Xấu Thì Sao? Nữ Phụ Thì Sao?

Xấu Thì Sao? Nữ Phụ Thì Sao? - Chương 5: Nhận không ra?




Mai mắn gặp được Tề Vỹ cho cô đi nhờ nếu không phải đến trễ rồi Lâm Nghi cười thầm trong bụng. Bất giác không khí trên xe im lặng hẳn Lâm Nghi đưa mắt nhìn ra cửa xe còn Tề Vỹ vừa lái xe vừa lén nhìn cô. Đột nhiên Tề Vỹ lên tiếng hỏi cô

“ em đến blue moon là có hẹnsao?với bạn à?” chợt nghe Tề Vỹ hỏi Lâm Nghi hơi giật mình liền trả lời.

“ à hôm nay em có một buổi họp lớp cấp ba ấy mà” nét mặt Tề Vỹ tỏ vẻ đã hiểu nhưng đột nhiên anh nhớ ra gì đó.

“ em học trường Mai Đìnhsao?Anh là học trên em một khóa đấy, hôm nay anh cũng đến tụ họp cùng với đám bạn cũ nha” Lâm Nghi mỉm cười nói.

“ hi chúng ta cũng có duyên nha” khóe môi Tề Vỹ bất giác cong lên, trong lòng tự dưng lóe lên một tia vui vẻ mà chính anh cũng không hiểu.

Rất nhanh Tề Vỹ cùng Lâm Nghi đã đến trước cửa quán blue moon, bar này trông cũng rất phong cách nha lòng Lâm Nghi thầm nghĩ. Tề Vỹ đi đậu xe nên bảo Lâm Nghi đứng đợi anh trước cửa quán lát hãy cùng anh cùng vào. Lâm Nghi đứng được một lát thì đã thấy Tề Vỹ đứng trước mặt cô rồi. Tề Vỹ cầm tay Lâm Nghi khoát vào tay anh một cách tự nhiên nha. Thật ra là do lúc anh đậu xe xong trông thấy vài người đàn ông nhìn Lâm Nghi vẻ mặt thèm thuồng nên anh tự dưng thấy rất tức giận.

Lâm Nghi cũng không để ý việc Tề Vỹ kéo tay bản thân vẫn cũng anh bước nhanh vào bar. Tề Vỹ dẫn Lâm Nghi đến một góc bên trái sàn nhảy chính của bar ở đó có một nhóm người đang nói chuyện rất vui vẻ.

“ hình như anh chưa biết tên em nha, em tên gì thế? Anh tên Tề Vỹ”. nghe thấy Tề Vỹ hỏi Lâm Nghi liền trả lời.

“ em tên Lâm Nghi à mà đó là bọn họ sau” Lâm Nghi đưa tay chỉ nhóm người trước mắt hỏi Tề Vỹ một cách ‘hồn nhiên’

“ ừm chính là họ chúng ta mau đến đi”

Tề Vỹ kéo Lâm Nghi ngồi xuống kế bên mình gây sự chú ý cả một đám người đang trò chuyện. Họ bất ngờ nha, vì sao hả chính là Tề Vỹ đại nhân thân cận một cô gái lạ nha. Lâm Chính Vũ mở miệng trêu trọc trước.

“ này Tề Vỹ bộ cậu đổi tính rồi sau tự dưng hôm nay đem một cô gái đến đây vậy” Lâm Chính Vũ vừa nói vừa quan sát Lâm Nghi rồi thầm than thật đáng yêu nha hàng mi cong vút mắt to chiếc mũi nhỏ xinh xắn môi hồng bộ dáng nhỏ nhắn thật giống búp bê nga. Thầm khen Tề Vỹ mắt chọn tinh tường.

“ em ấy là học muội của chúng ta đó cậu đừng có chọc ghẹo”. Lâm Chính Vũ nghe thấy nhưng vẫn nở một nụ cười mờ ám với Tề Vỹ. Ba người còn lại cũng thay nhau trêu trọc Tề Vỹ vài câu. Rồi nhìn sang Lâm Nghi làm quen.

Ngồi một hồi Lâm Nghi nghe thấy tiếng điện thoại reo liền cầm máy lên nghe. Thì ra là cậu bạn hôm trước gọi đến hối thúc Lâm Nghi nên cô đành đứng dậy xin lỗi mọi người rồi đi đến bên chỗ cậu ta nói.

Rất nhanh Lâm Nghi đã bước đến nơi của câu bạn nói liền thấy một nhóm người đang cười vui vẻ trò chuyện. thấy Lâm Nghi bước đến một anh bạn đứng lên hỏi cô.

