Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 26




Tại một góc thính phòng yến hội, một tổ hợp ghế sô pha màu đen tạo thành một vùng nhỏ độc lập cách biệt với không gian náo động tiếng chuyện trò bên ngoài.

Bà Cố được gả cho cha của Cố Lẫm khi còn rất trẻ, hiện giờ cùng lắm chỉ hơn bốn mươi tuổi, làn da được bảo dưỡng vô cùng tốt, bề ngoài có vài phần giống với Cố Lẫm, khóe mắt đuôi mày không khác biệt đều mang vẻ cao ngạo lãnh diễm.

Bà mặc một bộ váy dạ hội đuôi cá màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo tua rua trắng, bà ngồi ngay ngắn trong sô pha, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn Thương Hành lộ vẻ khinh thị của kẻ trên cao nhìn xuống.

“5 triệu, đủ cho cậu cao chạy xa bay.” Bà Cố lấy chi phiếu, tiện tay viết xuống chỗ trống một chuỗi các con số, đặt lên bàn trà trước mặt Thương Hành.

Thấy hắn không lấy, bà Cố cười khẩy: “Sao? Còn chê ít? Chẳng lẽ cậu muốn 10 triệu? Hy vọng Thương tiên sinh biết thân biết phận một chút, đừng đánh giá bản thân quá cao.”

Bà Cố dửng dưng nhìn hắn, nói thêm vài câu với thứ chim hoang như Thương Hành cũng ngại đánh rơi mất giá trị con người.

Đầu lưỡi Thương Hành không nhịn được nhẹ nhàng lướt qua kẽ răng, vươn hai ngón tay ra đè lên chi phiếu, không nhẹ không nặng đẩy trở về: “Không, bác Cố, cháu không chê ít mà là quá nhiều, cháu chỉ muốn 3.5 triệu là tốt rồi.”

Bà Cố sửng sốt, suýt nữa hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm, nào có ai chê tiền nhiều bao giờ?

Thương Hành trả giá ngược, một mực chắc chắn chỉ cần 3.5 triệu, bà Cố hừ lạnh một tiếng, viết thêm một tấm chi phiếu 4 triệu, không nghĩ tới Thương Hành cũng tương tạ lấy ra một tờ giấy đưa cho bà.

“Đây là giấy ghi nợ, cảm tạ bác Cố giúp cháu việc gấp, ngài thật là một người tốt!” Thương Hành xúc động cầm tay bà Cố, dùng sức lay lay hai cái.

Mắt hắn sáng lấp lánh, thành kính như đang bái Bồ Tát trong miếu.

Bà Cố có chút hoang mang.

Ý định của bà là dùng tiền tài để hạ nhục cái con hồ ly mưu toan bám cành cao này, kết quả một quyền đánh vào bông, cứ cảm thấy không đúng chút nào.

Tên họ Thương này, da mặt làm từ tường thành sao? Thực sự quá dày!

“Cậu đừng nói giỡn? Tôi không có nhu cầu cho vay nợ.” Bà Cố tức giận lạnh lùng đưa câu tiếp theo, xách túi đứng thẳng dậy bước đi.

Thương Hành nắm mẻ chi phiếu mới xuất lô tại đầu ngón tay nhẹ nhàng phe phẩy, hai mắt cười tươi cong thành hai vầng trăng non, “bổng đả uyên ương” như thế này, thân thể hắn rất tốt có phải nhận vài bổng nữa cũng không sao!

Bên rìa sàn nhảy.

Cố Lẫm vốn định đi theo giải vây cho Thương Hành, không ngờ lại bị Dung Trí ngăn trở bước chân.

Anh còn nhớ rõ “người bạn” được Thương Hành mang vào này chính là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau của nam chính nguyên tác, nam phụ thâm tình dịu dàng ấm áp tiêu chuẩn trong cốt truyện.

Cũng là lốp xe dự phòng tiêu chuẩn.

Cố Lẫm híp mắt, nhìn Dung Trí từ trên xuống dưới.

Người đàn ông đối diện có dáng người gầy yếu, làn da dưới ánh đèn sàn nhảy càng phát ra vẻ tái nhợt, mặt mày lạnh nhạt khiêm tốn, trên mũi đeo một bộ kính gọng bạc nhã nhặn, nhìn qua đậm vẻ thư sinh yếu ớt.

