Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây) - Chương 65: Ly gián




Trên kệ gỗ khảm vàng, những cuốn sách nghiên cứu đã đóng gáy được xếp ngay ngắn vẫn còn thoang thoảng mùi mực tàu. Bên cạnh những chiếc bút lông được tiện tay để trên bàn là chiếc nghiên mực cổ hình hoa cúc bóng loáng, toát lên vẻ thanh tao của bậc thi nhân, mặc khách.



Tư Không Tiểu Mễ nhón một cây bút lên, đánh giá tỉ mỉ từ đầu đến thân một lượt, cuối cùng cất tiếng khen ngợi: “Bút lông chồn, là cực phẩm trong cực phẩm, không ngờ, Lang Chủ lại chú trọng đến từng chi tiết trong sinh hoạt của mình đến vậy!”



Một tiếng cười sảng khoái liền vang lên: “Chẳng lẽ Tư Không tiểu vương gia luôn cho rằng: quả nhân là người sống tùy tiện, không biết chú trọng đến bất cứ thứ gì sao?” Rất mau, Lang Chủ mở cửa bước vào: “Hôm nay, đích thân Tư Không tiểu vương gia đến tìm quả nhân, chắc là có chuyện hệ trọng muốn nói cho quả nhân hay rồi, có đúng không? Chẳng lẽ, ngài phụng mệnh vương gia và vương phi đến đây để cầu thân??”



Tư Không Tiểu Mễ bèn chắp tay, cúi người, coi như đã hành lễ chào hắn xong: “Công chúa Anh Hoa là kỳ nữ tài mạo song toàn, tại hạ chỉ là tên ăn mày thô lỗ cục cằn, đũa mốc không thể chòi mâm son, nếu không vì thế công chúa Anh Hoa đã không đột nhiên hủy hôn rồi bỏ về nước.”



Lang Chủ nheo mắt quan sát biểu cảm trên mặt chàng một lượt, sau đó liền đưa mắt sang nhìn Tiểu Hồ Điệp đang đứng cạnh chàng, khóe miệng bất giác nhếch lên, cười nói: “Vị này là thị nữ theo hầu tiểu vương gia sao? Đúng là rất đặc sắc!”



Gì cơ? Mình đã hóa trang thành ma như thế này mà hắn vẫn còn mở miệng khen là ‘đặc sắc’???



Tiểu Hồ Điệp liền ngẩng đầu lên nhìn Lang Chủ, chỉ thấy hắn đang nhìn mình cười gian, giống như đã biết được việc gì đó. Tiểu Hồ Điệp cực ghét kiểu cười đểu của hắn, trông mà gai hết cả người, cô liền ngoảnh mặt đi, lơ hắn luôn.



“Tại hạ là người lăn lộn trên giang hồ, theo lẽ thường tình, nha hoàn theo hầu không thể đem ra so bì với những cung nữ thông minh lanh lợi bên cạnh Lang Chủ.” Tư Không Tiểu Mễ vừa thận trọng đối đáp lại Lang Chủ, vừa ám thị hàm ý trong lời nói của hắn cho Tiểu Hồ Điệp nghe.



Lang Chủ cũng không muốn dây dưa thêm về vấn đề này, lão liền đi vào thẳng việc chính: “Nói đi___Ngài có việc gì muốn nói với quả nhân?”



Tư Không Tiểu Mễ bèn cười đáp: “Tại hạ mạo muội muốn hỏi Lang Chủ một việc: đàn bà bên cạnh ngài nhiều vô số kể, nhưng đã có ai có đủ sức giữ chân ngài chưa?”



Mặt Lang Chủ thoáng biến sắc, nhưng rất mau, lão đã hồi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có: “Đàn bà như đôi giày đeo dưới chân, rách rồi thì thay cái mới, vì thế, không thể có ‘đôi giày’ nào có thể giữ chân người đeo mãi được? Xem ra, Tư Không tiểu vương gia rất có hứng với chuyện ‘phong hoa tuyết nguyệt’ của quả nhân!”



Chàng liền mỉm cười lắc đầu: “Sự dũng mãnh phi thường của Lang Chủ, khắp thiên hạ này ai ai cũng biết, tại hạ không muốn hùa thêm vào. Chẳng qua là, mấy hôm trước, tại hạ nhận được một tin có liên quan đến những chuyện trước đây của Lang Chủ. Nhưng tại hạ vẫn chưa rõ: tin đó là chính xác hay chỉ là bịa đặt, vì thế tại hạ đang phân vân không biết có nên nói cho ngài nghe hay không! Nói cách khác, cái tại hạ băn khoăn nhất là: Lang Chủ có để tâm đến tin này hay không?”



