Xấu Y

Chương 26: Từ giả thành thật




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

“Ta muốn, nhưng mà……”

Bạch Cảnh Trần ngưỡng mộ những món đồ này của nữ nhân nhưng trong lòng lại không bước qua được rào cản kia.

“Cảnh Trần, ta biết đệ từ Nhạc Châu đến kinh thành không dễ dàng, đệ đã chịu khổ nhiều như vậy, thấy mình có thể chiếm được trái tim của điện hạ, tại sao lại lùi bước chứ?”

Bạch Cảnh Trần không nói.

“Đệ biết không? Tình yêu trên đời này, nào có trời sinh là của đệ? Ta cũng không sợ mất mặt nói cho đệ biết, để gả cho điện hạ, ta đã cầu xin cha và hoàng thượng, mới có thể sánh đôi bên chàng, cái gọi là nhân duyên, chưa bao giờ cầu xin Bồ Tát là được, mà là tự mình đoạt lấy.”

Bồ Tát……

Niềm hy vọng của Bạch Cảnh Trần đối với Bồ Tát đã hóa thành tro bụi từ lâu.

“Tuyết tỷ tỷ, nếu tỷ vất vả như vậy mới đến được với Nguyên Thần, tại sao lại khuyên đệ đi chia sẻ tình yêu của Nguyên Thần chứ?”

Mắt hạnh của Tuyết Y Nhân hơi ngưng lại, nhất thời nghẹn họng.

“Ta…… Ta tin tưởng đệ.”

“Cái gì?”

“Vương công quý tộc, ai mà không tam thê tứ thiếp chứ, ta thà có thêm một người như đệ, cũng không muốn loại không đứng đắn khác bước vào Vương phủ, đến lúc đó gà chó không yên.”

Tuyết Y Nhân gác chủ đề này qua một bên, ấn bả vai Bạch Cảnh Trần để y ngồi xuống.

“Nào, để ta chỉ cho đệ, dùng cái này để thoa mặt….”

Bạch Cảnh Trần lơ đãng, cũng không có tâm tư học. Một lát sau, Tuyết Y Nhân đã giúp y trang điểm xong.

“Được rồi, đệ nhìn gương đi, có phải mụn đã giảm đi nhiều không?”

Bạch Cảnh Trần gật đầu.

Son phấn quả nhiên có thể che đi rất nhiều mụn li ti, Tuyết Y Nhân đã dùng quen, trang điểm cũng thuận tay.

“Ta nói đúng không?” Tuyết Y Nhân cười nói, “Thật ra đệ có rất nhiều ưu điểm, điện hạ đều thích, chẳng qua là dung mạo của đệ có chút khuyết điểm mà thôi.”

Bạch Cảnh Trần xoay đầu lại.

“Sư phụ đệ nói, vì lớp da mà có được thứ mình thích, cũng sẽ vì nó mà mất.”

Tuyết Y Nhân bật cười.

“Làm sao có thể? Không có dung mạo xinh đẹp, ai còn tâm tư đi tìm hiểu nội tâm của đệ đây?”

Bạch Cảnh Trần không rành thế sự, hiển nhiên không cãi lại được.

Sư phụ nói rất có đạo lý.

Nhưng Tuyết tỷ tỷ nói càng có đạo lý hơn.

Bạch Cảnh Trần cầm một hộp phấn trở về.

Tuyết Y Nhân ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn gương đồng, trầm mặc hồi lâu.

“Muội muội, muội có trong đó không?”

Tuyết Y Nhân nghe thấy âm thanh, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

“Ca.”

Nàng thấp giọng gọi một tiếng.

Tuyết Thành Lĩnh mang theo mấy hộp thuốc bổ tới, xếp chồng trên bàn.

“Phụ thân nghe nói muội có thai thì rất vui, bảo ta mang đủ loại thuốc bổ đến, để muội điều dưỡng sức khỏe.”

“Cha vui lắm sao?”

Tuyết Y Nhân ngược lại hỏi một câu.

