Xấu Y

Chương 23: Đâm lao phải theo lao




Editor: Tiểu Vũ – Beta: Linh Nhi

***

Trong miệng lư hương uyên ương đồng ở Mộc Hương thủy tạ bay lên hai luồng khói lượn lờ, trong không khí xoay tròn dây dưa, ta ngươi trao đổi, hợp thành một thể, lại bị không khí nóng bỏng trong phòng khiêu khích, theo đó là hai loại tiếng rên không giống, vỡ tan trong không trung, lan tỏa luồng sắc dục này đến từng ngóc ngách.

Hai người đều mất lý trí, một người mơ màng đầy mắt, một người cuồng nhiệt đầy mắt, ta đến ngươi đi, thân thể rơi vào vực sâu, linh hồn bay đến cực lạc.

Hai người đều kìm nén.

Bạch Cảnh Trần kịch liệt thở dốc, Quân Nguyên Thần gầm lên trong cổ họng.

“Cảnh… Cảnh Trần….”

Đáng tiếc Bạch Cảnh Trần chưa thể nghe thấy một tiếng kia của hắn, tiếng gọi sâu thẳm bị đè nén xuất phát từ sâu trong nội tâm.

Phong quang vô hạn.



Tuyết Y Nhân đợi đến đêm khuya đã chợp mắt một chút, mí mắt phải giật giật mấy cái, nàng uống một ngụm trà thanh tỉnh.

“Vân Mi, mấy giờ rồi?”

“Giờ Ngọ ba khắc.”

Tuyết Y Nhân có chút hoảng hốt.

“Đã muộn như thế này rồi, sao hôm nay điện hạ vẫn chưa trở lại?”

“Tiểu thư, ta đi hỏi một chút.”

Vân Mi ra ngoài không bao lâu, lại vội vàng chạy trở lại.

“Sao rồi?”

“Tiểu thư, quản gia nói Vương gia đã quay lại trước bữa tối rồi.”

Tuyết Y Nhân hỏi: “Vậy sao không thấy chàng ấy tới?”

“Nói là… nói là đã đi thẳng đến Mộc Hương thủy tạ.”

Sắc mặt Tuyết Y Nhân có chút không chịu nổi.

Lúc bữa tối Vương gia đã trở về rồi, ở lại chỗ Bạch Cảnh Trần đó cho tới hiện tại.

Chẳng lẽ chàng ấy muốn ngủ lại chỗ Bạch Cảnh Trần bên đó?!

Trong lòng Tuyết Y Nhân kinh hãi, lập tức đứng dậy.

“Vân Mi, ngươi mau gọi mấy tùy tùng, đi cùng ta đến Mộc Hương thủy tạ.”

Bình thường khi có người ngoài, Quân Nguyên Thần hành sự đúng mực, tôn trọng nàng người Vương phi này, sẽ không có bất kỳ lúc nào quá phận.

Vân Mi vừa muốn đi chấp hành mệnh lệnh, Tuyết Y Nhân lại thay đổi chủ ý.

“Không, chờ đã, không thể dẫn theo người… Vân Mi, ngươi lặng lẽ đi với ta, không thể kinh động bất kỳ người nào.”

Tuyết Y Nhân nắm lấy tay Vân Mi, giống như mượn chút khí lực.

Vân Mi không hiểu: “Tiểu thư, vì sao chúng ta không mang theo nhiều người chút chứ? Nếu như cái tên xấu xí ở Mộc Hương thủy tạ kia, dụ dỗ Vương gia của chúng ta, vừa hay đánh cho hắn trở tay không kịp, xem xem hắn có xấu hổ hay không!”

“Vân Mi!”

Tuyết Y Nhân trầm giọng quát dừng nàng ta lại, sắc mặt buồn bã.

“Ngươi… ngươi mở miệng một câu là tên xấu xí, há chẳng phải nói ta còn xấu hơn y? Như thế nên điện hạ mới không đụng đến ta sao?”

Vân Mi quỳ xuống lắc đầu nói: “Nô tì lỡ lời, nô tì không phải có ý đó.”

