Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 18




Một tuần trôi qua trong nháy mắt, chiều thứ sáu, Thương Hành chào tạm biệt chị Lý, chuẩn bị rời cao ốc Hoài Mộng để về nhà cũ, triệt để giải quyết gia đình quỷ hút máu kia.

Lúc đi ngang qua cửa thang máy, Thương Hành đụng phải mấy người mới kí hợp đồng cùng lúc với hắn, Trâu Đình cầm đầu vứt một ánh mắt ra hiệu, liền có người vươn tay ngăn cản đường đi của Thương Hành.

“Nghe nói cậu từ chối đề nghị tuyển tú của chị Lý?” Trâu Đình vuốt ve chiếc đinh bạc sáng chói bên tai trái, liếc xéo Thương Hành, cười nói: “Coi như cậu biết mình biết người, nếu không, đưa vào một kẻ chẳng biết cái gì, chúng tôi sẽ rất buồn phiền.”

Thương Hành hờ hững nhún vai: “Phải phải phải, cậu nói đúng.”

Hắn nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang chắn trước mặt mình, đi thẳng vào thang máy, cười mỉm vẫy vẫy tay với bọn họ: “Cố gắng lên nhé, đầu củ cải đỏ.”

Đinh một tiếng, cửa thang máy đóng lại và đi xuống.

“Hắn gọi ai là đầu củ cải đỏ!” Một người mới tức giận bất bình: “Khi thì ỷ vào nịnh bợ Lâm ảnh đế, trước thì qua lại không rõ ràng với Cố tổng, loại người chỉ có khuôn mặt không có bản lĩnh này dựa vào đâu mà đòi đứng trên đầu chúng ta?”

“Chị Lý cả ngày vây quanh hắn, thế chúng ta là cái gì? Đều là nghệ sĩ dưới tay chị Lý, danh ngạch tuyển tú được làm theo yêu cầu của chị Lý, hắn thì hay rồi đồ dâng đến trước mặt còn không cần!”

Trâu Đình có ý giết uy phong của Thương Hành, không ngờ một quyền đấm vào bông, nhíu mày:

“Thôi, dù sao danh sách tuyển tú cũng không có phần hắn, nhóm nhạc nam là hạng mục trọng điểm của công ty, trước anh còn lo chị Lý sẽ cho cậu ta vị trí Center, ai biết tên này lại là đồ ngốc cứ thế tự mình bỏ qua.”

Người mới bên cạnh Trâu Đình nịnh hót: “Như vậy vị trí là của anh Đình rồi, chờ chúng ta có cơ hội lên sân khấu, tự nhiên có thể chứng minh ai mới là người có thực lực, ai mới đáng được khen ngợi.”

“Đúng vậy, Thương Hành bây giờ nhiệt độ tới nhanh đi cũng nhanh thôi, đến lúc đó hối hận, nói không chừng phải trở về cầu xin chúng ta cho hắn gia nhập. Nhìn hắn còn có thể chảnh như ngày hôm nay không!”

※※※

Nắng chiều lười biếng dừng trên bức tường gạch tối màu của tòa nhà cũ, ngõ hẻm chật chội chất đống đồ dùng hỏng hóc, thùng rác tản ra một mùi lạ khó nói thành lời trong bầu không khí nóng bức.

Thương Hành đội mũ lưỡi trai, mang theo một cái túi du lịch màu đen, hắn thong dong đi xuyên qua con hẻm dài treo đầy móc quần áo và những góc tường nhiều năm không thấy ánh sáng dày đặc mạng nhện và bụi bặm.

Trên cửa sổ tầng cao nhất, cánh tay mập mạp của Thương Bảo Bảo vươn ra, chĩa súng cao su nhắm bắn vào cửa sổ nhà đối diện, nó cúi đầu nhìn thấy Thương Hành, kêu lên: “Ba mẹ, tiền đến rồi!”

“Chỗ nào đâu?” Cha nuôi hùng hùng hổ hổ bật dậy khỏi giường, gập người trên cửa sổ cúi xuống nhìn: “Thằng nhãi chắc không gọi người theo đâu nhỉ?”

Thương Bảo Bảo: “Chỉ có một mình, mang theo một túi đen to lắm, nhìn nặng trịch, bên trong chắc toàn là tiền!”

Cha nuôi hưng phấn xoa xoa tay:

“Coi như nó biết điều, chờ nhận được tiền rồi, chúng ta lập tức đi ăn một bữa no, có số tiền kia, ông đây lại Đông Sơn tái khởi, lần trước nhìn cái tên họ Ôn kia ngồi Bentley cũng không tệ, chờ ông thắng được mấy chục triệu, ông cũng làm ngay một chiếc, phê phải biết!”

