cũng coi như là “triệu phú” rồi, sao một chút cảm giác nhà giàu mới nổi cũng không có?
Vẫn cứ cả ngày vì tiền mà phát sầu.
Vừa nghĩ đến việc huy động vốn để thành lập một công ty của chính mình, có thể thấy ngay sắp phải nợ thêm rất nhiều.
Thương Hành một tay chống cằm, Cố Lẫm đã bị hắn bứt không ít lông dê, bứt nữa sợ sẽ trọc mất, nên đổi người khác.
Tìm ai mới được?
Mình vẫn đang ở nhà của Dung Trí, không tiện vay tiền nữa, về phần Lâm Dư Tình, tất cả vốn lưu động đã hết sạch rồi, không còn lông mà vặt.
Thương Hành tự hỏi một chút, bẻ lái ở ngã tư kế tiếp, quẹo thẳng vào trục đường chính đi tới phố Tài Chính.
Tổng bộ của tập đoàn Thiên Hà nằm trên tòa tháp đôi cao nhất tại phố Tài Chính.
※※※
Tháp song sinh Thiên Hà là một trong những kiến trúc tiêu biểu nhất của thành phố S.
Hai tòa nhà trăm tầng quay mặt về hai hướng nam và bắc, được kết nối với nhau bằng một cổng vòm bán nguyệt nằm ngay chính giữa, phần eo của hai tòa nhà được kéo gần vào nhau, trên hẹp dưới rộng, nhìn từ xa giống như một cặp chị em đang mặc lễ phục dạ hội màu đen.
Thương Hành tuy rằng đã lên hotsearch mấy lần, nhưng dù sao vẫn chỉ là người mới trong giới giải trí, còn cách thần tượng quốc dân xa cả vạn dặm. Chỉ cần một cái mũ lưỡi trai, kéo thấp vành mũ là có thể thoải mái tự do hành tẩu trên phố Tài Chính, không cần lo lắng bị nhận ra.
Tiến vào tòa tháp đôi, Thương Hành không đặt hẹn trước đương nhiên bị ngăn ở quầy lễ tân.
Nhưng chưa đến năm phút đồng hồ, thư kí văn phòng tổng giám đốc đã đặc biệt tới trước quầy mời hắn lên lầu.
Nhóm các chị gái quầy lễ tân vừa tò mò nhìn bóng dáng hắn rời đi vừa châu đầu bàn tán.
Thương Hành một đường nhanh như điện chớp đã đi tới phòng tổng giám đốc trên tầng thượng, đi nhẹ nói khẽ, gương mặt treo một nụ cười thong dong tự tin nhất quán.
Gần như mỗi một nhân viên đi ngang qua đều không thể nhịn được dán hai mắt vào hắn —— phố Tài Chính chủ yếu thành phần tri thức cổ trắng cổ vàng, đẹp trai giống như ngôi sao đúng là hiếm thấy.
Ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, các nhóm nhân viên đã loan truyền tin đồn nhảm khắp tổng bộ, những bức ảnh chụp đủ các góc độ của Thương Hành đã bay khắp nơi, tất cả mọi người đều hỏi cùng một vấn đề ——
Cậu trai vô cùng đẹp mã không cần hẹn trước cũng có thể trực tiếp vào văn phòng Ôn tổng đến tột cùng là ai?
※※※
Văn phòng tổng giám đốc.
Tất cả các mặt tường hầu như là những cửa kính toàn cảnh cao từ sàn tới trần nhà, từ đây có thể trông về phía dòng sông đổ ra cửa biển xa xa không gặp một chút chướng ngại nào, tầm nhìn bao la như ở trên mây, cả thành phố đều được thu vào tầm mắt.