“Được rồi, nhanh đi thôi. Không gọi người, đã là cho điện hạ lối thoát, cũng là cho bản thân một chút mặt mũi sau cùng. Nếu không… ta sẽ trở thành trò cười cho cả vương phủ!”

Tuyết Y Nhân càng đến gần Mộc Hương thủy tạ, tinh thần càng không yên, nàng có loại dự cảm xấu.

Ở bên ngoài, nàng ngửi thấy mùi rượu, dừng bước chân.

Chỉ là ngửi thấy mùi rượu, huyết dịch trong người nàng dường như nóng lên một chút.

“Vân Mi.” Nàng nặn ra nụ cười có chút thê lương nói, “Ngươi đi hầm rượu xem thử, bình rượu chúng ta chuẩn bị kia, còn hay không.”

Vân Mi nghe phân phó liền rời đi.

Tuyết Y Nhân lấy dũng khí, bước chân giống như nặng nghìn cân, đi đến ngoài cửa, bên trong đã tĩnh lặng, nàng không dám trực tiếp đi xem, chỉ ở cạnh cửa liếc một cái vào bên trong, tất cả đều rõ ràng.

Nàng tựa ở cạnh cửa, nước mắt tràn mi.



Quân Nguyên Thần giật mình tỉnh giấc.

Hắn từ trên giường ngồi dậy, đầu đau như búa bổ.

Từ trước đến nay hắn chưa từng thật sự uống say, tại sao tối hôm qua lại phóng túng như vậy?

Quan trọng là hắn chỉ nhớ được trước khi say rượu, là đang đối ẩm với Bạch Cảnh Trần ở Mộc Hương thủy tạ, mà bày biện ở trước mắt đây, lại là phòng ngủ ở viện chính.

Hôm qua những hình ảnh kiều diễm duyên dáng kia, hắn đều mơ hồ không rõ.

Nhưng hắn nhớ được, hình như hắn… đã làm việc kia.

Tuyết Y Nhân từ bên ngoài tiến vào, nụ cười mang theo e sợ, ánh mắt long lanh.

“Điện hạ, người đã tỉnh?”

“Y Nhân, hôm qua ta… trở về như thế nào?”

Tú bà nói không sai, uống thuốc này rồi, những chuyện phía sau đều không nhớ được?

Tuyết Y Nhân chỉ thăm dò nói: “Điện hạ còn nói sao, chàng và Cảnh Trần đã uống bao lâu? Đều uống đến bất tỉnh nhân sự rồi.”

“Bao lâu?”

Quân Nguyên Thần không nhớ nổi, đúng ra một bình rượu như kia không say được.

“Vậy ta… tối qua ta với nàng…”

“Đêm qua điện hạ say bí tỉ trở về, đã… đã làm chuyện phu thê rồi…”

Giọng nói Tuyết Y Nhân rất yếu ớt, thẹn thùng không thôi.

Quân Nguyên Thần há miệng, lại không biết nói cái gì.

Đêm qua là Tuyết Y Nhân sao?

Trong lòng hắn tràn đầy nghi ngờ, bỗng vén chăn lên, trên giường vậy mà nhìn thấy màu đỏ.

“May mà là nàng.”

Hắn lẩm bẩm một câu, hắn nghĩ, là Tuyết Y Nhân vẫn tốt hơn là Bạch Cảnh Trần.

Tuyết Y Nhân cười xấu hổ nói: “Không phải ta còn có thể là ai?”

Nàng mím môi, xác thực việc này.

Nàng trắng đêm chưa ngủ, cũng đã nghĩ rõ ràng.

Thà rằng để Quân Nguyên Thần suy nghĩ sự việc đêm qua, còn hơn đến lúc đi tìm căn nguyên, tra ra rượu thuốc, lúc đó ai cũng không có mặt mũi, còn không bằng đâm lao theo lao….

Như vậy đối với ai cũng là điều tốt.

Nói không chừng, Quân Nguyên Thần cũng sẽ nhờ đó bắt đầu tiếp nạp nàng, chấp nhận nàng, phát hiện ra điểm tốt của nàng.

