Ban công nhỏ u tĩnh dưới ánh trăng không có gì ngoại trừ tiếng gió.
Ôn Duệ Quân chờ bên cạnh lan can cẩm thạch, cúi đầu nhấp một hơi rượu đỏ.
Thương Hành và Cố Lẫm liếc nhau, người sau chậm rãi thở hắt ra một hơi, chỉnh lý dáng vẻ một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực định đi ra ngoài.
Thương Hành tay mắt lanh lẹ vội đè ngực anh lại, đẩy người về góc tường, lấy tay che miệng Cố Lẫm: “Xuỵt —— ”
Cố Lẫm mở lớn hai mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.
“Làm sao anh biết bọn em ở trong này.” Phía sau tường đá đột nhiên vang lên một giọng thiếu nữ lanh lảnh.
Bên trong tấm rèm màu đỏ sậm che đi cánh cửa sổ từ trần đến sàn của ban công, hai cái đầu nam nữ chui ra, thanh niên khoảng trên dưới hai mươi, cô gái lùn hơn cậu ta chừng một cái đầu, dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt mười sáu tuổi hồng hào như một quả táo.
“Hai đứa ở trong này làm cái gì?” Ôn Duệ Quân giương mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai đứa em một trai một gái: “Bản lĩnh lớn lắm, học được trò nghe lén rồi?”
Ngữ điệu của y bình thản nghe không ra chút giận dữ nào, nhưng đủ khiến cho Ôn Nhiễm Nhiễm sợ co rụt cổ, bật người trốn ra sau Ôn Thịnh Tề.
“Bọn em không có, bọn em chỉ đúng lúc đi ngang qua.” Ôn Thịnh Tề gãi đầu nhìn chung quanh, chết cũng không thừa nhận.
Ôn Nhiễm Nhiễm gật đầu như gà con mổ thóc: “Đúng đúng.”
Ôn Duệ Quân liếc mắt một cái đã nhìn thấu diễn xuất vụng về của hai người, chậm rãi nói: “Nói thật ngay, cho các em cơ hội được phát biểu ý kiến một lần.”
Hai anh em em nhìn anh anh nhìn em, đùn đẩy nhún nhường nhau nửa ngày.
Cuối cùng cậu anh Ôn Thịnh Tề hắng giọng một cái, nói: “Bọn em cũng không phải cố ý nghe lén, chính là Phương tiểu thiếu gia có liên quan đến việc trở thành đối tượng kết hôn của anh, bọn em chú ý một chút cũng không được sao?”
Phía sau tường đá, Cố Lẫm chỉ chỉ cái tay Thương Hành đang che miệng mình, ý bảo hắn buông ra.
“Làm sao cậu biết Ôn Duệ Quân không phát hiện hai chúng ta?” Cố Lẫm dùng ngón trỏ xoa nhẹ chóp mũi, nơi đó phảng phất dính chút khí vị của Thương Hành, hương thơm xà phòng tự nhiên.
Thương Hành cười mỉm nhìn anh: “Muốn biết?”
Hắn làm vẻ thần bí ngoắc ngoắc ngón tay về phía đối phương, Cố Lẫm mím môi, không mặn không nhạt liếc nhìn hắn, thuận theo mà cúi sát đầu vào lắng nghe.
Thương Hành ghé vào lỗ tai anh thì thào: “Bởi vì, tôi thông minh.”
Cố Lẫm mặt tối sầm, tên này lại trêu chọc hãm hại mình!
Anh đứng thẳng người lại, nhíu đôi mày kiếm, ánh mắt trừng thẳng qua, Thương Hành mỉm một nụ cười hình cung khiêm tốn khéo léo, nhìn vào mắt Cố Lẫm bằng ánh mắt hiền hòa như đang trêu đùa một chú Husky.
Cách một bức tường, hai anh em Ôn gia đang lo sợ bất an nhìn về anh cả.
Ôn Duệ Quân thu hết thần sắc của hai người vào đáy mắt, thản nhiên đặt câu hỏi: “Hai đứa đến tột cùng muốn nói cái gì?”
Ôn Nhiễm Nhiễm lá gan lớn hơn: “Là anh cho bọn em nói, em đây liền nói, bọn em không thích Phương tiểu thiếu gia kia.”
