Xấu Y

Chương 35: Máu và nước mắt




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi

***

Quân Nguyên Thần không biết lời của y là thật hay giả, cũng không biết thuốc dẫn này có đúng hay không, hay là Bạch Cảnh Trần lừa hắn, khiến hắn vừa lo lắng vừa khó chịu.

“Gì mà người yêu… toàn là chuyện vớ vẩn!”

Đáy lòng hắn bác bỏ cách nói này.

“Trên đời làm gì có tình yêu đích thực, tất cả mọi người đều chỉ yêu bản thân mình!”

Nhưng loại thuốc này là thần dược trong truyền thuyết, cách điều chế đương nhiên cũng thần bí, khó hiểu.

Khiến người yêu mình rơi nước mắt, làm người mình yêu đổ máu, đây đâu phải thuốc dẫn, rõ ràng là lời nguyền rủa độc ác, khiến tất cả người thân xa lánh, cái gì cũng không có.

Quân Nguyên Thần vươn tay nắm lấy bả vai của Bạch Cảnh Trần.

“Ngươi vừa mới nói… người yêu ta cũng không có, là ý gì?”

“Có một câu, ta chưa bao giờ, cũng chưa bao giờ dám nói với ngươi.”

Bạch Cảnh Trần quay lưng về phía hắn, nhẹ giọng nói.

Quân Nguyên Thần nhất thời không đoán được tâm trạng của y khi nói lời này.

“Quân Nguyên Thần, ta yêu ngươi.”

Một câu nói nhẹ bẫng, tựa như nặng ngàn cân, đánh vào trái tim Quân Nguyên Thần.

Vốn dĩ hắn cho rằng mình có thể xem nhẹ những lời này, coi nó như một trò đùa, nhưng khi Bạch Cảnh Trần thực sự nói ra khỏi miệng, hắn lại cảm thấy những chữ này vừa dày vừa nặng.

“Từ lúc chúng ta sớm chiều sống chung ở Dược Cốc, ta đã hãm sâu vào đó, dù sư phụ đã dặn dò ta hàng nghìn lần, mặc dù sau này ta biết đó chỉ là bộ mặt giả tạo của ngươi. Ta mặt dày mày dạn chạy đến kinh thành, bị từng người bọn họ mắng là không biết xấu hổ, bị ngươi thờ ơ lạnh nhạt, lừa dối lợi dụng, toàn bộ ta đều không quan tâm, ta ôm một ít hy vọng nhỏ nhoi, chỉ mong ngươi xem trọng ta một chút, muốn có được một chút tình yêu của ngươi dành cho ta…”

Bạch Cảnh Trần nói xong, đột nhiên bật cười.

Cười đến bi thương.

Y thua thảm hại rồi.

“Nhưng là do ta ngu ngốc, đần độn, đầu óc có vấn đề! Ta nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, thà chết không buông! Thật ra, không phải ngươi lừa ta giỏi thế nào, mà là ta tự nguyện chui đầu vào lưới. Sau này, sẽ không nữa.”

Quân Nguyên Thần cảm giác như có một cây kim đâm vào tim.

Đau âm ỉ, sau đó cảm giác không thể nắm bắt càng ngày càng rõ ràng.

“Ta không tin, lẽ nào ta giết một con thú, là ngươi có thể không yêu ta nữa sao?”

“Có lẽ vậy.” Bạch Cảnh Trần kéo tay hắn ra: “Từ hôm nay trở đi, Bạch Cảnh Trần ta, sẽ không vì ngươi mà rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.”

Quân Nguyên Thần nhìn bóng lưng y rời đi, trong lòng càng thêm u ám.

“Bạch Cảnh Trần! Ngươi biết mà, chỉ cần là thứ ta muốn, ta nhất định sẽ trăm phương ngàn kế, không từ thủ đoạn nào, ngươi nghĩ cho kỹ.”

Sự im lặng của Bạch Cảnh Trần là câu trả lời đối với hắn.

Quân Nguyên Thần đứng im tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng đến mức có thể đóng thành băng.

Gì mà nước mắt của người yêu mình, cho dù là ai, mình cũng có thể khiến người đó rơi lệ! Gì mà máu của người mình yêu, chỉ cần mình muốn, cho dù đó là trân bảo, mình cũng có thể xuống tay!

