Đó là một câu lạc bộ tư nhân mang phong cách thanh nhã u trầm, trên có treo bảng hiệu bằng sắt rèn mỹ thuật màu đồng khắc một chữ “Lam”. Giữa hè sau 12 giờ trưa, mưa to không chút kiêng nể gì mà cọ rửa xối xả lên vách tường màu xám của câu lạc bộ “Lam”.
Thương Hành đang đứng dựa lưng bên ngoài bức tường có mái hiên để trú mưa, đá hoa cương uốn lượn bị hun trong nhiệt độ cao nay gặp nước thì bốc lên hơi nóng, khiến cho lưng của hắn cũng bị nóng lên.
Không thể biết được thứ chảy dọc theo khuôn cằm thon gọn của hắn là mồ hôi hay là nước mưa, từng giọt nhỏ xuống thấm vào hộp bánh ngọt trên ngực hắn.
Không khí oi bức và dính dớp hòa quyện vào nhau, hắn kéo kéo cổ áo sơ mi, cảm thấy chính mình như tôm hấp trong nồi, da cổ bị mùa hè oi bức chưng lên cả mảng hồng.
Thương Hành, một kẻ xui xẻo bất thình lình không kịp đề phòng bị xuyên vào trong sách. Đã thế đây còn là bộ tiểu thuyết Mary Sue tục tằn máu chó nhất, nhân vật chính trong sách là một mỹ nhân trì độn vạn nhân mê nhưng không tự ý thức được, vì để trả nợ cờ bạc thay ba mẹ nuôi mà phải làm tình nhân thế thân cho tổng tài bá đạo lạnh lùng Cố Lẫm.
Trong lúc mấy nam phụ đau khổ tranh đoạt hết nửa quyển sách, nhân vật chính vẫn là một đóa hoa tơ hồng vàng điềm đạm đáng yêu.
Thương Hành lật xem đến một nửa, đoán được kết cục tám phần là gả vào hào môn làm chim hoàng yến, hoàn toàn mất hứng, chửi thề một câu yêu đương vào là ngu người, sau đó vứt sách vào một xó.
Trăm triệu lần không ngờ tới, vừa tỉnh dậy, hắn từ một giám đốc tài chính 27 tuổi đã biến thành nhân vật nam chính 22 tuổi cùng tên.
Sau một giờ đồng hồ dầm mưa trên con phố xa lạ, hắn mới không thể không miễn cưỡng chấp nhận cái sự thật hoang đường này.
Dựa theo nội dung kịch bản, mấy ngày trước, công ty đòi nợ lưu manh đến tận cửa, ba mẹ nuôi của nam chính mang theo em trai chạy đi trốn, đẩy nam chính ra gán nợ, khi đang bị đánh đập đến thoi thóp ở ven đường, đúng lúc gặp được xe của Cố Lẫm trưởng công tử của tập đoàn Cố thị đi qua.
Cố Lẫm tự hạ mình, bước xuống từ trong xe Porsche màu bạc, tiện tay giải vây cho nam chính.
“… Khi đó cậu nằm trên mặt đất đầy bụi bẩn, ngẩng đầu nhìn Cố Lẫm, dưới ánh nắng chói lòa, Cố Lẫm phong thần tuấn lãng như cao sơn sóc tuyết, lạnh lùng mà uy nghiêm, Thương Hành kinh ngạc nhìn đối phương, tim đập như nổi trống.”
Không biết như thế nào, trong đầu Thương Hành chợt hiện ra câu miêu tả của nguyên tác, hắn bỗng nhiên buồn cười, nhịn không được lắc lắc đầu.
Sau đó lại là một đoạn truyện có nội dung khuôn sáo cũ kĩ, Cố Lẫm nhìn trúng gương mặt giống như đã từng quen biết của nam chính, lấy việc thay nam chính trả nợ cờ bạc làm điều kiện, mua hắn ba năm.
Nam chính trong sách ngoại trừ mặt thì không có điểm mạnh gì, duy chỉ có vì quanh năm suốt tháng làm việc nhà mà luyện được khả năng nấu ăn không tầm thường.