“Đúng vậy.” Tuyết Thành Lĩnh giải thích nói, “Thật đó, tuy nói lúc đó muội lấy cái chết để ép cha đi xin tứ hôn, nháo đến gà chó không yên, nhưng chung quy cha cũng quan tâm muội, cha còn nói muốn đích thân đến thăm muội.”

“Ừ.”

Tuyết Y Nhân cười cười, uống một ngụm trà, tựa hồ cũng không để ở trong lòng.

Có phải là quan tâm thật hay không, ngược lại nàng cũng không thèm để ý.

“Chỉ chờ tiểu thế tử sinh ra, tâm nguyện của muội sẽ thành hiện thực.”

Tuyết Thành Lĩnh nhìn Tuyết Y Nhân, lại thấy mặt nàng đầy lo lắng.

Môi đỏ của nàng hé mở, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không có tiểu thế tử.”

“Cái gì?”

“Muội không có mang thai, điện hạ cho đến bây giờ…… Chưa từng chạm vào muội.”

Vừa nói, Tuyết Y Nhân vừa rơi nước mắt, kể lại mọi chuyện.

Tuyết Thành Lĩnh khiếp sợ đến mức không biết phải nói gì.

“Tại sao? Tại sao muội lại làm như vậy?”

“Muội hết cách rồi.” Tuyết Y Nhân đau lòng nói, “Điện hạ không thích muội, hắn thích vị ở Mộc Hương Thủy Tạ kia. Nếu muội còn không tìm cách nữa thì vĩnh viễn sẽ không chiếm được lòng của điện hạ.”

“Nhưng muội……Nói dối một chuyện như vậy, làm sao chu toàn được đây!?”

Tuyết Y Nhân lau nước mắt, kiên định nhìn Tuyết Thành Lĩnh.

“Ca, muội muốn huynh…… Giúp muội.”

“Ta nhất định giúp muội, nhưng đến lúc đó bụng muội không lớn, sao có thể che giấu được mãi.”

Tuyết Y Nhân cứ như vậy, nhìn hắn đăm đăm.

Tuyết Thành Lĩnh bị nhìn đến sợ hãi, dáng vẻ này của nàng vừa quyết tuyệt lại vừa đáng sợ.

“Muội biết, nên muội phải diễn từ giả thành thật.” Tuyết Y Nhân vuốt ve bụng mình, “Ca, muội không có ai để tin được hết, chỉ có huynh….Có thể giúp muội.”

Tuyết Thành Lĩnh đã hiểu.

Một ý nghĩ khủng khiếp lóe lên, hắn sợ đến mức đứng bật dậy.

“Y Nhân, muội điên rồi sao?!”

“Ca, ngươi duy nhất muội có thể tin chỉ có ca!”

Tuyết Y Nhân đau khổ cầu xin.

“Không không không! Tuyệt đối không được! Loại chuyện này…… Loại chuyện này sẽ bị thiên lôi đánh!”

Tuyết Thành Lĩnh liên tục xua tay, bị ý tưởng điên cuồng này làm lạnh cả sống lưng.

Tuyết Y Nhân ôm lấy Tuyết Thành Lĩnh, không ngừng nức nở.

“Lẽ nào huynh nhìn muội bị người ta vạch trần, bị điện hạ ghét bỏ hưu thê sao? Muội mặc kệ bị thiên lôi đánh hay gì đó, muội chỉ muốn điện hạ yêu muội! Dù bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục muội cũng không sợ!”

“Muội…… Muội đúng là mất trí rồi! Phụ thân nói muội vì Quân Nguyên Thần, ở trong phủ muốn chết muốn sống, ngay cả tôn nghiêm của mình cũng không cần, ta còn đồng cảm với muội.”

“Vậy muội còn biết phải làm sao? Chuyện đến nước này, muội đã là người của Thụy Vương phủ, nếu không có tình yêu của điện hạ, cũng không có con để dựa vào, lẽ nào, muội cứ như vậy cô độc cả đời ư? Hoặc là lấy được tình yêu của điện hạ, hoặc là muội chết cho xong!”

Tuyết Thành Lĩnh đẩy nàng ra, đầu đau như búa bổ, hắn xoa xoa hai bên thái dương, trong lòng tính toán lại.