Ôn Duệ Quân cười hờ hững: “Tại sao các em lại không thích? Người ta xuất thân danh môn, hiểu phép tắc biết tiến lùi, không quá thông minh cũng không quá ngu xuẩn, coi như là một lựa chọn tốt.”
“Càng trọng yếu hơn là, sẽ đem lại trợ lực vô cùng lớn đối với Ôn gia, cậu ta thậm chí còn đồng ý tặng không một nửa cổ phần sở hữu, chẳng lẽ không thích hợp làm đối tượng kết hôn?”
Thương Hành đứng trong bóng tối lặng lẽ vểnh tai, không vui nhướng mày, Ôn Duệ Quân không phải mới từ chối Phương Dương sao, chẳng lẽ lại động lòng vì cổ phần của đối phương rồi à?
Khóe miệng Cố Lẫm khinh thường nhấc lên: “Tôi đã nói hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, Ôn Duệ Quân từ đầu đến đuôi là một thương nhân, mọi việc chỉ xem xét ích lợi, cậu không cần ôm mộng tưởng không thực tế với y.”
Thương Hành ngầm liếc Cố Lẫm: “Chẳng lẽ anh không phải là thương nhân?”
Cố Lẫm lãnh đạm nói: “Cậu chớ quên, Ôn Duệ Quân chính là nhân vật phản diện lớn nhất trong sách.”
Anh tạm dừng một chút, hơi hơi nâng cằm lên: “Tôi mới là nhân sĩ chính phái.”
Thương Hành: “…”
Ôn Nhiễm Nhiễm bĩu môi: “Vậy thì làm sao, anh không thích anh ta, chúng em đương nhiên cũng không thích.”
Ôn Duệ Quân từ chối cho ý kiến: “A? Em biết hả?”
Ôn Nhiễm Nhiễm nhăn chóp mũi hừ nhẹ một tiếng: “Em đương nhiên biết rồi, thật sự thích một người sao có thể đánh đồng với việc buôn bán, tính kế tới lui được? Hơn nữa anh đối đãi anh ta khách sáo có thừa, không hề thân cận.”
Dưới ánh trăng, đôi anh em ánh mắt sáng ngời: “Anh trai, bọn em hy vọng anh có thể đối tốt với bản thân hơn một chút, sống cùng với người mà mình thực sự thích, không quan tâm tới gia thế…”
Ôn Duệ Quân chậm rãi thu lại ý cười bên môi, hai anh em bỗng không dám lên tiếng nữa, nhắm mắt lại chuẩn bị chờ ăn mắng.
Nhưng lời trách cứ đoán trước vẫn chưa đến, Ôn Duệ Quân chỉ nhìn chăm chăm vào hai người, cuối cùng nhấn nhấn ấn đường, mệt mỏi nói: “Quá ngây thơ rồi. Việc của người lớn, trẻ con không cần tham gia.”
Ôn Thịnh Tề nhỏ giọng líu ríu: “Em đã thành niên rồi, trẻ con chỗ nào? Lại nói, tương lai của em và Nhiễm Nhiễm không nên giống như anh, bị anh sắp xếp kết hôn với một người mà mình không yêu.”
Ôn Duệ Quân nhíu mày, thản nhiên nói: “Đã thành niên rồi mà vẫn còn nhìn thế giới như câu chuyện cổ tích? Thân phận chúng ta là gì? Theo đuổi tình yêu ư? Đây chẳng qua là ảo giác do hormone kết hợp với dopamine gây ra, chỉ có môn đăng hộ đối, ích lợi tương liên mới có thể hình thành một cuộc hôn nhân ổn định lâu dài.”
“Những thống khổ và tổn thương đến từ cuộc hôn nhân đổ vỡ của cha mẹ, hai đứa hồi nhỏ còn chưa chịu đựng đủ sao?”
Ôn Nhiễm Nhiễm nhịn không được bèn tranh luận: “Anh vẫn cứ chấp nhất và ngoan cố như vậy, anh chưa từng yêu ai, cũng không được ai yêu mới có thể nói như vậy!”
