Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi
***
Nước nhấn chìm đầu Bạch Cảnh Trần, chui vào tai và mũi y, y vùng vẫy, tay chân khua loạn xạ, nhưng sao có thể chống lại Quân Nguyên Thần?
Càng giãy dụa, y càng khẩn trương, vốn Bạch Cảnh Trần biết bơi, nhưng thoáng chốc y không thể thở được, xém nữa chết đuối.
“Ư ưm…”
Y không dám thở bằng mũi, chỉ có thể mở miệng cầu xin sự tha thứ.
Quân Nguyên Thần giống như là muốn dìm chết y, tay ấn chặt không buông.
Bạch Cảnh Trần há miệng, nước tràn vào trong cổ họng.
“Không phải ngươi muốn bôi mấy thứ này sao? Ta rửa sạch giúp ngươi, rồi trang điểm lại lần nữa nhé, thế nào?”
Quân Nguyên Thần túm tóc y nhấc lên.
Bạch Cảnh Trần lấy lại không khí, hít sâu một hơi, ho dữ dội.
Mái tóc đen ướt sũng, dính chặt vào trán, đương nhiên lớp trang điểm cũng bị cuốn trôi, trên mặt chỉ còn lại một chút phấn trắng, trông y như người từ địa ngục bò về, nhếch nhác hoảng loạn, trong mắt toàn là tia máu.
Cánh tay y yếu ớt, muốn đẩy Quân Nguyên Thần ra nhưng không thể.
“Sao? Còn trang điểm nữa không?”
Bạch Cảnh Trần không nói được, y ho liên tục, giống như muốn ho cả phổi ra ngoài.
“Nói!”
Hắn dùng sức, tóc của Bạch Cảnh Trần bị kéo ra sau, y buộc phải ngẩng đầu lên, yết hầu không kiểm soát được khẽ động.
Bạch Cảnh Trần khó khăn nặn ra một chữ: “Không…”
Lúc này Quân Nguyên Thần mới chịu bỏ qua, ném y xuống đất.
Hiện tại tuyết đang bắt đầu tan, những phiến đá xanh trên mặt đất mặc dù được quét dọn hàng ngày, nhưng vẫn ướt nhẹp.
Bạch Cảnh Trần ngã xuống đất, gió lạnh thổi qua, cơ thể y bắt đầu phát run.
Tóc y rối tung, một sợi tóc ướt rủ xuống chóp mũi y, trên mặt không biết là nước hay là lệ.
Quân Nguyên Thần ngồi xổm xuống, vén sợi tóc giúp y.
“Cảnh Trần.”
Quân Nguyên Thần nâng cằm y lên, bắt y nhìn mình, giọng điệu dịu dàng dị thường.
“Ngươi đấy, sao cứ phải đi sai đường chứ? Thật ra, ngươi chỉ cần an phận thủ thường, làm việc mình nên làm, trợ giúp ta, cho ta thứ ta muốn, lẽ nào ta lại làm khó ngươi sao? Nói không chừng ta còn thích ngươi nữa kìa…”
Bạch Cảnh Trần nhìn hắn, ánh mắt đờ ra vì tuyệt vọng.
Ban đầu y còn hy vọng xa vời, hy vọng Quân Nguyên Thần sẽ xem trọng y một chút, nhưng giờ y đã biết, từ đầu đến cuối, Quân Nguyên Thần đều không có tình cảm gì với y.
“Như vậy đi, ta đồng ý với ngươi, sau ngày ngươi có thể ở trong vương phủ, là chủ tử, mặc dù ta không thể phong ngươi làm phi, nhưng ngươi có thể làm nam sủng bên cạnh ta, bên ta mỗi ngày, đó không phải là tâm nguyện của ngươi sao?”
Cơ thể Bạch Cảnh Trần rất lạnh.
Lòng còn lạnh hơn.
“Ta chưa bao giờ muốn trở thành nam sủng của ngươi.”
“Sao hả? Ngươi còn chưa hài lòng? Ngươi biết mà, không phải ai cũng có phúc phận vậy đâu.” Quân Nguyên Thần kiên nhẫn nói: “Ngươi đừng có tham lam quá, ta không giống như tiên hoàng, hiện tại không, sau này cũng không lập một người nam nhân làm phi.”