“ bạn là ai? nhìn bạn trông quen quen nha”

“mình là Lâm Nghi bạn vừa gọi mình đến này” Lâm Nghi nghe giọng nói của cậu ta liền nhận ra.

“ bạn là Lâm Nghi thậtsao?mình nhận không ra a bạn thay đổi nhiều quá. Thôi thôi vào ngồi cùng bọn mình đi” Lâm Nghi cười cười rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống mặc kệ vẻ mặt đứt cáp toàn bộ của bọn họ. Cũng đúng thôi cô đã thay đổi quá nhiều đến nổi cha còn nhận không ra nói chi bọn họ.

Bên Tề Vỹ thì cảnh tình đặc sắc hơn a. Lâm Chính Vũ liên tục tra khảo Tề Vỹ khiến đám người cười không ngớt. Nhưng riêng Lý Hiên vẻ mặt nghi hoặc im lặng suy nghĩ về Lâm Nghi, anh ta thấy Lâm Nghi có vẻ quen mặt nhưng là không nhớ là ai nhưng khi nghe cô giới thiệu tên Lý Hiên càng khó hiểu. Cuối cùng Lý Hiên tổng kết lại có lẽ là trùng hợp nên cũng nhập cuộc trêu trọc Tề Vỹ hiếm khi tên kia gần con gái a.

Tề Vỹ nhàm chán liếc đám bạn rồi đứng dậy đi tìm Lâm Nghi. Lúc này thì Lâm Nghi cũng đang rất buồn chán vì đám bạn cô chỉ nói toàn mấy chuyện cũ mà trong khi cô không hiểu a.

May mắn thay là Tề Vỹ đến tìm cô nếu không chắc cô chán chết quá. Lâm Nghi nhanh chóng bye bye bạn rồi cùng Tề Vỹ rời bar.

“tiểu Nghi muốn về nhà hay đi đâu không?” cầm tay lái Tề Vỹ nhìn Lâm Nghi hỏi.

“ chúng ta đi hóng gió một lát rồi hẳng về được không?”

“ ừm dĩ nhiên rồi” Tề Vỹ vui vẻ đồng ý.

Lâm Nghi rất thích cảm giác gió lùa vào mái tóc cô vì cảm thấy rất thư thái. Cứ như thế chiếc xe chạy vài vòng mà hai người trên xe lạiim lặng tận hưởng những giây phút bình yên.

Cuối cùng Tề Vỹ cũng đưa Lâm Nghi trở về nhà, xuống xe Lâm Nghi cám ơn và tạm biệt Tề Vỹ. Cô thong thả bước vào nhà, cả phòng khách yên lặng trừ tiếng giầy cao gót của Lâm Nghi gõ trên sàn thôi. Đi nhanh vào phòng tắm tắm rữa thoải mái một hồi mới nằm lên chiếc giường tím đầy ấp gấu bông. Lâm Nghi quơ tay cầm lấy con búp bê có mái tóc màu xanh lam bên cạnh giường thỏ thẻ tâm sự như bạn bè rồi cho nó trở lại giường ngủ bằng gỗ Lâm Nghi mới mua cho nó.

Lâm Nghi suy nghĩ về buổi gặp gỡ tối nay với Tề Vỹ cùng bạn của anh. Thật ra cô nhận ra tên Lý Hiên kia nhưng là giả bộ không quen thôi. Lâm Nghi không yêu hắn như nữ phụ Lâm Nghi trong nguyên tác nên cô không cần bận tâm hắn cứ nước sông không phạm nước giếng là ok. Ngáp một cái Lâm Nghi ưỡn vai ôm lấy chú gấu trúc từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Tề Vỹ lúc này đã yên vị trên giường suy tư về cuộc gặp gỡ với Lâm Nghi hồi chiều. Thật ra nói yêu cô ngay từ đầu thì không thể nhưng là hắn có cảm thấy rất thoải mái khi bên cô dù chỉ mới vài tiếng thôi. Điều Lâm Nghi làm Tề Vỹ bất ngờ nhất là cô chính là kẻ bám dai dẳn Lý Hiên bạn thân của anh nhưng là cô quá khác đi nếu không phải có người báo lại hắn cũng không nhận ra cô chính là con vịt xấu xí Lâm Nghi kia.

Tuy nghi hoặc nhưng Tề Vỹ nghĩ chắc có lẽ do tổn thương tình cảm quá lớn nên làm cô thay đổi như vậy còn giả vờ như không quen biết Lý Hiên nữa.