Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Vẻ mặt Quân Nguyên Thần ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Ồ, các ngươi đi nghĩa địa làm gì?”
Quả nhiên Bạch Cảnh Trần trúng chiêu, nổi lòng chơi xấu, sát lại gần Quân Nguyên Thần nói từng chữ một.
“Trộm, thi, thể.”
Quân Nguyên Thần há hốc miệng, càng thêm kinh ngạc.
“Trộm thi thể để làm gì?”
“Xem hắn chết như thế nào.”
“Chẳng may bị phát hiện không sợ bị đánh sao?”
“Đào xong thì lấp lại, mộ mới rất ít người phát hiện. Thi thể mới mùi còn đỡ, xưa có một lão viên ngoại bị bệnh chết, người con hiếu thảo của ông ta để tang ông ta mười ngày mới chôn, lúc đó trời còn nóng, mùi phải nói là….”
Quân Nguyên Thần nhăn mặt.
Từ lúc hắn sinh ra đừng nói tiếp xúc mấy thứ mùi hôi thối như thế, ngay cả bô vệ sinh cũng được cung nữ cọ rửa sạch sẽ, còn đốt huân hương.
Trong đầu Quân Nguyên Thần hiện lên hình ảnh một lão đầu quái gở dẫn theo một đứa bé, ngày nào cũng đi dò la xem ở đâu có người mới chết, ban đêm thì đi đào mộ….
Có chút không thoải mái.
Bạch Cảnh Trần càng nói càng hăng say.
“Sư phụ nói, sau khi mổ ra có thể nhìn rõ bệnh lý, có người trong đầu có khối u, có người trong bụng có mủ, đủ các loại…”
“Đợi đã.”
Quân Nguyên Thần cắt ngang lời y.
“Vậy miếng thịt ngươi vừa…”
Bạch Cảnh Trần sáp lại gần hắn, ánh mắt quỷ dị, giọng điệu u ám.
“Ngươi đoán xem?”
“Ọe ——”
Quân Nguyên Thần ôm ngực, nôn khan một trận.
Bạch Cảnh Trần dừng lại, nhìn đủ loại biểu cảm trên mặt hắn, giống như chơi khăm thành công trộm cười dưới lớp mạng che mặt.
Quân Nguyên Thần cúi đầu, trong con ngươi sáng ngời lóe lên một tia sáng.
Sư phụ……
Người mà thiếu niên kỳ lạ này luôn miệng nhắc đi nhắc lại… Xem ra mình không tìm lầm người.
Lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt điềm tĩnh của hắn lại khôi phục dáng vẻ buồn nôn.
“Ngươi nôn cái gì? Ngươi chê tài nghệ nấu ăn của ta à?!”
Bạch Cảnh Trần trừng mắt, cố ý hỏi với giọng hung dữ.
“Làm sao có thể?” Quân Nguyên Thần vội vàng nói, “Có điều, ngày nào ngươi cũng ăn thịt nấu rau dại sao?”
Lẽ nào thiếu niên này…Lúc nào cũng ăn uống cẩu thả vậy ư? Chẳng hơn ăn lông ở lỗ là bao.
Quân Nguyên Thần có hơi thương hại y.
“Vậy ngươi đừng ăn nữa, trả lại đây!”
Bạch Cảnh Trần hung dữ nói.
Quân Nguyên Thần thở dài: “Không phải, chỉ là ta hơi nhớ mấy tiệm ăn ở kinh thành. Để ta nói cho ngươi biết, Cảnh Quốc chúng ta rất lớn, chỉ một miếng thịt thôi nhưng có rất nhiều cách làm, giò thủ Tô Châu, thịt kho đông pha Hàng Châu, thịt nướng bánh nang Tây Bắc, còn có khâu nhục cải muối Nhạc Châu của các ngươi nữa! Đều ngon vô cùng!”
Bạch Cảnh Trần nghe đến ngây người.
Y rất ít đi ra ngoài, xa nhất cũng chỉ là cùng sư phụ đi đến thành Nhạc Châu, tên những món ăn này, y thậm chí còn chưa từng nghe!
Có điều chỉ nghe tên thôi, đã khiến người ta chảy nước miếng rồi.
Đương khi Bạch Cảnh Trần đang phân tâm, ánh mắt Quân Nguyên Thần lóe lên một tia tàn nhẫn, động tác nhanh như gió!
“Hỏng rồi!”
Người này võ công cao cường, sao có thể tin hắn được chứ?!
Bạch Cảnh Trần vội vàng hành động, dùng kiếm đâm hắn, nhưng sao nhanh bằng tốc độ của Quân Nguyên Thần?
Chỉ thấy Quân Nguyên Thần dùng ngón tay phải kẹp mũi kiếm, Bạch Cảnh Trần không rút ra được, ngược lại bị Quân Nguyên Thần vặn ngón tay một cái, cổ tay y mất lực, kiếm bị cướp đi!
Soạt soạt ba nhát, Quân Nguyên Thần nhanh chóng cắt đứt sợi dây trói mình, phóng người dậy, mũi kiếm đã kề trên cổ Bạch Cảnh Trần!
Phút chốc, y đành phải bó tay chịu trói.
“Đến lượt ta hỏi ngươi trả lời.”
Quân Nguyên Thần nhếch miệng cười.
Nếu là lúc bình thường, tên khiến người ta lóa mắt này cười một cái đủ để khuynh đảo chúng sinh, nhưng Bạch Cảnh Trần lại cảm thấy nhục cực kỳ.
Y cứ thế mà bị lừa!
“Ngươi tên là gì?” Quân Nguyên Thần hỏi.
Bạch Cảnh Trần nhìn chòng chọc hắn, càng nghĩ càng giận, lại xấu hổ trước sự vô năng của mình, đôi mắt đen láy phủ kín sương mù, hốc mắt đỏ lên.