Trong phòng không có lắp điều hòa, điện cũng bị cắt vì nợ phí không ngừng, mẹ nuôi cầm trong tay một đầu dây, đầu dây còn lại gắn với chiếc quạt trần duy nhất trong phòng, sợ con trai bị nóng nên dùng tay điều khiển quạt trần tạo ra một chút gió như có như không.

Mẹ nuôi cầm một chiếc quạt nhỏ gãy trong tay còn lại, ngồi quạt: “Nói bé thôi, nhỡ bọn đòi nợ nghe thấy, cướp mất tiền thì…”

“Sợ cái gì?” Cha nuôi tham lam đếm từng tiếng bước chân đi lên lầu của Thương Hành.

“Có cái cây rụng tiền này, còn sợ về sau không có tiền tiêu sao? Con trai phụng dưỡng cha là thiên kinh địa nghĩa, ông đây tìm nó đòi, nó dám không đưa à? Ôi, nhớ năm đó tôi thật đúng là thiên tài, nghĩ ra một chiêu này…”

Mẹ nuôi mất tự nhiên mà khụ hai tiếng: “Người đến.”

Cánh cửa sắt gỉ không được khóa lại, Thương Hành cứ thế đẩy ra, hắn mang theo túi du lịch màu đen bước từng bước vào trong phòng

Cửa mở rộng rãi, nắng chiều tràn ngập ùa vào, kích thích vô số bụi bặm lơ lửng nhảy múa trong ánh sáng.

Từ lúc hắn xuất hiện, tầm mắt của cha mẹ nuôi cứ như dán keo dính vào túi du lịch trong tay hắn. Cha nuôi cười hề hề tay chà xát vào nhau, đang định đi lên kéo cái túi to, đột nhiên bị Thương Hành chặn lại.

Cha nuôi bất mãn trừng hắn: “Thằng khốn mày thái độ gì đấy? Mang theo bao nhiêu? Mày đừng nghĩ cứ cho tùy tiện để đuổi bọn tao!”

“Bên trong là một triệu.”

Thương Hành nhấc nhấc túi du lịch, tiếng từng chồng tiền giấy trĩu nặng ma sát nhau rơi vào lỗ tai cha mẹ nuôi, nghe tuyệt vời vô cùng.

Mẹ nuôi mặt mày hớn hở: “Tiểu Hành à, mẹ biết con là đứa có bản lĩnh mà, dễ dàng kiếm được một triệu như vậy, có phải là bạn trai họ Ôn kia đưa cho con không? Mau đưa mẹ đếm đi!”

Thương Hành lạnh lùng nói: “Tôi kiếm được thế nào các người không cần quan tâm, các người chỉ cần đồng ý với tôi, sau khi nhận được tiền rồi lập tức rời đi thật xa khỏi thành phố này, vĩnh viễn không quay về, cũng không tìm tới tôi nữa, càng không được để lộ quan hệ của chúng ta cho người ngoài biết.”

Xương quai xanh đã toát ra một tầng mồ hôi dày, hắn không kiên nhẫn kéo cổ áo cho gió lùa:

“Nếu không phải vì tôi sắp phải lên chương trình trực tiếp mới, các người nghĩ tôi sẽ để ý tới các người sao?”

Cha mẹ nuôi liếc nhau, ánh mắt lóe lên, con mắt cha nuôi đảo đảo: “Tiểu Hành này, con không phải là không biết, chúng ta thiếu tận hai triệu, một triệu này làm sao mà đủ được.”

Thương Hành híp mắt lại: “Không phải hôm đó các người đã nói chỉ cần trả tiền lãi trước, còn lại các người sẽ tự nghĩ cách sao? Bây giờ cớ gì lại đổi ý?”

Mẹ nuôi tiếp lời: “Lúc đó đã đến hạn, chúng nói nếu ba mẹ không chịu trả tiền thì sẽ chặt một bàn tay của chúng ta, làm sao không sợ! Vả lại, trừ bỏ trả nợ, chúng ta còn phải có nhà ở, có thức ăn, Bảo Bảo còn phải đổi một trường học khác tốt hơn, cho nên một triệu làm sao mà đủ?”

Cha nuôi không kiên nhẫn: “Không phải mày có mấy thằng bạn trai sao, cứ mở miệng đòi hỏi đi! Nếu là bạn trai của mày thì cũng là đằng con cháu, hiếu kính chúng ta là lẽ đương nhiên!”

Thương Bảo Bảo bĩu môi: “Lần trước tôi thích đua xe, còn chưa mua cho tôi đâu đấy!”

Huyệt thái dương của Thương Hành đập uỳnh uỳnh: “Không có bạn trai, chỉ có một triệu, lấy tiền rồi biến, nhiều lời hơn thì không có!”