Lúc Thương Hành gần đến văn phòng, Ôn Duệ Quân đang đứng lặng bên cửa kính uống trà. Toàn thân y đắm chìm trong ánh sáng màu vàng nhạt, phản chiếu một bóng hình cao ráo trong con ngươi của Thương Hành. Lúc y quay đầu lại, không thấy rõ mặt mày, ngay cả ý cười nơi khóe mắt chỉ tốt đẹp ở bề ngoài cũng mông lung trong màn sương khói
“Ngồi đi.” Ôn Duệ Quân khẽ gật đầu với hắn, chỉ chỉ chiếc ghế sô pha màu đen mềm bên cạnh.
Lúc bước vào cửa Thương Hành mới chợt nhận ra, khi hắn theo lời ngồi xuống sô pha, bỗng nhiên cảm thấy bản thân vừa bước vào một từ trường thuộc về người khác, vô hình vô chất, khó mà miêu tả.
Mỗi một món đồ trong phòng, mỗi một vị trí sắp xếp, từ chén trà đến mùi hương đều có dấu vết khí vị của chủ nhân.
Đây là lãnh địa thuộc sự quản lý khống chế của Ôn Duệ Quân, là đế quốc dưới chân do một tay y sáng lập.
Người đàn ông bưng chén trà đến gần hắn, khuôn mặt anh tuấn nhĩ nhã dần hiện rõ từ trong nơi khuất sáng.
Vẫn là mùi hương gỗ bạch đàn nhàn nhạt kia, chóp mũi Thương Hành hơi hơi động.
“Nghe nói cậu đến tìm tôi, tôi rất bất ngờ.” Ôn Duệ Quân rót cho hắn một chén trà, ánh mắt tinh tế chăm chú nhìn vào hắn: “Có việc gì?”
“A, có chút việc, muốn tìm anh trợ giúp.” Thương Hành vừa mở miệng, mới phát hiện nhịp điệu hơi thở đã bị đối phương ảnh hưởng.
Hắn âm thầm nhíu mày, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái vốn có, nghênh đón ánh mắt của Ôn Duệ Quân: “Lần trước Ôn tiên sinh từng mời tôi thay đổi vị trí, nguyện ý bồi thường vi phạm hợp đồng cho tôi, không biết bây giờ có còn hữu hiệu hay không?”
Ôn Duệ Quân thả lỏng cơ thể dựa lưng vào ghế sô pha mềm mại, hai chân dài giao nhau: “Tự nhiên còn hữu hiệu, bây giờ cậu thay đổi chủ ý rồi sao?”
“A.” Y làm như nhớ ra cái gì đó: “Nghe nói tiểu thiếu gia Phương gia đã làm chủ Hoài Mộng.”
Đuôi mắt y nhếch lên một nét cười hình cung tinh tế: “Dường như cậu không quá thích cậu ta.”
Thương Hành nhướng mày: “Nhờ phúc cậu ta, tôi đã bị công ty cho nghỉ ngơi dài hạn.”
Ôn Duệ Quân chậm rãi thu lại ý cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng chén: “Thì ra là thế. Không sao, cậu có thể đến đây bất cứ lúc nào, việc hợp đồng cứ giao cho tôi giải quyết.”
“Không, Ôn tiên sinh hiểu lầm rồi.” Thương Hành lắc đầu: “Lần này tôi đến, là muốn anh đồng ý đầu tư.”
“Ồ?” Ôn Duệ Quân đầy hưng trí: “Như vậy, cậu định lấy thân phận quan hệ cá nhân hay là quan hệ làm ăn?”
Thương Hành mỉm cười, ngồi thẳng lên: “Đương nhiên là nói chuyện làm ăn.”
Ôn Duệ Quân nhìn chăm chú hắn thật lâu mới gật đầu: “Vậy được.”
Y bưng chén trà, đứng dậy dẫn Thương Hành đi đến trước bàn làm việc dài khoảng hai mét làm từ một khối gỗ cổ nằm ở trung tâm phòng.
Khác với ngồi gần nhau tại sô pha, hai người phân ra ngồi hai đầu bàn làm việc, khoảng cách nhanh chóng dứt ra.