Cố Lẫm còn chưa mở miệng, nào biết Dung Trí đã đi trước mở lời: “Cố tiên sinh, có phải anh đang theo đuổi Thương Hành không?”

Vừa mở miệng ra đã mạnh mẽ đi thẳng vào vấn đề, tương phản hoàn toàn với phong thái hào hoa phong nhã bên ngoài.

Cố Lẫm sửng sốt, lập tức nhíu mày: “Có thì làm sao? Không thì lại làm sao? Liên quan gì đến cậu?”

“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng.” Dung Trí đẩy đẩy kính mắt, một đôi mắt đen trầm xuyên thấu qua mắt kính nhìn thẳng người đối diện.

“Anh và cậu ấy hoàn toàn không phải người cùng một thế giới, anh xuất thân hào môn vọng tộc, có gia nghiệp to lớn, có mẹ bắt bẻ, còn có một đối tượng kết hôn thích hợp.”

“Còn Thương Hành xuất thân bình thường, có một gia đình nát như bùn, cậu ấy không thể mang đến trợ lực cho sự nghiệp của anh, mà người nhà của anh chỉ có thể cho cậu ấy sự xem thường và tổn thương.”

“Đây không phải truyện cổ tích về cô bé lọ lem và hoàng tử bạch mã.” Dung Trí bình tĩnh cường điệu câu nói.

“Thay vì tiếp tục dây dưa một mối quan hệ không có kết quả không bằng dừng lại đúng lúc, ngừng gây tổn hại. Đối với anh, đối với cậu ấy đều là chuyện tốt.”

Cố Lẫm nhíu chặt mày, nhìn đối phương trình bày từng lí do bằng giọng điệu bình thản, cảm giác không vui trong lòng anh dâng thẳng lên.

Cố Lẫm mắt trầm như nước, khóe miệng mở một đường cong đầy trào phúng: “Dung tiên sinh, nghe nói cậu và Thương Hành từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thế mà còn không giữ được người, đến thuyết giáo tôi có ý nghĩa gì không?”

Chỉ là người giấy cũng xứng ở trước mặt anh làm càn?

Cố Lẫm hơi hơi nghiêng người, nâng mí mắt lên, thì thầm bên tai Dung Trí: “Tôi không theo đuổi Thương Hành, nhưng Dung tiên sinh đã khiêu khích như vậy, tôi cũng không ngại chơi đùa với các người một chút.”

Dung Trí mỉm cười từ chối cho ý kiến: “… Không ngờ Cố tiên sinh lại có một mặt ấu trĩ như thế. Nhưng hoàn cảnh này, hai người càng không thích hợp.”

Cố Lẫm đè nặng cơn tức, híp mắt: “Ý của cậu là, hai người mới ở cùng một thế giới, hai người mới thích hợp, phải không?”

Dung Trí mấp máy miệng, trả lời bằng ánh mắt đó là lẽ đương nhiên.

Cố Lẫm hình như nhớ ra điều gì đó, ngược lại cười thành tiếng, tay phải nhẹ nhàng nắm thành quyền, khóe miệng giương lên, giống như nắm chắc phần thắng: “Vậy cậu nhất định phải thua.”

Anh nhìn Dung Trí bằng ánh mắt đồng cảm thản nhiên pha với chút khoái trá bí ẩn.

Trên cái thế giới này, chỉ có anh và Thương Hành, mới thực sự có sự gần gũi linh hồn, chia sẻ những bí mật mà người ngoài không đáng được biết.

Anh chướng mắt Phương Dương, càng chướng mắt bà Cố kiếm một người giấy làm đối tượng cho mình.

Nếu nhất định phải có một bạn lữ, còn có lựa chọn nào thích hợp hơn sao?

Lúc Thương Hành trở lại sàn nhảy, đúng lúc nhìn thấy một màn giằng có giữa Cố Lẫm và Dung Trí, người trước nâng cằm lên, hơi có vẻ tự đắc, còn người sau cụp mắt xuống, lông mày khẽ nhăn, dường như đã bị bắt nạt.

Dung Trí lui ra phía sau nửa bước, cúi đầu xin lỗi Cố Lẫm: “Xin lỗi, Cố tiên sinh, là tôi đường đột. Chỉ là tôi lo lắng Thương Hành bị mẹ ngài gây phiền toái, tình thế vội vàng cấp bách, nói lời không thỏa đáng, mong ngài đừng để ở trong lòng.”

