Editor: Tiểu Vũ – Beta: Linh Nhi
***
Thạch Đầu cảm thấy người trong vương phủ người này điên hơn người kia.
Ngay cả Bạch Cảnh Trần cũng bị ám ảnh cái gì đó, không biết từ đâu làm ra một hộp son môi phấn nước, cả ngày vùi ở chỗ đó bôi bôi trát trát, thoa xong lại chùi, chùi xong lại thoa.
Thế nhưng y bôi phấn không đều, thoa son như bị người khác đánh, vẽ lông mày bên dài bên ngắn, tay nghề tồi tàn này của y, còn không bằng bản thân từ nhỏ trong đống son phấn.
“Đúng thật là đã xấu xí còn tác quái.”
Thạch Đầu nhìn bộ dạng của y, giận mà không có chỗ xả.
Y không biết người trong vương phủ đều đang cười nhạo y, mắng y sao?
Những tì nữ bà mụ kia, lén lút thì thầm với nhau, cái sau khó nghe hơn cái trước.
Còn suốt ngày vác cái mặt trắng đến dọa người chạy khắp nơi.
Hơn nữa phấn càng bôi càng dày, giống như phấn dày rồi, che được những nốt đậu mùa kia, thì trông đẹp hơn nhiều.
Chỉ là từ một kiểu xấu, biến thành một bệnh xấu khác.
Còn không bằng những Tiểu quán* của Thanh Liên quán kia.
*Tiểu quán: người làm thuê, làm công, bồi, hầu bàn (chuyên làm một công việc nào đó)
Những Tiểu quán kia tốt xấu gì cũng trang điểm tinh xảo ưa nhìn, y thì cứ giống như đào kép, bôi một tầng phấn dày bịch, cả người đều trốn dưới phấn nước, không dám gặp người.
“Trị bệnh điên cho ta, vẫn là trị một chút não của bản thân ngươi đi!”
Thạch Đầu không muốn nhìn khuôn mặt kia của y, từ sáng đến tối đều đi loanh quanh trong vương phủ, lần này vừa ra khỏi cửa đã thấy Vũ Yến ồn ào với nữ tỳ khác và một bà mụ.
“Ôi chao, các người đều nhìn thấy rồi chứ, tên xấu xí này cả ngày làm trò gì không biết? Đã xấu như này rồi, còn đánh phấn, ha ha ha, thật đúng là cái bô quét sơn.” Bà mụ vừa nhổ vỏ hạt dưa vừa cười đến không ngậm được miệng.
Nữ tỳ cũng cười theo: “Đúng vậy, đây là học theo ai đây? Giống như cơm nhão vậy, ta vừa nhìn y, cả người đều nổi hết da gà.”
“Nghe nói chưa? Y trang điểm thật ra là vì… “Bà mụ vẫy vẫy tay với bọn họ nói, “Vì để câu dẫn Vương gia của chúng ta!”
Vũ Yến không cười nổi, trong tay cũng quên mất hộp hạt dưa.
“Vậy sao? Ta cũng nghe nói rồi, nhưng chưa thấy bao giờ, Vương phi của chúng ta khuynh quốc khuynh thành, đối xử với hạ nhân chúng ta cũng tốt, y dựa vào đâu câu dẫn Vương gia chúng ta? Dựa vào gương mặt kia của y sao?”
“Ta làm sao biết được, y đến từ địa phương nhỏ, nói là vì Vương gia chúng ta, xa xôi nghìn dặm, tha thiết chờ mong đưa tới tận cửa đó.”
Tỳ nữ cười xùy một tiếng: “Vậy cũng phải xem Vương gia cần y hay không.”
Bà mụ vỗ đùi một cái nói: “Các ngươi chọn ai?”
“Đúng là không biết xấu hổ, phi.” Nữ tì nhổ một bãi nước bọt.
Bà mụ kéo kéo Vũ Yến.
“Ài, Vũ Yến, ngươi không phải ngày ngày đưa cơm quét dọn cho y sao? Thế nào? Rốt cuộc Vương gia có…”
“Ta làm sao biết được?”
Vũ Yến hất tay bà ta ra.
Bà mụ vẻ mặt sớm đã đoán được.
“Ha ha ha, chính là y có lột sạch cả người, đưa lên giường, hai ba cái xương sườn kia, có ai sẽ muốn? Ta thấy y đó, dù sao khuôn mặt này cũng xấu, bây giờ dứt khoát không cần rồi.”
Vũ Yến ném hạt dưa, mắng một câu.
“Ngươi đây mở miệng thì tích đức chút đi, cẩn thận con trai ngươi ra đường ngã gãy chân!”
“Ê, con nha đầu này, ngươi ở phe nào hả?”
Bà mụ không nói tiếp nữa, bởi vì đúng lúc Bạch Cảnh Trần đi qua.
Bạch Cảnh Trần liếc về phía bên kia, không hề nói gì cả.
Y vốn đã xấu, từ nhỏ đến lớn bị người khác mắng chửi.
Bây giờ còn có thể đến mức nào nữa? Y sớm đã cam chịu khuôn mặt của mình rồi.
Ngược lại, lớp phấn dày cho y một cảm giác an toàn, giống như giấu dưới mặt nạ, bị người khác mắng cũng không sao cả.
“Kinh thành là nơi rèn luyện da mặt tốt nhất.”
Cái gì Bạch Cảnh Trần không sợ.
Miễn là… miễn là Quân Nguyên Thần, có thể đối tốt với y một chút.
Bớt ghét bỏ chút hơn một chút.
