Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi
***
Mặc dù đã tưởng tượng hàng vạn lần trong đầu, nhưng khi Tuyết Y Nhân lộ mặt thật, Bạch Cảnh Trần vẫn không thể tin được những gì mình nghe thấy, nó chân thực như thế..
“Tuyết…Tỷ tỷ.”
“Đến giờ ngươi vẫn đồng ý gọi ta một tiếng tỷ tỷ sao?”
Tuyết Y Nhân nhếch miệng, lộ ra một tia giễu cợt, sau đó càng ngày càng càn rỡ, cười đến điên cuồng ngang ngược, giống như điên rồi vậy, ngay cả vai cũng không khỏi run rẩy. Cuối cùng từ từ dừng lại, trợn mắt nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Trần.
“Tại sao ngươi phải xuất hiện? Tại sao ngươi phải gặp Nguyên Thần ở Nhạc Châu? Tại sao phải chạy tới kinh thành? Tại sao không đi? Ngươi…Tại sao không đi chết đi?!”
Bạch Cảnh Trần mấp máy môi.
“Tỷ…Muốn ta chết.”
“Đúng!”
Tuyết Y Nhân giống như bị đè nén từ lâu.
“Sao ta lại không muốn ngươi chết kia chứ?! Ngươi cướp đi Nguyên Thần của ta, điện hạ…Tại sao ngài ấy lại thích một kẻ xấu xí như ngươi?! Ta có gì không đẹp, có chỗ nào không tốt? Vì ngươi, điện hạ chọn Nhạc Châu nơi thâm sơn cùng cốc kia! Vì ngươi…điện hạ và ta thành hôn lâu như vậy, cũng chưa từng chạm vào ta! Ta đâu chỉ muốn ngươi chết, ta thậm chí còn hận không thể tự tay xé xác ngươi ra từng mảnh!”
Cho tới bây giờ Bạch Cảnh Trần chưa từng nghĩ, Tuyết Y Nhân lại hận y nhiều như vậy.
Quân Nguyên Thần chưa từng chạm vào nàng, lại là chuyện gì?
Cốt nhục trước kia của Tuyết Y Nhân…
Sao Tuyết Y Nhân dám làm chuyện như vậy?
“Tại sao? Tuyết tỷ tỷ, lẽ ra tỷ có thể đuổi ta đi, giết ta từ lâu rồi.”
Y không hiểu được, nếu Tuyết Y Nhân ghét mình như thế, ban đầu cần gì phải đối tốt với mình vậy chứ?
“Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Nhưng nếu ta giết ngươi, điện hạ sẽ nhớ ngươi cả đời! Từ đó trở đi, ta cũng sẽ xa cách với điện hạ. Ta nghĩ hết cách khiến điện hạ ghét ngươi, hận ngươi, ngài ấy mới có thể quên ngươi!” Bước chân Tuyết Y Nhân lảo đảo, khom người căm hận nói.
“Ta hận ngươi, ta ghen tị với ngươi, ta ghen tị ngươi rõ ràng không có gì! Điện hạ lại coi trọng ngươi như vậy! Ta thậm chí còn nghĩ, nếu ta là ngươi thì tốt biết bao, ta sẽ rộng lượng hơn ngươi nhiều! Gì ta cũng không muốn, ngoài sự thật lòng của điện hạ đối với ta…”
Bạch Cảnh Trần nghe xong trong lòng cảm thấy vô lý, y từng ghen tị với Tuyết Y Nhân vì có thể sớm chiều làm bạn với Quân Nguyên Thần, không ngờ, Tuyết Y Nhân cũng vậy, cũng đang ghen tị với y.
Nhưng y có gì để mà ghen tị chứ?
Quân Nguyên Thần chưa từng yêu y mà?
“Tỷ sai rồi, Quân Nguyên Thần không yêu đệ.”