Cha nuôi hừ lạnh: “Nhãi con, không phải mày sắp có chương trình mới sao? Lên chương trình mà lại không có tiền à? Giả bộ làm gì?”

“Một triệu này cùng lắm chỉ đủ cho bọn tao dùng một tháng, tháng sau phải có thêm một triệu nữa bọn tao mới đi, nếu không, bọn tao sẽ làm khách trên chương trình của mày!”

Thương Hành cả giận nói: “Mấy người uy hiếp tôi?”

Cha nuôi cười lạnh: “Là ai cho mày ăn mày uống nhặt mày về nuôi? Là ai nấu cơm cho mày đi học? Cái con sói trắng mắt này! Vong ân bội nghĩa! Mày có tin hay không tao sẽ nói ra, để tất cả mọi người cùng phỉ nhổ mày!”

Thương Hành giận dữ cười ngược: “Rõ ràng từ nhỏ tôi đã phải đi làm mọi việc kiếm tiền rồi, không chỉ tự phải trả học phí, còn phải gánh vác các khoản khác trong nhà, rõ ràng là do ông thiếu nợ cờ bạc còn muốn dùng tôi để gán nợ, rõ ràng từ xưa tới nay chỉ có các người thích lên là đánh chửi tôi!”

“Chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có đổi trắng thay đen là giỏi!”

“Mày!” Cha nuôi đỏ mặt tía tai, thuận tay nâng một cái ghế đẩu lên, ném về phía Thương Hành ——

Ai ngờ Thương Hành không tránh cũng không né, chỉ gắng giơ cánh tay lên chịu trận đòn này, do mặc một áo sơ mi ngắn tay, cánh tay hắn bỗng hiện lên mấy vết đỏ hồng.

“Tao đánh chết thằng bất hiếu này!” Cha nuôi ném ghế xong, lại chạy đi tìm cái chày cán bột to bằng bắp tay trẻ con, không ngừng đánh lên người Thương Hành, đồng thời giằng kéo túi du lịch chứa tiền trong tay hắn ——

Đột nhiên, cánh cửa cũ kĩ kia phành một tiếng đập vào tường, cửa rung rung kêu cót két, vài mảng sơn cũ tróc rơi lả tả.

“Ồ? Đàn phế vật này cuối cùng cũng chịu trả tiền rồi?” Mấy tên đàn ông to lớn thô kệch đứng ở bước vào.

Tên cầm đầu có một vết sẹo ngang lông mày, xấu xí đến đáng sợ.

“Ha ha, một triệu à? Miễn cưỡng đủ nhét kẽ răng, người tới, mang lại đây cho tao coi như tiền lãi bọn nó phải trả!”

Mặt mũi ba mẹ nuôi biến hóa khó tả, khí thế vừa dùng đánh Thương Hành bống chốc bay sạch, miệng run rẩy: “Các anh… Đại ca… Các anh sao lại đến đây, không phải nói đợi mấy ngày nữa tôi sẽ đem tiền đến sao?”

Tên mặt sẹo cầm gậy bóng chày thô ráp trong tay, đập ruỳnh ruỳnh lên khung cửa, khiến người trong phòng nghe xong mà lòng nặng trĩu.

“Chọn ngày không bằng được ngày, tao thấy hôm nay là ngày thích hợp để trả tiền, đừng cho là tao không biết có tiền rồi bọn mày lại đi đánh bạc, nhanh mang tiền đến đây, nếu không hai người hai cánh tay, ông đây nói lời giữ lời!”

Cha nuôi kinh hãi, run run rẩy rẩy chỉ vào Thương Hành: “Đại ca, nó là con tôi, tiền ở chỗ nó, nó có tiền, anh tìm nó! Nó có rất nhiều tiền! Cả vốn lẫn lãi, nó đều trả!”

“A? Phải không?” Mặt sẹo híp mắt nhìn về phía Thương Hành: “Như vậy đi, một triệu đổi một cánh tay, bọn mày thương lượng đi xem muốn đổi ai?”

Gã sai người vào phòng bếp lấy ra một con dao to, chém một phát lên cái bàn gỗ, một âm thanh nghèn nghẹt phát ra, lưỡi dao rất cùn, cố gắng lắm mới đi vào được non nửa bàn.

Mẹ nuôi cố sức che chở Thương Bảo Bảo: “Đừng chém tay của chúng ta, Thương Hành, con mau đem tiền cho bọn họ đi!”

Thương Bảo Bảo sợ tới mức khóc to ầm ĩ: “Mấy chú chém nó, đừng chém cháu!”

Thương Hành hơi hơi rũ mi mắt xuống, không nói được lời nào, mũ lưỡi trai màu đen che khuất ánh mắt của hắn, chỉ lộ ra khóe miệng cười khổ.