Bạch Cảnh Trần si tình như vậy, có thể xem y là người yêu mình nhỉ?

Vậy người mình yêu, mình phải đi đâu tìm đây?

Quân Nguyên Thần nhìn màn đêm vô tận, vậy mà mờ mịt, thất thần.



Thạch Đầu cảm thấy mình không thể ở trong Vương phủ được nữa.

Nó kiểm kê lại chiếm lợi phẩm mấy ngày hôm nay, mặc dù kém một chút so với dự tính của nó, nhưng cũng đáng giá không ít bạc rồi.

Nó lấy được một thỏi vàng ở phòng phía Đông, một miếng ngọc ở phòng phía Tây, việc mất trộm đã khiến người trong phủ chú ý.

Mặc dù có sự ngu ngốc bảo vệ, tạm thời chưa có ai nghi ngờ đến nó.

Nhưng từ đầu đến cuối nó đều không có cơ hội vào chính viện.

Nó biết, mấy thứ tốt đều ở nhà kho của chính viện.

Nhưng độ khó quá cao, cho dù từ nhỏ nó đã sống ở Thanh Liên Quán, nơi tốt xấu lẫn lộn, nó cũng không có bản lĩnh đi trộm nhà kho tầng tầng khóa sắt kia.

Quả thực không được thì để ngày khác tính sau vậy.

Nhưng Thạch Đầu lại không cam lòng, vất vả lắm mới tìm được cơ hội theo Bạch Cảnh Trần, chui vào đây.

Không thể bỏ lỡ cơ hội này được, mất rồi sẽ không trở lại nữa!

“Cmn, làm được phi vụ này, cả đời tiểu gia ta sẽ khỏi cần phải sầu lo nữa!”

Mấy ngày nay, nó thường xuyên đến gần chính viện nằm vùng, quan sát sự phân bố trong chính viện, nha hoàn hộ vệ ra ra vào vào.

Vì thế sáng sớm Vân Mi lẻn ra ngoài, một mình đi ra vườn hoa, nó cũng nhìn thấy.

“Trên tay nàng ta cầm gì thế nhỉ?”

Thạch Đầu để ý tới cái bọc trong tay nàng ta.

“Lẽ nào nha đầu chết tiệt này cũng đầu cơ trục lợi đồ của chủ nhân?”

Thạch Đầu bám theo.

Nhìn thấy Vân Mi đào một cái hố trên luống hoa hẻo lánh, sau đó ném cái bọc vào trong, chôn chung.

Thạch Đầu không khỏi thầm khen nàng ta.

Đầu tiên chôn ở trong luống hoa, chờ gió bão đi qua mới lấy đi bán, xem ra là tay già đời.

“Hời cho tiểu gia ta rồi, he he he.”

Vân Mi vừa rời đi, Thạch Đầu đã nhảy qua, mừng rỡ như điên đào cái hố lên.

Bọc đồ nặng trĩu bị đào ra, Thạch Đầu phủi phủi đất, cởi bọc đồ ra.

Nó thiếu chút nữa nôn bữa sáng của mình ra ngoài.

Bên trong là một… con gà đẫm máu?

Đột nhiên đào ra một con gà chết, thực sự dọa Thạch Đầu giật mình.

Là một con gà lôi rừng, bộ lông đủ màu sắc, máu của loại gà lôi rừng này có mùi rất nồng, nếu không phải người có khẩu vị nặng, đúng là người bình thường đều không thích ăn.

“Mấy bà nương ở chính viện đang giở trò quỷ gì vậy? Giết gà lại không ăn? Lấy máu tế trời à? Chờ đã…”

Lấy tuổi của Thạch Đầu mà nói, nó vốn nên không nghĩ ra nguyên do mới đúng.

May là từ nhỏ nó đã lớn lên giữa đủ hạng người, nhân tiểu quỷ đại*, nên đã nghĩ ra chút manh mối.

(*) Nhân tiểu quỷ đại: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít.