“Không còn quan trọng nữa.” Tuyết Y Nhân giống như điên khùng nói: “Trong lòng điện hạ chỉ có ngươi, cho nên ta chỉ có thể giăng bẫy, để ngươi tự chui đầu vào lưới. Vốn là, ta muốn cho ngươi một con đường sống, để ngươi tự mình cút xéo trở về Nhạc Châu, từ đây điện hạ quên ngươi, nhưng ngươi lại không chịu rời đi!”
“Lúc này tỷ nói cho ta, còn không bằng để ta tiếp tục chẳng hay biết gì.”
Ít nhất, tia tin tưởng cuối cùng trong lòng y không bị dập tắt.
“Ta chịu đủ rồi… Ta chịu đủ rồi! Ta chịu đủ ngày nào cũng mang thân phận Vương phi, đối xử vui vẻ hòa nhã với mọi người rồi! Còn phải giả vờ đối tốt với ngươi, ta khóc cũng khóc không thoải mái, hận cũng hận không thoải mái!”
Không phải Bạch Cảnh Trần chưa từng nghi ngờ Tuyết Y Nhân, nhưng y vẫn còn giữ một tia hy vọng, hy vọng người đứng sau chuyện này không phải Tuyết Y Nhân, hy vọng vẫn có một người có lòng tốt, đáng để y tin tưởng.
Nhưng, hết thảy đều tan tành.
“Tuyết tỷ tỷ, ta chỉ hỏi tỷ, thời điểm tỷ đối tốt với ta, lẽ nào không có một chút thật lòng nào sao?”
Tuyết Y Nhân đột nhiên sững sờ, sau đó hai hàng nước mắt rơi xuống.
Nàng ôm mặt bắt đầu khóc, bi thương vô cùng.
“Ta… Sao ta lại không thật lòng chứ? Ta thương cho thân thế của ngươi, đồng cảm với cảnh ngộ của ngươi, ta…Ta cũng là một tiểu thư khuê các, ta là thiên kim của Bình Nam Đại tướng quân kia mà! Trước đây, ngay cả đầu bếp giết cá ta cũng không dám nhìn, sao lại biến thành một độc phụ chứ?”
Tiếng khóc nghẹn ngào của Tuyết Y Nhân ở trong nhà giam càng thêm buồn bã.
Bạch Cảnh Trần không hận nổi nàng.
Dù là nàng hại mình.
Tất cả đều là lỗi của Quân Nguyên Thần, khiến hai người họ phải phát điên và đau đớn.
“Tuyết tỷ tỷ…Nếu như ta nói, ta không trách tỷ, chúng ta còn có thể hòa hảo được không?”
Tuyết Y Nhân cười lạnh lẽo, tuyệt vọng nhìn Bạch Cảnh Trần.
“Cảnh Trần, ngươi ngây thơ quá rồi, có điện hạ ở đây, ngươi và ta sao có thể hòa hảo được? Hơn nữa, ta nói tất cả chuyện này cho ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống rời khỏi nơi này sao? Cảnh Trần, cảm ơn ngươi đến cuối cùng vẫn giữ bí mật giúp ta…”
Từ trong bóng tối, vang lên tiếng bước chân của người khác.
Trong ánh sáng mờ ảo, Bạch Cảnh Trần có thể nhìn rõ là ai.
“Tuyết…Thành Lĩnh.”
Trong lòng y lộp bộp một tiếng.
Là người hành vi xấu xa, lời nói biến thái mà Bạch Cảnh Trần ghê tởm nhất.
“Ca ca, không phải huynh vẫn luôn thèm muốn cơ thể của y sao? Giờ y ở trước mặt huynh rồi, muội giao cho huynh đó.”
Nụ cười của Tuyết Y Nhân lạnh lùng giống như âm hồn đến từ địa ngục.
Nàng xoay người ra khỏi phòng giam, sau đó đóng lớp lớp cửa nhà giam lại.
Từ trong nhà giam truyền ra tiếng hét của Bạch Cảnh Trần.
“Đừng tới đây! Tuyết Thành Lĩnh!!—”
Tuyết Y Nhân dựa lưng vào cửa nhà giam.
“Tiểu tạp chủng, đi chết đi!”