“Ngài cứ nói thẳng ra, quả nhân sẽ lắng nghe.” Lang Chủ trả lời.



“Lang Chủ có còn nhớ mình đã từng quan tâm tới một vị cô nương tên là Xuất Trần hay không?”



“Xuất Trần?” Vừa nghe thấy cái tên này, vẻ bình tĩnh của Lang Chủ hoàn toàn biến mất, hắn sốt sắng ra mặt : “Tại sao ngài lại biết nàng ấy? Nàng ấy đã mất từ mười năm trước rồi kia mà!”



“Đúng vậy, cô nương ấy đã mất từ mười năm trước, nhưng hiện giờ, e rằng cô nương ấy đã được cứu sống rồi!”



“Sao có thể chứ? Ngài trông thấy nàng ấy rồi à? Hay là… ngài đã gặp được người trông giống nàng ấy như đúc?? Mau nói cho quả nhân biết, ngài đã gặp nàng ấy ở đâu!!!” Lang Chủ hỏi dồn dập, lộ rõ vẻ xúc động không thể kìm nén. Có thể thấy, địa vị của Xuất Trần cô nương trong lòng hắn không phải là nhẹ.



“Giờ cô nương ấy đang nằm trong tay Cẩm Luân vương tử, tình hình cụ thể thế nào thì tại hạ cũng không rõ.” Tư Không Tiểu Mễ liền đẩy mũi tấn công sang Cẩm Luân vương tử.



“Cẩm Luân?” Lang Chủ chau mày: “Cẩm Luân không hề quen biết Xuất Trần, làm sao Xuất Trần lại ở trong tay nó được?”



“Ẩn tình của việc này thế nào, tại hạ nghĩ: Lang Chủ ngài nên sai người điều tra cho rõ ràng. Tại hạ không thể đưa ra suy đoán chủ quan của mình được.” Tư Không Tiểu Mễ lại nói tiếp: “Còn một việc này nữa. Hình như Lang Chủ đã quên mất rằng: mình đã đồng ý sẽ đưa Hàm Phong Hàm Vũ quay về Tư Không hoàng triều, tại sao đến bây giờ, tại hạ vẫn chưa thấy có chút động tĩnh nào thế ạ?”




Nghe thấy thế, lão liền chột dạ nói: “Hai ả đàn bà đó đã mạo phạm đến ngài, tội đáng muôn chết, vì thế quả nhân đã ra tay xử lý bọn chúng rồi. Nếu thiếu nữ Lang quốc khiến ngài hài lòng thì qua mấy ngày nữa, quả nhân sẽ chọn hai cô thật xinh đẹp mà vẫn còn trinh, để tiến cống cho ngài. Còn hai ả tiện nhân vùi hoa dập liễu như Hàm Phong Hàm Vũ, vốn không đáng để ngài bận tâm.”



“Ồ! Thế sao?” Tư Không Tiểu Mễ hỏi lại: “Hai chị em họ, có thật là do đích thân ngài ra tay xử lý,hay là, đã bị kẻ khác lén lút hại chết, cũng không biết chừng?”



Lang Chủ kinh ngạc thốt lên: “Sao ngài lại biết chuyện đó?”



“Chính miệng Cẩm Luân vương tử đã nói cho tại hạ nghe: Hàm Phong Hàm Vũ đã bị ngài ấy giết chết rồi. Nhưng lúc đó tình huống có chút đặc thù, tại hạ không rõ lời của ngài ấy là đùa hay thật.” Chàng không hề khẳng định chắc chắn, chỉ lấp lửng nói lên phán đoán của mình rồi nương theo đà, đẩy nghi vấn đó sang cho Lang Chủ tự mình giải quyết.



Dù gì hai người họ cũng là cha – con, người dưng nước lã như chàng bỗng nhiên chạy đến tố cáo: con trai của ông đã giết chết tâm phúc của ông rồi đấy! Kiểu gì cũng sẽ bị đánh ngược trở lại!