Cố Lẫm chậm rãi nhướn một bên lông mày: “?”

“Dung Trí, xảy ra chuyện gì?” Thương Hành vượt qua đám khách, vội vàng đuổi tới chỗ hai người, không khí căng thẳng kì lạ kia trong nháy mắt bị hòa tan.

Dung Trí cười cười: “Không có gì, Cố tiên sinh không phải người hẹp hòi, em không cần nghĩ nhiều. Với cả anh cũng đang định rời đi, dù sao tấm thiếp mời kia là đưa cho em.”

Cố Lẫm: “???” Tôi nói đến việc thiếp mời bao giờ?

Thương Hành nhìn Dung Trí biết vâng lời, lại xem xét vẻ mặt bất ngờ của Cố Lẫm, sờ sờ cái mũi.

Là do Dung Trí vì mình mà đắc tội Cố Lẫm? Hay là Cố Lẫm không vui vì mình đưa thiếp mời cho Dung Trí?

“Cố tổng, Dung Trí là bạn của tôi, nếu anh ấy đắc tội anh chỗ nào, tôi thay anh ấy xin lỗi.” Thương Hành nở nụ cười, cánh tay vươn ra ngăn cách hai người, lặng lẽ che chở Dung Trí ở phía sau.

“Cố tổng đại nhân đại lượng, sẽ không gây khó dễ cho một luật sư nhỏ phải không?”

“Tôi làm khó cậu ta á?” Khóe mắt Cố Lẫm giật giật, lòng bùng lên lửa giận: “Rõ ràng là cậu ta làm khó tôi!”

Anh nổi trận lôi đình, sắc mặt âm trầm cùng lời chất vấn khí thế hoàn toàn đối lập với bộ dáng khiêm tốn lặng lẽ đứng sau lưng Thương Hành của Dung Trí, lời này thực sự không có sức thuyết phục.

Thương Hành ôn tồn hoà nhã dỗ dành: “Vâng vâng, Cố tổng trước xin bớt giận, có muốn uống nước hoa quả không?”

Cố Lẫm: “…”

Thấy cơ hai bên gò má Cố Lẫm bắt đầu run rẩy, Thương Hành vội vàng lấy tờ chi phiếu trong túi ra đưa cho anh: “Đúng rồi, suýt nữa quên mất, trước nợ tiền anh, cả vốn lẫn lãi đều ở bên trong.”

Cố Lẫm lập tức bị dời lực chú ý, hồ nghi nhìn đối phương: “Cậu lấy tiền ở đâu? Không phải cậu còn muốn đầu tư điện ảnh sao?”

Thương Hành mỉm cười: “Bác Cố cho tôi, bác ấy ra 4 triệu, mua việc tôi rời khỏi anh, đây không phải là vừa vặn!”

Cố Lẫm thiếu chút nữa tắc thở, hơi kẹt ở cổ họng không lên được.

Mới vừa rồi còn hùng hồn nói Dung Trí tất phải thua, nào biết quay đầu đã bị Thương Hành bóp nát như bọt biển.

Dung Trí đứng sau lưng Thương Hành, khóe miệng mơ hồ lộ ra nụ cười đầy thâm ý, một màn này dừng trong mắt Cố Lẫm quả thực vô cùng chướng.

Thương Hành nhét chi phiếu vào túi trong áo vest của Cố Lẫm, thuận tiện vỗ vỗ lồng ngực anh, giúp anh thuận khí: “Anh xem đi, tôi đã nói tôi có thể trả lại rất nhanh mà, còn có lợi tức nữa, anh không bị thiệt.”

Cố Lẫm nghiến răng, từ kẽ răng không ngừng bật ra vài chữ: “Cậu lấy tiền của mẹ tôi trả lại cho tôi, còn không biết xấu hổ nói tôi không bị thiệt?”

“…” Thương Hành chớp chớp mắt, lại lấy thêm một tờ giấy ghi nợ 4 triệu, nhét vào lòng bàn tay Cố Lẫm.

Thương Hành sung sướng cười tươi như một đóa hoa xinh đẹp, nịnh nọt kim chủ đến rắm cũng thơm: “Cố tổng, ngài và mẹ ngài thật sự là quá khách sáo, con người của tôi không có ưu điểm gì đặc biệt, chỉ có rất giữ chữ tín, thiếu nợ tất trả!”