“Nha đầu chết tiệt kia lén lén lút lút, ở Thanh Liên Quán, thứ người như vậy thường không làm chuyện gì tốt. Con gà này còn không có mùi hôi, cho nên mục đích chôn nó là…Sao giống như tiêu hủy bằng chứng thế nhỉ? Bằng chứng…Bọn họ đã làm gì?”

Thạch Đầu không biết đêm qua ở chính viện đã xảy ra chuyện gì.

Nó chỉ biết là ồn ào ầm ĩ hồi lâu, còn nhân lúc quản gia không có ở đây, trộm mấy tờ ngân phiếu ở phòng thu chi, đến lúc nó trở lại thì đã nghe nói con linh miêu của xấu xí xông vào chính viện bị đánh chết.

Sau đó Bạch Cảnh Trần hồn bay phách lạc quay trở về.

Chắc là đang cảm thấy buồn cho con vật cưng đáng sợ kia của y.

“Linh miêu… chết…một con gà lôi khác cũng chết. Con gà này cứng ngắc rồi, chắc chắn là đã chết từ lâu, tối ngày hôm qua…”

Thạch Đầu xâu chuỗi mấy sự kiện này với nhau.

“À ha! Con linh miêu của xấu xí bị con gà lôi rừng này hấp dẫn!”

Nó hoa chân múa tay vui sướng, ngưỡng mộ sự thông minh của mình.

“Chậc chậc, mình thông minh như vậy, đi thi là đỗ thẳng trạng nguyên luôn…Xấu xí còn chẳng hay biết gì, thầm đau lòng đấy.”

Thạch Đầu chuẩn bị chôn con gà trở về.

Nó vẫn luôn ton hót, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tên xấu xí kia cũng không có quan hệ gì với nó, hơn nữa còn thích ép nó uống thuốc, nó mới lười nói cho y biết, còn dễ lộ thân phận.

Chôn được một nửa, Thạch Đầu lại moi con gà ra.

“Chỉ một lần này thôi! Thề chỉ để ý việc vớ vẩn lần này thôi!…Tiểu gia đúng là người đẹp tâm thiện.”

Bạch Cảnh Trần vô tri vô giác nằm trên giường cả một ngày.

Đói đến váng đầu hoa mắt, mới bới mấy miếng cơm nguội.

Một mùi thuốc trộn lẫn mùi thịt bay vào, Bạch Cảnh Trần xuống giường đi xem, chỉ có y và thằng nhóc ngốc kia ở Mộc Hương Thủy Tạ, chắc chắn nó lại đang làm trò quỷ gì ở bên ngoài rồi.

“Ngươi đang làm gì thế?”

Bạch Cảnh Trần cúi đầu, thấy ấm sắc thuốc của y bị Thạch Đầu xem là nồi, trong thuốc an thai cho Tuyết Y Nhân, có một con gà đang hầm.

Y tức khắc nổi cơn tam bành, đá vào mông Thạch Đầu.

“Ngươi đang làm cái quái gì thế? Chưa cho ngươi ăn cơm à?”

Thạch Đầu bị đá, ôm bụng lăn trên mặt đất, khóc lóc om sòm.

Bạch Cảnh Trần suy nghĩ một lúc, Vũ Yến chỉ phụ trách hai phần cơm, Thạch Đầu đã ăn hay chưa y thật sự không biết, có lẽ người trong bếp thấy nó là một tên ngốc, cắt xén ăn bớt, nên nó mới đi trộm gà.

Nhưng tên ngốc này làm gì biết hầm gà? Nó bỏ và vào nồi, thuốc cũng hỏng.

“Ngươi trộm được con gà lôi này ở đâu thế?”

Bạch Cảnh Trần lớn lên trong núi, nhìn là biết là loại gà gì.

Nhắc tới, loại gà lôi rừng này, trước đây chính là món Thái Tuế thích ăn nhất…

“A a.”

Thạch Đầu bò dậy, chỉ về một hướng.

“Ở đâu? Chính viện? Chính viện lấy đâu ra gà lôi rừng? Ngươi nói rõ một chút đi…”

Bạch Cảnh Trần đột nhiên im lặng.

Chính viện, Thái Tuế thích ăn gà lôi rừng nhất…

Y dường như nghĩ ra gì đó, nhưng không dám chắc chắn.