Mặt Lang Chủ sa sầm, cơn giận bùng lên, lão lấy tay gạt phắt chiếc nghiên mực đáng giá ngàn vàng đang nằm trên bàn, khiến nó nện thẳng xuống đất, vỡ tan tành, mực vấy đen cả sàn nhà: “Đa tạ Tư Không tiểu vương gia đã báo cho quả nhân biết tin hệ trọng này. Quả nhân thật là bất hạnh khi có một đứa nghịch tử như nó. Hôm nay quả nhân không còn tâm trạng để thiết đãi khách quý nên đành xin lỗi hai vị. Để khi khác, quả nhân sẽ tạ ơn hai vị sau.” Nói rồi, lão bèn quay lưng, không màng đến Tư Không Tiểu Mễ và Tiểu Hồ Điệp nữa.




Khi chàng và cô vừa bước chân ra khỏi Ngự Thư Phòng thì cánh cửa đằng sau bỗng bị đóng cái sầm! Cả hai giật mình vội quay đầu lại nhìn, đột nhiên trong phòng vang lên tiếng ‘xoảng xoảng’, vô cùng chói tai, giống như Lang Chủ đang phát tiết, phá hết đồ đạc vậy.



Xem ra, chàng đã thành công ly gián cha con nhà họ rồi. Nếu đúng như kế hoạch thì tiếp theo Lang Chủ sẽ sai người điều tra hoặc trực tiếp đến chất vấn Cẩm Luân vương tử để hỏi xem: Xuất Trần có thật sự đang nằm trong con trai hắn không! Nếu mọi việc đúng như lời của Cẩm Luân vương tử, thì hắn đã phạm phải tội khi quân tày đình, bắt buộc phải giao người ra, nếu không, kết cục của hắn sẽ vô cùng bi thảm.



“Chúng ta chỉ cứu Xuất Trần cô nương mà không cứu Thủy Vân ca ca sao ạ?” Tiểu Hồ Điệp lo lắng hỏi.



“Băng cốc là một nơi vô cùng bí hiểm, chỉ có Dịch Thủy Vân mới biết rõ vị trí của nó, nếu Xuất Trần mất tích thì hai người họ nhất định sẽ phải ở cùng nhau. Tìm ra Xuất Trần cô nương cũng đồng nghĩa với việc tìm ra Dịch Thủy Vân.” Chàng khẽ giải thích.



“À, hóa ra là thế!” Tiểu Hồ Điệp gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cô lại phát hiện chàng cứ nhíu mày từ nãy giờ, cơ hồ như đang lo lắng chuyện gì đó, cô lại lên tiếng hỏi: “Huynh sao thế?”



“Không hiểu tại sao, ta cứ cảm thấy kế hoạch của chúng ta vô cùng thuận lợi, dù Cẩm Luân có bị ghét bỏ thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn là con trai của Lang Chủ. Hai người họ vẫn là cha – con máu mủ ruột già. Ta mới chỉ nói có một câu mà Lang Chủ đã tin ngay rồi, chẳng lẽ lại dễ dàng như vậy sao?”



Tiểu Hồ Điệp ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận: “Có lẽ, thường ngày có rất nhiều người nói xấu Cẩm Luân vương tử trước mặt Lang Chủ, cho nên Lang Chủ vốn đã có ý nghi kỵ hắn. Giờ, không cớ gì một tiểu vương gia của Tư Không hoàng triều như huynh lại đột nhiên đến cáo trạng con trai lão, vì thế Lang Chủ mới dễ dàng tin lời huynh như vậy.”



Chàng liền trầm ngâm suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy sự việc có gì đó bất ổn, nhưng lại không thể tìm ra gút mắc ấy ở đâu, cuối cùng đành nói: “Có lẽ đúng như muội nói. Chúng ta cứ về quán trọ, áng binh bất động một thời gian để quan sát tình hình xem thế nào.”



Đêm ngày hôm sau, Lang Chủ sai quân lính bày binh bố trận, bao vây nơi ở của Cẩm Luân vương tử, bắt hắn ra luận tội. Tối ngày hôm thứ hai, Lang Chủ phái người đến quán trọ của Tư Không Tiểu Mễ và Tiểu Hồ Điệp nói là lão muốn vời hai người vào cung.



“Lang Chủ mời chúng ta vào cung rốt cuộc là có chuyện gì?” Tư Không Tiểu Mễ lên tiếng hỏi tên sứ giả.



Tên sứ giả liền lộ ra vẻ mừng rỡ: “Lang Chủ đã tìm được Trần Phi nương nương mất tích nhiều năm nay nên rất đỗi vui mừng, đêm nay người mở yến tiệc để thiết đãi văn võ bá quan trong triều, và muốn mời Tư Không tiểu vương gia đến để tạ ơn ạ.”



Trần Phi nương nương? Là Xuất Trần cô nương sao? Còn Dịch Thủy Vân thì sao?