Ôn Thịnh Tề trừng mắt liếc liếc cô bé: “Nhiễm Nhiễm, im miệng!”
Ôn Duệ Quân đáy lòng nhói lên, ánh mắt bỗng chốc trầm xuống, ngón tay hơi hơi nắm chặt ly rượu: “Đề tài này dừng tại đây, hai đứa trở về phòng đi.”
Tiếng bước chân nặng nề bước ra khỏi ban công, một vùng không gian trống trải rất nhanh lần thứ hai yên tĩnh trở lại.
Thương Hành nép bên bức tường đá, lặng lẽ nhìn bóng dáng cao cao của Ôn Duệ Quân, y đưa lưng về phía Thương Hành, nhìn không thấy biểu cảm trên mặt, ánh trăng lạnh như sương dừng quanh thân người y, xa xa vang lên tiếng tân khách vui cười và tiếng nhạc trong yến hội.
Tĩnh lặng và náo nhiệt khác biệt nhau một cách kì lạ.
Rõ ràng là chủ nhân của trang viên to cỡ này, lại dựa vào hàng hiên uống rượu một mình.
Rất nhanh, Ôn Duệ Quân uống xong ngụm rượu cuối cùng, có người phục vụ tiến đến gọi y, ly rượu được đặt xuống lan can, tiếng bước chân càng lúc càng xa, trên ban công chỉ còn lại Thương Hành và Cố Lẫm trong góc tường.
Hai người rốt cuộc đã có thể đi ra khỏi bóng tối, nhất thời nhìn nhau không nói gì.
“Vậy đại khái đây chính là phiền não của gia tộc hào môn đi.” Thương Hành nhìn ly rượu được đặt trên lan can: “Cũng không khác gì nội dung phim truyền hình.”
Cố Lẫm nhìn hắn, nhướng mày: “Vì sao phải để ý tới hỉ nộ ái ố của người giấy?”
Thương Hành kinh ngạc quay đầu lại: “Anh coi bọn họ đều là người giấy?”
Cố Lẫm nói như lẽ đương nhiên: “Đây vốn là một thế giới trong sách. Chỉ có chúng ta mới là chân thực.”
Nghe anh đặc biệt cường điệu hai chữ “chúng ta”, Thương Hành sờ sờ mũi, không biết có nên nói cho đối phương biết hay không, cái gọi là thế giới trong sách này rất có thể sàng ra được sự thật.
“Hai vị không ở trong yến hội, tại sao lại ở chỗ này?”
Phía sau đột ngột vang lên một giọng nói ấm áp hòa nhã, Thương Hành lập tức quay đầu lại, thì ra là Ôn Duệ Quân đi rồi trở về, y đứng nơi ranh giới giao hòa giữa ánh trăng và ngọn đèn trần, híp mắt, thản nhiên nhìn hai người.
Khóe mắt Cố Lẫm vừa hơi động đã ngay lập tức lãnh đạm gật gật đầu: “Ôn tổng, trang viên của anh phong cảnh không tồi, hẳn là không để ý chúng tôi tùy ý nhìn ngắm chứ.”
“Đương nhiên.” Ôn Duệ Quân chậm rãi đi tới rìa lan can, cầm lại ly rượu vừa nãy, ánh mắt dừng trên mặt Thương Hành, mỉm cười: “Hai vị cứ tùy ý.”
Hai má Thương Hành tự dưng lên men, cứ cảm thấy không khí có chỗ nào quái quái.
Hắn kéo kéo khóe miệng, nhịn không được nói: “Ôn tiên sinh, kỳ thật sự việc không như anh nghĩ…”
Ôn Duệ Quân cười như không cười mà nhìn hắn: “Tôi nghĩ gì?”
Y trêu đùa: “Tôi nhớ rõ có người nói với tôi, vừa gặp đã thương tôi, lòng sinh quý mến? Ừm? Lừa tôi?”
Thương Hành: “…”
Lật xe rồi!!!
Da mặt dày như Thương Hành bây giờ cũng không khỏi cảm thấy tình hình này cực kì khó giải quyết, tất cả là tại tên nhóc Cố Lẫm này, mình đã vất vả đắp nặn hình tượng đóa sen trắng thuần yếu đuối vô hại trước mặt nhân vật đại boss phản diện, thế mà nay tràn ngập nguy cơ lập tức sụp đổ hết tất cả xuống vực sâu.
