Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây) - Chương 27: Tranh giành




“Cô không được đi theo hắn!” Tư Không Tiểu Mễ đột nhiên xuất hiện phá tan bầu không khí mờ ám giữa hai người.



“Tại sao cô ấy lại không thể đi theo tại hạ?” Dịch Thủy Vân thuận tay kéo Tiểu Hồ Điệp lại sau lưng để bảo vệ như đang sợ bị kẻ khác cướp mất vậy.



Tức thì, Tư Không Tiểu Mễ lộ ra vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, chàng đứng song song với y: “Đây là chuyện của ta và Tiểu Hồ Điệp, kẻ ngoài cuộc như ngươi không có quyền xen vào”



“Được thôi. Vậy thì để Tiểu Hồ Điệp quyết định xem cô ấy đồng ý theo ai!” Dịch Thủy Vân kéo Tiểu Hồ Điệp ra đứng giữa hai người nhưng y vẫn nắm chặt lấy tay cô, như đang muốn truyền sức mạnh cho cô.



“Cô không được đi theo hắn!” Không đợi cô cất tiếng chàng đã tuyên bố thẳng thừng.



“Nhưng ta lại không muốn theo ngươi nữa” Nhận được sự ủng hộ của Dịch Thủy Vân nên cô bạo gan nói thẳng ra suy nghĩ bấy lâu nay của mình.



Tư Không Tiểu Mễ bị lời nói của cô đả kích trầm trọng, chàng như không tin vào tai mình nữa: “Tại sao?”



“Không phải ngươi luôn mắng ta phiền phức hay sao? Giờ ta không bám theo ngươi, ngươi phải vui mừng mới đúng chứ?” Tiểu Hồ Điệp bắt bẻ lại.



Tư Không Tiểu Mễ bước lên nắm lấy tay Tiểu Hồ Điệp định kéo cô về phía mình: “Hắn là kẻ thế nào cô có biết không? Cô là con gái, sao có thể tùy tiện đi theo gã đàn ông khác như thế được?”



“Lúc trước ta cũng chẳng biết ngươi là người thế nào nhưng cũng tùy tiện bám theo ngươi đó thôi!”



“Cô….” Tư Không Tiểu Mễ cứng họng, chàng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Ta đã đồng ý với sư phụ phải chăm sóc cô trong nửa năm”



Nghe thấy thế, Tiểu Hồ Điệp liền phẫn nộ: “Giờ ngươi không cần phải chăm sóc cho ta nữa, có người khác chăm sóc cho ta rồi, như thế không được sao???”



“Không được! Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, những việc ta đã nhận lời với sư phụ ta nhất định phải làm!” Chàng lén dùng lực định kéo cô về phía mình, không ngờ, Dịch Thủy Vân đã nhanh tay ghìm cô lại.



Dịch Thủy Vân cười lạnh: “Đường đường là tiểu vương gia của Tư Không hoàng triều, lại kiêm chức bang chủ Cái Bang đương nhiệm, chẳng lẽ công tử có quyền tước đọat tự do của người khác sao? Tiểu Hồ Điệp đã nói rõ ràng là: cô ấy không muốn đi theo công tử, công tử cứ nhất quyết cưỡng ép cô ấy để làm gì?”



Hai bên bị hai gã đàn ông lôi kéo, hai tay của Tiểu Hồ Điệp như muốn lìa khỏi người, cô la lên oai oái: “Mau buông ra đi!!! Đauuuuu!”




Nghe thấy thế Tư Không Tiểu Mễ vội nới lỏng tay, Tiểu Hồ Điệp lập tức bị kéo vào lòng Dịch Thủy Vân, rồi y nhìn chàng đầy khiêu khích.



Tư Không Tiểu Mễ cất tiếng yêu cầu lần cuối: “Ta muốn nói chuyện riêng với Tiểu Hồ Điệp một lát, nếu sau khi bàn bạc xong, cô ấy vẫn muốn theo ngươi thì ta cũng không miễn cưỡng”



“Không được” Dịch Thủy Vân lo cô sẽ bị chàng tẩy não.



“Đây là chuyện của ta và Tiểu Hồ Điệp, ngươi không có quyền quyết định!” Tư Không Tiểu Mễ đanh giọng nhắc nhở đối phương. Ngay tức khắc, mùi thuốc súng liền vây lấy hai gã đàn ông.



Tiểu Hồ Điệp nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Được rồi, ta chấp nhận yêu cầu của ngươi”



Tuy lòng thầm phản đối cách làm của Tiểu Hồ Điệp nhưng nếu như y cứ kiên quyết ngăn cản thì nghe có vẻ không hợp tình hợp lý cho lắm, hơn nữa còn khiến cho y và Tư Không Tiểu Mễ bất hòa, nơi y đang đứng là thuộc lãnh thổ Tư Không hoàng triều, nếu như hai bên đánh nhau thì y chẳng có chút lợi thế nào. Vì thế, y chỉ còn cách nhượng bộ, lui đi chỗ khác để hai người nói chuyện. Trước khi đi y còn vỗ vai để an ủi Tiểu Hồ Điệp: “Yên tâm, cô nương muốn làm gì thì cứ làm, không việc gì phải sợ, đã có tại hạ ở đây”



*




Tiểu Hồ Điệp chỉ cúi đầu nhìn ngón chân không dám ngẩng lên nhìn Tư Không Tiểu Mễ, giống như đứa trẻ làm sai điều gì sợ bị trách phạt vậy: “Ngươi muốn thế nào?”