Sau đó nàng sụp đổ, khóc nức nở.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
…
Trong thư phòng, tách trà Quân Nguyên Thần cầm không ổn định, trà nóng rơi ra ngoài, có hơi nóng.
Hắn nhíu mày, mí mắt phải giật giật.
“Thế nào? Kế sách của ta không tệ chứ? Lão Nhị, lão Tam, lão Tứ đều không phải đối thủ của chúng ta, chắc là đến giờ bọn họ vẫn chưa đoán ra được, bên ngoài đồn ta và ngươi đấu đá lẫn nhau, nhưng thật ra chúng ta đã hợp lực từ lâu.”
Người mặc xích bào là Đại hoàng tử, Thái tử Quân Nguyên Khải hiện tại.
Bấy giờ đang tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng hào rạng rỡ.
“Ừ.”
Quân Nguyên Thần lơ đãng đáp một tiếng.
“Mấy tên ngốc đó, muốn nhân lúc chúng ta đấu đá nhau, ngư ông đắc lợi, đúng là ngu không ai bằng! Đợi ngày ta lên ngôi, chính là lúc đuổi bọn chúng đi đất phong!”
Quân Nguyên Thần không nói gì, Quân Nguyên Khải cho rằng hắn đang đợi mình hứa hẹn.
“Ngươi yên tâm, tuy nói ta không thể tăng thêm đất phong cho ngươi, nhưng ta sẽ giao quyền vùng phía Nam cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi chính là Thân vương duy nhất ở phía Nam, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận, cao quý hơn mấy tên ngốc kia, từ đây chỉ dưới một người mà thôi!”
Lúc này Quân Nguyên Thần không có tâm trạng suy nghĩ xem hắn ta thật lòng hay là giả ý.
Quân Nguyên Khải cho là hắn bất mãn, có chút không vui.
“Đây là việc chúng ta đã bàn xong từ trước đó rồi, ngươi sẽ không được voi đòi tiên chứ?”
“Ta chỉ cần những gì ta yêu cầu.”
Câu trả lời của Quân Nguyên Thần khiến Thái tử coi như hài lòng.
“Nguyên Thần này, ngươi bảo vệ phía Nam cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi cũng nên an phận thủ thường một chút, đừng nghĩ đến những chuyện viển vông, dù sao, chân ngươi cũng què, cũng không thể để một người què làm hoàng đế được, đúng không?”
Lúc này Quân Nguyên Khải đã không còn gì để lo, bắt đầu nói chuyện không giữ miệng, bình phẩm về khuyết điểm của người khác.
Quân Nguyên Thần xoa đầu gối của mình, không nói gì, chỉ cúi đầu uống một ngụm trà, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia sát ý.
Sau khi tiễn Quân Nguyên Khải rời đi, Quân Nguyên Thần vừa đọc sách vừa cảm thấy bồn chồn, liền quay trở về chính viện.
Tuyết Y Nhân đang đứng ở dưới mái hiên, ngẩn người nhìn chiếc đèn lồng.
“Y Nhân.”
Tuyết Y Nhân không trả lời, Quân Nguyên Thần lại gọi lớn một tiếng.
“Hả.” Tuyết Y Nhân giống như bị sợ hãi, cố gắng bình tĩnh lại: “Điện hạ.”
“Hôm nay không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Không, không có ạ!”
Tuyết Y Nhân gượng cười, nắm tay Quân Nguyên Thần trở về phòng.
“Điện hạ có đói không? Thiếp đã cho người chuẩn bị cháo gà tùng nhung, à, chắc cũng lạnh rồi, để thiếp cầm đi hâm nóng lại.”
“Không cần đâu.”
Quân Nguyên Thần giơ tay ngăn nàng lại.
“Ta đi ra ngoài một chút.”
“Điện hạ.” Tuyết Y Nhân ngăn cản hắn: “Chàng đi đâu vậy? Đêm đã khuya rồi.”
“Sẽ trở về nhanh thôi, nếu nàng mệt thì đi ngủ trước đi.”