Ánh mắt Cố Lẫm khẽ biến, nhất thời nhìn thẳng sang hắn —— vừa gặp đã thương? Lòng sinh quý mến??
Đang diễn vở kịch gì đây?
Nếu anh nhớ không nhầm, hợp đồng Thương Hành ký vẫn là với công ty dưới trướng tập đoàn Cố thị, lúc này mà mắt qua mày lại với đối thủ một mất một còn của anh? Có ý tứ gì?
Ôn Duệ Quân dùng ánh mắt hàm tiếu quét qua hai người, dường như còn ngại lửa không đủ nóng, đổ thêm một phen: “Đúng rồi, lần trước tôi nói, hy vọng Thương tiên sinh gia nhập giải trí Trường Phong thuộc liên minh tập đoàn Thiên Hà, cậu suy xét như thế nào rồi?”
Cố Lẫm nhịn không được nắm lấy cánh tay Thương Hành, kéo về phía mình một chút, trầm giọng chất vấn: “Cậu có biết bản thân cậu nên đứng ở lập trường nào không?”
Thương Hành: “…”
Ngay lúc cái đầu Thương Hành sắp phình ra vì tranh đấu, ban công nhỏ lần thứ hai nghênh đón một vị khách mới.
“Hóa ra là trốn ở chỗ này, để tôi tìm mãi.”
Lâm Dư Tình khoanh hai tay, dựa vào khung cửa, tầm mắt dạo qua ba người một vòng, nhìn về Thương Hành mỉm cười, không nói lên lời.
Ba người đứng thành một hình tam giác cân, kẹp Thương Hành ở chính giữa.
Hắn giả vờ nắm tay đặt lên miệng, ho nhẹ một tiếng, nở một nụ cười với Lâm Dư Tình: “Chào buổi tối, Lâm lão sư. Anh tìm tôi có việc?”
Lâm Dư Tình nhún nhún vai: “Tôi sợ cậu không quen tình hình, vốn định đưa cậu đi gặp gỡ vài người, xem ra, hình như tôi lo lắng quá rồi.”
Thương Hành sáng ngời mắt: “A, không đâu, tôi cũng đang định như vậy.”
Hắn dùng khóe mắt liếc nhìn Ôn Duệ Quân một cái, lại liếc Cố Lẫm, hai người một kẻ nhĩ nhã một kẻ mặt lạnh, đều không nói gì.
Thương Hành dịch một bước sang phía Lâm Dư Tình, lại dịch thêm một bước nữa.
Vành tai Lâm Dư Tình giật giật, mỉm cười với hắn: “Vũ hội sắp bắt đầu rồi, cùng nhảy với tôi một điệu nhé.”
Mặt Thương Hành viết chữ bất đắc dĩ: “… Lâm lão sư vui là được.”
Lâm Dư Tình đặc biệt quay đầu lại nhìn hai người Ôn, Cố, cằm khẽ cúi: “Xin lỗi không trò chuyện được, hai vị.”
Nhìn theo hai người Thương Hành rời đi, Ôn Duệ Quân đứng xa xa nâng chén với Cố Lẫm, cười nhạt: “Cố tổng, uống một chén không?”
Cố Lẫm thận trọng mím môi: “Không, Ôn tổng xin cứ tùy ý.”
Ôn Duệ Quân nhìn chăm chú bóng lưng vội vàng đi tới tiền sảnh của đối phương, đuôi mắt cong lên một vòng cung, lắc đầu khẽ mỉm cười.
Một khắc sau, di động trong túi rung lên chấn động rất nhỏ, y mở khóa, trên màn hình hiện ra tin nhắn gửi đến từ số lạ ——
“Ôn tiên sinh, anh không đúng. Thương Hành.”
Ôn Duệ Quân không nhịn được mà cười, bản thân mình cho cậu ta phương thức liên lạc trên thiếp mời, không ngờ tin nhắn đầu tiên nhận được lại là như vậy.
Y nghĩ nghĩ, nhắn lại hai chữ —— thú vị.