“Điện hạ, ta bảo bọn họ chuẩn bị canh giải rượu rồi, chàng uống xong có lẽ sẽ bớt đau đầu chút.”

Quân Nguyên Thần nhận lấy nước canh, uống một hơi cạn sạch.

Chỉ là hắn vẫn không thể tiếp nhận được, bản thân và Tuyết Y Nhân đã chân chính trở thành phu thê.

Ban đầu hắn đáp ứng tứ hôn, chẳng qua là muốn lôi kéo thế lực Bình Nam đại tướng quân dưới trướng mà thôi, đối với Tuyết Y Nhân… hắn không có cảm giác gì, nhiều nhất là tương kính như tân.

Vì đại nghiệp lâu dài, đừng nói nữ nhi tình trường, chính là tất cả những thứ khác đều có thể hi sinh vứt bỏ!

“Điện hạ…”

Tuyết Y Nhân mềm mại như nước, dựa vào vai Quân Nguyên Thần.

“Nếu chàng và ta đã thành phu thê, sau này chính là tương cứu trong lúc hoạn nạn, tri kỷ đến khi bạc đầu, không biết điện hạ nghĩ như thế nào, dù sao Y Nhân cũng đã coi điện hạ trở thành chỗ dựa duy nhất cả đời này.”

Đối với bày tỏ như này, Quân Nguyên Thần không cách nào tiếp nhận, hắn lên tinh thần, “Ừm.”

Một bên khác, Bạch Cảnh Trần bởi vì uống quá nhiều, dược hiệu quá nặng, buổi trưa mới tỉnh lại, đồng thời đã quên sạch sự việc sau khi say rượu.

Y chỉ nhớ bản thân mắng Quân Nguyên Thần một trận.

Đầu Bạch Cảnh Trần ong ong, sắp nổ tung rồi.

Bản thân cả người khô cứng, Bạch Cảnh Trần cũng không biết vì sao, chỉ nhìn thấy cổ tay và chỗ đùi, có mấy vết xanh tím.

“Quân Nguyên Thần tên khốn này, sẽ không thừa dịp say rượu đánh mình chứ?”

Y ấn ấn đầu, giảm bớt đau nhức.

“Quân Nguyên Thần, ngươi muốn hỏi ta cái gì, muốn vơ vét thứ gì từ trên người ta, ngươi trực tiếp nói với ta, chẳng lẽ ta sẽ không nói cho ngươi biết sao? Cần gì dùng loại thủ đoạn thấp hèn này, lừa gạt ta?”

Trong lòng y vẫn đau, nhưng không ấm ức như kia nữa.

Tắm nước nóng, đau đầu cũng hơi đỡ.

Lúc Vũ Yến đưa cơm trưa tới, y cũng chưa đói.

Tùy tiện lùa hai miếng cơm, liền nấu thuốc cho Thạch Đầu uống.

Khẩu vị của Thạch Đầu rất tốt, cơm cũng ăn rất ngon.

“Nếu ta là một tên ngốc thì tốt biết bao, không buồn không lo.”

“Đánh nhau.” Thạch Đầu ngẩng đầu nói.

“Đánh nhau? Ai?”

“Đánh nhau.”

Thạch Đầu chỉ vào Bạch Cảnh Trần cười he he không ngừng, Bạch Cảnh Trần cảm thấy khó hiểu, nhưng mà hắn ngoại trừ “Thạch Đầu” vậy mà lại nói thêm được hai từ.

Chứng minh thuốc của mình thật sự có hiệu quả.

“Ngươi ăn cơm xong rồi uống thuốc!”

Bạch Cảnh Trần bưng một bát thuốc đến trước mặt nó, Thạch Đầu uống ừng ực một ngụm lớn, ngây ngô giống như uống nước đường.

Bạch Cảnh Trần không dán mắt vào hắn nữa, đi ra cửa.

Thạch Đầu thấy y đi rồi, trong phòng không có người, đặt bát xuống.

Trên mặt cũng không còn cười ngây ngô.

Nó nhíu mày, hắt thuốc vào bụi họa Mộc Hương bên ngoài cửa sổ.

“Mẹ nó, đắng quá.”