Bạch Cảnh Trần đột nhiên bật cười, môi nhếch lên một nụ cười ảm đạm.
Khiến Quân Nguyên Thần nhìn không hiểu.
“Ngươi đang cười cái gì?”
“Ta coi như hiểu rồi.”
“Hử?”
Bạch Cảnh Trần trầm giọng nói: “Nguyên Thần, ngươi từ nhỏ đã được thổi phồng lớn lên, kim tôn ngọc quý, nhìn thì có vẻ dễ gần nhưng thực chất lại rất kiêu ngạo, không hiểu thế nào là thích và yêu, bởi vì ngay cả bản thân mình ngươi cũng không yêu.”
Quân Nguyên Thần khẽ nhíu mày, có chút không vui.
“Ngươi thì biết cái gì?”
Bạch Cảnh Trần lắc đầu.
“Ta ngốc, không hiểu đối nhân xử thế, nhưng gần đây ta đã hiểu ra, đừng nói là ta, cho dù là Tuyết tỷ tỷ dung mạo hơn người, đoan trang dịu dàng, ban đầu ta rất hâm mộ tỷ ấy có thể kết thành vợ chồng với ngươi, nhưng hôm nay ta mới phát hiện, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ngươi thích Tuyết tỷ tỷ ư?”
Quân Nguyên Thần giống như bị giẫm phải đuôi, nổi cơn tức giận.
“Ta như thế nào, đến lượt ngươi chỉ tay năm ngón sao?”
“Ngươi thích nghe hay không ta cũng phải nói cho ngươi biết.” Bạch Cảnh Trần kiên trì nói: “Tuyết tỷ tỷ là một bên tình nguyện gả cho ngươi, trước kia ở đây, ngươi thậm chí còn không để ý đến tỷ ấy! Ngay cả một người chưa từng gặp bao giờ, ngươi cũng có thể cưới làm vợ, nếu ta có thể mặc ngươi sử dụng, ngươi cũng có thể thưởng cho ta một danh phận “nam sủng”. Ngươi không chỉ không yêu mọi người mà còn không yêu chính mình, bởi vì cái gọi là “chính sự”, ngươi có thể bỏ mặc, hy sinh tất cả! Nguyên Thần, ngươi là một người đáng sợ như vậy đấy.”
Quân Nguyên Thần buông cằm y ra, đứng dậy.
“Cho nên ta mới nói ngươi ngu ngốc, Cảnh Trần, ngươi hoàn toàn không hiểu gì hết, thế nào gọi là nơm nớp lo sợ, thế nào gọi là cúi đầu mà sống! Kể từ khi bị ngã gãy chân, mỗi giây mỗi phút ở trong cung, ta đều phải đề phòng bị người khác hại, ta sợ phụ hoàng vứt bỏ ta, thậm chí sợ cả huynh đệ ta, ngươi nghĩ thử xem, đến cả người thân ruột thịt ta cũng phải luôn đề phòng, vợ, người bên gối gì đấy, ta dám tin sao?!”
Đây mới là lời thật lòng của hắn.
Đây mới thật sự là Quân Nguyên Thần.
Bạch Cảnh Trần cuối cùng cũng nhìn rõ, Quân Nguyên Thần là người như thế nào.
“Vậy nên…Tất cả người bên cạnh ngươi, đối với ngươi mà nói đều là công cụ lợi dụng ư?”
“Mặc dù tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật, sự thật này ta cũng chỉ nói với mình ngươi. Cảnh Trần, ta có thể nói cho ngươi biết, ta cũng từng coi ngươi như tri kỷ, nhưng xem ra ngươi còn chưa hoàn toàn hiểu rõ ta, nếu như ngươi hiểu ta, phải biết ngay ta muốn gì.”
“Ngươi là Vương gia, ngoại trừ ngôi vị hoàng đế ra, còn thứ gì trên thiên hạ này ngươi muốn mà không có được?”
Bạch Cảnh Trần buột miệng nói, sau đó sắc mặt liền thay đổi.
“Ngươi. . .”
“Không.” Quân Nguyên Thần thở dài: “Thứ ta muốn không phải ngôi vị hoàng đế, mà là có thể mỗi ngày bình yên thức dậy, thay vì mỗi ngày tỉnh dậy sau cơn ác mộng như bây giờ.”
