Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi
***
Quân Nguyên Thần vừa cởi quần áo xong thì nghe thấy Bạch Cảnh Trần nói.
“Bên cạnh có một bộ quần áo để thay, ngươi đưa quần áo bẩn cho ta.”
“Ờ, được.”
Quân Nguyên Thần không hiểu sao, cảm thấy hơi ngại, có điều vẫn treo quần áo bẩn lên bình phong.
“Nhớ kỹ đừng ngâm lâu quá, ngâm lâu vết thương sẽ bị rách ra đó.”
Bạch Cảnh Trần dặn dò xong, vừa mới đi tới ngưỡng cửa ngồi xuống, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở ngoài hàng rào, chắp tay sau lưng ngâm nga một giai điệu không đứng đắn.
“A!”
Bạch Cảnh Trần nhảy dựng lên, hớt ha hớt hải chạy vào phòng.
“Không hay rồi, không hay rồi!”
Bạch Cảnh Trần la lên, lao vào “Phòng tắm”.
Quân Nguyên Thần đang ngâm mình trong bồn, nước vừa tới ngực, cơ ngực rắn chắc đung đưa theo làn nước, từ mặt nước trở xuống…
Cũng may nước tắm bỏ thêm thuốc nên không trong lắm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy màu da trắng nõn, nếu không phong cảnh lờ mờ dưới nước sẽ bị Bạch Cảnh Trần nhìn thấy hết.
Tuy cảnh xuân nửa che nửa lộ nhưng cũng khiến khuôn mặt Bạch Cảnh Trần thoắt cái đỏ cả lên.
Y không rành chuyện nam nữ, chỉ biết đẹp là đẹp, khiến người khác mặt đỏ đến mang tai, còn không rời mắt được.
“Lẽ nào có sát thủ tìm tới?”
Quân Nguyên Thần căng thẳng.
“Không, không phải, là sư phụ ta trở về!”
“Vậy thì quá tốt rồi, ngươi thường khoe ông ấy là đệ nhất thần y trong thiên hạ, ta cũng đã sớm muốn bái kiến ông ấy rồi…”
“Ông ấy chưa chắc đã muốn gặp ngươi.” Bạch Cảnh Trần hoang mang nói, “Nếu như sư phụ ta phát hiện, ta giấu nam nhân ở trong Dược Hương cốc thì coi như xong!”
“Giấu nam nhân……”
Quân Nguyên Thần cân nhắc mấy chữ này.
“Ngươi còn chưa nói tên của sư phụ ngươi.”
“Không biết tên, sư phụ thì gọi là sư phụ thôi! Nhưng hình như ông ấy có biệt danh gọi là Biển….Thập Tứ?”
Biển Thập Tứ!
Trên mặt Quân Nguyên Thần xuất hiện một tia vui mừng.
“Với lại sư phụ của ta ông ấy ghét người đẹp lắm.”
“Hả? Vì sao?”
“Ta không biết, ta nói rồi ông ấy kỳ kỳ quái quái.” Bạch Cảnh Trần suy đoán, “Khả năng là ông ấy không cho phép người khác đẹp hơn ông ấy?”
“Ò.”
Bên ngoài có tiếng người gọi, thanh âm lọt vào phòng.
“Bạch Cảnh Trần! Bạch Cảnh Trần!”
Bạch Cảnh Trần không có nơi để trốn, ùm một cái nhảy thẳng vào trong bồn tắm, cùng Quân Nguyên Thần bốn mắt nhìn nhau.
“Ngươi……”
Bạch Cảnh Trần bịt miệng hắn lại.
“Suỵt —— đừng nói chuyện, sư phụ của ta còn đáng sợ hơn cả sát thủ nữa.”
Biển Thập Tứ vào nhà vẫn còn gọi: “Bạch Cảnh Trần! Đại Bạch Tử, Tiểu Trần Tử, Tiểu Bạch Bạch, Tiểu Trần Trần……”
“Ai! Sư phụ, con ở đây!”
“Ngươi còn ở à.”
Giọng điệu giống như đang nói “Ngươi vẫn còn ở nhân thế à.”
“Ta còn tưởng mưa lũ trong núi cuốn ngươi đi rồi chứ, mấy ngày không thấy bóng ngươi đâu, hại lão nhân gia ta lo lắng.”
Bạch Cảnh Trần trên mặt khinh thường.
Nếu là lo lắng thật, mấy ngày mới phát hiện không thấy người đâu chắc?
“Ngươi trốn trong bình phong làm gì?”
Âm thanh ngày càng gần.
Bạch Cảnh Trần vội vàng hét lên: “Sư phụ, người đợi một chút, đồ nhi đang tắm!”
“Vừa đúng lúc, ngươi không ở nhà, không ai đun nước nóng cho ta, mấy ngày nay ta không tắm gội rồi, cho ta ngâm với, ngươi chà lưng giúp ta.”
“Không phải…… Người đừng tới đây!”
“Tại sao? Tiểu tử thúi, ngươi chê lão nhân gia ta bẩn?”
“Tất nhiên là không phải, nước bị đồ nhi làm bẩn rồi, nếu người muốn tắm đồ nhi đun thêm nước ấm cho người!”
“Vậy thôi bỏ đi, vẫn là về nhà tiện hơn.” Biển Thập Tứ than ngắn thở dài, “Ài, hài tử lớn rồi, biết ngại rồi……”
Bạch Cảnh Trần thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy đúng vậy, đồ nhi cũng lớn rồi, làm sao có thể tắm cùng sư phụ người nữa chứ?”