Quân Nguyên Thần nhìn thấy vậy, lòng khó hiểu mềm nhũn.
Tựa như mình bắt nạt y vậy.
Quân Nguyên Thần hơi hổ thẹn vì đã tính kế với một thiếu niên đơn thuần, lòng vô tạp niệm.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại che mặt?”
Bạch Cảnh Trần trừng mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
Quân Nguyên Thần lại truy hỏi: “Sư phụ ngươi đang ở đâu?”
“Giờ ngươi thắng, giết ta đi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Ta nói ngươi biết để ngươi đi hại sư phụ ta sao?”
Ngược lại là một tên không sợ chết, bướng bỉnh quật cường.
Cổ tay Quân Nguyên Thần khẽ động, vung kiếm một cái, một tia sáng lóe qua trước mặt Bạch Cảnh Trần.
Mạng che mặt y nhẹ nhàng rơi xuống.
“Ta nói rồi ta không phải người xấu, chỉ là muốn biết thân phận của ngươi, làm bạn với ngươi mà thôi…”
Khuôn mặt Bạch Cảnh Trần không chút che giấu nào lộ ra trước mặt hắn.
Ngũ quan ngược lại không có vấn đề gì, đôi mắt đen tròn, cực kỳ giống một con linh dương trong núi không rành thế sự, thậm chí có thể nói là mê người.
Nhưng làn da của y, thật sự là…… Không nỡ nhìn thẳng.
Ngay lập tức, Quân Nguyên Thần liền hiểu lý do y che mặt.
Tiếc là hối hận cũng đã muộn.
“Ngươi!”
“Ta chỉ là muốn biết mặt của ngươi…….”
Bạch Cảnh Trần tựa như bị vũ nhục cực kỳ lớn.
Y thà bị đâm một nhát còn hơn bị làm nhục như thế này!
Y che mặt, hốt hoảng hét lên: “Giờ ngươi thấy rồi chứ? Ta xấu xí không dám gặp người, ngươi vui vẻ, hài lòng chưa?!”
“Ta không có ý như vậy…”
Quân Nguyên Thần hết đường chối cãi.
Bạch Cảnh Trần cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, không biết trốn đi đâu, dù cố kéo quần áo lên che cũng không che tới, đành tuyệt vọng chui vào trong chăn quấn chặt lấy người.
Quân Nguyên Thần lần đầu tiên không có cách nào cãi lại như vậy.
“Ta không có nói ngươi xấu xí……”
“Nhưng ngươi nghĩ như vậy! Ai nhìn thấy ta cũng đều nghĩ như vậy! Tướng mạo ngươi đẹp là có thể vũ nhục người khác như thế sao? Tháng trước ta còn dọa một đứa bé năm tuổi khóc, có người còn nói muốn treo chân dung của ta ở đầu tường để xua đuổi tà ma! Ngươi có muốn ta cũng vẽ cho ngươi một bức chân dung để bảo vệ bình an không?!”
Bạch Cảnh Trần uất ức, hoàn toàn sụp đổ, vô thức trút hết những oán hận mấy năm qua ra ngoài.
Y mắng rồi lại mắng, lời nói cũng không rõ ràng, chỉ còn tiếng nức nở.
Có ai trên đời này không muốn đến nơi phồn hoa, mà trốn ở trong núi chứ? Có ai tuổi còn trẻ mà lại suốt ngày đeo khăn che mặt không dám gặp người?
Bạch Cảnh Trần sợ, y giấu quá sâu sự tư ti và nhạy cảm của mình.
Tiếng khóc khiến lòng người ta cảm thấy chua xót, Quân Nguyên Thần cực kỳ đồng cảm.
Mấy năm qua rốt cuộc y đã phải chịu bao nhiêu uất ức rồi?
“Người đời chỉ nhìn vẻ bề ngoài không biết nhân cách bên trong, ngươi đừng so đo với bọn họ.”
Bạch Cảnh Trần kéo chăn che mặt, hét: “Ngươi không cần an ủi ta, ta biết, tất cả mọi người đều thấy ta xấu!”
“Ta! Ít nhất ta……”
“Ngươi cũng không thành thật.”
“Sao ta lại không thành thật? Ta là thật lòng thật dạ.”
“Miệng lưỡi trơn tru, ngươi dùng để đối phó tiểu cô nương đi.”
Tuy lời nói vẫn còn giận dỗi nhưng giọng đã dịu đi.
Quân Nguyên Thần vỗ vỗ y nói: “Nói như vậy, ta còn là người què đây, người ta nói ta đi giống như Thiết Quải Lý*, chúng ta đừng chó chê mèo lắm lông nữa.”
(*) Thiết Quải Lý: Là một trong số 8 vị tiên của Đạo giáo, có tật ở chân nên thường hiện thân với một cây gậy sắt.
Lúc Bạch Cảnh Trần kiểm tra vết thương cho hắn đã biết, hắn có một bệnh cũ nghiêm trọng ở chân trái.
Quân Nguyên Thần vừa lột chăn trên người y ra, vừa nói: “Nếu ngươi là kẻ xấu xí thì ta chính là một người què…. Xin, xin lỗi.”
Hắn dịu dàng như vậy, giọng nói có một loại ma lực, giống như không tha lỗi cho hắn là độc ác lắm vậy.
Bạch Cảnh Trần không phản kháng nữa, ngồi dậy, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Quân Nguyên Thần chợt ngây ngốc, chưa từng thấy thiếu niên nào vừa thú vị lại khiến người ta thương tiếc như vậy.
Đôi mắt y cực kỳ linh động, vui vẻ tức giận đều tỏa sáng rực rỡ.