“Hắn có ý xấu với cô” Trực giác nhạy bén của chàng cho biết tên Dịch Thủy Vân này muốn cô về Lang quốc với y nhất định là có mưu đồ bất chính.



“Ta không xinh đẹp, không tiền tài, không thông minh, không có họ hàng thân thích, chẳng có lấy một chút ưu điểm nào để cho Dịch Thủy Vân lợi dụng hay mưu đồ cả!” Công nhận là cô phân tích rất sát với thực tế.



“Lang quốc xa xôi cách trở, ngộ nhỡ người nhà cô đi tìm, cô lại không có ở Tư Không hoàng triều thì làm sao?” Tư Không Tiểu Mễ bắt đầu lấy người nhà cô ra để níu kéo.



“Người nhà ta có thể biết được ta đang ở đâu” Nguyệt Lão gia gia là thần tiên, chỉ cần bấm ngón tay là sẽ biết ngay mình đang ở đâu.



“Phong tục tập quán của Lang quốc không giống với nơi này, cô đi đến đó nhất định sẽ rất khó thích ứng”



“Khả năng thích ứng của ta cao lắm, ngươi nghĩ thử mà coi, ta đến Tư Không hoàng triều mới được một ít thời gian nhưng vẫn sống tốt đó thôi, hơn nữa, Thủy Vân ca ca nói là sẽ chăm sóc cho ta”




Tiểu Hồ Điệp gọi Dịch Thủy Vân bằng bốn tiếng “Thủy Vân ca ca” vô cùng thân mật khiến chàng cảm thấy ghen tức: “Nhỡ hắn ăn hiếp cô thì sao? Cô không quen biết ai ở đó muốn tìm người giúp đỡ cũng không có, cô ở đây còn có sư phụ ta nâng đỡ, nếu cô không bằng lòng việc gì còn có thể tố cáo với sư phụ ta”



“Ờ. Đúng rồi, Thạch lão tiền bối đối xử với ta tốt như thế, tự dưng ta bỏ đi mà không một lời cáo biệt, đúng là quá vô lễ, ít nhất cũng phải từ biệt lão tiền bối rồi đi mới đúng” Xem ra vẫn còn một người khiến cô bận tâm.



Tư Không Tiểu Mễ thấy có hi vọng liền vội vàng nói: “Đúng thế, đúng thế, ta sẽ đưa cô đến chỗ sư phụ, nếu người không phản đối thì ta sẽ để cô đi”



*



Dịch Thủy Vân chỉ im lặng nhìn Tư Không Tiểu Mễ và Tiểu Hồ Điệp dần dần khuất dạng.



Niệm Nhi chẳng biết tự lúc nào đã đứng cạnh y: “Quốc sư, ngài thật sự muốn dẫn cô gái đó về Lang quốc sao? Còn chuyện tìm tiểu công chúa thì phải làm thế nào ạ?”



Dịch Thủy Vân chỉ nhếch mép cười lạnh: “Ta đã dự tính hết cả rồi”



Niệm Nhi nghe y nói vậy thì không dám hỏi thêm gì nữa, từ nhỏ cô đã được Dịch Thủy Vân nuôi dưỡng nên rất hiểu tính khí của y, những việc y không muốn người khác biết nếu cứ kiên quyết truy hỏi nhất định sẽ rước họa vào thân.



Ánh chiều tà đỏ ối dần dần buông xuống, từng đàn chim sắp thành hàng vỗ cánh bay về tổ thoáng bay qua nơi hai người họ đang đứng sau đó biến mất vào khoảng không.



Dịch Thủy Vân nhìn về chân trời xa tắp, đột nhiên hỏi một câu: “Niệm Nhi, ngươi tin trên thế gian này có thần tiên không?”



“Thần tiên ạ?” Niệm Nhi hoàn toàn không ngờ rằng y lại hỏi như vậy: “Con chỉ nghe thấy chứ chưa từng được nhìn thấy ạ”



“Có nghĩa là ngươi không tin?”



Niệm Nhi nhớ lại vì đâu mà mình phải chịu cảnh thân cô thế cô, giọng nói của cô liền trở nên thương cảm: “Nếu thế gian này thật sự có thần tiên thì tại sao lại để con người chịu nhiều đau đớn như vậy?” Một cô nhi như cô, nếu không có Dịch Thủy Vân thu nhận làm đệ tử, e rằng năm đó đã sớm mất mạng rồi.



Dịch Thủy Vân xót xa miết nhẹ trên vết sẹo của cô: “Đó là số phận, không riêng gì người trần mắt thịt như chúng ta mà thần tiên trên trời cũng phải gánh chịu số phận”