“Lớn?” Biển Thập Tứ nghe xong không hài lòng, “Ngươi cái gì lớn?”
“Ngươi có thể lớn đến đâu? Từ nhỏ đều là sư phụ xoa cho ngươi….”
Bạch Cảnh Trần đỏ bừng mặt, gần như bốc khói.
“Sư phụ, người đừng nói nữa……”
“Ha ha, nơi này chỉ có hai thầy trò chúng ta, sợ cái gì?”
Bình thường đối thoại giữa y và sư phụ, đều không đứng đắn như vậy sao?
Bạch Cảnh Trần nhìn cũng không dám nhìn Quân Nguyên Thần.
Chỉ là tim đập nhanh, lại cố gắng nín thở nghe động tĩnh của Biển Thập Tứ.
“Hử?”
Biển Thập Tứ đi một vòng trong phòng, hỏi: “Khắp phòng đều ngửi thấy mùi thuốc, còn nghiền nhiều thuốc như thế, ừm, là để trị vết thương bị ngã bị đánh…”
“Cái đó……Đồ nhi trượt chân ngã trên núi, sơ ý bị rách da.”
“Vậy thì cũng không cần nhiều như thế, ngươi ăn trừ bữa à?”
Bạch Cảnh Trần nói dối: “Mông cũng bị rách……”
“Hừ.” Biển Thập Tứ hừ một tiếng nói, “Tốt nhất là bị ngã rách.”
“Sư phụ, người nói gì thế!?”
Bạch Cảnh Trần xấu hổ đến không còn mặt mũi.
Biển Thập Tứ lời lẽ nghiêm chính nói: “Ý của ta là may không phải dã thú cắn rách, ngươi nghĩ đi đâu thế?”
“……”
“Nhiều vải thưa như vậy, chắc ngươi quấn thành cái bánh chưng luôn nhỉ?” Biển Thập Tứ oán giận: “Hừ, ngươi là cái thứ đồ đệ phá của.”
Biển Thâp Tứ mân mê một lúc, rồi lại chú ý đến bình phong.
“Đồ nhi, quần áo treo trên bình phong này là của ngươi à?”
Nguy rồi!
Quên cất quần áo của Quân Nguyên Thần treo trên bình phong.
“Đó…… Là của đồ nhi, sao vậy?”
Biển Thập Tứ ở bên ngoài lẩm bẩm: “Chất liệu tốt như vậy, ta không nhớ đã mua cho ngươi quần áo kiểu này….”
“Sư phụ, người mua quần áo cho đồ nhi khi nào?”
“Nói, nói láo, nghiệt đồ nhà ngươi.”
Giọng nói của Biển Thập Tứ càng lúc nhỏ.
“Vậy ngươi mau tắm rửa đi, vi sư lên núi đào một giỏ rau diếp cá về pha trà uống, gần đây luôn cảm thấy nóng giận, cổ họng bốc hỏa….”
Bạch Cảnh Trần đợi một lúc, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng Quân Nguyên Thần bốn mắt nhìn nhau, vệt ửng hồng trên mặt đã lan đến cổ. Kề sát da thịt với Quân Nguyên Thần, y chỉ cảm thấy máu nóng bừng bừng.
Bạch Cảnh Trần nuốt ực một tiếng.
“Ờ, cái đó, cái đó, ta đi ra ngoài trước, ngươi mau lau đi, ta dẫn ngươi đi hầm băng trốn.”
“Vì sao chứ? Ta còn muốn bái kiến Biển Thập Tứ lão tiên sinh……”
“Ngươi nghe ta đi, bằng không ngươi không những không trị được cái chân này, mà cái chân kia cũng có thể bị què luôn…”
Bạch Cảnh Trần cả người đầy nước, vất vả đứng lên, chạy ra khỏi bồn tắm.
Y nhanh chóng thay quần áo, nhưng máu trong người vẫn sôi trào như cũ, khó có thể bình tĩnh lại.
Quân Nguyên Thần cũng mặc quần áo sạch sẽ rồi bước ra, Bạch Cảnh Trần thúc giục hắn, kéo tay hắn đi ra ngoài.
Vừa đến ngưỡng cửa, liền choáng váng.
“Bạch Cảnh Trần!”
Biển Thập Tứ ngồi canh ở ngoài cửa xông tới, nộ khí đằng đằng.
Khí thế rất giống như một người đang đi bắt gian.
“Còn dám lừa vi sư, ta vừa vào đã ngửi thấy mùi máu và mùi thuốc khắp phòng, vừa ngửi là biết để trị ngoại thương! Ta đã nói với ngươi một nghìn tám trăm lần rồi, không được cứu mấy người hỗn loạn!”
Bạch Cảnh Trần thầm nghĩ xong đời, chột dạ đá ngạch cửa.
“Cứu sống người bị thương là bổn phận của thầy thuốc…”
“Ái chà? Ngươi còn dám cãi lại?”
Biển Thập Tứ nhặt cây chổi lên muốn đánh mông y, bị người chặn ngang một chân, che trước người.
“Vãn bối Quân Nguyên Thần, ra mắt lão tiên sinh.”
Quân Nguyên Thần dáng người thon dài, động tác tiêu sái tao nhã, lễ độ cung kính.