Nội dung kịch bản đang diễn đến đoạn nhân vật chính vì nhìn thấy Cố Lẫm, thuận tiện tỏ lòng biết ơn nên mang đến cho anh ta bánh kem mình tự làm, không ngờ trên đường đi bị một chiếc siêu xe đụng hỏng cả bánh sau xe đạp.
Xe bị đụng tróc một mảng sơn, bắp chân bị tụ máu một mảng lớn, đến bây giờ vẫn còn ngâm ngẩm đau.
Hắn gian nan dắt xe đến nơi thì đã muộn mất mười phút.
Vì trừng phạt hắn “cậy sủng mà kiêu”, Thương Hành bị bỏ mặc dưới mưa to một tiếng đồng hồ.
Trong tay không có ô, Thương Hành đặt hộp bánh ngọt lên chỗ ngồi phía sau xe đạp, để xe dựa vào tường.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ô cửa sổ ở tầng trên câu lạc bộ, tuy rằng từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng hắn biết, ở nơi đó có người đang nhìn mình.
Ngồi xem hắn chật vật, thưởng thức hắn hèn mọn, bật cười trước sự “si mê” ngây ngô của hắn.
Thương Hành chớp chớp lông mi dính nước mưa, chậm chạp thu hồi ánh mắt, trong tiếng mưa rơi đầm đìa, hắn bình tĩnh mà ngẫm nghĩ tình cảnh của mình.
Hắn vừa không muốn bán mình, cũng không muốn cầm theo món nợ thuộc về mình một cách vô lý.
Lại càng không muốn một lòng tương tư đơn phương hèn mọn.
Phải làm như thế nào đây?
※※※
Mười năm phút sau, cửa lớn câu lạc bộ rốt cuộc cũng mở lòng từ bi, một người phục vụ nho nhã tiến tới chỗ hắn, cúi người mời hắn lên lầu.
Thương Hành ôm lấy hộp đựng bánh, đi theo người phục vụ bước vào đại sảnh của câu lạc bộ tư nhân xa hoa này.
Bên trong đại sảnh, đá cẩm thạch vàng nhạt được phối hợp với gỗ san hô đỏ thẫm, khắp nơi treo những bức họa cổ văn kết hợp với đèn chùm pha lê hình hoa sen tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, dưới ánh sáng dịu êm, xung quanh hiện lên cảm giác trang nhã thanh lịch rất rõ ràng.
Khách khứa qua lại không nhiều lắm, nhưng đều là những nhân sĩ thượng lưu trang phục chỉnh tề, tiếng chuyện trò của bọn họ lại càng ưu nhã duyên dáng nhờ khúc dương cầm thư thái.
Vì thế, Thương Hành mặc áo sơ mi và quần bò giá rẻ giống như một kẻ không hợp thời tự tiện xông vào, có vẻ quá mức đột ngột.
Ống quần và giầy ở trong mưa uống no nước bùn, mỗi bước đi đều để lại một dấu chân đen xì trên nền đá cẩm thạch trơn bóng, rước lấy ánh nhìn khó hiểu chán ghét của khách khứa trong phòng.
Thương Hành làm ngơ với chuyện này, bắp chân vẫn còn đau âm ỉ, hắn bước đi chậm chạp nặng nề, không coi tầm mắt của ai ra gì, đi theo người phục vụ bước lên tầng hai.
Cuối hành lang là một sảnh tiệc nhỏ, có khả năng cách âm hoàn mỹ ngăn cách âm thanh tiệc rượu ồn ào náo động dưới ánh đèn pha lê sang trọng.
Trên bàn rượu bày đầy La Romanee-Conti, Château Latour và các loại rượu vô giá khác, tốp năm tốp ba những đôi nam nữ xinh đẹp đang ôm nhau khiêu vũ trong tiếng Saxophone.
Bên cạnh cửa kính cao từ sàn tới trần nhà là một chiếc sô pha dài màu đen, có mấy thanh niên mặc Âu phục ngồi trên ghế, tay cầm ly đế cao trò chuyện nhỏ, thoáng nhìn thấy Thương Hành đến, ánh mắt nghiền ngẫm lập tức hướng đến hắn, không kiêng nể gì soi kĩ từ đầu đến chân.