Bạch Cảnh Trần nhìn hắn.
Không ngờ, chỉ trong tình huống như vậy, mới có thể nghe được một chút lời trong lòng của Quân Nguyên Thần.
Thứ hắn cần là cảm giác an toàn? Hay là thỏa mãn dã tâm của hắn?
Bạch Cảnh Trần đương nhiên không thể thỏa mãn được hắn.
“Đưa ‘bất du’ cho ta.”
“Ta không có.”
Vẻ mặt của Quân Nguyên Thần nháy mắt trở nên lạnh lùng.
“Ngươi đang nói dối?”
“Ta chưa bao giờ nói dối ngươi.”
Quân Nguyên Thần suy nghĩ một lúc, đại khái tin tưởng y.
“Ta tạm thời tin tưởng ngươi, nhưng cho dù ngươi không có, sư phụ ngươi cũng nhất định có. Cảnh Trần, ngươi giúp ta một tay đi, ngươi có cách lấy được đúng không?”
“Ta không biết.” Bạch Cảnh Trần lạnh đến răng va lập cập: “Nếu biết ngươi dùng nó làm gì, ông ấy thà chết cũng sẽ không đưa cho ngươi.”
Quân Nguyên Thần hít sâu một hơi.
“Vậy thì đừng trách ta, Cảnh Trần, sự kiên nhẫn của ta cạn sạch rồi.”
Trong lòng Bạch Cảnh Trần mơ hồ cảm thấy bất an, không biết hắn muốn làm gì.
“Lão già Biển Thập Tứ tính tình cổ quái, ta không hiểu nổi.” Quân Nguyên Thần dừng một chút, nói: “Vậy nếu như là ái đồ duy nhất của ông ta thì sao?”
Những lời Quân Nguyên Thần để lại này khiến Bạch Cảnh Trần rùng mình.
Nhưng nhất định không phải là chuyện tốt.
Bạch Cảnh Trần bò dậy khỏi mặt đất, người y đã ướt đẫm, ban đêm gió lạnh gào thét, tay chân đỏ bừng, tê dại vì lạnh.
Sau khi trở về Mộc Hương Thủy Tạ, Bạch Cảnh Trần cuốn chăn, ngồi cạnh chậu than suốt cả một đêm.
Y không có quần áo dày, quần áo mùa đông hôm đó Tuyết Y Nhân đưa qua, y đã cởi ra làm ổ cho Thái Tuế.
Thái Tuế giống như cảm nhận ra gì đó, đi qua, cùng y ngồi ở bên cạnh chậu than.
Một lúc lâu sau, còn dùng lưỡi liếm tay y.
Dường như nó đang dùng nhiệt độ cơ thể để giữ ấm cho Bạch Cảnh Trần.
Một đêm này, y giống như rơi vào một động băng, càng ngày càng sâu, càng ngày càng tối tăm.
Bạch Cảnh Trần đổ bệnh.
Y bị sốt cao, hôn mê bất tỉnh.
Là lúc Vũ Yến đưa cơm cho y, mới phát hiện y quần ảo mỏng manh co ro trong chăn, toàn thân đỏ bừng vì nóng, còn quấn chăn để tránh lạnh.
Nàng ta vội vàng đi bẩm báo với quản gia.
“Bệnh à?” Mắt quản gia dán vào sổ sách, nâng cũng không nâng lên: “Không phải y là thầy thuốc sao? Tự mình uống ít thuốc không phải là xong rồi à.”
“Y đã hôn mê, nhìn có vẻ nặng lắm, tôi đến Cửu Bảo Đường mời đại phu nhé?”
Quản gia mất kiên nhẫn: “Ngươi hỏi ta cũng bằng không, đi hỏi Vương gia đi.”
Vũ Yến nào dám đến quấy rầy Vương gia.
Nàng ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ dám đi bẩm báo với Tuyết Y Nhân.
Tuyết Y Nhân nghe xong, lập tức đứng dậy.
“Bệnh nặng à?” Nàng vội vàng khoác thêm áo, rời đi: “Ta đích thân qua xem, ngươi ra ngoài mời đại phu về đây.”
“Dạ!”
Nhận được lệnh của Vương phi, Vũ Yến mới dám ra ngoài.