Ôn Duệ Quân tư thế ngồi tao nhã, ánh mắt trầm tĩnh, đối diện với y, Thương Hành căng thẳng sống lưng, thân trên không tự chủ được hơi khom về phía trước.
Trước khi xuyên vào sách, Thương Hành từng gặp qua không ít khách hàng địa vị cao cấp, trong tình cảnh này, khi bước vào phạm vi từ trường cường đại của Ôn Duệ Quân, hắn có thể cảm nhận được áp lực rõ ràng, cho dù đối phương chưa từng tận lực nhắm vào hắn.
“Nói nghe một chút.”
Trên đường đi Thương Hành đã nghĩ sẵn trong đầu đủ loại lí do rất ổn thỏa: “Tôi dự định sẽ thành lập một phòng làm việc độc lập của chính mình, nhưng hiện đang khuyết thiếu tài chính. Như anh đã thấy, tôi cũng không có một lợi thế nào trong tay, nhưng có một thứ, Ôn tiên sinh đã thấy qua.”
Ôn Duệ Quân khó nhịn được trêu chọc một câu: “Chẳng lẽ là miệng quạ đen của cậu?”
“…” Thương Hành như súng bị kẹt, ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Kỳ thật anh cũng có thể ngẫm theo hướng tốt.”
Ôn Duệ Quân: “Như vậy cậu muốn làm gì?”
Thương Hành rõ ràng lưu loát nói: “Đầu tư tiếp thị, bắt đầu từ điện ảnh và truyền hình.”
Ôn Duệ Quân không biết nhớ tới cái gì, trầm thấp cười nói: “Tựa hồ đúng là sở trường của cậu. Cậu muốn bao nhiêu?”
“10 triệu. Đổi 20 %.” Thương Hành đơn giản giở công phu sư tử ngoạm: “Ý của Ôn tiên sinh như thế nào?”
Ôn Duệ Quân mười ngón giao nhau đặt khẽ lên cạnh bàn, sảng khoái nói: “Tôi có thể cho cậu số tiền kia.”
Thương Hành ngược lại có chút ngoài ý muốn, hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần cò kè mặc cả.
“Tôi còn chưa nói xong.” Ôn Duệ Quân cười ảm đạm, ánh mắt bình tĩnh lộ ra một chút khôn khéo của thương nhân: “Nếu đã buôn bán ắt gặp cảnh rủi ro.”
“Làm một thương nhân, tôi cũng phải chịu trách nhiệm với công ty, không thể buôn bán lỗ vốn.”
Thương Hành nhìn hắn, chậm rãi đợi câu sau.
Ôn Duệ Quân chăm chú nhìn ánh mắt của hắn, từ tốn mở miệng: “Tôi có một điều kiện, trước khi đầu tư, chúng ta ký hiệp nghị, tôi cho cậu thời gian một năm, trong vòng một năm, chỉ cần cậu có thể thu hồi vốn, kiếm thêm 30 triệu, tôi cũng chỉ cần 20 % cổ phần.”
Ánh mắt Thương Hành tập trung, đang đánh cược sao?
“Nếu cậu không làm được, một năm sau, tôi sẽ lấy 10 triệu này thuận mua 60 % cổ phần công ty. Khi đó, công ty của cậu chính là của tôi.”
Ôn Duệ Quân cúi đầu nhấp một ngụm trà, hờ hững thổi thổi bọt nước bên trên, ngước mắt khẽ cười nói: “Cậu, cũng là của tôi.”
Thương Hành: “…”
Con chó này! Bụng dạ so với hắn thế mà còn đen tối hơn!
_______________
Thằng này nó gọi vợ nó là chó thật, có ai hiểu 这个狗 còn nghĩa gì khác không? O_ONgoài ra cũng hoang mang không biết nên chuyển 羊 là dê hay cừu