“Chính là hắn sao? Tình mới của Cố thiếu, tên là Thương cái gì hả?” Thanh niên nói chuyện tên là Phàn Dũng, đang mân mê một cặp xúc xắc bạch kim trong tay, tung tung hứng hứng, cố ý nhấn thật mạnh hai chữ “tình mới”.
Một cô gái tóc quăn mặc lễ phục màu hồng ngồi dựa bên cạnh anh ta, khinh bỉ liếc nhìn Thương Hành, cô là con gái út của Hạ thị.
Hạ Lê nhíu mày: “Cái gì mà tình mới, cùng lắm là đồ chơi rách nát ven đường được Cố thiếu nhặt về, bẩn chết, còn không bằng cái thảm trải sàn này.”
Đối với lời lẽ độc ác không thèm che giấu kia, Thương Hành chỉ mỉm cười.
Hắn giương mắt nhìn, đứng trước cửa sổ sát trần là một dáng người cao ngất cân xứng, mặc tây trang giản dị, cho dù đứng trong nhóm thượng lưu tinh anh nhất cũng khiến cho người khác phải đặc biệt chú ý.
Cố Lẫm một tay đút túi, một tay khác hơi hơi xoay tròn chén rượu đỏ, ánh mắt thâm thúy, nhìn thẳng ra phong cảnh không biết tên ngoài cửa sổ.
Từ lúc Thương Hành tiến vào, Cố Lẫm vẫn chưa liếc sang hắn một cái, cũng không quan tâm đến những lời của nhóm thiếu gia thiên kim kia.
Anh ta giống như một người ngoài cuộc tự do tự tại, thờ ơ lạnh nhạt với chốn vàng son này.
Thương Hành chậm rãi rời mắt khỏi “Cao sơn sóc tuyết” đứng trước mặt, đặt hộp bánh kem lên bàn, mỉm cười: “Mấy vị mời ăn từ từ.”
Cố Lẫm tựa như lúc này mới nhận ra hắn đã đến, hơi hơi nghiêng mặt, lãnh đạm nhìn qua.
Thương Hành toàn thân chật vật, nước mưa rỏ xuống từ tóc, áo sơ mi trắng bị ướt dính trên người, vết nước càng lúc càng loang, gần như có thế phác họa ra hình dáng đường viền bả vai và xương quai xanh.
Khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện dưới mái tóc ướt nước của hắn rất tuấn mỹ, lúc này thản nhiên tươi cười, tuy rằng nghèo túng, nhưng so với bản gốc thiếu hai phần yếu mềm, lại nhiều thêm ba phần cứng cỏi.
Ánh mắt Cố Lẫm hơi trầm xuống, mày hơi nhăn lại, chỉ liếc mắt một cái liền dời đi, như là nhìn thấy đồ vật khiến bản thân không vui.
“Cậu mang tới đây cái thứ quỷ gì vậy? Kem chảy hết rồi!” Thiếu nữ váy hồng mở hộp bánh ngọt, kem phía trên bánh toàn bộ đã hóa thành chất lỏng, nhìn không ra hình dáng ban đầu, đáy hộp đầy nước, khó mà ăn được nữa.
Cô ta bất mãn: “Không biết bỏ đá vào hay sao? Ăn thế nào được.”
“Xin lỗi.” Thương Hành không nhanh không chậm nói: “Ngoài trời nhiệt độ rất cao, đá để lâu cũng tan chảy.”
Sắc mặt cô ả trầm xuống, lời hắn nói không thể nghi ngờ là một cái đinh mềm. Giật giây Cố Lẫm bỏ Thương Hành đứng ngoài mưa, đúng là chủ ý của cô.
Con trưởng của tập đoàn Cố thị, nổi danh là khối núi băng trong nhóm thượng lưu, mấy tên hồ bằng cẩu hữu nghe nói Cố Lẫm nhặt về một tình nhân nhỏ ở ven đường, bàn tán tỏ vẻ khó mà tin được.