“Muội muội, ta biết rồi.” Tuyết Thành Lĩnh nhỏ giọng nói, “Ta giúp muội tìm một nam nhân, mang hắn đến Thụy Vương phủ, xong việc…… Diệt khẩu là xong, từ đây về sau chỉ có trời biết đất biết.”

Tuyết Y Nhân có hơi sợ.

“Không được, muội không muốn mạng của ai hết….Không bằng sai hắn cao chạy xa bay, về vùng nông thôn cách xa ngàn dặm mai danh ẩn tích…”

“Không được.” Tuyết Thành Lĩnh hung ác nói, “Chuyện này quan trọng, một khi bị lộ ra, Tuyết gia chúng ta cũng bị chôn theo! Bất kể thế nào đi nữa ta cũng không tin được, trừ phi là người chết!”

“Ca, muội sợ.”

“Không sao, việc này cứ để ca ca xử lý.”

Tuyết Y Nhân cuối cùng cũng gật đầu.

“Ca ca, vậy huynh phải nhanh một chút, muội nói dối là muội đã có thai được gần một tháng rồi, thời gian không chờ đợi ai cả.”

……

Thạch Đầu uống thuốc như thường lệ xong, Bạch Cảnh Trần la hét muốn mở hộp sọ thằng bé ra, xem nơi nào có vấn đề.

Thạch Đầu kêu oai oái, chạy ra khỏi Mộc Hương Thủy Tạ.

“Phi, tên xấu xí, thuốc vừa đắng, người lại xấu, còn không coi tiểu gia là người! Giỏi thì trị gương mặt đó của ngươi trước đi!”

Nó phỉ nhổ, sau đó đi dạo ở trong Vương phủ.

Hiện giờ nó có thể tùy ý ra vào Vương phủ, mấy ngày nay nó đã nghiên cứu địa hình, Vương phủ tuy lớn, nhưng người nhiều mắt tạp, những nơi quan trọng đều được canh gác nghiêm ngặt, nó đi không được.

Gia đinh và tỳ nữ ngược lại rất dễ bị lừa, nó chảy nước miếng là có thể dọa bọn họ chạy.

Nhiều lắm là bị mắng mấy câu đồ ngu, đồ điên, nó chẳng quan tâm.

Chủ viện Thụy Vương gia nó còn chưa từng đi.

Nơi đó có nhiều người, canh gác chặt chẽ, Thạch Đầu chỉ có thể lợi dụng lúc hộ vệ bàn giao, dùng khinh công bật nhảy qua tường.

Chủ viện hiển nhiên nguy nga lộng lẫy hơn nơi Bạch Cảnh Trần ở, Thạch Đầu rất hài lòng, không uổng công nó ẩn ẩn nấp nấp lâu như vậy.

Chỉ là kỳ quái, chủ viện ngày thường đầy rẫy người hầu ra vào, hôm nay lại không một bóng dáng, như bị đuổi việc hết vậy.

Đang mải suy nghĩ thì bên ngoài có hai người đi vào, Thạch Đầu vội vàng trốn sau bồn hoa.

Dẫn đầu chính là Tuyết Thành Lĩnh, Thạch Đầu thấy hắn liền ghê tởm, chính hắn là người bám đuôi nó không buông, nó chỉ có thể nhờ Bạch Cảnh Trần che chở. Nhưng trong cái họa lại có cái may, nó đang chuẩn bị vơ vét ở trong Thụy Vương phủ, kiếm bộn một khoản.

Tuyết Thành Lĩnh thúc giục tên mặc y phục gia đinh Vương phủ ở phía sau.

“Nhanh lên, nhớ kỹ, ngươi chỉ có thời gian một khắc (mười lăm phút)!”

Đôi mày rậm của Thạch Đầu nhíu lại.

Phân biệt người là khả năng đặc biệt của Thạch Đầu, đã gặp qua là không quên được, trong thời gian này trên dưới Vương phủ nó đều biết hết.

“Tên này không phải là người Thụy Vương phủ……”