Hắn nắm chặt tay buông hai bên người, thân thể đơn bạc yếu ớt như sợi chỉ mỏng manh, nhìn vừa tuyệt vọng lại bất lực.

“Tiền ở trong này, mấy người đem đi đi.”

Thương Hành chậm rãi ngẩng đầu, giơ cánh tay lên ném chiếc túi du lịch nặng nề lên trần nhà, dây túi vướng vào cánh quạt bắt đầu xoay vòng tròn theo!

Trong nháy mắt, gói tiền to hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bọn đòi nợ và cha mẹ nuôi theo bản năng đuổi theo túi tiền và giơ tay lên ——

Thương Hành đút tay vào túi, thừa dịp không ai chú ý bước ra ngoài, trở tay khóa cửa, đi sang hành lang khác làm một cái thế tay, xốc mũ lưỡi trai lên, khóe môi lộ ra nét cười như có như không.

※※※

Bên kia, mấy người trong phòng vì một triệu mà ngươi tranh ta đoạt, cuối cùng mặt sẹo cầm gậy bóng chày đánh cha mẹ nuôi ngoài mạnh trong yếu phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đánh cho toàn thân đều là vết thương mới phì phò dừng tay.

Thủ hạ gỡ túi du lịch trên quạt trần xuống, kích động mở túi ra nhìn, bỗng nhiên biến sắc, ngây đơ cả người, mắt trợn trừng trừng: “Đại ca… Này… Này…”

“Như thế nào?”

Mặt sẹo và cha mẹ nuôi cùng nhìn về phía túi tiền, chỉ thấy chỗ đó màu sắc rực rỡ, từng tập từng tập chỉnh tề, thế nhưng…

“Sao lại toàn là tiền âm phủ!!!”

Mặt sẹo giận dữ, nhấc con dao lên định đi tìm Thương Hành xúi quẩy, ai ngờ cửa đã bị khóa từ bên ngoài!

“Thằng chó! Chìa khóa đâu! Hôm nay tao thề phải chém chết thằng chó kia!”

Cha mẹ nuôi run run rẩy rẩy tìm chìa khóa, vừa mở cửa ra, bất thình lình đã thấy mấy vị thân mặc cảnh phục tay cầm súng, nòng súng tối om chĩa tới vây chặt toàn bộ người trong phòng.

Loảng xoảng một tiếng, dao lớn rơi khỏi tay mặt sẹo.

“Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!” Nhóm cảnh sát nhân dân mặt mũi nghiêm túc không nói hai lời vọt vào trong phòng, một lưới bắt gọn cả đám người.

“Chúng tôi nhận được thông báo, ở đây có thế lực tà ác, tất cả theo tôi về cục hỗ trợ điều tra!”

Cha mẹ nuôi trợn tròn mắt, lắp bắp: “Cảnh quan, chúng tôi là lương dân, bọn họ mới là người xấu! Chúng tôi là người bị hại thôi!”

Mẹ nuôi thét chói tai: “Đúng vậy, đúng vậy, mấy người không thể bắt chúng tôi! Tôi cho mấy người biết, con tôi có người bạn trai rất lợi hại! Mấy người không thể trêu vào!”

“Mấy vị cảnh sát.”

Cửa nhà đột ngột vang lên một giọng nói ôn hòa, Dung Trí mặc tây trang đen đang đứng bên cạnh Thương Hành, trên mũi anh là một bộ kính gọng bạc lấp lóe dưới ánh sáng mặt trời.

Anh nắm cánh tay Thương Hành, chỉ chỉ vết thương ứ đọng máu rõ ràng trên tay hắn.

“Tôi là luật sư của Thương tiên sinh, thân chủ của tôi vừa bị xâm hại thân thể nghiêm trọng và bị tổn thương tinh thần, ngoài ra còn bị cha mẹ nuôi trường kì ngược đãi.”

“Tôi muốn tiến hành giám định vết thương cho thân chủ của mình, cũng muốn làm đơn tố tụng hai người này đồng thời xin được giải trừ quan hệ nhận nuôi giữa hai bên.”

Sắc mặt ba mẹ nuôi trắng bệch, ngỡ ngàng trừng to mắt: “Mày… Đồ bất hiếu! Đồ chó đẻ! Tao là cha mày! Đây là việc nhà tao! Mày dám cáo trạng tao à?”

Duy nhất Thương Bảo Bảo không bị cảnh sát khống chế vội lao tới, chỉ vào mũi Thương Hành rống to: “Mày dám lừa ba mẹ! Mày chờ, tao, tao ngay bây giờ sẽ đi tìm phóng viên kể hết về mày! Xem ngày mai mày lên chương trình như thế nào!”

Thương Hành híp mắt, chậm rãi cười cười: “Tôi rất sợ nha.”