Vừa rồi Thương Hành đến trễ, Hạ Lê liền đề nghị, nhờ trận mưa to này kiểm tra một chút xem tình nhân nhỏ này đến tột cùng có bao nhiêu si mê đối với Cố Lẫm.
Đám chim hoang ven đường mưu toan bám cành cao như Thương Hành, một năm có thể đuổi đi tận mấy kẻ, hắn hoàn toàn không xứng tiến vào trong nhóm của bọn họ, càng không xứng đứng ở bên người Cố Lẫm.
Kẻ như hắn cho xách giày còn ngại bẩn.
Thương Hành không biết gặp được vận may kiểu gì, cố sống cố chết bám lên Cố Lẫm, hôm nay tự nhiên còn dám làm bộ làm tịch? Chỉ bằng bản thân hắn mà cũng xứng?
Cố Lẫm từ chối cho ý kiến, Hạ Lê càng chắc chắn, Cố thiếu dĩ nhiên không thèm để ý con chim hoang này.
“Ồ, mới dính chút mưa đã tức giận như thế? Tự phụ đến vậy à?” Cô ả ngồi bên Phàn Dũng khoa trương cười lớn: “Mang mấy thứ khó nuốt này đến lừa gạt chúng tôi, không phải là muốn làm mất mặt Cố thiếu sao?”
Hạ Lê che miệng, hạ thấp thanh âm: “Chỉ là món hàng lại dám ảo tưởng chính mình được trân trọng nâng niu trong lòng bàn tay, nghĩ bản thân là ai chứ?”
Thanh âm không lớn không nhỏ, khiến cho vài người khinh miệt cười vang một hồi.
Thương Hành chậm rãi mím môi, không nói gì.
Dựa theo tình tiết truyện gốc, Cố Lẫm lúc này hẳn là sẽ nhìn tới mặt mũi nhân vật chính, ngăn cản tiếng châm chọc khiêu khích của đám hề này, không ngờ đối phương lại hoàn toàn coi thường mình, làm như không thấy.
Giống như thể hắn là một loại bệnh độc nào đó, liếc mắt thêm một lần là sẽ bị lây bệnh theo.
Thương Hành có chút ngoài ý muốn, đến tột cùng là ký ức của mình xuất hiện sai lệch, hay là đã xảy ra biến hóa nào mà mình không biết?
Bất luận là tình huống nào, Thương Hành cũng lười diễn tiếp vở kịch “hoàn khố” này.
Hắn kéo kéo khóe miệng làm như “xấu hổ”, như khó mà chịu nhục, nói với Cố Lẫm: “Thật xin lỗi, nếu Cố tiên sinh không có việc gì nói, tôi đi về trước.”
Nói xong, Thương Hành cũng không thèm nhìn tới những người khác, quay đầu bước đi.
“Cái trò gì đây.” Hạ Lê khoanh tay, bĩu môi.
Phàn Dũng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Cố thiếu, tình nhân nhỏ của anh cáu kỉnh chạy rồi, hay là đuổi theo dỗ dành người ta về đi?”
Cố Lẫm chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn bóng dáng Thương Hành nhanh chóng rời đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua mép cốc, khóe miệng giương lên ngạo mạn: “Đuổi theo? Cậu ta sẽ tự trở về.”
Ngữ điệu của anh vừa hờ hững vừa chắc chắn, đối với tương lai đã nhìn thấu chẳng thèm quan tâm.
※※※
Mưa to tới cũng nhanh đi cũng nhanh, sau cơn mưa bầu không khí được rửa sạch đến trong suốt mỹ lệ, một áng mây hồng nhạt vắt ngang qua chân trời, phía sau là hào quang đỏ rực sắp lặn về trời tây.
Thương Hành đi ra khỏi câu lạc bộ, tìm được xe đạp cũ nát ở góc tường, lốp xe phía sau đã bị một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó đâm thủng, xì hơi bẹp dí.
Hắn có chút đau đầu mà day day trán.