“Đây là giấy nợ mới, Cố tổng cầm lấy. Chờ chiếu phim điện ảnh xong, lợi tức chính là tiền lãi, không cần khách sáo!”

Cố Lẫm cúi đầu nhìn tờ giấy ghi nợ mới toanh kia, cổ họng như bị nghẹn, lại giương mắt xem xét bộ mặt tràn ngập vẻ “có tiền cùng kiếm” của Thương Hành, cạn lời không biết nói gì.

Tôi mẹ kiếp cảm ơn cậu!

※※※

Dung Trí trước khi đi đã nhắc nhở Thương Hành phải cẩn thận Phương Dương, cậu ta hình như đang ấp ủ kế hoạch gì đó liên quan đến hắn.

Thương Hành giật giật cơ miệng, nghĩ thầm tên kia tự nhiên không gây phiền toái cho hắn nữa mới là chuyện lạ.

Mang theo nguồn vốn nóng hổi, Thương Hành tìm được đạo diễn Lục và Lâm Dư Tình ở một góc phòng, bên cạnh Lâm Dư Tình đã xuất hiện thêm một cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu tầm mười sáu mười bảy tuổi, mặc váy trắng muốt như một đóa thược dược nở rộ.

“Ký ở đây được không?” Lâm Dư Tình rồng bay phượng múa kí đại danh của mình vào quyển sổ Ôn Nhiễm Nhiễm đưa tới.

“Chà, thần tượng tự tay kí tên! Tối nay kiếm được rồi!” Ôn Nhiễm Nhiễm ôm chữ kí xoay hai vòng, vô ý thiếu chút nữa té vào ngực Thương Hành.

“Ôn tiểu thư, cẩn thận dưới chân.” Thương Hành đỡ cánh tay cô bé, nhẹ nhàng mỉm cười, tâm trạng vô cùng tốt.

“Ồ, anh là người xuất hiện trên TV lần trước, em có theo dõi anh!” Ôn Nhiễm Nhiễm thuần thục mà mở sổ kí tên ra: “Hôm nay thật hạnh phúc, anh cũng cho em chữ kí đi.”

Thương Hành sửng sốt, em gái Ôn Duệ Quân lại là fan của hắn?

“Nhiễm Nhiễm.” Một giọng nam trầm thấp từ tính lướt qua nền nhạc nhẹ nhàng, vang lên bên tai mấy người.

Ôn Duệ Quân bứt được khỏi vòng vây của mấy đối tác làm ăn, chậm rãi tiến đến, một thân chính trang màu đen thuần được đặt may riêng ôm gọn dáng người cân xứng, lưng rộng eo thon, vùng thắt lưng của âu phục được may rất vừa vặn.

Mãi tới khi y đứng chung một khung hình với Lâm Dư Tình, Thương Hành mới nhận ra, mặc dù đứng cùng một chỗ với Lâm Dư Tình cao ráo đúng tiêu chuẩn người mẫu, Ôn Duệ Quân vẫn tỏa ra một luồng khí đặc biệt khác hẳn người thường, không hề kém cạnh.

“Không phải anh đã bảo em trở về phòng sao? Lại không nghe lời.”

Ôn Nhiễm Nhiễm thè lưỡi, nhỏ giọng nói: “Sắp bắt đầu hội đấu giá từ thiện rồi, em muốn nhìn viên kim cương hồng hình trứng chim bồ câu kia một chút.”

Vừa nhắc đến kim cương hồng hình trứng chim bồ câu, đầu Thương Hành chợt lóe ánh sáng!

Đây không phải là vật đính ước trong nguyên tác của Ôn Duệ Quân và Phương Dương sao?!

Về đoạn tình tiết hội đấu giá trong dạ tiệc, vì chỉ là chuyện của nhân vật phụ nên bút mực xác thực không nhiều lắm, vả lại không được viết trong kịch bản nên những người khác cũng không biết, ngay cả hắn cũng suýt nữa đã quên mất, kế tiếp sẽ xảy ra một chuyện lớn!

Ôn Duệ Quân không lay chuyển được em gái, bất đắc dĩ mỉm cười, ánh mắt xẹt qua Lâm Dư Tình, dừng trên mặt Thương Hành: “Đúng là sắp bắt đầu rồi, mấy vị đi cùng tôi đến hội trường đấu giá xem thử, được không?”