Tuyết Y Nhân cắn môi, từ đầu đến cuối Quân Nguyên Thần đều không xem nàng là người của mình, luôn bài xích nàng.
Xem ra, chuyện hôm nay nàng làm là đúng.
Quân Nguyên Thần rời khỏi chính viện, mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng bước chân lại hướng về phía nhà giam.
Người kia vừa thoáng hiện qua tâm trí của hắn.
“Đã mấy ngày rồi mình không gặp y.”
Hắn chưa từng để người trong nhà giam đối xử khắc nghiệt với y, đồ ăn vẫn như cũ, có lẽ y ở trong đó, sẽ không có chuyện gì.
“Hàng ngày Bạch Cảnh Trần thế nào?”
Tên cai ngục ấp úng.
“Hồi bẩm điện hạ, y… y vẫn như thường lệ.”
Quân Nguyên Thần nảy ra một suy nghĩ không hay, lẽ nào Bạch Cảnh Trần chết trong nhà giam, cai ngục không dám báo hắn?
“Tránh ra.”
Hắn lo lắng lao vào.
Nhà giam trống không.
Người đã biến mất.
“Người đâu?”
Cai ngục quỳ xuống đất: “Điện, điện hạ. . . Y. . .Y… “
“Ta hỏi ngươi, người đâu?!”
Quân Nguyên Thần đối với thuộc hạ luôn không tính là hà khắc, nhưng khi đụng phải chuyện của Bạch Cảnh Trần, trên người lại phát ra uy nghiêm đáng sợ.
“Bẩm điện hạ, Y…Hồi sáng y vẫn còn ổn.”
“Tới lúc đưa cơm tối thuộc hạ mới phát hiện, mới phát hiện y đã…chết.”
“Chết?”
Sắc mặt Quân Nguyên Thần đột nhiên cứng đờ, bước chân thoáng mềm nhũn.
Hoang mang giống như trong lòng đột nhiên có một khoảng trống vậy.
Một ngọn lửa bùng lên, Quân Nguyên Thần đạp lên vai tên cai ngục.
“Khốn nạn! Ta bảo ngươi nhốt y, chứ không bảo ngươi để y chết!”
“Điện hạ thứ tội, thuộc hạ đáng chết!” Canh ngục liên tục xin lỗi.
Quân Nguyên Thần lập tức nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không đúng.
Tuy nói bọn thuộc hạ luôn đón ý hùa theo tâm trạng của hắn, cố tình tra tấn phạm nhân, nhưng bọn họ cũng biết nặng nhẹ, không đến nỗi muốn mạng của Bạch Cảnh Trần.
“Một người đang khỏe mạnh, tại sao lại chết? Gần đây y có bị bệnh gì không?”
Cai ngục lập tức gật đầu nói: “Là… là do phong hàn ạ, thuộc hạ tưởng không nghiêm trọng, nên không kịp thời báo cho điện hạ.”
“Thi thể thì sao? Ta kêu ngươi tự tiện xử lý thi thể à?”
Sắc mặt Quân Nguyên Thần u ám, mây đen che phủ.
“Điện hạ, thuộc hạ. . .”
Tên cai ngục không trả lời được, liên tục dập đầu.
“Giỏi lắm.”
Một kiếm đâm xuyên qua người tên cai ngục, đợi hắn ta đứng lên, lưỡi kiếm sáng loáng trước ngực đã nhuốm máu tươi.
“Ta không cần ngươi nói cho ta biết y sống hay chết, tóm lại y không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Sống phải bắt trở về, chết cũng phải moi ra cho ta!”
Quân Nguyên Thần lạnh lùng ra lệnh.
Chính viện, cuối cùng Tuyết Y Nhân cũng thấy Tuyết Thành Lĩnh trở lại.
“Ca ca, huynh có được thứ mình muốn chưa? Xử lý xong việc của muội rồi chứ?”
Mặt Tuyết Thành Lĩnh chôn dưới mũ áo choàng.
“Đã xử lý sạch sẽ rồi.”