Muốn thoát khỏi tình cảnh cùng quẫn hiện nay, không thể ngồi yên mà đợi tình tiết trong sách tìm đến được. Thương Hành quay đầu liếc nhìn cánh cửa đã khép lại của câu lạc bộ Lam một lần nữa, nhướng mày, lập tức xoay người đi về.
Lúc bước qua chỗ ngoặt, một bóng đen đập vào mặt hắn, bước chân Thương Hành chệch sang, vội vã chuyển thân tránh đụng phải vai đối phương, hai người thân cao xấp xỉ, dáng người tương đương, đều nhất trí phản ứng theo bản năng nghiêng người né tránh.
Thương Hành bị quán tính xô nghiêng, bỗng một bàn tay nhanh chóng bắt lấy tay trái của hắn, giữ hắn đứng vững.
“Cẩn thận.” Người nọ buông tay ra, giọng nói ôn nhã trầm thấp truyền đến.
Thư ký bên cạnh đối phương vội vàng “A” một tiếng: “Ôn tổng, ngài không sao chứ?”
“Cảm ơn.” Thương Hành nâng mi.
Dáng vẻ nam nhân kia cực kỳ anh tuấn, mặt mày so với người thường càng sắc nét hơn, sống mũi cao thẳng, ánh sáng trong đại sảnh của câu lạc bộ hắt qua cửa xoay mờ ảo chảy qua sườn mặt người đàn ông, làm mềm những góc cạnh sắc xảo ban đầu, tạo nên những hình chiếu lập thể.
Mặc dù đang giữa mùa hè, đối phương cũng cẩn thận tỉ mỉ mặc âu phục màu xám nhạt và áo vest, khi nói chuyện ánh mắt nhìn chăm chú vào Thương Hành giống như một quý ông rất có tu dưỡng.
Thấy Thương Hành không bị làm sao, nam nhân không cần phải nhiều lời nữa, xoay người thong dong đi vào trong mưa, thư ký vội vàng mở một tán ô lớn màu đen che lên đỉnh đầu cho y, tài xế bước ra khỏi chiếc xe Bentley màu đen, mở cửa xe cho y.
Đối phương xoay người lên xe, dùng một tấm khăn tay vuông thong thả lau tay, cửa xe dần dần được cuộn lên.
Thương Hành nhìn chăm chú vào Bentley đi xa trong màn mưa, một chút hương bạch đàn cuối cùng từ từ biến mất trong không khí, hương cũng như chủ, tao nhã, nội liễm, trầm ổn.
Thương Hành mơ hồ đoán được người kia là ai, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tập đoàn Cố thị, trong nguyên tác nhiều lần đối chọi với nam chính và Cố Lẫm do bị vị hôn thê xúi giục, không ngờ lại bị người thương quay giáo đâm một kích, chính là nhân vật boss phản diện, Ôn Duệ Quân.
Hắn tuy rằng không rõ kết cục của Ôn Duệ Quân là gì, nhưng khẳng định là, đối nghịch với nhân vật chính tất nhiên không có kết cục tốt.
Lúc này, mấy người bọn họ còn chưa biết lẫn nhau.
Thương Hành có vẻ như suy nghĩ gì đó, quay người trở về tầng hai của yến hội.
※※※
Lúc Thương Hành trở lại, tiệc rượu đang gần đến kết thúc, nhạc nền bây giờ đã chậm rãi và nhẹ nhàng hơn.
Nhóm nam nữ trò chuyện sôi nổi từ từ đưa ánh mắt về phía Thương Hành, tiếng nói nhỏ khe khẽ dần biến mất trong tiếng nhạc nền.
“Cố thiếu thật sự là liệu sự như thần.” Nhìn thấy Thương Hành lần thứ hai xuất hiện trước mắt, Hạ Lê và Phàn Dũng ngồi trên sô pha nâng chén rượu, không chút khách sáo mà cười thành tiếng:
“Cậu không phải là rất có cốt cách sao? Nhanh như vậy đã liếm mặt trở lại rồi.”
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: CP đã định Thương Ôn