Tuyết Y Nhân vội vàng đi qua Mộc Hương Thủy Tạ, vừa định đi vào, đã bị Thái Tuế nhào ra trước mặt, gầm gừ về phía nàng.
Tuyết Y Nhân và Vân Mi đều giật cả mình.
“Hù chết ta rồi, con súc sinh chết tiệt này!” Vân Mai mắng một câu: “Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Ta không sao.”
Thái Tuế chặn ở cửa, lông xù lên, vẻ mặt đáng sợ khiến người người sợ hãi.
“Con súc sinh này thật đáng sợ. Tiểu thư, hay là chúng ta trở về đi.”
Tuyết Y Nhân kéo áo choàng lại nói: “Không, nó không cho chúng ta vào vì sợ chúng ta làm hại chủ nhân của nó.”
“Xì.” Vân Mi khinh thường nói: “Sài lang hổ báo, đều không phải là thứ tốt lành gì.”
“Haiz…Có đôi khi súc sinh còn hiểu tình nghĩa hơn con người.”
Tuyết Y Nhân cảm khái một câu, Vân Mi không biết nàng đang ám chỉ cái gì.
“Vân Mi, ngươi đi gọi mấy gia đinh tới, mang theo lưới săn các loại, bảo bọn họ chuẩn bị một cái lồng.”
Vân Mi nghe lệnh, đi gọi hơn chục người tới, mang theo đủ loại dụng cụ săn bắn.
Thái Tuế cực kỳ hung hãn, ngăn ở cửa chính, không cho ai vào.
Mấy tên gia đinh tràn lên phía trước, dùng lưới dùng gậy, sử dụng đủ loại võ nghệ, nhất thời hỗn loạn vô cùng.
Dã tính của Thái Tuế chưa trừ hết, xem họ như kẻ địch.
Nó rú lên một tiếng, một tên gia đinh bị cắn vào chân.
“Các ngươi bị ngu hả? Dùng gậy mà đánh chứ!” Vân Mi hét lên.
Chân Thái Tuế bị gia đinh đánh trúng, tru lên một tiếng, lùi về mép giường Bạch Cảnh Trần.
Nhưng vẫn không chịu tránh ra.
Cuối cùng, nó bị một tấm lưới trói lại, giãy không nổi mới hết cách, đành chịu bị nhốt vào lồng, xù lông nhìn người xung quanh.
Tên gia đinh bị cắn vào chân, tức giận dùng gậy chọc mấy phát.
“Được rồi, đại phu tới rồi, các ngươi lui ra đi.”
Tuyết Y Nhân ngồi cạnh giường với đại phu, đưa tay kiểm tra trán Bạch Cảnh Trần.
“Nóng quá.” Tuyết Y Nhân lo lắng nói: “Sợ là nóng hỏng người mất, Vân Mi, ngươi nhanh đi lấy một chậu nước lạnh về đây.”
Tuyết Y Nhân tay chân nhanh nhẹn, tự mình đắp chiếc khăn lạnh lên trán Bạch Cảnh Trần.
Đại phu nói là gió tà xâm nhập cơ thể, bị cảm lạnh, nên kê đơn để dược đồng đi bốc thuốc.
Trong phòng chỉ còn chủ tớ Tuyết Y Nhân, Tuyết Y Nhân cứ lúc lúc lại đổi khăn lạnh cho y.
Vân Mi hỏi: “Tiểu thư, người bị bệnh là y, người lo lắng như vậy làm gì? Mời đại phu cho y, còn phiền người tự mình chăm sóc. Nếu là nô tỳ, nô tỳ còn vui ấy chứ, y chết là tốt nhất.”
Tuyết Y Nhân ngước mắt nhìn nàng ta.
“Ngươi thấy y bao nhiêu tuổi rồi?” Tuyết Y Nhân hỏi.
“Nô tỳ nào biết.” Vân Mi nhún vai.
“Ở trong nhà quý tộc, còn đang ở cái tuổi đang đi học, được người khác nâng ở trong lòng bàn tay.” Tuyết Y Nhân nhẹ nhàng thở dài nói: “Hà cớ gì phải chịu nhiều khổ sở như vậy?”
Thạch Đầu ở ngoài nhìn vào bên trong, đá đất cát cười nhếch miệng.
“Mèo khóc chuột.”