Bạch Cảnh Trần nhận ra một ánh mắt bám dính lên người mình, y quay đầu nhìn, quả nhiên lại là Tuyết Thành Lĩnh ở chỗ rẽ ló đầu ra nhìn.
Giống như một cục đờm, dính lên người, mặc dù không mất mạng, nhưng hết sức ghê tởm.
Bạch Cảnh Trần quay đầu đi thẳng.
“Cảnh Trần! Cảnh Trần…”
Tuyết Thành Lĩnh vậy mà đuổi kịp y, nhưng hắn không làm gì cả, chính là Bạch Cảnh Trần đi một bước, hắn theo một bước.
“Tuyết Thành Lĩnh, vết thương lần trước của ngươi khỏi rồi, chưa học được bài học sao?”
Bạch Cảnh Trần quay đầu mắng hắn.
Tuyết Thành Lĩnh cả người nồng nặc mùi rượu, bị mắng cũng vui vẻ.
“Chỉ cần có thể nói chuyện với ngươi một chút, ngươi lại để con mèo lớn kia cắn ta một cái cũng được.”
“Ngươi cút đi, cút xa một chút.”
“Ta không đi, Cảnh Trần, ta nhớ ngươi.”
Bạch Cảnh Trần nghe xong, chỉ cảm thấy hoang đường, bọn họ cũng lắm là gặp qua một hai lần mà thôi.
Làm sao mà Tuyết Thành Lĩnh liền có thể treo chữ “nhớ” này bên miệng?
“Nhớ ta? Ngươi nhớ cái gì?”
“Chỉ cần có thể ở cùng với ngươi, thân thiết với ngươi, ngươi mắng ta đánh ta cũng không sao.”
Tuyết Thành Lĩnh trong mắt đầy thâm tình, nếu như không biết tính háo sắc không muốn người khác biết kia, người ngoài tất nhiên sẽ cảm thấy hắn là một người tốt trọng tình.
“Được.”
Bạch Cảnh Trần cười cười, tát hắn một bạt tai.
Sức lực không nhỏ, tiếng vang rõ ràng.
Tuyết Thành Lĩnh không chỉ không chán nản, ngược lại trong mắt lóe ra tia sáng hưng phấn.
“Ngươi chạm vào ta rồi, Cảnh Trần, ngươi chạm vào ta, ta đa cảm thấy hạnh phúc…”
“Biến thái!”
Bạch Cảnh Trần thực sự không biết mắng gì cho đúng, quay đầu bước đi.
Tuyết Thành Lĩnh nhắm mắt theo đuôi, Bạch Cảnh Trần nhất thời giận đến chóng mặt, đi đến một góc cụt trong hẻm.
Tuyết Thành Lĩnh vừa hay chặn đường quay đầu.
“Tránh ra.”
“Ta sẽ không đi, Cảnh Trần.”
Tuyết Thành Lĩnh đến gần y, dang tay vây y trong góc tường.
Bạch Cảnh Trần có chút khiếp sợ, mặc dù Tuyết Thành Lĩnh không cần mặt mũi, nhưng hắn một thân võ nghệ là thật, bản thân làm sao cũng không đánh lại được hắn.
“Cảnh Trần, ngươi đi theo ta được không, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi, nâng niu ngươi, sủng ái ngươi…”
Bạch Cảnh Trần càng cảm thấy hoang đường.
“Tuyết Thành Lĩnh, ngày trước ngươi đi theo cái tên ngốc Thạch Đầu kia, muốn xuống tay với một đứa trẻ như vậy, đó là tình yêu của ngươi sao? Ngươi chính là tên xấu xa!”
“Không, không phải!” Tuyết Thành Lĩnh giải thích nói, “Ta đi theo hắn, là trông hắn đi lạc.”
“Phi!”
Bạch Cảnh Trần muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn bắt lại cổ tay, giữ ở trên tường.
Bạch Cảnh Trần dùng sức giãy giụa, cổ tay bị siết đến vỡ vụn.
Trong miệng Tuyết Thành Lĩnh phả ra mùi rượu, muốn đến gần hôn cổ y.
“Ngươi cút ngay, đừng đụng vào ta!”
“Mặc kệ ngươi tin hay không, nói cái gì cũng được.” Tuyết Thành Lĩnh thẳng thắn nói, “Ta thích ngươi như vậy, không phải giống hệt ngươi thích Quân Nguyên Thần sao? Chúng ta đều yêu đến hèn mọn, vì sao ngươi luôn dõi theo hắn, không quay đầu nhìn ta chứ?”
Bạch Cảnh Trần bỗng nhiên mềm nhũn, sức lực giãy giụa đều không còn.
Nhắc nhở của Tuyết Thành Lĩnh, khiến y ý thức được một việc.
Thì ra, trong mắt Quân Nguyên Thần, góc nhìn bản thân mình, lại giống như mình nhìn Tuyết Thành Lĩnh, đều là biến thái ghê tởm, không biết xấu hổ bám dính lấy.
Đúng vậy.
Y và Tuyết Thành Lĩnh lại có gì khác nhau chứ?
Đều là chỉ có thể trốn trong bóng tối, dùng ánh mắt ghê tởm đi quấy rầy đối phương.
“Cảnh Trần…”
Tuyết Thành Lĩnh ôm chặt lấy y, Bạch Cảnh Trần buông thõng tay, lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Y xuyên qua vai Tuyết Thành Lĩnh, nhìn thấy Quân Nguyên Thần, đang nghiêng người đứng ở góc tường mở miệng, lạnh lùng bễ nghễ nhìn y.