Đêm giao thừa, hầu như mọi người đều đang ăn mừng, Quân Nguyên Thần cũng vừa mới trở về phủ, lúc Thái Tuế xuất hiện ở trong chính viện, chỉ có chủ tớ Tuyết Y Nhân, cùng với mấy tên hộ vệ đang đốt pháo.

Nếu thực sự có người cố ý làm vậy… thì đó có thể là ai?

“Không thể tin lời kẻ ngốc được…”

Y gượng cười một tiếng, cúi đầu tự an ủi mình.

“Nếu ngươi còn điên vậy nữa, ta sẽ tăng gấp đôi liều lượng cho ngươi.”

Bạch Cảnh Trần gõ đầu nó.

Thạch Đầu nghe vậy liền hiểu, ôm đầu bỏ chạy.

Đến kẻ ngốc cũng sợ uống thuốc.

Bạch Cảnh Trần đành rửa ấm sắc thuốc, nấu lại cái khác.

Lúc đưa đến chính viện, Bạch Cảnh Trần đứng ở bên ngoài một lúc mới gõ cửa đi vào.

Tuyết Y Nhân đang nằm trên giường, nhìn thấy Bạch Cảnh Trần, nàng ngồi dậy tựa vào chiếc gối mềm mại.

Thuốc Bạch Cảnh Trần mang đến, nàng uống một hơi cạn sạch, sau đó ăn một miếng bánh bạc hà.

“Cảnh Trần, chuyện ngày hôm qua…Tỷ thật sự xin lỗi.” Tuyết Y Nhân xấu hổ nói: “Vốn là tỷ cũng không bị thương, Nguyên Thần lo lắng quá, cho nên mới bị kích động, làm ra chuyện khiến đệ tổn thương.”

Thấy Bạch Cảnh Trần cúi đầu, Tuyết Y Nhân tiếp tục nói.

“Đệ cũng đừng trách điện hạ, ngài ấy thương con, sốt ruột, tỷ thay đệ nói ngài ấy. Cảnh Trần, đệ có thể tha thứ cho tỷ không?”

Bạch Cảnh Thần vẫn không trả lời.

Tuyết Y Nhân có chút khẩn trương, nàng cười nói: “Không bằng như vậy đi, nếu đệ thích mèo, tỷ sai người tìm cho đệ một con giống y hệt, hay đệ thích một con ngoan ngoãn hơn? Trong kinh thành có rất nhiều danh gia thích nuôi mèo, chúng đều ngoan ngoãn dính người, cũng an toàn hơn so với linh miêu.”

Bạch Cảnh Trần ngước mắt lên, nhìn Tuyết Y Nhân.

“Cảnh Trần, sao đệ không nói gì? Đệ vẫn còn đang trách tỷ sao?” Tuyết Y Nhân vừa nói nước mắt vừa rơi xuống: “Đều là lỗi của tỷ, nếu đệ thật sự chưa hết giận, vậy thì cứ trút lên tỷ đi, tỷ mặc đệ xử trí.”

Tuyết Y Nhân siết chặt chiếc khăn tay.

Trong lòng bồn chồn.

Nàng liếc nhìn Vân Mi, Vân Mi khẽ gật đầu.

Theo như nói, mọi chuyện đã giải quyết xong, hẳn không có sơ hở gì mới đúng, Bạch Cảnh Trần đang nghi ngờ sao?

Thứ duy nhất có thể bị nhìn thấy, là con gà lôi rừng.

Tuyết Y Nhân chủ động nói: “Cảnh Trần, tỷ vừa mới nhớ ra, vì sao Thái Tuế lại chạy tới chính viện.”

“Hả?”

“Đêm giao thừa chúng ta có tục cúng tổ tiên, tỷ sai người chuẩn bị một con gà lôi rừng để cúng, Thái Tuế nhất định là men theo mùi máu tanh tìm tới. Đều là lỗi của tỷ, Cảnh Trần…”

“Đệ không trách tỷ, Tuyết tỷ tỷ.”

Lúc ra khỏi viện, Bạch Cảnh Trần cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhất định không phải là Tuyết tỷ tỷ, tỷ ấy luôn giúp đỡ mình như vậy.